Tín Hiệu Bão Số 3 - Tiểu Hàm Tiên

Chương 91: IF Line · Đêm Tuyết Rơi

Đây là nụ hôn đầu tiên của Trần Vi Kỳ.

Trong đêm Giáng Sinh lãng mạn, tuyết đông lả tả rơi bên ngoài cửa sổ. Thành phố rực rỡ ánh đèn, tiếng hò reo vui vẻ từ nơi xa vọng đến, tựa như một dải lụa mỏng manh lơ lửng giữa không trung.

Ở tầng cao, thế giới trở nên tĩnh lặng, chỉ còn tiếng hôn giữa hai người.

Anh hôn rất sâu.

Lưỡi anh trượt vào, quét sạch mọi ngóc ngách trong khoang miệng cô, khiến cô vừa tê dại, vừa nhột nhạt. Nụ hôn này không quá dịu dàng, cũng chẳng có kỹ thuật, nhưng lại thoải mái một cách bất ngờ, có hơi vụng về, như thể đang thăm dò một cách lạ lẫm.

Trần Vi Kỳ hé mở môi, để mặc anh m.út lấy đầu lưỡi của mình.

Thanh âm ướt át của nụ hôn vang lên bên tai, khiến cô xấu hổ đến mức bàn tay nhỏ bé chỉ biết bám vào lồng ng.ực anh, cảm nhận nhịp tim rạo rực dưới lòng bàn tay.

Bị hôn đến mức cảm giác lâng lâng, cô vô thức rê.n rỉ một tiếng rất khẽ.

Thanh âm này làm cho Trang Thiếu Châu càng thêm nóng bức.

Anh vừa cười, vừa hôn sâu hơn, trầm giọng hỏi: "Thoải mái đến vậy sao?"

Cô nhắm mắt, nắm lấy cổ áo sơ mi của anh, dáng vẻ như đã hoàn toàn chìm đắm trong nụ hôn. Trang Thiếu Châu không kìm lòng được, ôm cô chặt hơn, nhìn cô vài giây, rồi lại cúi xuống hôn tiếp. 

Hai người hôn đến mức thở hổn hển.

Lúc tách ra, Trần Vi Kỳ vẫn còn chưa thỏa mãn, li.ếm môi một cái, dùng ánh mắt vừa mơ màng vừa sáng ngời nhìn anh, tự nhiên ra lệnh: "Làm lại lần nữa."

Trang Thiếu Châu cứng người.

Trước khi hôn cô, anh chưa từng hỏi ý kiến.

Nếu cô mắng anh, anh sẵn sàng nhận lỗi.

Nhưng anh không thể ngờ —— cô không giận, ngược lại còn muốn hôn thêm lần nữa?!

Cô gái mười chín tuổi... đã tiến hóa đến mức này rồi sao?

Cô không sợ anh là kẻ biến thái, là cầm thú, là tra nam hay bất kỳ loại người xấu nào sao? Không sợ anh ăn xong rồi phủi sạch? Không sợ anh có thể không sạch sẽ? Cô... có thể tùy tiện muốn đàn ông hôn mình như vậy sao?

Cô thật sự chẳng lo lắng điều gì cả.

Trang Thiếu Châu thở dài, nhéo nhẹ má cô, giọng bất lực: "Tanya, đừng như vậy."

Lúc này Trần Vi Kỳ vẫn còn nửa tỉnh nửa say, vì có rượu cồn trong người nên gan to hơn hẳn, nếu không, cô đâu dám hôn một người đàn ông xa lạ.

Nhưng cô rất rõ ràng ———

Nếu không phải vì gã xấu xa này hợp khẩu vị của mình, cô sẽ không bao giờ để anh hôn cô.

Cảm giác này rất kỳ lạ.

Cô luôn có cảm giác quen thuộc, như thể đã gặp anh ở đâu đó, như thể đã có rất nhiều câu chuyện xảy ra giữa họ. Ngay giây phút nhìn thấy anh, cô đã phản ứng ngay lập tức.

Cô chớp mắt, chợt nhớ ra một vấn đề quan trọng: "Anh không có bạn gái đúng không?"

Trang Thiếu Châu đáp ngay: "Không có."

Rồi nheo mắt, nhướng mày hỏi lại cô: "Còn em? Có bạn trai không? Hoặc là... người mẫu nam nào không?"

Trần Vi Kỳ lười biếng trả lời, giọng mềm mại: "Tôi không có bạn trai. Vì không ai xứng với tôi cả."

Trang Thiếu Châu bật cười.

Sao mà mấy lời cô nói khi uống say lại đáng yêu đến vậy nhỉ?

"Vậy tôi xứng với em à? Nên em mới chịu hôn tôi?"

Trần Vi Kỳ nghĩ ngợi một lúc, rồi đáp rất thành thật: "Chưa chắc. Nhưng ít nhất anh rất đẹp trai, dáng người rất gợi cảm, còn rất có tiền, gu ăn mặc cũng không tệ. Đi bên cạnh tôi sẽ không làm tôi mất mặt."

Cô có tiêu chuẩn với đàn ông cực kỳ cao. Thiếu một điểm cũng không được.

Trang Thiếu Châu vô cùng bất đắc dĩ, đưa tay day trán.

Một cô gái mười chín tuổi mà trưởng thành đến mức này sao? Trưởng thành đến mức anh không thể chống đỡ nổi.

Anh không nên để d.ục v.ọng chi phối mà hôn cô. Một khi phá bỏ ranh giới này, thì sẽ không bao giờ quay lại được nữa.

Anh có một dự cảm rất mãnh liệt ——

Sau này, anh sẽ bị cô kiểm soát chặt trong tay, không thể phản kháng.

Lúc này, Trần Vi Kỳ vẫn còn muốn thêm. Cô nhắm mắt lại, nũng nịu giục anh: "Nhanh lên... I want twice..."

Đôi môi mềm mại bị hôn đến mức đỏ mọng, khẽ chu lên, giống như một quả anh đào ngọt ngào câu dẫn người khác.

Cô ngửa mặt lên, chủ động dâng môi mình đến trước mắt anh.

Gió tuyết rít gào bên ngoài. Căn phòng chìm trong hơi thở ám muội.

Cuối cùng anh vẫn cúi xuống.

Hôn cô thêm lần nữa.

Anh giữ chặt gáy cô, mạnh mẽ siết lấy đôi môi của cô trong một nụ hôn sâu.

Lần này, nụ hôn càng dữ dội hơn —— như muốn nuốt chửng cô vào trong.

"........ Hôn thoải mái thật đấy."

Cô lại phát ra âm thanh đó —— say mê, mơ màng —— trúng ngay vào bẫy của anh.

Trang Thiếu Châu m.út lấy đầu lưỡi cô, bàn tay siết chặt lấy đôi chân thon dài, rồi cứ thế đứng bật dậy.

Trần Vi Kỳ chợt có cảm giác bay lên, thốt lên một tiếng kinh ngạc, nhưng tiếng hét bị nuốt trọn trong nụ hôn. Tay chân cô quấn chặt lấy anh theo bản năng.

Cơ thể đàn ông nóng rực và mạnh mẽ, dễ dàng bế bổng cô lên, vừa hôn, vừa bước thẳng về phía cầu thang.

Cầu thang xoắn ốc làm bằng nhựa resin cao cấp trong suốt, bên trong khảm những mảnh bạc lấp lánh. Dưới ánh đèn, nó trông như một dòng sông nhỏ ngập tràn ánh trăng.

Trần Vi Kỳ rất thích chiếc cầu thang này. Nhưng cô đã từng hứa với chú Huy, chỉ được đi lên tầng hai, tuyệt đối không bước lên tầng trên nữa. Thế mà lúc này, Trang Thiếu Châu đã bế cô vượt qua tầng hai, tiếp tục tiến về tầng ba.

Chiếc váy len trên người cô bị kéo cao lên, cuộn lại ở phần hông, để lộ ra đôi chân dài miên man.

Cô bị hôn đến mềm nhũn, mơ màng nhìn bậc thang cuối cùng.

Hơi thở Trang Thiếu Châu rối loạn. Yết hầu anh không ngừng trượt lên xuống, cơ thể toát mồ hôi, gân xanh trên mu bàn tay hằn rõ. Cả người anh như một con chiến mã hoang dã mất kiểm soát.

Anh bế cô vào phòng ngủ chính, dùng khuỷu tay nhấn tay nắm cửa, xoay người dùng lưng đẩy cửa ra.

Trong khoảnh khắc hỗn loạn, Trần Vi Kỳ vô tình cắn phải đầu lưỡi của anh. Cảm giác tê dại, đau đớn xen lẫn kh.oái c.ảm —— như một cơn sóng thần nhấn chìm toàn bộ lý trí của anh.

Anh thích cảm giác bị cô cắn đau.

Hai người ngã xuống chiếc nệm êm ái. Tấm đệm bật nảy, khiến cô như đang chơi bập bênh.

"........ Giường của anh còn thoải mái hơn giường của tôi."

Cô thầm thì.

Trang Thiếu Châu hôn cô đến mức không thể thở nổi, hơi lùi lại một chút, chống tay hai bên, chóp mũi khẽ chạm vào má cô.

Giọng anh khàn khàn, thấp giọng dụ dỗ: "Sau này ngủ ở đây luôn đi."

Trần Vi Kỳ choáng váng suy nghĩ ——

Cô vẫn chưa định lên giường với anh! Sao mọi thứ lại phát triển quá nhanh như vậy? Từ nụ hôn rồi bỗng nhiên lên đến giường ngủ luôn rồi.

Đây là lãnh địa của anh — tràn ngập hơi thở nguy hiểm và hormone của d.ục v.ọng.

Còn chưa kịp suy nghĩ cẩn thận, Trang Thiếu Châu lại hôn xuống tiếp.

Anh biết mình đã đến bờ vực không thể quay đầu. Nếu cô không ngăn cản anh, có lẽ anh sẽ thuận thế mà nuốt chửng cô.

"Em say rồi, Tanya......."

Anh hít một hơi sâu, cố gắng ép bản thân lùi lại, để lại một chút khoảng cách, điều chỉnh cảm xúc đang sôi sục.

Anh không tiếp tục hôn, nhưng bàn tay vẫn không chịu dừng lại. Ngón tay anh khẽ lướt qua gò má cô, rồi trượt xuống. Vừa chạm, vừa nghiện, vừa tự mắng mình là thằng khốn.

Anh không thể bắt nạt cô, cũng không thể mập mờ qua loa, rồi phủi sạch trách nhiệm. Sự giáo dưỡng của anh không cho phép làm loại chuyện cầm thú này.

Nếu ba mẹ ở Hồng Kông biết được, chắc chắn anh sẽ bị đánh gãy chân. Ngay cả anh trai cũng sẽ động tay với anh.

Nội tâm anh giằng co mãnh liệt, nhưng ngón tay thì không chịu nghe lời. Không để ý một chút đã trượt vào vùng cấm cuối cùng.

Cả người anh bỗng nhiên căng cứng. Cánh tay đột ngột cứng đờ, do dự không biết có nên chạm vào hay không.

Anh chưa bao giờ chạm vào cơ thể phụ nữ. Nhưng anh lại thuần thục đến đáng sợ trên cơ thể cô.

Ngón tay anh lướt qua, khiến cô tê dại, mê ly. Gương mặt đỏ ửng, lười biếng như một chú cún con, bàn tay nhẹ nhàng bám lấy anh, phát ra âm thanh thoả mãn.

Yết hầu Trang Thiếu Châu lăn mạnh, buộc mình chỉ được chạm một lần thôi.

Chỉ một lần thôi...

Nhưng ngay khoảnh khắc trượt vào, cả người anh giật bắn lên, giống như bị điện giật, lập tức rút tay ra. Anh không thể tin nổi, đưa ngón tay lên trước mắt quan sát kỹ lưỡng.

Ánh đèn neon hắt vào, phản chiếu lên đầu ngón tay anh, lấp lánh trong bóng tối.

Chỉ là chạm nhẹ thoáng qua, thử một chút mà thôi.

Vậy mà...

Cảm giác như vừa vớt tay ra khỏi bồn nước ấm.

"............"

Anh không biết nên nói gì trong giây phút này.

Ban đầu Trần Vi Kỳ đã gần như chìm vào giấc ngủ, tận hưởng cảm giác ấm áp dịu dàng. Nhưng đột nhiên, cả người cô run lên, ngón chân co quắp lại.

Cảm giác ấy giống như tia lửa điện bất ngờ xẹt qua sâu trong não, nổ tách tách như pháo hoa, mất kiểm soát, phát ra những âm thanh nhỏ vụn.

"Đồ khốn."

Cô cắn môi, đôi mắt ướt đẫm trừng về phía Trang Thiếu Châu. Hơi thở anh nặng nề, đầu ngón tay vô thức xoa nhẹ, như muốn xóa đi cảm giác dính dấp trên tay. Lớp màng mỏng gần như có thể bị đánh tan thành bọt khí.

"Xin lỗi."

"Là lỗi của tôi."

Anh nhanh chóng nhận sai.

"............"

Đến lúc này, cuộc giằng co nội tâm của Trang Thiếu Châu đã hoàn toàn chấm dứt.

Mọi chuyện chờ đến sáng —— Khi cô tỉnh táo, rồi hẵng nói tiếp.

Trước mắt, trước tiên phải dỗ cô đi tắm, rồi đi ngủ đã. Anh vẫn quyết định sẽ làm một quý ông.

Trần Vi Kỳ không hiểu nổi tại sao anh lại đột nhiên giữ khoảng cách. Rõ ràng vừa làm chuyện mập mờ, giờ lại đóng vai một quý ông nhã nhặn như thể mọi thứ đều nằm trong sự kiểm soát của anh.

Cô không phục, khoé mắt bắt đầu ửng đỏ. Cô sắp bị giày vò đến chết giữa sự dày vò lưng chừng này.

Không thể nào mở miệng ra yêu cầu, cô trực tiếp xoay người, quay lưng về phía Trang Thiếu Châu, cuộn tròn người lại như một con tôm.

Rồi, tự mình luồn tay vào bóng tối. Thuần thục đến đáng sợ.

"Ầm" ———

Não bộ Trang Thiếu Châu như nổ tung.

Anh không thể tin nổi. Anh đã gây ra chuyện gì đây?! 

Anh không cho, vậy cô tự làm? 

Con nhóc này mới bao nhiêu tuổi, sao lại hoang dã như vậy?!

Cô phát ra tiếng rên khe khẽ, vẫn quay lưng về phía anh, không còn cần anh nữa. Cả người hoàn toàn chìm đắm vào thế giới riêng của mình.

Những ngón tay từng chơi đàn piano,

lúc này lại vô cùng uyển chuyển, khẽ gảy lên những phím đàn mềm mại nhất.

"Tanya ——"

Mắt Trang Thiếu Châu đỏ lên, giọng nói căng chặt vì kìm nén.

Anh chộp lấy tay cô, trầm giọng ra lệnh: "Đi tắm, rồi ngủ."

Trần Vi Kỳ bướng bỉnh tránh đi, trừng mắt với anh: "Cút đi."

Trang Thiếu Châu nhìn cô chằm chằm, ánh mắt lạnh xuống, giọng trầm thấp: "Em nhất định phải làm như vậy sao?"

Trần Vi Kỳ tủi thân đến phát khóc.

Một cơ thể quá trẻ trung, một cuộc đời chưa từng bị cự tuyệt, cô chưa bao giờ học cách kiềm chế d.ục v.ọng. Huống hồ, cô còn uống rượu. Tất cả đều hỗn loạn.

"Cái gì mà nhất định phải làm vậy......."

Cô bĩu môi, giọng mềm oặt: "Tôi tự chạm vào mình thì liên quan gì đến anh..."

"Anh đâu phải người của tôi."

Hơn nữa ———

Chính anh là người khơi mào trước.

Anh hôn cô. Anh chạm vào cô. Anh khiến cô cảm thấy dễ chịu.

Bây giờ lại định phủi tay?!

Trang Thiếu Châu hít sâu, ngực phập phồng mạnh.

Anh muốn đánh cô. Nghĩ vậy và anh làm thật.

"Bốp ———"

Anh trực tiếp lật cô lại, ấn cô nằm sấp xuống giường.

Rồi, một cái đánh mạnh mẽ hạ xuống.

"Á ——!"

Trần Vi Kỳ giật nảy, như một con cá bị đập lên thớt, hét lên chói tai.

Rượu bốc hơi sạch sẽ.

Cô tỉnh táo ngay lập tức.

Rồi, mắt cô đỏ lên, bật khóc: "Đồ khốn! Tôi sẽ giết anh——!"

"Anh chờ đó——! Tôi gọi ngay cho Trần Bắc Đàn——!"

Trần Bắc Đàn?!

Trang Thiếu Châu nghe cái tên này quen quen, nhưng không kịp nghĩ nhiều.

Anh bình tĩnh đáp lại: "Em gọi ai cũng vô ích."

Rồi, "bốp" thêm một cái nữa.

Hai bên đối xứng hoàn hảo.

Cảm giác nóng rát, kèm theo cơn ngứa ngáy tê tê, thật kỳ lạ.

Cũng thật nhục nhã.

Trần Vi Kỳ bật khóc nức nở.

Gào thét trong lòng: "Tôi muốn bắn nát đầu anh! Tôi sẽ cào rách cơ bụng anh! Tôi phải bẻ gãy cây gậy chết tiệt đó!"

Trần Vi Kỳ vừa động đậy, lại bị một bàn tay nóng như sắt nung ấn chặt vào eo. Bàn tay còn lại vô cùng tùy ý, mạnh bạo lướt qua da thịt cô, từng tiếng bốp bốp vang lên giòn giã. Xen lẫn vào đó, là giọng nam trầm ổn, đều đều như câu thần chú.

"Từ nay về sau, không được tùy tiện sờ vào cơ thể đàn ông. Không được để người đàn ông khác hôn em. Không được cho người đàn ông khác chạm vào em. Càng không được tự chạm vào bản thân trước mặt người khác."

Thực ra, anh đánh rất nhẹ.

Chưa đến một phần mười sức lực thực sư của Trang Thiếu Châu.

Nhưng sau bảy tám cái đánh, làn da trắng nõn như tấm vải canvas cũng đã nhuộm thành một màu hồng phấn nhạt.

Trang Thiếu Châu nuốt khan, cúi người xuống, hôn lên đó.

Mùi hương ngọt ngào nồng đậm xộc vào khoang miệng anh.

Cô như thể càng tràn trề hơn, hơi nước mỏng manh phủ lên cả lớp ga giường.

Trần Vi Kỳ đang khóc đến thương tâm, bỗng nhiên cứng đờ.

Hô hấp, nhịp tim —— đồng loạt ngừng lại.

Cảm giác này —— như con sóng dữ ập đến, tràn ngập bủa vây.

Như tia lửa điện bùng nổ trong não, tách tách liên tục, cô đã mở ra cánh cửa thế giới mới.

Thì ra, lưỡi không chỉ có thể dùng để hôn. Nó còn có thể được sử dụng theo cách này.

Chẳng trách được Lili nói —— Người đàn ông biết cách chiều chuộng phụ nữ, mới là người đàn ông tốt.

Trần Vi Kỳ cắn môi, nghĩ thầm —— Sao anh có thể giỏi như vậy... Sao anh lại có thể giỏi như vậy...

"Ưm..."

Cô không nhịn được nữa, âm thanh từ cổ họng bật ra, mềm nhũn, bám dính.

Trang Thiếu Châu bắt được ngay lập tức, đôi mắt sẫm màu chìm sâu, đôi môi ướt át in xuống, khớp chặt không kẽ hở, hôn sâu.

"Đồ khốn...!"

Trần Vi Kỳ xấu hổ, vùi khuôn mặt nóng rực vào trong chăn.

............

Hôm sau, trời trong nắng ấm.

Tuyết rơi dày cả đêm hôm qua, đường phố hai bên một màu trắng lóa. Xe dọn tuyết hoạt động ào ào, cày xới bừa bãi, biến tuyết trắng thành bùn lầy dơ bẩn.

Trong căn hộ, hệ thống sưởi bật hết công suất, sàn nhà có sưởi âm, lò sưởi cũng cháy rực. Khắp nơi ấm áp như mùa xuân.

Trần Vi Kỳ thức dậy, tinh thần sảng khoái, không còn tí dấu vết nào của cơn say đêm qua.

Nhưng mà —— Cô ngây người cả nửa ngày. Đây không phải phòng ngủ của cô.

Căn phòng này, rộng rãi hơn, xa hoa hơn.

Tông màu xanh navy chủ đạo, đá cẩm thạch đắt đỏ kết hợp với sofa da nâu đậm, đèn chùm pha lê đơn giản nhưng tinh tế, cả không gian đều tràn ngập phong cách Ý cao cấp.

Cô bất giác cúi đầu nhìn mình. Trên người chỉ mặc một chiếc váy dây ngắn, không có áo ngực. Ngực mềm mại, không được nâng đỡ, lộ ra đường cong tự nhiên. Cũng không mặc quần lót. Vừa cử động, làn gió lạnh liền len vào giữa hai chân.

"..............."

Cô vừa định hét lên thì Trang Thiếu Châu bước vào.

Anh bưng một khay đồ ăn sáng, vừa thấy cô tỉnh, ngồi ngơ ngác trên giường, trong lòng thoáng mềm xuống.

"Dậy rồi à."

Anh đi tới, đặt khay xuống bàn đầu giường, tiện thể ngồi xuống mép giường. Đưa tay lên, chạm vào má cô vô cùng tự nhiên và thân mật.

"Đầu còn đau không?"

Trần Vi Kỳ nuốt nước bọt, ý thức dần quay trở lại, gương mặt cô phủ lên một màu đỏ từng chút một.

"Anh........"

Rốt cuộc tối qua anh đã làm gì?!

Trần Vi Kỳ bàng hoàng, không thể nào —— chẳng lẽ lần đầu tiên của cô... cứ mất đi như vậy thôi à?! Không có tie cảm giác nào?!

"Tôi làm sao?"

Trang Thiếu Châu bình thản nhìn cô, thong thả ung dung.

"Anh nhân lúc tôi say rượu, làm chuyện cầm thú với tôi!"

Trần Vi Kỳ trừng mắt, tức giận hét lên: "Nói cho anh biết! Tôi sẽ không bỏ qua đâu! Anh chờ đấy! Hôm nay tôi sẽ gọi anh trai tôi đến!"

........ Thật ra cô nào dám gọi Trần Bắc Đàn. Cô chỉ muốn dọa Trang Thiếu Châu một chút mà thôi.

"Anh trai tôi giỏi lắm đấy! Anh cũng là người Hồng Kông, chắc chắn đã từng về anh ấy rồi! Biết sợ thì mau xin lỗi đi!"

Trang Thiếu Châu khẽ bật cười.

"Anh trai em là Trần Bắc Đàn. Đúng là rất giỏi."

Trần Vi Kỳ kinh ngạc.

"Anh điều tra tôi?!"

Trang Thiếu Châu mỉm cười, cầm tách trà Anh Quốc đã pha sẵn sữa lên, nhẹ nhàng khuấy đều.

"Chính em tự nói ra vào tối hôm qua."

Sáng nay anh mới nhớ ra, bèn nhờ chú Huy điều tra một chút, không ngờ phát hiện ra cô chính là cô ba của nhà họ Trần ở Hồng Kông. Quả nhiên là một nàng công chúa chính hiệu, kiêu ngạo và ngang ngược như vậy cũng không có gì lạ.

"Tôi còn chẳng biết anh, vậy mà anh lại biết tôi."

Trần Vi Kỳ khó chịu uống một ngụm lớn trà sữa, vị ấm áp lan tỏa khắp cơ thể, cảm giác này gợi lên ký ức trong cô.

Tối qua cũng vậy, chỉ là khi đó hơi ấm đến từ nơi giữa hai chân cô. Cô đột nhiên khép chặt hai chân lại.

Trang Thiếu Châu giả vờ không nhận ra sự khác thường của cô, xé một miếng croissant nướng giòn, đưa đến bên môi cô.

"Tôi sẽ nói cho em biết tôi là ai, nhưng trước tiên em phải ăn sáng đã."

"Tôi chưa đánh răng."

"Ăn xong rồi đánh cũng được."

Trần Vi Kỳ đang đói, hơn nữa cũng không muốn rời khỏi chiếc chăn ấm áp. Cảm giác có người hầu hạ thật tuyệt. Cô thích được một chàng trai đẹp trai chăm sóc vào buổi sáng sớm.

Nếu người đàn ông này có thể hầu hạ cô cả đời, khiến cô luôn thoải mái dễ chịu, vậy thì tốt biết bao. Cô sẵn sàng yêu anh.

Cắn một miếng croissant, cô âm thầm suy nghĩ.

"Muốn ăn miếng bít tết kia." Trần Vi Kỳ nuốt xong, ra lệnh cho Trang Thiếu Châu.

Trang Thiếu Châu bất đắc dĩ, lại xiên một miếng bít tết, đưa đến bên miệng cô.

"Em đúng là biết sai khiến người khác đấy, cô ba nhà họ Trần."

"Đương nhiên rồi. Anh trai tôi nói rằng, sau này ở Hồng Kông, chỉ cần không phải là người nhà họ Trang, ai được tôi chọn làm chồng cũng phải hầu hạ tôi."

Ở Hồng Kông, ngoài nhà họ Trang không thể đụng vào, thì Trần Vi Kỳ có thể tuỳ ý ngang ngược ở bất cứ đâu.

Trang Thiếu Châu khẽ nhếch môi, nở nụ cười đầy ẩn ý.

"Tại sao người nhà họ Trang không thể hầu hạ em?"

"Không biết nữa, cũng không hẳn là không thể nói vậy. Dù sao anh trai tôi cũng bảo rằng người nhà họ Trang không dễ chọc vào, dặn tôi đừng gây sự, nói rằng tôi sẽ không chơi lại họ. Hửm? Anh không phải là người Hồng Kông à? Vậy mà lại không biết chuyện này? Ồ— chắc anh là Hoa kiều, tổ tiên ở Hồng Kông đúng không? Không sao, sau này anh đi theo tôi, tôi sẽ đưa anh về Hồng Kông. Tại vì tôi chắc chắn phải trở về Hồng Kông."

Trần Vi Kỳ nhấn mạnh: "Cho dù tôi yêu anh khi đang ở Mỹ, thì sau khi học xong, tôi cũng phải trở về. Nếu anh không nỡ xa tôi, vậy thì theo tôi về Hồng Kông. Còn nếu anh muốn ở lại Mỹ, thì chúng ta chỉ có thể chia tay."

Cô muốn yêu anh.

Trang Thiếu Châu cảm thấy ấm áp trong lòng, lại gắp một miếng thịt bò đút cho cô. Nhìn cô nhai kỹ rồi nuốt xuống, lúc này anh mới mở miệng.

"Tôi tên là Trang Thiếu Châu."

Trần Vi Kỳ: "?"

k9win
Bạn cần đăng nhập để bình luận