Tín Hiệu Bão Số 3 - Tiểu Hàm Tiên

Chương 95: Nhật ký thăng cấp của Daddy (Phần 2)

Khi mang thai đến tháng thứ ba, bụng vẫn chưa lộ rõ, thỉnh thoảng chỉ có hơi buồn nôn, nhắc nhở Trần Vi Kỳ rằng trong bụng cô còn có một sinh linh nhỏ bé.

Nhưng điều khiến cô khó chịu nhất không phải là những triệu chứng đó, mà là hormone thai kỳ tăng vọt, khiến cô khao khát chuyện ấy hơn bao giờ hết — chỉ cần một nụ hôn thôi cũng khiến cô khó kiềm chế.

Trang Thiếu Châu khổ không nói nên lời, đến mức bây giờ ngay cả hôn cô cũng không dám mạnh bạo, chỉ có thể nhẹ nhàng chạm môi lên má, chóp mũi, trán như chuồn chuồn lướt nước.

"Được rồi... đến lúc bôi tinh dầu rồi, bảo bối." Anh điều chỉnh hơi thở, cố gắng kiềm chế mà tránh xa cơ thể mềm mại, thơm ngát của cô. Da cô sau khi tắm xong mềm mịn như nước, hương hoa dạ lan và nhài thoang thoảng khắp nơi, khiến anh chỉ muốn vùi đầu vào đó.

"Thêm một nụ hôn môi nữa đi." Trần Vi Kỳ cười tủm tỉm, ngước mặt lên đề nghị.

Đôi mắt Trang Thiếu Châu tối sẫm lại, chăm chú nhìn cánh môi mềm như mứt hoa hồng của cô. Một giây, hai giây, ba giây... đột nhiên anh đưa tay che mắt, khẽ thở dài: "Đừng thế nữa, Tanya... bác sĩ nói không được."

Ba tháng đầu thai kỳ, thai nhi chưa ổn định. Bác sĩ đã dặn đi dặn lại rằng tuyệt đối không được quan hệ, thậm chí ngay cả việc giúp cô đạt cao trào cũng không được, vì nó có thể khiến tử cung co bóp.

Bản thân anh kiềm chế thì không khó, nhưng kiềm chế Trần Vi Kỳ lại là một vấn đề lớn. Từ khi mang thai, cô trở nên cuồng nhiệt đến mức anh gần như không chống đỡ nổi.

"Bác sĩ đâu có nói hôn thì không được!" Trần Vi Kỳ bị từ chối, cảm thấy mất mặt, ấm ức trừng mắt nhìn anh. "Chắc chắn là do anh không còn hứng thú với em nữa."

Trang Thiếu Châu bị oan mà không biết kêu ai, vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười. Anh kéo tay cô đặt vào trong chăn, chạm vào nơi sớm đã có phản ứng. Yết hầu anh trượt lên xuống, giọng nói khàn đặc: "Bảo bối, em nói xem có oan cho anh không?"

Lòng bàn tay Trần Vi Kỳ bị chọc đau, cô ngượng ngùng mím môi, nhưng mắt lại sáng rực, vừa đắc ý vừa nũng nịu. Bỗng nhiên, cô nghịch ngợm siết chặt lấy nó, nhẹ nhàng xoa nắn.

Trang Thiếu Châu không kịp kìm nén, bật ra một tiếng rên trầm thấp, như làn khói mờ nhạt quẩn quanh, gợi cảm đến mức làm mặt Trần Vi Kỳ đỏ bừng.

"Lớn lên rồi này... nhanh quá." Cô kinh ngạc thốt lên.

Trang Thiếu Châu bị cô trêu đùa đến mức tiến thoái lưỡng nan, đôi mắt sâu thẳm, cứ thế lặng lẽ nhìn cô nghịch ngợm. Bàn tay nhỏ không an phận, lúc nắm lúc vuốt, chẳng theo quy tắc nào, vì trước nay toàn là anh chiều chuộng cô, cô ít khi chủ động thế này.

Đôi khi có hơi đau, nhưng xen lẫn trong cơn đau là cảm giác sung sướng gấp bội.

"Ưm..." Trang Thiếu Châu nhíu mày, gương mặt hiện lên vẻ gợi cảm khó diễn tả. Đến khi toàn thân anh tê dại, anh mới vươn tay, nhẹ nhàng kéo Trần Vi Kỳ vào lòng, lười biếng gác cằm lên hõm cổ cô, như một con báo vừa được vuốt ve.

"Tanya......."

Trần Vi Kỳ chơi rất vui vẻ, như thể tìm ra món đồ chơi yêu thích. Chơi được một lúc, cô còn dùng cả hai tay, giọng nói tràn đầy thích thú: "Thật thú vị, sao trước đây em không nhận ra nhỉ?"

Trang Thiếu Châu bị dày vò đến mức suýt nữa phát điên, chỉ hận không thể nhét nó vào miệng cô.

"Đừng nghịch nữa, bảo bối." Giọng anh trầm thấp, có chút nguy hiểm. "Ngoan nào, nằm xuống, để anh bôi tinh dầu cho em."

Từ khi mang thai, mỗi ngày Trần Vi Kỳ đều phải bôi tinh dầu dưỡng da, từ cổ đến lòng bàn chân, không bỏ sót chỗ nào. Chuyện này dĩ nhiên giao cho Trang Thiếu Châu, và anh rất nghiêm túc với nhiệm vụ này, thậm chí còn kiên trì hơn cả việc sáng nào cũng dậy sớm đi bơi.

Trần Vi Kỳ trêu đùa anh đến mức hơi thở cũng rối loạn. Trong cơn mơ màng, cô hôn lên tai anh, nhẹ nhàng cắn một cái, giọng nói mềm mại xen chút quyến rũ: "Anh ngoan một chút đi, chồng ơi."

Trang Thiếu Châu hít sâu một hơi, không nói gì nữa, mặc cho cô nghịch ngợm đến khi không thể kìm nén được mà bắn ra. Cả cơ thể anh căng cứng, nhưng sợ làm đau Trần Vi Kỳ nên chỉ có thể buông cô ra, chuyển sang siết chặt lấy ga giường.

Đốt ngón tay dài và rắn rỏi, từng khớp xương rõ ràng, cắm sâu vào lớp vải lụa đen bóng loáng, tạo ra một cảnh tượng gợi cảm khó diễn tả.

"..............."

Trần Vi Kỳ cảm nhận được thứ trong lòng bàn tay mình bắt đầu co giật, ngay sau đó là một chút chất lỏng ấm nóng. Cô nhướng mày, ung dung bôi thứ đó lên ngực Trang Thiếu Châu. Khóe môi cong lên thành một nụ cười quyến rũ, chẳng giống một người sắp làm mẹ, mà giống như một yêu tinh đang hút lấy linh hồn người khác.

"Xem ra khả năng kiềm chế của anh cũng thường thôi nhỉ? Còn suốt ngày dạy dỗ em." Cô chẳng hề để tâm, trêu chọc anh.

Trang Thiếu Châu thở ra một hơi dài, lồng ng.ực nóng như lửa, nhưng thứ lành lạnh trên ngực lại khiến anh rùng mình. Anh không biểu lộ cảm xúc gì, nhưng rốt cuộc không chịu nổi cảm giác bị cô trêu đùa. Bản chất anh là một người thích chinh phục, thích được cô chiếm hữu, nhưng đồng thời cũng kích thích ha.m mu.ốn chiếm hữu của chính anh.

Anh đưa tay siết nhẹ cằm cô, giọng trầm thấp mang theo vẻ nguy hiểm: "Chờ đó đi, Trần Vi Kỳ, đến lúc đó anh sẽ khiến em khóc cầu xin."

Trần Vi Kỳ: "..............."

Sau đó, Trang Thiếu Châu lại đi tắm lần nữa. Khi quay về, anh trút giận bằng cách bôi tinh dầu cho cô một cách "dữ dội". Đôi bàn tay ấm áp lướt dọc theo làn da mịn màng, khiến cô phải cắn môi để không rên lên.

Tay nghề của anh rất chuyên nghiệp, lòng bàn tay có nhiệt độ vừa phải, kết hợp với lớp tinh dầu mềm mịn, biến việc bôi tinh dầu thành một liệu trình spa đầy hưởng thụ.

Trần Vi Kỳ được xoa bóp đến mức mơ màng, lẩm bẩm nói: "Mẹ nói ngày mai các anh sẽ đi chùa Bảo Nguyên à?"

Trang Thiếu Châu: "Ừ, em cứ ngoan ngoãn ở nhà nghỉ ngơi, trong bếp có hầm súp bồ câu cho em rồi. Bọn anh ăn chay xong sẽ về ngay."

"Sao đột nhiên lại đi chùa?" Cô dụi mắt, hỏi với vẻ lơ mơ.

Trang Thiếu Châu nhẹ nhàng xoa lòng bàn chân cô, mùi tinh dầu thoang thoảng hương hạnh nhân ngọt ngào: "Để cầu phúc cho em, mong em bình an suốt thai kỳ."

Trần Vi Kỳ bật cười: "Được đó, vậy anh nhớ giúp em lạy Phật nhiều vào, cầu cho con chúng ta thông minh, xinh đẹp nhé."

............

Chùa Bảo Nguyên là một trong những ngôi chùa đặc biệt nhất ở Hồng Kông, phần lớn là nhờ vào vị trí tuyệt đẹp của nó. Tọa lạc trên đỉnh núi Bảo Nguyên, tựa lưng vào núi, hướng ra dòng nước, cảnh sắc hùng vĩ như chốn bồng lai, trở thành một vùng đất phong thủy đắc địa.

Nhiều người dân địa phương đến đây để dâng hương, cầu nguyện, làm công quả. Du khách cũng thường đến đây để ngắm cảnh và thưởng thức các món chay thanh đạm.

Ít ai biết rằng, thực chất chùa Bảo Nguyên là do tập đoàn nhà họ Trang đầu tư xây dựng. Trong chùa có hai khu điện không mở cửa cho công chúng: một điện thờ tổ tiên của dòng họ Trang, và một điện dành riêng cho con cháu trong gia tộc đến cầu phúc, tụng kinh, hoặc nghỉ ngơi.

Sáu chiếc xe sang màu đen nối đuôi nhau chạy dọc con đường từ chân núi lên đỉnh, lần lượt tiến vào khu đỗ xe phía cổng đông của chùa.

Tuần trước, ông cụ nhà họ Trang đã ra lệnh: tất cả thành viên còn ở Hồng Kông đều phải đến chùa hôm nay để cầu phúc cho đứa bé sắp chào đời.

Đây là một dịp tụ họp gia tộc đầy trang trọng, lại có sự hiện diện của ông cụ, nên không ai dám cợt nhả.

Đàn ông mặc vest chỉnh tề, phụ nữ diện váy dài hoặc trang phục thanh lịch, trông vô cùng đoan trang, nề nếp. Tất cả đứng nghiêm túc trước cổng chùa, chờ ông cụ xuống xe, tạo nên một bầu không khí trang nghiêm và uy nghiêm.

Do tuổi đã cao, ông cụ phải ngồi xe lăn. Quản gia thân cận đã chuẩn bị sẵn xe, có vệ sĩ đỡ ông lên ngồi ngay ngắn.

Ông cụ liếc nhìn mọi người, sau đó phất tay gọi Trang Thiếu Châu: "Con đẩy xe cho ông."

Trang Thiếu Châu đeo kính râm, che giấu biểu cảm, đang nói chuyện nhỏ với lão Tứ và lão Thất. Nghe thấy lệnh của ông cụ, anh lập tức tháo kính, cười đáp: "Tuân lệnh, ông nội."

Ông cụ nhà họ Trang bật cười, mắng yêu một câu: "Nhóc con, vợ con có bầu nên tâm trạng con vui đến mức bay lên trời rồi nhỉ?"

Trang Thiếu Châu đắc ý thấy rõ, đích thân đẩy xe cho ông cụ, giữa vòng vây của cả gia tộc, mở chế độ hỗ trợ tự động, khéo léo điều chỉnh hướng đi, đưa ông cụ vào trong chùa.

Trang Thiếu Châu: "Ông nội nói đùa rồi, con là người chín chắn nhất nhà mà."

Trang Kỳ Đình đi bên cạnh hơi nhíu mày, còn Trang Thiếu Diễn thì chỉ biết lắc đầu bất lực.

Dù đã ngoài tám mươi, ông cụ họ Trang vẫn minh mẫn, giọng nói mạnh mẽ đầy uy quyền: "Lát nữa vào bái Quan Âm, nhớ lạy thật nhiều, cầu cho nhà họ Trang có thêm một cô cháu gái."

Trang Thiếu Châu bật cười: "Được, được, con sẽ lạy thật nhiều, nhờ Bồ Tát ban cho nhà ta một cô công chúa nhỏ xinh đẹp."

Anh đã sớm đoán được, hôm nay cả nhà kéo nhau đến chùa Bảo Nguyên không chỉ để cầu phúc, mà còn để cầu con gái.

Rõ ràng, ông cụ đã mong có cháu gái đến phát sốt, nghĩ ra cả cách này.

Cũng đúng thôi, hai năm trước anh cả và chị dâu sinh được một cháu trai cho nhà họ Trang, năm ngoái lão Ngũ kết hôn vì có thai trước, lại sinh một bé trai. Đầu năm nay, lão Tam cũng có con, vẫn là con trai.

Ở phía sau, lão Tứ và lão Thất thì thầm với nhau.

"Anh đoán chị dâu hai mang thai con gái hay con trai?"

"Ai mà biết được, hy vọng là con gái đi, nếu không áp lực sẽ đè lên vai anh với em mất."

"Chuẩn! Lát nữa hai chúng ta cũng lạy thật nhiều, mong chị dâu hai sinh được một cô công chúa nhỏ xinh đẹp. Nếu thật sự là con gái, em tình nguyện giúp chị dâu hai trông con mỗi ngày."

"Em mơ đẹp quá ha, nếu là con gái, đến hôn một cái cũng không tới lượt em đâu."

Cả đoàn người trang nghiêm tiến vào điện chính. Trụ trì đã đợi sẵn, các hòa thượng nhỏ đã chuẩn bị xong hương án, cùng các vật phẩm để lát nữa thắp đèn cầu phúc.

Ông cụ là người dâng hương đầu tiên, Trang Thiếu Châu theo ngay sau.

Thật ra anh không có quá nhiều mong ước, chỉ có một điều duy nhất. Cả đời anh rất ít khi quỳ trước Phật, nhưng lần này, anh quỳ xuống một cách chân thành, ngay ngắn, khiêm nhường.

Anh chỉ cầu xin một điều: Xin Phật Tổ phù hộ cho vợ con bình an suốt đời. Không quan trọng là con trai hay con gái, chỉ cần Trần Vi Kỳ bình an, anh đã mãn nguyện.

Sau đó, mọi người lần lượt dâng hương, khung cảnh trang nghiêm, chỉ có tiếng lạy Phật thành kính và âm thanh tụng kinh trầm bổng vang vọng.

..............

Trong lúc ăn trưa, Trang Kỳ Đình tranh thủ tìm cơ hội nói chuyện riêng với Lê Nhã Nhu. Ông ấy nhìn gương mặt sắc sảo, kiêu hãnh của vợ cũ, trong lòng bỗng dâng lên cảm xúc dịu dàng, giọng nói cũng trở nên nhẹ nhàng hơn thường lệ, khiến Lê Nhã Nhu nổi cả da gà.

"Nếu cháu gái chào đời, em có định tự mình chăm sóc không?"

Lê Nhã Nhu liếc xéo chồng cũ: "Tất nhiên! Nếu là con gái thì tôi phải tự tay dạy dỗ, từ nhỏ phải tránh xa mấy cái trò mê đắm yêu đương."

Trang Kỳ Đình: "..." Ông ấy khẽ ho khan: "Em đâu có phải kiểu người si tình đâu."

Lê Nhã Nhu hừ lạnh: "Anh đừng có ý đồ gì! Tôi nói cho anh biết, lão già, kể cả có là cháu gái, tôi cũng không quay lại với anh đâu." Hiện tại bà ấy độc thân vui vẻ, tự do tự tại, sướng không ai bằng.

Trang Kỳ Đình nhíu mày, tiến lên một bước, mạnh mẽ nắm lấy tay bà ấy, giọng trầm xuống: "Chẳng lẽ em muốn nhìn cháu gái chúng ta lớn lên mà không có một gia đình trọn vẹn sao?"

Lê Nhã Nhu: "..............."

Không sao cả, bà ấy không chịu nhượng bộ cũng không sao. Trang Kỳ Đình thầm nghĩ, chỉ cần đứa bé này là con gái, sau khi sinh ra, ông ấy nhất định sẽ đích thân dạy dỗ, đến lúc đó để cháu gái làm công tác tư tưởng, không lo Lê Nhã Nhu không mềm lòng.

...............

Trần Vi Kỳ vẫn đang ngủ dưỡng thai trong biệt thự trên đỉnh núi, hoàn toàn không biết buổi sáng hôm nay đã xảy ra bao nhiêu chuyện, cũng không biết có biết bao nhiêu hy vọng đang được đặt vào đứa con trong bụng cô.

Nhưng không ai nói cho cô biết những điều đó. Cả thai kỳ của cô đều nhẹ nhàng, thoải mái, được tất cả mọi người yêu thương và bảo vệ, sống vô cùng an nhàn.

Nhà họ Trang đã mời về đội ngũ chăm sóc thai kỳ hàng đầu thế giới, từ chuyên gia dinh dưỡng, quản lý sức khỏe thai kỳ đến chuyên gia tư vấn tâm lý, cố gắng giảm thiểu mọi rủi ro và tổn hại có thể xảy ra khi mang thai.

Thậm chí, ngay cả bản thân Trần Vi Kỳ cũng thấy kỳ diệu — nhờ vào chế độ ăn uống và vận động được kiểm soát nghiêm ngặt, suốt thai kỳ cô chỉ tăng đúng 6kg.

Đến ngày sinh, mọi người đều vô cùng căng thẳng, đặc biệt là Trang Thiếu Châu.

Anh nhìn chằm chằm cánh cửa phòng sinh đang đóng chặt, tim đập mạnh đến mức đau nhói, từng cơn co thắt chạy khắp lồng ng.ực, đau đến mức sinh lý.

Tất cả những người khác đều bị anh đuổi ra phòng chờ — giờ đây chỉ còn lại anh, Lê Nhã Nhu, mẹ của Trần Vi Kỳ và Trần Bắc Đàn đứng đợi trước phòng sinh.

Trần Bắc Đàn cũng không khá hơn, bàn tay siết chặt, ánh mắt dán vào cánh cửa. Nhìn Trang Thiếu Châu đi đi lại lại trước mặt, anh ta bực bội nói: "Cậu có thể đừng đi qua đi lại nữa không?"

Trang Thiếu Châu: "Anh cả, bây giờ em không muốn cãi nhau với anh đâu."

Trần Bắc Đàn: "Vậy thì câm miệng."

Trang Thiếu Châu: "Anh cũng câm miệng đi."

Bà Tăng nhìn hai người đàn ông mà bất lực, không biết phải hòa giải thế nào, bèn quay sang nhìn Lê Nhã Nhu, cầu cứu bà ấy.

Lê Nhã Nhu hừ lạnh, quét mắt nhìn hai người đàn ông đang như sắp lao vào nhau, ra lệnh: "Nếu còn cãi nhau nữa thì cút hết ra ngoài!"

Rồi bà ấy nói tiếp, giọng dứt khoát: "Đội ngũ y tế này là những chuyên gia hàng đầu thế giới, sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu. Đừng tự dọa mình nữa!"

Dù vậy, Trang Thiếu Châu vẫn đứng dựa vào tường, lòng vẫn không yên. Trong đầu anh không ngừng lặp đi lặp lại khoảnh khắc Vi Kỳ được đẩy vào phòng sinh — khuôn mặt lúc nào cũng hồng hào của cô đã tái nhợt, mồ hôi lạnh túa đầy trán.

Anh cúi người lau mồ hôi cho cô, giọng khàn đi: "Anh vào với em nhé, bảo bối?"

Trần Vi Kỳ dù mệt mỏi nhưng vẫn bướng bỉnh lắc đầu: "Anh đừng có làm loạn, anh mà vào thì em không sinh nữa đâu."

Trang Thiếu Châu nuốt nghẹn, giọng nói run nhẹ: "Đừng như vậy mà bảo bối......"

Nhưng cuối cùng, cô vẫn một mình vào phòng sinh, không cho ai theo cùng. Cô không muốn để người khác nhìn thấy khoảnh khắc yếu đuối nhất của mình, cô muốn lúc nào cũng phải rực rỡ, lúc nào cũng phải đẹp đẽ.

Trang Thiếu Châu trải qua một tiếng đồng hồ dài nhất cuộc đời, với sự lo lắng và căng thẳng chưa từng có.

Mãi đến khi đèn báo hiệu trên cửa phòng sinh tắt, cánh cửa mở ra, một nữ y tá tươi cười bế một bé gái quấn trong khăn bông trắng bước ra.

"Chúc mừng, chúc mừng! Chủ tịch Trang, mẹ tròn con vuông! Là một bé gái xinh đẹp đấy ạ!"

Tin tức truyền đến phòng chờ, cả nhà họ Trang vỡ òa trong tiếng cười vui sướng.

Ông cụ Trang đập mạnh tay xuống thành xe lăn ba cái, kích động đến mức không nói nên lời.

Chỉ có Trang Thiếu Châu — anh thậm chí chưa nhìn con gái một lần nào, mà vội vàng lao thẳng vào phòng sinh.

Bên trong, mùi máu tanh vẫn còn thoảng trong không khí, tim anh như bị siết chặt, từng cơn đau quặn lên không thể kiểm soát.

Chỉ đến khi nhìn thấy Trần Vi Kỳ nằm trên giường bệnh, gương mặt mệt mỏi nhưng thanh thản, anh mới dám thở phào nhẹ nhõm.

Anh tiến lại gần, giọng trầm thấp, mang theo chút nghẹn ngào: "Vợ ơi..."

Thật ra Trần Vi Kỳ vẫn chưa ngủ, chỉ là do cô quá kiệt sức, nhưng vẫn nhẹ nhàng gật đầu, ra hiệu cho anh biết cô không sao.

Trang Thiếu Châu nhanh chóng lau đi giọt nước mắt lăn xuống, cúi đầu đặt một nụ hôn lên gò má cô, thì thầm: "Cảm ơn em, vợ yêu... Chúng ta có con gái rồi."

k9win
Bạn cần đăng nhập để bình luận