Tín Hiệu Bão Số 3 - Tiểu Hàm Tiên

Chương 100: Trần Bắc Đàn (Phần 2)

Nhan Tranh không ở khách sạn, Trần Bắc Đàn hết cách với cô, đành phải nhường căn hộ của mình để cô ở tạm, cùng với đống hành lý khổng lồ mà cô mang theo.

"Cô có thể ngủ ở phòng chính, sử dụng phòng thay đồ, nhưng đừng tùy tiện động vào đồ của tôi. Đừng tự ý vào phòng làm việc khi không có việc gì, trong đó có rất nhiều tài liệu quan trọng. Cô cũng đừng vứt đồ đạc bừa bãi trong khu vực sinh hoạt chung, tôi không thích nhà cửa bừa bộn. Tôi sẽ sắp xếp người giúp việc lo ba bữa cho cô, cô muốn ăn gì thì ———"

"Stop!"

Nhan Tranh khó chịu ngắt lời, ở nhờ một chút thôi, làm gì mà đặt ra cả đống quy tắc vậy chứ?

"Trần Bắc Đàn, anh thật phiền phức! Tôi ghét nhất là có người nói 'không được' với tôi! Tôi đâu phải nhân viên của anh!"

Vốn dĩ Nhan Tranh đã bướng bỉnh, từ nhỏ đến lớn ghét nhất bị người khác ra lệnh.

Người ta bảo cô không được làm gì, cô càng muốn làm.

Nếu không, cô đã không dám mạnh miệng đưa ra lời mời táo bạo với Trần Bắc Đàn ngay từ lần gặp đầu tiên khi mới 20 tuổi.

Trần Bắc Đàn đau đầu, chưa từng gặp cô gái nào khó dạy bảo như thế này, cứ như một quả pháo nổ tung bất cứ lúc nào.

"Vậy cô tự lo cho tốt."

Dù vậy, anh vẫn không yên tâm nhìn cô một cái, rồi nói tiếp: "Hai tuần tới tôi phải sang đại lục công tác."

"Tôi đi với anh!"

Nhan Tranh hào hứng giơ tay.

"Không được."

Trần Bắc Đàn không cần suy nghĩ, từ chối thẳng, trách cô làm loạn.

Đây là chuyến công tác nghiêm túc, có cả một đội ngũ đi cùng.

Anh dẫn theo một cô gái bên cạnh thì người khác sẽ nghĩ gì?

Nhan Tranh trợn mắt, bĩu môi nói: "Không đi thì không đi! Đồ già khọm, anh tưởng tôi thích bám theo anh chắc? Hai tuần tới tôi có việc riêng của tôi rồi!"

Trần Bắc Đàn không biết cô có việc gì, nhưng cũng không hỏi, chỉ thản nhiên nói một câu: "Tôi chỉ hơn cô có bốn tuổi thôi, cô Nhan."

Không đợi cô đáp lại, anh chỉ dặn dò cô tự lo cho mình, rồi quay người rời đi.

Lịch trình của anh luôn chặt chẽ, từng phút từng giây đều có kế hoạch, không dư thừa thời gian để nán lại.

Nhan Tranh nhìn bóng lưng lạnh nhạt của anh, nhớ lại câu "chỉ hơn bốn tuổi", rồi phì cười.

Hơn bốn tuổi cũng vẫn là già mà!

Cô có sắc, có tiền, tìm "em trai" nào chẳng được.

.............

Trần Bắc Đàn đến đại lục cùng đại ngũ, thực hiện chuyến khảo sát thực tế kéo dài hai tuần.

Thứ khiến anh lo lắng không phải là tập đoàn, mà là Nhan Tranh.

Anh dặn dò người giúp việc trong nhà báo cáo hàng ngày về hoạt động của cô, đảm bảo cô gái "pháo nổ" này không gây chuyện.

[Cậu chủ, hôm nay cô Nhan tự nấu ăn ở nhà.]

[Cậu chủ, hôm nay cô Nhan đi dạo phố, về nhà lại tự nấu ăn.]

[Cậu chủ, hôm nay cô Nhan sang Ma Cao, hai ngày sau mới về.]

[Cậu chủ, hôm nay cô Nhan đi uống trà chiều với bạn bè, về nhà tự nấu ăn.]

.......

Mấy chữ "tự nấu ăn" gần như xuất hiện mỗi ngày, Trần Bắc Đàn khẽ cười, ánh mắt ấm áp như gió xuân.

Anh không ngờ một tiểu thư cành vàng lá ngọc như Nhan Tranh, mười ngón tay chưa từng chạm nước, lại biết nấu ăn.

Hoàn toàn ngoài dự liệu.

Ngay cả hai cô em gái của anh, Trần Vi Kỳ và Trần San Nghi cũng không biết nấu ăn.

Nhưng mà... đồ ăn cô nhóc này nấu có ăn được không vậy?

Trần Bắc Đàn trầm ngâm một lát, rồi nhắn tin cho người giúp việc: [Chụp một tấm hình bữa cơm cô ấy nấu.]

Anh suy nghĩ một chút, lại bổ sung thêm: [Nhớ đừng để cô ấy phát hiện.]

Người giúp việc lập tức làm theo, tối đó gửi hai tấm ảnh cho anh ——

Một tấm là Nhan Tranh mặc váy hàng hiệu trong bếp, vì ở nhà nên đổi giày bệt, cái dáng nhỏ nhắn chưa cao tới tủ bếp, nhìn rất buồn cười.

Lần đầu tiên anh thấy cô đi giày bệt.

Tấm còn lại là món ăn do Nhan Tranh nấu, đa phần đều cay nồng ——

Lạp xưởng xào rau mùi, gà xào ớt, một bát canh không rõ nguyên liệu, và một đĩa gỏi rau diếp cá.

Anh nhận ra rau diếp cá vì lúc này đang khảo sát tại Xuyên Thành, đồng nghiệp địa phương đã thiết đãi món ăn đặc sản, trong đó có một đĩa gỏi rau diếp cá.

Trần Bắc Đàn không ăn được cay, nhưng vì tôn trọng phong tục địa phương, nên cũng gắp đại vài món khai vị.

Khi vừa cắn miếng rau diếp cá đầu tiên, cả người anh đông cứng, sắc mặt trắng bệch.

Anh muốn nhổ ngay, nhưng lại bị vô số ánh mắt đổ dồn vào, nên đành phải cố nuốt xuống để giữ thể diện.

Bây giờ nghĩ lại mùi vị đó, mặt Trần Bắc Đàn đã đen như đáy nồi, tắt màn hình điện thoại, không thèm nhìn thêm cái nào nữa.

Những ngày ở Hồng Kông, Nhan Tranh vô cùng nhàn nhã.

Cô gần như ăn sạch các nhà hàng nổi tiếng, chán thì gọi video trêu chọc Trần Bắc Đàn, tung hoành trong nhà anh như lãnh địa của mình, vui hơn hẳn cuộc sống ở Mỹ.

Trước ngày Trần Bắc Đàn trở về Hồng Kông, Nhan Tranh nhận được một món quà kỳ lạ.

Là một túi thịt tươi, ướp lạnh trong đá, khi mở ra hơi lạnh bốc lên, bên trong có một khối dài kỳ lạ, đã được cắt thành ba đoạn gọn gàng, có lẽ là bộ phận nào đó của động vật, cô không nhận ra được.

"Ai gửi vậy?"

Nhan Tranh đưa mũi ngửi, ngay lập tức lùi xa vì mùi máu tanh nhàn nhạt.

Người đưa hàng là tài xế của Trang Thiếu Châu, anh ta cung kính nói: "Tôi là tài xế của Tổng giám đốc Trang. Anh ấy săn được ít thịt rừng, nhờ tôi mang đến cho chủ tịch Trần, bảo anh thưởng thức món ngon."

Nhan Tranh "ồ" một tiếng, tổng giám đốc Trang, vậy chính là em rể của Trần Bắc Đàn, thái tử của Tập đoàn Thịnh Huy.

Không ngờ mặt lạnh như Trần Bắc Đàn, lại chung sống hòa thuận với em rể đến vậy.

Cô cũng không hỏi đây là thịt gì, nhận lấy rất tự nhiên, chắc chắn là sơn hào hải vị quý hiếm, không thì đâu cần đặc biệt mang đến.

"Thôi kệ, để dành mai nấu ăn, coi như rẻ cho ông già đó."

Cô bĩu môi, rồi bỏ thịt vào tủ lạnh.

............

Sáu giờ tối hôm sau, Trần Bắc Đàn hạ cánh xuống Hồng Kông.

Anh không nghỉ ngơi, mà trực tiếp về căn hộ gần Trung Hoàn.

Nhan Tranh đang bận rộn trong bếp, nghe thấy tiếng bước chân, bị Trần Bắc Đàn đột ngột xuất hiện làm giật mình.

"Anh có thể báo trước khi 'sống dậy' không?"

Cô không vui, đấm anh một cái.

Do chênh lệch chiều cao, Trần Bắc Đàn cúi xuống nhìn cô, phát hiện cô không đi giày cao gót, quả nhiên thấp xíu. Nhìn từ góc độ của anh, gương mặt cô càng nhỏ, chỉ bằng bàn tay, hàng mi dài mềm mại rủ xuống, tạo thành một bóng mờ dày đặc.

Trần Bắc Đàn cảm thấy thú vị, bỗng nhiên bật cười một tiếng.

Nhan Tranh nghe thấy tiếng cười khó hiểu, bỗng cảm thấy rợn người. Cô ngẩng đầu, liền nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng khó đoán của Trần Bắc Đàn.

Đôi mắt sâu thẳm ẩn sau tròng kính, không thể nhìn ra cảm xúc gì.

"Cười cái gì?"

"Không có gì."

"Rốt cuộc là cười cái gì?!!"

Trần Bắc Đàn thản nhiên đẩy gọng kính, nhàn nhạt nói: "Khá thấp."

Nhan Tranh: "???"

Trần Bắc Đàn vào phòng tắm của phòng ngủ phụ để rửa mặt.

Nhan Tranh phản ứng kịp, xông lên, chớp lấy giây cuối cùng trước khi anh vào, hung hăng đá anh một cái.

"Đồ già chết tiệt! Lần sau còn dám nói tôi lùn, tôi sẽ cưỡi lên mặt anh đấy!"

Trần Bắc Đàn nhíu mày, chống tay lên cửa phòng tắm.

Hình ảnh cô nói bỗng hiện lên trong đầu, khiến mặt anh bỗng chốc đanh lại.

Anh đưa tay gõ mạnh lên trán cô, nghiêm nghị nói: "Sao ăn nói không kiêng kỵ gì thế?"

Nói xong, cửa phòng tắm đóng lại, khóa chặt. Nhan Tranh giận đùng đùng, bị chắn ngoài cửa.

Trần Bắc Đàn bước đến trước gương, mở vòi nước. Dòng nước ấm ào ào chảy xuống, anh im lặng đối diện với chính mình trong gương. Sau cặp kính sạch sẽ không tì vết, đôi mắt đen thẫm như mực, tựa như bóng tối dưới hàng mi cô.

Anh lộ ra vẻ không kiên nhẫn, kéo lỏng cà vạt, thở dài một hơi.

Anh tắm rất nhanh.

Lúc bước ra, Trần Bắc Đàn đã thay trang phục ở nhà, tóc chỉ sấy khô bảy phần, không dùng keo vuốt, để mặc từng sợi lòa xòa rủ xuống, trông có chút tùy ý và lười biếng. Quần dài ở nhà vẫn là loại cắt may cẩn thận, làm đôi chân vốn dài càng thêm nổi bật. Mỗi bước đi, toát lên vẻ phong lưu phóng khoáng.

Nhan Tranh đang múc canh, vô thức liếc qua chân anh một cái.

Chân dài thật!

Ghen tị quá đi mất!

Nghĩ đến việc bị anh chê lùn, cô lại càng bực hơn.

Nhan Tranh bén lẻn gắp hết miếng ngon trong bát anh ra, đổi thành mấy miếng thịt trụ tròn xấu xí. Mấy cái bộ phận kỳ lạ đó, cho anh ăn hết!

"Canh gì đây?"

Trần Bắc Đàn hỏi.

Nhan Tranh cười lạnh: "Có canh mà uống là tốt lắm rồi. Dù sao cũng là thịt rừng do em rể anh gửi, tôi tốt bụng để dành cho anh đấy, chứ không thì hôm qua tôi đã nấu luôn rồi."

Trang Thiếu Châu gửi thịt rừng cho anh?

Trực giác mách bảo có gì đó không ổn.

Không uống không được, Nhan Tranh chắc chắn sẽ làm loạn lên.

Trần Bắc Đàn bưng bát lên, thử một ngụm.

Ngoài mùi thuốc đông y nồng nặc thì quả thực vị canh rất tươi ngon.

"Ngon không?"

Nhan Tranh hỏi.

Trần Bắc Đàn gật đầu: "Tay nghề không tệ."

Anh uống hết nửa bát, nhưng cảm giác nóng ran nơi lồng ng.ực lại càng lúc càng dữ dội.

Giữa chừng, anh ra ngoài gọi điện thoại, rồi đứng ngoài ban công hóng gió một lúc.

Lúc quay lại, cảm giác nóng bức không hề giảm, thậm chí còn mãnh liệt hơn.

Bát canh trước mặt lại được múc đầy. Không còn cách nào khác, anh đành uống thêm một bát.

Nhan Tranh còn chưa chịu buông tha, cô dụ dỗ: "Ăn miếng thịt đi, thịt mới bổ!"

Thực ra, cô cũng không biết đây là phần nào, nhưng có khi là nội tạng, càng tanh càng tốt, càng khiến anh ghê tởm càng hay!

Trần Bắc Đàn gắp một miếng thịt, phát hiện bề mặt nhẵn bóng, không có vân cơ bắp, hình trụ dài, đã được cắt thành từng khối nhỏ.

Nhan Tranh nhìn chằm chằm, hóng hớt chờ xem phản ứng của anh. Trần Bắc Đàn không thể rút lui, đành cho vào miệng, cắn một miếng.

Mùi vị rất kỳ quặc.

Anh lập tức cau mày, nhưng vẫn cắn răng nuốt xuống, giống như nuốt rau diếp cá hôm trước.

"Ngon lắm." Anh nói.

Mắt Nhan Tranh tròn xoe: "Thật à?"

Trần Bắc Đàn gật đầu, bình thản đáp: "Thật. Rất tươi ngon, khác hẳn thịt bình thường."

Nhan Tranh chớp mắt, trong lòng ngứa ngáy khó chịu. Cô là ai chứ? Cô chính là bậc thầy ẩm thực, quyết tâm nếm thử mọi món ăn kỳ lạ! Thế nên cô gắp một miếng trong bát của Trần Bắc Đàn, đưa vào miệng ăn thử.

".................."

Mùi vị tanh hôi quá mức!

"Trần Bắc Đàn, anh lừa tôi!!!" Nhan Tranh chỉ nuốt được một nửa, còn lại thì nhè ra, lập tức mất hết khẩu vị. Cô vòng qua bàn ăn, nhào về phía Trần Bắc Đàn, định bóp cổ anh.

Chân Trần Bắc Đàn dài, lập tức đứng dậy, khiến Nhan Tranh nhào hụt. Anh nhanh chóng bước ra phòng khách, Nhan Tranh đuổi theo phía sau. Đột nhiên, cô nhảy lên, ôm chặt lấy lưng anh, như một chiếc gùi nhỏ không thể vứt bỏ.

Trần Bắc Đàn hết cách, đành phải cõng cô như vậy. "Cô Nhan, có thể xuống khỏi người tôi được không?"

Nhan Tranh siết chặt cánh tay quanh cổ anh, giận dữ quát: "Tên khốn, anh chơi xấu! Cái thứ đó hôi chết đi được! Cả miệng tôi toàn mùi tanh!"

"Tôi cũng ăn rồi mà. Chúng ta rất công bằng."

Nếu anh không nói thì thôi, vừa nói xong, Nhan Tranh càng tức hơn, liên tục bóp cổ anh. Cô nhỏ nhắn nhưng dính chặt trên lưng anh, khiến Trần Bắc Đàn cứng người. Anh cảm nhận rõ sự mềm mại không ngừng ma sát vào cơ lưng mình, khiến người anh gần như bốc cháy.

"Cô Nhan! Xuống ngay!" Giọng Trần Bắc Đàn trầm xuống, đầy nguy hiểm.

Nhan Tranh chẳng thèm nghe, hai chân kẹp chặt hông anh, hoàn toàn treo trên lưng anh. Toàn thân cô tỏa ra mùi trái cây ngọt ngào, hương nước hoa quyến rũ pha chút trưởng thành.

Trần Bắc Đàn vốn đã nóng trong người, bị cô quấn lấy như vậy càng thêm khó chịu. Anh chỉ có thể đi thẳng vào phòng ngủ, định ném cô xuống giường để tránh làm cô bị thương. Nhưng đời không như là mơ.

Không biết thế nào, cả hai cùng ngã xuống giường. Có lẽ vì cô nhanh nhẹn, Nhan Tranh lập tức xoay người, đè lên anh. Cô dùng hai tay nâng mặt anh lên.

"Đồ mặt lạnh... anh lừa tôi!" Cô vừa hung dữ vừa tủi thân.

Nhan Tranh cảm thấy rất kỳ lạ. Cơ thể cô nóng ran, một thứ nhiệt độ khác thường. Rõ ràng nhiệt độ điều hòa trong phòng rất dễ chịu, nhưng da cô lại như bốc cháy, nóng không giảm.

Cô nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Trần Bắc Đàn ở cự ly gần, hơi thở phả lên sống mũi thẳng tắp của anh, tim đập loạn nhịp.

"Tôi không lừa cô, Zola, xuống khỏi người tôi đi, được không?" Trần Bắc Đàn cố gắng kiềm chế hơi nóng trong cơ thể, dịu giọng dỗ dành cô.

Anh có linh cảm nếu không lôi cô xuống ngay, chuyện sẽ rất phiền phức.

"Không xuống." Nhan Tranh ngang ngạnh, tiếp tục nằm đè lên người anh, hai tay ôm chặt lấy anh.

Trần Bắc Đàn lạnh lùng nhìn trần nhà, cảm giác mềm mại từ lưng giờ đã chuyển sang trước ngực, không ngừng cọ xát, khiến anh như muốn phát hỏa.

"Xuống ngay." Giọng anh lần này không còn chút khách sáo nào nữa.

Sự tức giận và không cam tâm của Nhan Tranh trào lên. Cô nhớ lại đêm đó ở Philadelphia, khi cô đã mạnh dạn mời một người đàn ông xa lạ, nhưng chỉ nhận lại sự chế giễu khinh miệt rằng cô còn vị thành niên. Giờ đây cô nằm trên người đàn ông, trong tư thế mập mờ, nhưng lại chỉ nhận được sự lạnh lùng từ đối phương.

Cô chưa từng gặp người như Trần Bắc Đàn, rõ ràng chính anh cầu xin gia đình họ Nhan giúp anh đoạt quyền, thì anh có quyền gì mà kiêu ngạo như vậy chứ!

Đã đòi hỏi cô, thì phải ngoan ngoãn làm món đồ chơi của cô. Món đồ chơi lớn.

Và cô, Nhan Tranh, muốn chơi với anh thế nào thì sẽ chơi thế đó!

Nhan Tranh bỗng ôm lấy mặt Trần Bắc Đàn, nhắm thẳng vào môi anh, cắn mạnh một cái. Bốn cánh môi nóng bỏng áp sát nhau, còn vương lại mùi hương kỳ lạ khiến người ta nóng ran cả người, như một loại thuốc kích thích nào đó.

Trần Bắc Đàn siết chặt cánh tay, rít lên một tiếng kiềm nén trầm thấp, gọng kính trên sóng mũi bị cô va lệch, anh không nhìn rõ thế giới này nữa, chỉ có thể cảm nhận cơn đau trên môi, và cảm giác tê dại theo sau.

Cô đang li.ếm môi anh...​​​​​​​​​​​​​​​​...

Cô nằm rạp trên người anh, như một chú thỏ nhỏ, một chú nai con, một con mèo nhỏ.

Trần Bắc Đàn cảm nhận được máu trong người mình đang cuộn trào dữ dội, cơ bắp căng cứng như sắp nổ tung. Anh nhận ra sự bất thường của đêm nay — sau khi uống bát canh đó, cả cơ thể anh đều trở nên khác thường. Cực kỳ nóng nảy, cực kỳ mãnh liệt.

Anh muốn làm gì đó thật mạnh mẽ để giải phóng năng lượng dư thừa trong cơ thể.

"Nhan......." Anh vừa mở miệng, Nhan Tranh đã cắn anh một cái nữa.

Cú cắn này như một ngòi nổ, Trần Bắc Đàn lập tức giữ chặt gáy cô, đầu cúi xuống, lưỡi xông vào đầy dữ dội. Anh nghe thấy cô rên lên một tiếng khẽ, cảm giác nóng bừng trong người càng bùng nổ hơn nữa.

Trong căn phòng ngủ mờ tối, hai người hôn nhau trên giường. Trần Bắc Đàn nhanh chóng lật người, đè Nhan Tranh xuống dưới. Giống như một con dã thú đã xé bỏ chiếc mặt nạ, anh lại trở thành chàng trai hai mươi bốn tuổi — Lon — kẻ từng lao đi như một cơn bão trên sân bóng bầu dục.

Chứ không phải Trần Bắc Đàn.

Trần Bắc Đàn sẽ kiềm chế bản thân, khắc chế bản thân, còn Lon sẽ dùng cách mạnh mẽ nhất để trút bỏ cơn cuồng loạn trong lòng.

Nhan Tranh bị anh hôn đến mức không thở nổi, lại bị đè chặt đến mức không thể động đậy. Cơ thể cô đổ mồ hôi, dính chặt vào váy, cảm giác vô cùng khó chịu.

"Đừng đè em......." Nhan Tranh đẩy anh ra.

Trần Bắc Đàn ôm cô lên, đặt cô ngồi lên đùi mình, rồi ngồi dậy hôn cô. Hơi thở gấp gáp của anh vang lên bên tai, khiến vành tai cô nóng bừng.

Anh không nói gì, không một lời dư thừa, chỉ có nụ hôn và những cú xé rách quần áo. Vải bị xé toạc, rơi xuống từng mảnh, tứ tung khắp nơi.

Nhan Tranh chưa từng nghĩ mọi thứ lại đến dồn dập như vậy, như thể anh sắp cắn nát cô. Đến lúc này, cô mới cảm thấy sợ một chút.

"Anh sắp vào đây, Zola." Trần Bắc Đàn thở dốc, chống hai tay, nhìn cô gái dưới thân mình, mồ hôi nhễ nhại, mềm mại như một con búp bê màu hồng.

Thực ra, tư thế này chẳng hề phù hợp. Cô quá nhỏ, đến mức anh không nỡ đè lên.

"Thế này... không thoải mái..." Nhan Tranh khẽ nói.

Trần Bắc Đàn cố nhịn đến mức run rẩy, lưng anh cong lại, bởi vì nếu không cúi xuống, anh sẽ không nhìn thấy cô. Đột nhiên, anh thúc mạnh vào nơi ẩm ướt kia, giọng khàn khàn: "Vậy em tự ngồi lên đi?"

Nhan Tranh hét lên, ngón chân co rút lại, bị anh nâng lên, lật người, đặt ngồi lên eo anh.

k9win
Bạn cần đăng nhập để bình luận