Tín Hiệu Bão Số 3 - Tiểu Hàm Tiên

Chương 90: IF Line · Đêm Giáng Sinh

Mặc dù cơ ngực của người đàn ông này trông vô cùng gợi cảm, khuôn mặt cũng rất điển trai, nhưng theo bản năng, Trần Vi Kỳ cảm thấy có điều gì đó không ổn. Cô đoán chắc anh đang trêu đùa mình.

Điều mà Trần Vi Kỳ ghét nhất chính là bị người khác trêu chọc, huống chi lại là một gã đàn ông. Cô bình tĩnh nhìn thẳng vào anh, dịu dàng hỏi: "Anh là loại đàn ông ai cũng có thể chạm vào à? Hay là tôi chạm rồi, anh sẽ đòi tôi trả tiền?"

"......"

Trang Thiếu Châu im lặng một lúc, suýt nữa thì bị cô chọc tức đến chết. Chẳng qua là anh chỉ không vui vì hôm qua bị cô mắng là đồ khốn, định trêu cô một chút, không ngờ cô lại chẳng biết xấu hổ như vậy.

Vậy nghĩa là bất cứ người đàn ông nào hỏi cô có muốn chạm vào không, cô đều dễ dàng đồng ý thế này sao?

Trang Thiếu Châu bỗng cảm thấy có gì đó không đúng. Cô nói muốn chạm vào anh thì anh cũng không vui, cô nói không muốn, có lẽ anh cũng chẳng vui nổi. Tóm lại, ban đầu là anh định trêu chọc cô, nhưng giờ lại bị cô làm cho mất mặt.

Anh thả cổ tay Trần Vi Kỳ ra, mặt vô cảm nói: "Là con gái thì đừng tùy tiện chạm vào đàn ông lạ."

Trần Vi Kỳ cảm thấy con người này thật thất thường, nghiêm túc đáp lại: "Không phải chính anh hỏi tôi có muốn chạm vào hay không à?"

"Tôi hỏi thì cô bèn chạm vào ngay à? Không chịu nổi cám dỗ à?" Trang Thiếu Châu giơ tay kéo chặt áo choàng tắm lại, giọng điệu rất hờ hững.

Hành động này của anh khiến Trần Vi Kỳ cảm thấy bị sỉ nhục, cô thực sự tức giận. Rõ ràng là anh khơi mào trước, vậy mà giờ lại làm như thể cô đang quấy rối anh vậy.

Xưa nay, Trần Vi Kỳ chưa từng chịu thiệt trước mặt đàn ông, thế nhưng đối diện với Trang Thiếu Châu, cô bị anh chọc giận hết lần này đến lần khác.

Tính tiểu thư kiêu ngạo bùng lên làm cô đưa ra một hành động táo bạo ——

Cô bĩu môi, vươn tay kéo mạnh áo choàng tắm của Trang Thiếu Châu ra, sau đó bất ngờ véo chặt trên cơ ngực rắn chắc của anh.

Véo rất mạnh.

Sau khi chạm vào, đầu óc Trần Vi Kỳ hoàn toàn trống rỗng, toàn bộ cảm giác trên cơ thể cô đều dồn hết vào lòng bàn tay. Sự đàn hồi vừa cứng rắn vừa mềm mại ấy tràn đầy trong lòng bàn tay cô.

Cố gắng kiềm chế khuôn mặt nóng bừng, cô ngẩng cao đầu kiêu ngạo, nhìn chằm chằm vào Trang Thiếu Châu, người cũng đang hoàn toàn chết lặng: "Không bằng cơ ngực của người mẫu nam nhà tôi, anh luyện tập thêm rồi hẵng đến quyến rũ tôi nhé."

Cô lộ ra vẻ mặt "chẳng có gì đáng nói", thậm chí còn lười luyện yoga, xoay người rời đi ngay lập tức.

Không ai nhìn thấy, ngay khi quay lưng đi, khuôn mặt cô đỏ bừng như một quả anh đào chín mọng. Trong lòng cô rối loạn, không ngừng nghĩ: Thì ra cơ ngực đàn ông lại sờ đã như vậy, hơn nữa còn nóng hổi, khá ổn để làm ấm tay đấy.

.............

Ba ngày tiếp theo, Trang Thiếu Châu sống trong một bóng ma tâm lý kỳ lạ. Thỉnh thoảng anh lại nhớ đến Trần Vi Kỳ, lúc nào trước ngực cũng lưu lại cảm giác bị cô bóp chặt một cách thô bạo, không thể nào xua đi được.

Lòng bàn tay của cô rất mềm, rất lạnh, những ngón tay thon dài trông có vẻ yếu ớt, cầm súng còn không nổi. Vậy mà lúc siết ngực anh, lại ngang ngược và bạo lực đến mức đầu móng tay sắc nhọn của cô để lại một vết hằn trên da thịt anh, giống như đã đóng dấu chủ quyền lên anh vậy.

Cảm giác bị cô bóp chặt không thể nào phai mờ, mà những lời châm chọc của cô càng khó quên hơn.

"Còn không bằng người mẫu nam nhà tôi. Luyện tập thêm rồi hẵng đến quyến rũ tôi."

Trang Thiếu Châu hít sâu một hơi, kẹp điếu xì gà trên đầu ngón tay. Anh không hút, chỉ cúi đầu, đánh giá lại cơ thể mình một lần nữa.

Dưới lớp áo sơ mi, cơ bắp của anh được thể hiện rõ ràng, rắn chắc và đầy sức mạnh, là thành quả của nhiều năm chơi thuyền buồm và leo núi dã ngoại.

Vậy mà vẫn còn kém sao?

Chẳng lẽ cô thích kiểu cơ ngực bóng bẩy, mềm nhão, chỉ có hình thức mà không có sức lực thực sự à? Rốt cuộc nhà cô làm nghề gì mà lại nuôi người mẫu nam? Cô đã sờ qua bao nhiêu người đàn ông rồi?

Trang Thiếu Châu bỗng cảm thấy phiền não, giơ tay đóng laptop lại. Anh không thể tập trung vào công việc được nữa —— một chuyện mà trước giờ chưa từng xảy ra.

Gần đây, tâm trạng của anh thực sự rất tốt. Nói rằng anh đang "đắc ý xuân phong" cũng không quá lời. Tháng trước khi trở về Hồng Kông, mục đích ban đầu của anh chỉ là tranh thủ cơ hội quay lại trụ sở chính, không ngờ lại dễ dàng giành được quyền thừa kế toàn bộ tập đoàn mà không tốn chút sức lực nào.

Anh cả Trang Thiếu Diễn sẽ từ chức CEO của Tập đoàn Thịnh Huy sau hai năm và chuyển giao toàn bộ quyền lực cho anh.

Từ nay, trọng tâm công việc của anh sẽ dần chuyển từ New York về Hồng Kông. Lần này quay lại New York, chủ yếu là để bàn giao công việc.

Nhưng giữa tâm trạng hân hoan và sự thuận buồm xuôi gió của cuộc đời, anh lại gặp phải một cú sốc nghiêm trọng từ Trần Vi Kỳ.

Cô gái mười chín tuổi này chê bai cơ thể anh, thậm chí còn đem anh ra so sánh với mấy người mẫu nam vớ vẩn. Mà phần lớn những người mẫu trong miệng cô có lẽ chính là mấy gã trai bao.

Ngực Trang Thiếu Châu bỗng chốc nghẹn lại, anh hít một hơi sâu, rồi cầm kéo cắt đi phần tàn của điếu xì gà, nhưng hút cũng chẳng còn thấy hứng thú.

Anh đứng dậy bước đến cửa văn phòng, khóa trái cửa, sau đó vào phòng trong thay một bộ đồ thể thao. Anh thực hiện ba hiệp hít đất, mỗi hiệp một trăm cái ngay trong văn phòng.

Cuối cùng, anh thở hổn hển, kiệt sức nằm trên sàn. Mỗi một bó cơ trên người đều căng cứng, toàn thân như sắp nổ tung.

............

Từ sau khi chạm vào cơ ngực của người đàn ông kia, Trần Vi Kỳ cứ có cảm giác lâng lâng, thỉnh thoảng lại nhớ lại cảm giác ấy.

Nửa đêm hôm qua, New York đón trận tuyết đầu mùa. Cả thành phố càng thêm ngập tràn không khí Giáng Sinh với những dải ruy băng đỏ, chuông vàng, cây thông xanh đậm và những chú tuần lộc đáng yêu xuất hiện khắp nơi.

Đây là lần đầu tiên Trần Vi Kỳ đón Giáng Sinh ở New York.

Cô sợ lạnh nhưng vẫn phải giữ phong thái. Hôm nay, cô mặc một chiếc váy len dài bó sát, tôn lên từng đường cong nóng bỏng trên cơ thể, bên ngoài khoác một chiếc áo lông lạc đà đỏ rực mang đậm không khí Giáng Sinh. Đôi bốt cao gót kéo dài đôi chân thon thả, mấy chuỗi vòng ngọc trai dài quấn hờ trên ngực.

Bạn bè thấy vậy thì nháy mắt cười trêu: "Sao mấy ngày nay phong cách ăn mặc của cậu lại gợi cảm thế này? Có phải đang yêu không đấy?"

Trần Vi Kỳ hơi đỏ mặt, cúi đầu uống một ngụm sô-cô-la nóng: "Làm gì có, vốn dĩ tôi luôn mặc thế này mà."

"Cậu mặc kiểu váy bó này đẹp thật đấy, vừa cao vừa gầy mà còn có ngực nữa, tôi không thể tin nổi đây là dáng người của một cô gái mười chín tuổi đâu đấy."

Không biết nghĩ đến điều gì, Trần Vi Kỳ bĩu môi, thở dài: "Thế mà có người lại bảo tôi trông như trẻ vị thành niên."

"Ai mà mắt mù vậy trời? Tanya của chúng ta nhìn trưởng thành thế này, dáng người bốc lửa thế kia cơ mà!"

Trần Vi Kỳ gật đầu tán đồng: "Một lão già mù tịt."

Bạn cô là người tinh ý, nhanh chóng đoán được chắc chắn cô có liên quan đến một người đàn ông nào đó. Nhưng cô ấy không vạch trần mà chỉ cười một cách đầy ẩn ý.

Hôm nay là Giáng Sinh, lịch trình của Trần Vi Kỳ kín mít. Buổi chiều, cô đến khách sạn Baccarat uống trà chiều cùng bạn bè, rồi đến tối lại tham gia tiệc tùng tại nhà bạn. Mãi đến tận khuya mới về nhà.

Cô uống đến say mèm, đi giày cao gót loạng choạng, phải nhờ hai người bạn dìu vào thang máy. Tâm trạng của cô vừa vui lại vừa bực.

Vui là vì hôm nay chơi rất đã, bực là vì Dịch Tư Linh lại khiến cô phát cáu.

Dịch Tư Linh bất ngờ gửi cho cô một tấm ảnh chụp cảnh nắm tay một người đàn ông, còn cố tình hỏi cô rằng Giáng Sinh này có phải chỉ có một mình không. Không những vậy, cô ấy còn chuyển cho cô hẳn mười vạn, bảo cô ăn uống cho thoải mái ở Mỹ.

Dịch Tư Linh: "Cưng ơi, cưng ở Mỹ một mình, nơi đất khách quê người, làm tôi lo lắm đấy. Giáng Sinh vui vẻ nhé, dù là cún độc thân cũng phải tận hưởng lễ hội nha ~"

Dịch Tư Linh: "Tôi và Xun đã chọn quà Giáng Sinh cho cô rồi, lần sau gặp sẽ tặng nhé. Trước tiên gửi cô một bao lì xì nhỏ để ăn gà nướng Giáng Sinh và bánh ngọt nè."

Ăn ăn ăn, ăn cái gì mà gà nướng với bánh ngọt chứ!

Trần Vi Kỳ tức đến hộc máu, càng nghĩ càng không kiềm chế được, thế là ở bữa tiệc cô uống đến say mèm.

Ngay cả Dịch Tư Linh cũng đã có đàn ông để vui chơi rồi. Trong bức ảnh cô ấy gửi, người đàn ông kia có vóc dáng thật sự rất đẹp.

"Tanya, nhà cậu ở tầng mấy vậy?"

Một người bạn nam nhìn dãy nút bấm trong thang máy mà than thở.

Căn hộ này xa hoa đến mức ngay cả thang máy cũng được thiết kế cầu kỳ —— vách thang máy làm bằng pha lê cắt thành những hình lăng trụ tuyết, ánh sáng phản chiếu khiến khuôn mặt của mọi người hiện lên thành hàng ngàn bóng dáng khác nhau.

Mọi người trong nhóm đều là du học sinh, gia đình có điều kiện, bình thường hẹn hò uống trà chiều hay mua sắm cũng toàn chọn những nơi cao cấp. Họ mời nhau hết lần này đến lần khác, thoạt nhìn không khác gì nhau. Nhưng không ai ngờ rằng Tanya lại là người "giấu mình" sâu đến vậy —— hộ rẻ nhất trong tòa nhà này cũng phải ít nhất bốn vạn một tháng.

"Tôi ở tầng cao nhất........." Trần Vi Kỳ lẩm bẩm: "Trong túi có thẻ thang máy... Judy, cậu lục ví tôi xem........"

Nhưng cô đã say đến mơ màng —— trong số người đang dìu cô căn bản không có Judy. Judy cũng đã say bí tỉ, nằm ngủ luôn ở nhà bạn. Nhưng Trần Vi Kỳ cứ nhất quyết phải về nhà mình, mọi người không lay chuyển được, đành cử ba người đi theo hộ tống cô.

David lục ví của cô, tìm thấy thẻ thang máy, đồng thời cũng nhìn thấy hàng loạt thẻ ngân hàng khiến người ta phải kinh ngạc.

"Đỉnh thật........ Ngay cả thẻ đen của Ngân hàng Thịnh Huy cũng có........" 

David tặc lưỡi cảm thán, đồng thời trong lòng cũng trào dâng một sự hụt hẫng —— với điều kiện của anh ta, không đời nào có thể theo đuổi được Tanya.

Một cô gái sống ở tầng cao nhất của một tòa nhà chọc trời tại Manhattan, hoàn toàn không phải là người mà anh ta có thể mơ tưởng đến.

Thang máy đến nơi rất nhanh. Hai chàng trai dìu Trần Vi Kỳ ra ngoài, một cô gái đi phía sau xách theo đống túi quà Giáng Sinh mà bạn bè tặng cho cô.

"Mật khẩu là gì, Tanya?"

"Để tôi tự làm........"

Trần Vi Kỳ đẩy hai người đàn ông bên cạnh ra, cau mày khó chịu vì không thích mùi rượu trên người họ. Nhưng vừa mất đi điểm tựa, cô đã loạng choạng lao thẳng về phía cửa.

Trang Thiếu Châu đang ngồi nhâm nhi ly rượu vang trong phòng khách.

Hôm nay là Giáng Sinh, anh không có bất kỳ cuộc hẹn xã giao nào, cũng không đi tụ tập cùng bạn bè. Chỉ một mình ở nhà tận hưởng hiếm hoi chút thời gian yên tĩnh.

Nhưng con nhóc đó vẫn chưa về.

Đã mười hai giờ rồi.

Trang Thiếu Châu liếc đồng hồ trên cổ tay, nhíu mày. Chắc chắn là lại mải chơi bên ngoài, không chừng còn qua đêm không về nhà. Ý nghĩ đó vừa lóe lên, anh lại nghe thấy một tiếng động lớn từ ngoài cửa.

Anh nhanh chóng đặt ly rượu xuống, đứng dậy bước về phía cửa.

Trần Vi Kỳ mơ màng nhập mật khẩu. Sai hai lần rồi.

Lần thứ ba mà còn nhập sai nữa thì khóa sẽ bị đóng trong vòng mười phút.

Cô cảm thấy mình bị khóa cửa "bắt nạt", ấm ức đến mức bĩu môi.

"Tanya, có khi cậu nhầm tầng rồi à?" David tốt bụng nhắc nhở, định đỡ cô dậy.

"Chính là ở đây mà!"

Cô tiếp tục nhập mật khẩu, cửa đột ngột mở ra ngay lập tức.

Một người đàn ông cao 1m90, vóc dáng cao lớn và mạnh mẽ, bản thân vốn đã mang khí chất bức người. Lại thêm bộ vest may đo thủ công tinh tế, vẻ ngoài hoàn hảo đến mức khiến cả nhóm người trẻ tuổi ở đó đều phải sững sờ.

Trang Thiếu Châu lạnh lùng quét mắt qua nhóm "trẻ trâu" trước mặt, sau đó ánh mắt dừng lại trên gương mặt say khướt của Trần Vi Kỳ.

Gò má cô ửng lên sắc hồng, ánh mắt lờ đờ, dựa vào lòng một gã đàn ông khác, ngước lên nhìn anh, nở một nụ cười ngọt ngào.

"Anh ở nhà mà cũng không chịu mở cửa giúp tôi. Đồ xấu xa."

Cô nói bằng giọng điệu mềm mại lười biếng, như thể có một tầng mây bồng bềnh phủ dưới cổ họng.

Ba người còn lại nhìn nhau, hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

David là người bình tĩnh nhất, anh ta thăm dò lên tiếng: "Chào anh, chúng tôi là bạn của Tanya. Tối nay tụi tôi mở tiệc ở nhà một người bạn, cô ấy uống hơi nhiều nên bọn tôi đưa cô ấy về."

Trang Thiếu Châu lạnh nhạt trả lời: "Tôi không phải anh trai cô ấy."

Nói xong, anh sải bước tới, giơ tay kéo Trần Vi Kỳ ra khỏi vòng tay cậu trai kia, động tác dứt khoát gọn gàng.

Trần Vi Kỳ chỉ cảm thấy cả thế giới xoay một vòng, rồi ngay sau đó cô đã rơi vào một vòng tay mới.

Chính là vòng tay cô thích nhất. Cô gần như rên lên một tiếng thỏa mãn.

Nhiệt độ ấm áp, hơi thở sạch sẽ, hương cam Bergamot nhẹ nhàng len vào khứu giác như một viên thuốc giải rượu. Và dĩ nhiên, còn có cơ ngực đầy đặn săn chắc, cảm giác chạm vào thật sự quá đã.

Cô lén chạm nhẹ một cái.

Trang Thiếu Châu siết chặt vòng tay, bàn tay đặt lên eo cô đầy chiếm hữu.

Anh hoàn toàn không ý thức được bản thân đang làm gì, nhưng hành động này lại giống như đang tuyên bố chủ quyền trước mặt đám trai trẻ kia. Anh có tư cách gì để tuyên bố chủ quyền?

Anh giữ nguyên tư thế đó, nhìn xuống hai chàng trai trước mặt: "Cảm ơn các cậu đã đưa Tanya về."

David rùng mình, có cảm giác như bị một con sư tử dữ tợn cắn một phát.

"Đi đường cẩn thận nhé."

Trang Thiếu Châu khách sáo gật đầu, không thèm nhìn họ thêm lần nào nữa, bế Trần Vi Kỳ vào trong nhà, cửa đóng sầm lại.

Trần Vi Kỳ rê.n rỉ, lẩm bẩm: "Anh bất lịch sự quá."

Cô vẫn còn nhớ phải cởi giày khi vào nhà, nhưng đôi bốt cao gót không phải kiểu giày chỉ cần hất chân là rơi xuống. Cô mò mẫm mãi mà không tìm được dây kéo.

Trang Thiếu Châu bật cười lạnh, bất lực cúi xuống, quỳ một chân trước mặt cô.

Anh tự tay tháo giày cho cô.

"Tôi đã đủ lịch sự khi đối xử với cô rồi."

Ngón tay dài của anh nắm lấy khóa kéo nhỏ nhắn, men theo đường cong mượt mà của bắp chân, từ tốn kéo xuống.

Ánh đèn dịu nhẹ phủ xuống họ, khiến cảnh tượng này mơ hồ mang theo chút ám muội.

Từ góc độ này nhìn lên, đôi chân cô thật sự rất dài. Không quá gầy gò, cũng không dư mỡ, đường nét cân đối hoàn hảo đến mức khiến người ta run rẩy.

Dáng người như vậy, rất dễ khiến đàn ông nảy sinh những ý nghĩ xấu xa.

Một hình ảnh bất chợt lướt qua đầu Trang Thiếu Châu — đôi chân này mà quấn quanh eo anh thì sẽ thế nào?

"..."

Anh điên rồi.

Trang Thiếu Châu vội vàng dời mắt, đứng dậy.

"Cô còn đi được không?"

Trần Vi Kỳ bĩu môi, rất tự nhiên sai khiến anh: "Bế tôi ra sofa đi, tôi muốn nằm một chút."

Trang Thiếu Châu bật cười: "Cô cũng giỏi sai khiến người khác đấy."

Nhưng anh vẫn ôm ngang cô lên, chậm rãi bước từng bước về phía phòng khách.

Cô gái nhỏ như một con cún con, cuộn tròn trong lòng anh, hít hà mùi hương thanh mát trên áo sơ mi. Cô dụi mặt vào lồng ng.ực ấm áp, trong đầu bỗng dưng nhớ lại cảm giác sung sướng khi sờ ngực đàn ông.

Thế là, cô lại bóp một cái.

"Tanya! Bỏ tay ra!"

Toàn thân Trang Thiếu Châu căng cứng, tức giận cúi xuống nhìn cô gái trong lòng mình. Anh sải bước nhanh hơn, ném thẳng cô lên sofa.

Trần Vi Kỳ ngã xuống, mông đập vào ghế đau điếng.

Cô ấm ức hét lên: "Anh có ý gì hả! Tôi chỉ sờ một cái thôi mà, sao anh keo kiệt thế!"

Cô hất cằm, giọng đầy bất mãn: "Anh là đàn ông, để tôi sờ một cái thì sao chứ. Dịch Tư Linh còn có đàn ông để chơi rồi, vậy anh cho tôi chơi một chút thì có làm sao nào. Chẳng qua là vì anh đẹp trai, cơ ngực to, em mới miễn cưỡng để mắt tới thôi."

"........"

Trang Thiếu Châu cảm thấy đầu mình sắp bốc khói.

Anh thật sự không hiểu nổi cô đang nói mê sảng cái gì.

"Chơi đàn ông? Cô giỏi đến mức đó à?"

Anh ngồi xuống, vây chặt cô trên sofa, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô chăm chú.

"Cô Trần, cô đã 'chơi' qua bao nhiêu người đàn ông rồi?"

Trần Vi Kỳ chớp đôi mắt ươn ướt, bỗng dưng cảm thấy không khí hơi căng thẳng.

"Chỉ... chỉ có anh thôi mà. Anh đừng giận."

Trang Thiếu Châu suýt bật cười.

Là người đàn ông duy nhất mà cô từng "chơi"... Đó là một điều vinh dự à?

lồng ng.ực anh vẫn còn lưu lại cảm giác bàn tay nhỏ nhắn của cô chạm vào, cảm giác nhột nhạt, ngứa ngáy vô cùng.

Anh nghiêm túc nắm lấy cổ tay cô, đầu ngón tay đặt lên cổ tay mảnh khảnh, cảm nhận nhịp đập hỗn loạn nơi đó.

"Từ nay về sau, không được tùy tiện chạm vào đàn ông nữa, nghe rõ chưa?"

"Tại sao?"

Cô nghiêng đầu, hoàn toàn không hiểu.

Trang Thiếu Châu kiên nhẫn dỗ dành: "Tanya, cô còn nhỏ, lại được gia đình bảo bọc rất kỹ, cô không hiểu thế giới này nguy hiểm thế nào đâu."

Vừa nghe đến từ "nhỏ", Trần Vi Kỳ lập tức nổi đóa.

Cô nhỏ chỗ nào?!

Bạn bè đều nói cô gợi cảm, nóng bỏng, vậy mà anh lại dám bảo cô nhỏ?

Cô hùng hổ bật dậy khỏi sofa, kéo phăng áo khoác cashmere ra, để lộ đường cong bị chiếc váy len bó sát tôn lên một cách hoàn hảo.

Cô ưỡn thẳng người, hậm hực nói: "Anh mới nhỏ! Cơ thể anh chỗ nào cũng nhỏ!"

"..."

Trang Thiếu Châu cứng đờ.

Cô thật sự... rất gợi cảm.

Anh cố gắng ép bản thân không nhìn, nhưng ánh mắt lại không nghe lời, cứ dán chặt vào người cô.

Anh thậm chí còn bắt đầu nghi ngờ chính mình —— có phải anh bị biến thái không? Sao có thể nghĩ những thứ không nên nghĩ về một cô gái 19 tuổi như vậy?

Anh thở ra một hơi thật sâu, đổi sang giọng nhẹ nhàng dỗ dành: "Được rồi được rồi, cô không nhỏ. Mặc áo lại đi, được không?"

Trần Vi Kỳ hừ lạnh, không thèm nghe.

Cô vặn vẹo trên sofa như một con cá trạch, kết quả là áo khoác bị tuột hẳn ra, cả người dính chặt lên người anh như một con bạch tuộc.

Cô rúc mặt vào ngực anh, giọng thì thầm thỏa mãn: "Thật thoải mái..."

Rồi lại sờ tiếp.

Trang Thiếu Châu cảm thấy mình sắp phát điên.

Nhiệt độ trên người anh không ngừng tăng lên, giọng nói khàn đi: "Tanya, tỉnh táo lại đi."

Nhưng cô lại chậm rãi xoa bóp, giọng lẩm bẩm: "Tôi cũng có đàn ông để chơi... lại còn đẹp trai hơn đàn ông của Dịch Tư Linh nữa..."

Anh định gỡ tay cô ra, nhưng cô không chịu, cả người nhào lên, ngồi gọn trong lòng anh.

"Tôi sẽ trả tiền cho anh. Cho tôi sờ đi. Một vạn đô đủ không?"

"......... Tanya!"

Trang Thiếu Châu mất kiểm soát, lớn tiếng gọi tên cô.

Nhưng anh chỉ biết mỗi cái tên tiếng Anh của cô, còn họ của cô thì nghe nói là họ Trần.

Cô ôm chặt lấy eo anh, giọng mềm nhũn: "Tôi trả tiền cho anh, anh làm bạn trai tôi một ngày đi. Tôi muốn chụp ảnh đăng lên cho Dịch Tư Linh thấy, tôi không phải chó độc thân..."

Máu nóng trong người Trang Thiếu Châu gần như bùng cháy.

Cái nơi cô đang ngồi đè lên đột nhiên cứng lại, hoàn toàn không có dấu hiệu báo trước. Sự mềm mại của cô thông qua lớp vải, ép sát vào nơi đó.

Cảm giác xa lạ này, mạnh mẽ xông thẳng vào mọi ngóc ngách trong cơ thể anh.

Lúc này, cô đã tháo cúc áo sơ mi của anh, bàn tay không còn bị ngăn cách, trực tiếp áp lên lồng ng.ực rắn chắc của anh.

Cô vuốt ve, giọng nhẹ bẫng đầy mê hoặc: "Thật gợi cảm..."

Trang Thiếu Châu thở dốc, giọng trầm khàn: "Còn nói tôi không bằng đám người mẫu nam của nhà cô nữa không?"

Cô lập tức lắc đầu, ngón tay vẽ vòng tròn trên ngực anh, mỉm cười tội lỗi: "Không nói nữa, anh gợi cảm hơn bọn họ nhiều."

Toàn thân Trang Thiếu Châu run lên một cái. Anh không thể chịu nổi nữa. Bàn tay nắm lấy cằm cô, buộc cô ngẩng đầu lên. Ánh mắt giao nhau trong một khoảnh khắc, rồi anh cúi xuống, hôn cô.

Môi anh mạnh mẽ áp lên môi cô, lưỡi anh như một con rắn, trườn sâu vào khoang miệng ấm áp của cô.

Hơi thở nóng rực quấn lấy hơi thở cô, thiêu đốt cô, thiêu đốt chính anh.

Giữa nụ hôn, giọng anh khàn đặc: "Giáng Sinh vui vẻ, Tanya."

Sờ đi.

Cô muốn sờ bao nhiêu cũng được.

Mặc kệ cô.

k9win
Bạn cần đăng nhập để bình luận