Tín Hiệu Bão Số 3 - Tiểu Hàm Tiên

Chương 102: Phần mở rộng về dàn nhân vật (Phần 1)

Lại đến một mùa Giáng Sinh nữa.

Bà Lê đã sớm gửi thiệp mời cho mọi người — bà ấy sẽ tổ chức một bữa tiệc theo chủ đề tại biệt thự nhỏ của mình, mời các quý cô xinh đẹp đến chung vui đêm Giáng Sinh.

Thiệp mời ghi rõ một dòng chữ nhỏ: "Cấm dẫn theo đàn ông."

Trần Vi Kỳ phì cười, không chút do dự nhét tấm thiệp tinh xảo vào ngăn kéo trong phòng làm việc, tránh để Trang Thiếu Châu phát hiện, nếu không anh lại giở đủ trò ngăn cản.

Lúc ăn sáng, Trang Thiếu Châu nhắc đến cuối tuần là Giáng Sinh, anh muốn đưa Trần Vi Kỳ và bọn trẻ đến Hokkaido ngắm tuyết.

Giáng Sinh ở Hồng Kông không có tuyết, luôn cảm thấy thiếu mất một điều gì đó.

Cô con gái sáu tuổi Trang Minh Huy ngoan ngoãn ngồi trên ghế ăn, nhấp từng ngụm sữa dâu tây yêu thích, khóe miệng dính bọt sữa.

Cô bé lau sạch rồi mới hỏi: "Thật không, daddy?"

Cậu con trai hai tuổi Tiểu Mộ Châu chẳng hiểu gì hết, chỉ biết chị gái thích, bèn hùa theo hét lên: "Đi Hokkaido! Nhìn tuyết! Daddy là ông già Noel!"

Trang Thiếu Châu khinh bỉ búng vào trán con trai: "Con biết Hokkaido là ở đâu không, thằng nhóc ranh."

Tiểu Mộ Châu vẫn đang cầm cái thìa trong tay, vội đưa tay ôm đầu, vô tình để mẩu trứng rán trên thìa rơi xuống trúng tóc mình.

Tật sạch sẽ của Trang Thiếu Châu gần như bị con trai chữa khỏi rồi, anh phất tay gọi người giúp việc đến xử lý, sau đó nhìn Trần Vi Kỳ, chờ cô bày tỏ ý kiến.

"Em không đi đâu, anh dẫn bọn trẻ đi đi."

Trần Vi Kỳ cười với Trang Thiếu Châu, lộ ra hàm răng trắng tinh đều tăm tắp.

Nụ cười đẹp như vậy, chắc chắn có gì đó không đúng.

"Anh dẫn bọn trẻ đi?"

Trang Thiếu Châu bật cười — một người đàn ông to lớn như anh dắt theo hai đứa nhỏ đi Hokkaido ngâm suối nước nóng? Anh rảnh rỗi đến thế sao?

"Em không đi thì có ý nghĩa gì nữa? Giáng Sinh này em có kế hoạch gì à?"

Trần Vi Kỳ nghĩ đến thiệp mời của mẹ chồng, hơi chột dạ trong lòng nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh: "Ừm, em đã hẹn với mấy chị em rồi, có hẹn rồi."

"Vậy anh đi cùng em, hai nhóc gửi sang nhà anh cả em chơi Giáng Sinh. Tiểu Mộ cũng đang đòi chơi với Tiểu Lĩnh còn gì?"

Nói xong, anh rất có trách nhiệm của một người cha mà xoa xoa má con trai.

Minh Huy đảo mắt, tiếp tục ăn sáng.

Một cậu em trai đã đủ phiền, còn phải thêm hai đứa nữa sao? Cô bé hoàn toàn không muốn đêm Giáng Sinh của mình bị mấy tên nhóc phá hỏng.

Tiểu Lĩnh là con trai của Trần Bắc Đàn và Nhan Tranh, tên đầy đủ là Nhan Lĩnh.

"Không cần anh đi theo!"

Trần Vi Kỳ chột dạ, liếc Trang Thiếu Châu: "Đây là buổi tụ tập của bọn em, anh đi theo chỉ tổ làm em mất mặt."

"Ai đi? Mia? Lili?"

Trần Vi Kỳ ậm ừ, gật đầu.

Sắc mặt Trang Thiếu Châu trở nên u ám, trầm mặc một hồi lâu, sau khi ăn xong miếng bít tết trên đĩa, làm công tác tư tưởng hồi lâu mới miễn cưỡng nói: "Vậy em đi chơi vui vẻ, đừng về trễ, cũng đừng tham gia mấy hoạt động kỳ quái."

Trần Vi Kỳ giữ mặt anh, hôn một cái.

"Làm gì có hoạt động kỳ quái nào chứ. Thế nhé, Giáng Sinh này anh dẫn hai con đi chơi đi."

"Đúng rồi, Mia và chồng cô ấy cũng đưa con về Hồng Kông rồi. Anh có thể rủ chồng cô ấy nữa, các anh có thể cùng nhau tận hưởng một đêm Giáng Sinh tuyệt vời — với bọn trẻ!"

Trang Thiếu Châu: "..."

Một đám đàn ông, một đàn trẻ con.

Đúng là một đêm Giáng Sinh mỹ mãn.

..............

Ngoài Trần Vi Kỳ, những người cũng nhận được thiệp mời của bà Lê còn có Dịch Tư Linh, Nhan Tranh, và chị dâu của Trang Thiếu Châu.

Họ đều thuộc thế hệ hậu bối, còn hầu hết khách mời là bà Lê cùng hội chị em thân thiết của bà ấy, toàn những quý bà danh tiếng lẫy lừng ở Hồng Kông.

Kể từ khi Lê Nhã Nhu dọn về nhà họ Trang, cả Hồng Kông ngầm hiểu rằng bà ấy và Trang Kỳ Đình đã tái hôn.

Mọi người xì xào bàn tán, coi đây như một câu chuyện truyền kỳ, còn Lê Nhã Nhu lại trở thành tâm điểm của giới hào môn.

Sau một thời gian trầm lắng, biệt thự nhỏ của bà ấy lại trở về những tháng ngày xa hoa trụy lạc, rượu ngon, hương thơm ngào ngạt, người đẹp khắp nơi.

Tất cả khách mời đều là các quý cô xinh đẹp, không có một bóng đàn ông.

Những người đàn ông duy nhất trong bữa tiệc là đội ngũ phục vụ — họ mặc áo sơ mi kèm áo ghi-lê, trẻ trung, cao ráo, không ít người là con lai.

Áo ghi-lê tôn lên bờ vai rộng, vòng eo thon, quần âu ôm gọn hai chân dài thẳng tắp. Việc rót rượu, bưng trà cũng trở thành một khung cảnh đẹp mắt.

Ở vị trí trung tâm của phòng khách, Lê Nhã Nhu được vây quanh bởi các quý bà, bà ấy mặc một chiếc váy cao cấp phối áo choàng vàng ánh kim, khí chất đầy uy quyền, gương mặt rạng rỡ như một nữ hoàng cao cao tại thượng.

"Tôi đã là bà nội rồi, còn làm nữ hoàng tin đồn gì chứ? Đừng trêu tôi nữa, mất mặt chết đi được."

"Bà đã có cháu gái rồi mà vẫn có thể tái hôn với Chủ tịch Trang, chuyện này nói lên điều gì? Rằng đàn ông già vẫn đáng tin nhất! Đám trai trẻ đẹp này có là gì đâu, trái tim bà vẫn chỉ hướng về ông ấy thôi."

Người lên tiếng trêu ghẹo là Lương Vịnh Văn, mẹ của Dịch Tư Linh.

Lê Nhã Nhu nổi hết da gà, lập tức phản bác: "Thôi đi! Đàn ông già ấy à? Xảo quyệt đủ đường! Đám trai trẻ đơn thuần, sao đấu lại nổi với họ!"

Lương Vịnh Văn cũng thở dài, cảm thán đầy đồng cảm: "Bà nói rất đúng, đàn ông già, tâm cơ sâu không thấy đáy."

Xung quanh vang lên những tiếng cười khe khẽ.

Hương hoa nồng nàn lan tỏa trong không gian ấm áp của phòng khách.

Ngoài trời, một sân khấu hoành tráng được dựng lên, ánh đèn lấp lánh. Những nam minh tinh trong giới giải trí biểu diễn ca hát, nhảy múa, giai điệu sôi động truyền vào trong biệt thự.

Đây là bữa tiệc riêng tư, nhưng độ xa xỉ thì khiến người ta há hốc mồm kinh ngạc.

Những cô gái trẻ yêu thích náo nhiệt, rủ nhau ra ngoài chiêm ngưỡng các màn biểu diễn, còn một số chàng trai được tuyển chọn kỹ lưỡng, mặc âu phục không giống với đội ngũ phục vụ, ở lại khiêu vũ, chuyện trò cùng khách mời.

Tiếng nhạc dần dần dâng trào, bầu không khí nóng lên từng chút một.

Trần Vi Kỳ hơi chếnh choáng, dựa vào vai Dịch Tư Linh, giọng ngà ngà say: "Nếu chồng cô mà biết cô đến bữa tiệc kiểu này, chắc chắn sẽ đánh vào mông cô."

Dịch Tư Linh trợn tròn mắt, cảm thấy Trần Vi Kỳ càng lúc càng không biết giữ miệng khi nói chuyện!

Đây là nơi công cộng đấy!

Cô ấy đẩy đầu Trần Vi Kỳ ra, gò má ửng đỏ vì rượu Chardonnay, càng làm tôn lên vẻ quyến rũ: "Cô nói cái gì thế? Người bị đánh phải là anh ấy mới đúng!"

Trần Vi Kỳ cười lẳng lơ, véo nhẹ má Dịch Tư Linh: "Suỵt! Đừng để chồng cô biết chuyện tối nay nghe chưa bà tám."

Dịch Tư Linh: "Cô mới là bà tám ấy!"

Cả hai đều ngầm hiểu ý nhau, vì họ vừa khiêu vũ với mấy người mẫu nam.

Bầu không khí quá tuyệt vời, âm nhạc gợi cảm, đàn ông phụ nữ cùng nhau uống rượu, nhảy múa, tất cả diễn ra thật tự nhiên.

Thực ra cũng chẳng có gì, nhưng trong lòng cứ rạo rực, cảm giác hơi kích thích.

Dù sao thì chồng đang ở nhà trông con, còn họ thì tận hưởng cuộc sống ở đây, khắp nơi đều là trai đẹp, ai nấy đều dịu dàng và biết chiều lòng phụ nữ.

Nhan Tranh là người chơi bùng cháy nhất.

Cô ấy vẫn còn ở bãi cỏ, tay cầm một ly champagne, điên cuồng lắc lư theo điệu nhạc.

Tiếng nhạc DJ như đang chạy theo nhịp điệu của cô, chiếc váy ngắn duyên dáng bay lên trong không trung.

Vừa nghĩ đến việc Trần Bắc Đàn đang ở nhà chăm con, còn mình thì đang nhảy nhót ở đây, Nhan Tranh cảm thấy vô cùng kích động.

"Tanya! Mia! Mau lại đây! Vui lắm!"

Nhan Tranh hào hứng vẫy tay với mấy chị em đang ngồi bên hồ bơi giải rượu.

"Ngồi đó thì có gì vui chứ!"

Cô ấy lao đến, tay trái kéo Dịch Tư Linh, tay phải kéo Trần Vi Kỳ: "Mau ra nhảy đi! Vừa rồi chị phát hiện một anh chàng lai siêu đẹp trai, hỏi anh ấy là lai mấy nước mà đẹp vậy, ai ngờ anh ấy lai tận sáu nước! Trời ơi, lát nữa tụi mình bảo anh ấy cởi áo cho xem!"

Trần Vi Kỳ đưa tay ôm trán, bị chị dâu kéo đến mức đầu óc quay cuồng.

"Em méc anh cả đấy! Chị dâu đi lột áo đàn ông kìa! Mà mấy anh đó có đẹp trai bằng anh cả em không?"

Cô cố tình trêu ghẹo Nhan Tranh.

Nhan Tranh chẳng thèm để tâm, xông tới véo má Trần Vi Kỳ, mạnh mẽ phản công: "Vi Vi à, đúng là mấy nam mẫu này không bằng một nửa anh trai em, nhưng nếu em dám nói lộ ra, chị sẽ méc với chồng em rằng em nhảy hăng đến mức rớt cả giày cao gót, còn được trai đẹp cúi xuống đeo lại giày giúp em đấy! Chị còn chụp được ảnh nữa!"

Trần Vi Kỳ mặt đỏ bừng, hét lên: "Zola! Chị xấu quá đi! Chị chụp lén em!"

Nếu để Trang Thiếu Châu biết chuyện này, chắc chắn ba ngày ba đêm không cho cô rời giường.

Đàn ông càng lớn tuổi càng gian xảo, không giống hồi trẻ chỉ biết đổ mồ hôi, hùng hổ xông lên, mà bây giờ toàn nghĩ ra mấy chiêu kỳ quái.

"Dịch Tư Linh! Giúp tôi! Mau đè chị ấy xuống!"

"Lili! Mau qua đây!"

Mấy cô gái lập tức nhào vào nhau quậy tưng bừng.

Trong bữa tiệc này, điện thoại trở thành vật vô dụng, bị nhét trong những chiếc túi xách xa hoa, chốc chốc lại rung lên rồi tắt ngúm một cách đáng thương.

..............

Bên kia, một nhóm đàn ông đang tụ tập trong một hội quán yên tĩnh, vừa uống rượu vừa nói chuyện.

Lũ trẻ có bạn chơi cùng, nên không còn quấn lấy ba. Vừa gặp nhau là dính chặt như keo, có bảo mẫu trông nom.

"Không biết mấy cô ấy đang chơi cái gì mà vui vậy, đến tin nhắn cũng không thèm trả lời."

Trang Thiếu Châu nhấp một ngụm brandy, cố ý khơi chuyện.

Tạ Tầm Chi đã muốn hỏi lâu rồi, nhưng vì giữ thể diện, nên vẫn cố kiềm chế.

Anh ấy không muốn tỏ ra là kiểu đàn ông thích kiểm soát vợ, nhìn quá kém sang.

"Nghe nói là tiệc theo chủ đề, chắc náo nhiệt lắm."

Anh ấy cười nhạt đáp.

Đêm nay là đêm Giáng Sinh, cả Hương Cảng đều tấp nập đông vui.

Các trung tâm thương mại chật kín người, đến 9 giờ tối là có màn pháo hoa Giáng Sinh tại Vịnh Victoria.

Hội quán này có vị trí rất đẹp, nằm trên cao, có thể nhìn thấy ánh đèn lấp lánh phản chiếu trên mặt biển.

Lũ trẻ háo hức chờ đợi pháo hoa, dán mắt nhìn ra ngoài.

Đến khi pháo hoa bùng nổ trên bầu trời, tiếng cười trong trẻo của bọn trẻ cũng vỡ òa trong không trung.

Những tia sáng nhiều màu sắc phản chiếu xuống biển, tạo nên khung cảnh huyền ảo như mơ.

Trang Thiếu Châu không nhìn pháo hoa.

Ánh mắt anh vẫn dõi theo Minh Huy và Mộ Châu, sợ hai đứa trẻ chạy lung tung trên ban công mà ngã.

Dù đã có bảo mẫu và vệ sĩ trông chừng, anh vẫn không yên tâm.

Nhưng nghĩ lại, anh chợt cảm thấy có hơi trầm mặc.

Chẳng lẽ Trần Vi Kỳ không lo lắng sao?

Cả buổi tối, một cuộc gọi cũng không có.

Trần Bắc Đàn không nói gì, chỉ lặng lẽ uống rượu. Anh ta đang nghĩ, ngay cả Giáng Sinh mà Nhan Tranh cũng không chịu ở bên anh ta, có phải vì tối hôm trước bị anh ta dằn vặt quá rồi hay không?

Mặc dù có hơi mạnh tay, nhưng cô ấy từng nói thích anh ta mãnh liệt một chút.

Anh ta vốn là người có tính kiềm chế rất cao, chỉ là trên giường không kiểm soát được chính mình.

Bao nhiêu năm rồi vẫn thế.

Cô ấy rất nhỏ nhắn, rất mong manh, anh ta cũng sợ có ngày vô tình làm hỏng cô ấy.

"Anh cả, anh hỏi chị dâu xem bên đó thế nào rồi."

Trần Bắc Đàn nói: "Cậu hỏi Tanya đi."

Trang Thiếu Châu nhún vai, dáng vẻ có chút lơ đễnh: "Anh cũng biết em gái anh mà, tôi làm phiền cô ấy, cô ấy lại muốn gây chuyện với tôi."

Trang Thiếu Châu chuyển ánh mắt sang Tạ Tầm Chi, mỉm cười: "Tính cách của Mia là tốt nhất trong nhóm của họ, vẫn là nhờ anh Tạ hỏi đi."

Tạ Tầm Chi cười đầy ẩn ý, tính khí Mia đúng là tốt, thực sự rất tốt.

Trước khi đi dự tiệc, Dịch Tư Linh đã cảnh cáo anh ấy rằng nếu mỗi giờ mà gọi điện một lần để hỏi thăm tình hình, khiến cô ấy mất mặt trước đám bạn, thì cô ấy sẽ ở lại Hồng Kông, không về nhà họ Tạ nữa.

Trang Thiếu Châu hết cách, cười gượng một tiếng đầy bất lực, trong lòng khinh bỉ — toàn một lũ sợ vợ! Chẳng có ai ra hồn cả!

Anh dứt khoát bế Tiểu Mộ Châu từ ban công vào, không biết lấy một chiếc kẹo mút Giáng Sinh lấp lánh từ đâu ra: "Con thích không, con trai?"

Tất nhiên là Tiểu Mộ Châu thích rồi, cậu bé đặc biệt thích những thứ sặc sỡ. Bình thường nhìn thấy vòng cổ, vòng tay của Trần Vi Kỳ, cậu bé đều muốn với tay chạm vào. Huống hồ đây lại là kẹo, đối với trẻ con mà nói, đúng là sức hấp dẫn chí mạng.

"Daddy~~" Tiểu Mộ Châu thốt ra giọng nói ngọt ngào.

Trang Thiếu Châu bóc lớp giấy gói, cho con trai li.ếm một cái, sau đó vô tình cất đi: "Còn muốn ăn nữa không?"

Tiểu Mộ Châu túm lấy tay ba mình, muốn với tới viên kẹo mút. Trang Thiếu Châu giơ tay cao lên: "Muốn ăn thì gọi video cho mẹ được không?"

Tạ Tầm Chi và Trần Bắc Đàn đứng bên cạnh thầm khâm phục — chiêu này, đúng là không phải người bình thường nghĩ ra được.

"Được, con gọi video cho mẹ."

Tiểu Mộ Châu chỉ một lòng nghĩ đến kẹo, Trang Thiếu Châu mỉm cười gọi video đi. Nhưng không ai bắt máy. Gọi ba lần vẫn không ai nghe.

Tiểu Mộ Châu không được ăn kẹo, bắt đầu giận dỗi, cắn vào cổ tay Trang Thiếu Châu. Anh đành chịu thua, cho con trai li.ếm thêm bốn, năm cái nữa, sau đó cất kẹo đi, không cho ăn thêm.

Tâm trạng anh bắt đầu rối bời vì Trần Vi Kỳ không nghe máy. Nhìn con trai cũng thấy không vừa mắt.

"Con vô dụng quá, mẹ còn chẳng thèm nghe video của con." Trang Thiếu Châu véo má con trai.

Tiểu Mộ Châu chu môi: "Mẹ yêu con, mẹ chỉ đi chơi thôi. Ba không tìm được mẹ, ba vô dụng."

Trang Thiếu Châu: "......"

Trần Bắc Đàn nghe xong câu nói pha trộn cả tiếng Trung lẫn tiếng Anh của thằng bé thì bật cười: "Cậu không có bản lĩnh, đừng bắt nạt cháu tôi. Lại đây, Tiểu Mộ, đến với cậu nào."

Tiểu Mộ Châu lập tức quên mất ba, bước chân vui vẻ, lảo đảo chạy vào lòng Trần Bắc Đàn.

Tạ Tầm Chi cụp mắt nhìn màn hình điện thoại, thấy một loạt tin nhắn không hồi đáp, khẽ thở dài.

Đêm Giáng Sinh của ba người đàn ông vẫn cứ trầm lặng, cho đến khi anh cả của Trang Thiếu Châu — Trang Thiếu Diễn dẫn theo hai đứa trẻ đến, nói là muốn uống ké một ly rượu Giáng Sinh.

"Hiếm thấy anh đến đấy, anh cả."

Trang Thiếu Châu bảo nhân viên phục vụ mở một chai Louis XIII.

"Hôm nay chị dâu còn có bận công việc à?"

Trang Thiếu Diễn vẫn giữ dáng vẻ nho nhã như khi còn trẻ, lúc này khẽ cười, mang theo chút bất lực: "Mẹ đưa cô ấy đi dự tiệc rồi, em dâu cũng ở đó, chắc là đang chơi vui lắm."

Trái lại, Trang Thiếu Diễn không giống Trang Thiếu Châu, không có cái vẻ uất ức vì vợ suốt ngày ở trong phòng thí nghiệm. Anh ấy thậm chí còn mong cô ấy có thể ra ngoài chơi nhiều hơn một chút.

Trang Thiếu Châu nhíu mày, đột nhiên ngồi thẳng dậy: "Chị dâu đang ở bữa tiệc của bà Lê? Vậy Trần Vi Kỳ cũng ở đó?"

Trang Thiếu Diễn nhìn anh với vẻ kỳ lạ: "Ngay cả chuyện này cậu cũng không biết? Họ đang tụ tập ở Công Quán nhỏ trong tối nay."

Trang Thiếu Châu hít sâu một hơi. Bảo sao lúc nãy Trần Vi Kỳ cứ ấp a ấp úng, không chịu để anh đưa đi — hóa ra là đến Công Quán nhỏ của bà Lê!

Anh đứng dậy: "Tôi đi một chuyến. Mọi người cứ từ từ."

Tạ Tầm Chi cũng đứng lên theo: "Có chuyện gì vậy, anh Trang? Bên Công Quán có vấn đề gì sao?"

Trang Thiếu Châu không biết phải giải thích thế nào. Nói thẳng ra, nơi đó không phải chỗ tốt đẹp gì, nhưng vì nể mặt mẹ mình, anh không tiện nói nhiều, chỉ lạnh nhạt bảo: "Muốn đi thì đi cùng, muộn rồi tôi không chịu trách nhiệm đâu."

Lên xe, Trang Thiếu Châu lập tức nhắn tin cho Trang Kỳ Đình: "Ba lại để bà Lê mở tiệc ở Công Quán?!! Không phải ba nói sẽ đóng cửa nơi đó à?!"

Trang Kỳ Đình vốn định cho người dẹp Công Quán đó, nhưng nếu làm vậy, ngày hôm sau Lê Nhã Nhu sẽ rời khỏi nhà họ Trang ngay lập tức. Là một doanh nhân lão luyện, ông ấy không bao giờ làm chuyện "lấy đá đập chân mình"như thế.

Chỉ có thể mắt nhắm mắt mở, âm thầm cài cắm không ít người của mình vào Tiểu Công Quán.

Buổi tiệc tối nay, ông ấy cũng biết rõ. Còn chuyện Lê Nhã Nhu mời một đám trai trẻ đẹp đẽ đến, ông ấy đã cho người cảnh cáo trước — nếu ai dám động đến phu nhân nhà họ Trang, hậu quả tự gánh chịu.

Thế nên lúc này, ông ấy thảnh thơi ngồi ở nhà, uống rượu vang nóng, tựa lưng vào ghế nằm, tận hưởng sự yên bình của vịnh biển.

Nhìn tin nhắn của con trai, ông ấy chỉ khẽ cười khẩy, ném điện thoại sang một bên, ung dung nhấp một ngụm rượu.

Đúng là vẫn còn non lắm.

..............

Mấy chiếc siêu xe lặng lẽ lao đi trong màn đêm, tiến vào Tiểu Công Quán.

Bảo vệ ở cửa không dám cản xe của Trang Thiếu Châu. Nhìn thấy biển số "1" nổi tiếng khắp Hồng Kông, họ lập tức đứng nghiêm chào, sau đó vội vàng mở cổng.

Khi Trang Thiếu Châu tìm thấy Trần Vi Kỳ, cô đang nhảy múa cùng hội chị em trên bãi cỏ. DJ tối nay là người đến từ hộp đêm nổi tiếng nhất Hồng Kông, trời càng về khuya, chương trình càng sôi động, không khí càng nóng bỏng.

Đi giày cao gót nhảy không thoải mái, Trần Vi Kỳ đã đổi sang một đôi bốt da cao cổ màu đen, kiểu dáng phong cách biker đầy mạnh mẽ. Kết hợp với chiếc váy dạ hội màu tím nhẹ nhàng, dưới ánh đèn mờ ảo, cô như một tinh linh nhỏ nghịch ngợm đầy mâu thuẫn, vừa thanh thoát vừa hoang dã, tràn đầy sức sống.

Trang Thiếu Châu cảm thấy nhiệt độ trên trán mình đang tăng lên, nhất là khi nhìn thấy đám người mẫu nam kia — một lũ chẳng mặc áo, cứ lộ cơ bắp ra mà múa may trước mặt vợ anh.

Anh sải bước thẳng đến, từ phía sau ôm chặt lấy cô, cánh tay rắn chắc siết chặt không buông.

Trần Vi Kỳ lập tức hét lên: "Ai đấy! Đồ không có mắt! Cút ngay!"

Nhảy với người mẫu nam là một chuyện, nhưng tiếp xúc thân thể lại là chuyện khác. Cô không đời nào để ai động vào mình.

Trang Thiếu Châu áp môi vào vành tai cô, giọng trầm thấp mang theo chút ái muội: "Tiểu Mộ gọi video cho em, em không bắt máy. Thế nên anh đến tìm mẹ giúp con."

Ánh mắt đang lơ mơ vì men rượu của Trần Vi Kỳ bỗng chốc tỉnh táo.

Cô quay lại, liền chạm phải gương mặt lạnh lùng của anh.

Ngũ quan sắc nét, phong thái chững chạc, mang theo khí chất trầm ổn của năm tháng tôi luyện.

"Ch... chồng?" Giọng cô khẽ run.

Lửa giận trong lòng Trang Thiếu Châu vì câu "chồng" kia mà vơi đi một chút.

Anh cúi xuống, trầm giọng nói: "Về nhà đi, bảo bối. Chúng ta có thể tâm sự đàng hoàng. Em vừa nhìn bao nhiêu thằng đàn ông cởi trần rồi?"

"......"

"Ê, đừng có keo kiệt thế chứ." Trần Vi Kỳ bật cười, bị anh đẩy về phía trước. "Sao lại gọi là khỏa thân chứ! Đợi đã, em đi tìm Mia và Zola! Em đi cùng họ mà!"

Trang Thiếu Châu: "Bọn họ đã có người đón rồi, không cần em bận tâm."

Trần Vi Kỳ sững lại một chút, quả nhiên, cô nhìn thấy Dịch Tư Linh bị người chồng nghiêm túc, chỉnh tề của mình nắm tay dắt đi, cúi đầu ủ rũ như một con mèo nhỏ tội nghiệp bị xách về nhà.

Khi đi ngang qua Trần Vi Kỳ, Dịch Tư Linh trừng mắt nhìn cô: "Đồ lắm mồm!"

Trần Vi Kỳ bĩu môi: "Cô mới là đồ lắm mồm, tôi có nói gì đâu!"

"Cô chính là đồ như vậy đấy." Dịch Tư Linh bĩu môi: "Mai tôi sẽ tính sổ với cô!"

Tạ Tầm Chi ôm Dịch Tư Linh vào lòng, đi xa rồi mới khẽ nói bên tai cô ấy: "Vợ à, mai em không dậy nổi đâu. Đừng nghĩ nhiều nữa."

Dịch Tư Linh: "............"

Nhưng tình cảnh của Nhan Tranh còn tệ hơn. Trần Bắc Đàn trực tiếp bế bổng cô ấy lên, dùng áo vest che kín chiếc váy hở lưng của cô ấy.

Nhan Tranh cảm thấy mất mặt, vùi đầu vào trong áo vest, hít thở mùi hương thanh mát dễ chịu trên người anh ta, đôi chân khẽ run rẩy. Trần Bắc Đàn cảm nhận được điều đó, bàn tay anh ta siết chặt hơn, những ngón tay rõ nét gân cốt ấn sâu vào làn da trắng nõn.

"Zola, về rồi hãy run tiếp."

Nhan Tranh bèn cắn lên cánh tay Trần Bắc Đàn.

Lê Nhã Nhu hung hăng vỗ một cái lên cánh tay Trang Thiếu Châu, tiện thể cả Trang Thiếu Diễn cũng bị vạ lây: "Mấy thằng nhóc thối này, mấy đứa phá hỏng bữa tiệc rồi!"

Chiếc xe sang đến nhanh mà đi cũng nhanh, chẳng mấy chốc đã biến mất trong màn đêm.

Chiếc Bentley mang biển số xa xỉ kia vốn đã quá quen với những cảnh tượng như thế này, cũng chẳng còn lạ gì những vệt nước còn đọng lại trên ghế da cao cấp của nó.

Trần Vi Kỳ nức nở khi bị Trang Thiếu Châu dùng ngón tay để bắt nạt, lớp ren mỏng mềm mại không hề tụt xuống mà bị đẩy sang một bên, để lộ cánh hoa hồng đỏ thắm.

Những ngón tay mạnh mẽ nhanh chóng di chuyển, hết đẩy vào rồi lại rút ra.

"Em sai rồi, sai rồi, em thật sự không nhìn cơ thể trần truồng của những đàn ông đó mà....... chỉ nhìn anh thôi......" Trần Vi Kỳ cầu xin tha thứ.

Trang Thiếu Châu không nói gì, tay còn lại lưu luyến xoa cánh môi cô, ánh mắt thâm trầm, đầy tỉnh táo như ẩn giấu bao khát khao mãnh liệt như sóng thần.

"Bảo bối, Giáng sinh vui vẻ."

Anh nghịch ngợm dùng ngón tay móc vào bên trong, Trần Vi Kỳ vừa hét lên thì bị anh hôn.

Cùng lúc đó, cửa sổ xe của hai chiếc xe đang lao nhanh trên đường núi cũng bị đóng chặt, không biết đang có chuyện gì xảy ra ở trong đó.

Nhan Tranh đang ngồi trên đùi Trần Bắc Đàn, đôi vai gầy gò bị hai bàn tay rắn chắc giữ chặt, đẩy cô xuống từng chút một, cho đến khi đến tận đỉnh.

Khuôn mặt của Trần Bắc Đàn thoáng nhăn lại, như thể anh đang thoải mái đến mức khó có thể kiểm soát.

"Con trai hỏi anh vì sao mẹ không đón Giáng sinh cùng thằng bé, anh nên trả lời thế nào đây?"

Nhan Tranh thở hổn hển, đôi giày cao gót tuột khỏi chân. Cô đập vào ngực Trần Bắc Đàn, cô ghét việc vào lúc như thế này mà anh còn hỏi cô những câu hỏi cần cô suy nghĩ: "Anh thông minh mà, anh tự đi mà giải thích!"

Trần Bắc Đàn nắm chặt tay Nhan Tranh, nói một cách bình tĩnh: "Hôm nay anh phải phạt em, Zola."

Nhan Tranh nghe thấy từ phạt, cơ thể run lên, hoàn toàn không thể bình tĩnh nổi. Cô càng run rẩy dữ dội hơn nhưng như thế cô lại càng thấy hưng phấn.

"Dùng cái roi mới nhé. Cái mà em thích nhất ấy." Trần Bắc Đàn hôn vào trán cô.

Phạt.....

Từ trước đến nay, hình phạt của Trần Bắc Đàn luôn rất điên rồ.

Nhan Tranh cắn môi, không dám tỏ vẻ quá phấn khích làm cô trông có vẻ kỳ lạ.

"Nhưng dù sao anh vẫn chúc em có một mùa Giáng sinh vui vẻ, babydoll của anh."

k9win
Bạn cần đăng nhập để bình luận