Tín Hiệu Bão Số 3 - Tiểu Hàm Tiên
Chương 94: Nhật ký thăng cấp của Daddy (Phần 1)
Cuối năm sau, Trần Vi Kỳ và Trang Thiếu Châu kết thúc chuyến du lịch kéo dài một tháng, ghé thăm dinh thự nhà họ Dịch để thăm Dịch Tư Linh, người đã trở về Hồng Kông dưỡng thai.
Lúc này, Dịch Tư Linh đã bước vào giai đoạn cuối của thai kỳ, bụng cô ấy tròn trịa như một ngọn đồi nhỏ đáng yêu. Cả người cô ấy tăng lên hơn mười cân, càng thêm đầy đặn, kiều diễm và quý phái.
Trần Vi Kỳ cảm thấy quá đỗi thần kỳ. Mọi chuyện đều quá sức kỳ diệu — Dịch Tư Linh thực sự đang mang thai, bụng đã lớn đến vậy, sắp làm mẹ rồi, vậy mà cô ấy lại càng tùy hứng, càng yếu đuối hơn trước.
Một nhóm phụ nữ ngồi trong khu vườn nhỏ của dinh thự, vừa nhâm nhi trà chiều vừa tận hưởng ánh nắng ấm áp. Trà hoa quả nóng bốc lên hương thơm ngào ngạt. Hôm nay, Trần Vi Kỳ ăn mặc dịu dàng hơn thường lệ, cô chọn một chiếc váy dài màu hồng phấn mang phong cách Trung Hoa, dáng chữ A không bó eo mà buông thẳng nhẹ nhàng, chỉ tôn lên vóc dáng cao ráo mà giấu đi những đường cong quyến rũ.
Cô sợ Dịch Tư Linh nhìn thấy sẽ tủi thân. Phụ nữ ai chẳng yêu cái đẹp, nhất là những cô gái như họ — từ nhỏ đã so kè nhan sắc, dáng người, thậm chí cả từng sợi tóc cũng không thể thua kém.
Nhưng nhìn Dịch Tư Linh tràn đầy sức sống, được mọi người chăm sóc chu đáo, Trần Vi Kỳ cũng cảm thấy vui vẻ thay cô ấy.
"Nó có đạp không?" Trần Vi Kỳ tò mò nhìn bụng Dịch Tư Linh, đưa ngón tay ra, nhẹ nhàng chạm vào.
Dịch Tư Linh cười rạng rỡ, ưỡn bụng lên một chút, để Trần Vi Kỳ đặt cả bàn tay lên: "Tất nhiên rồi, cô thử chạm vào xem, biết đâu nó sẽ động đấy."
Trần Vi Kỳ tròn xoe mắt, cẩn thận áp tay lên bụng cô ấy. Ngay khoảnh khắc ấy, vô vàn cảm xúc dịu dàng như thủy triều cuộn trào trong lòng cô. Thật kỳ diệu, cô chỉ có thể thầm cảm thán — thì ra mang thai là như thế này.
Đột nhiên, bụng của Dịch Tư Linh hơi động nhẹ, em bé bên trong thật sự đạp vào tay cô.
"Nó vừa đạp tôi??" Trần Vi Kỳ kinh ngạc, cả người sững lại.
Dịch Quỳnh Linh và Dịch Nhạc Linh bên cạnh lập tức ghen tị, lộ rõ vẻ khó chịu. Thế mà cái thai nhỏ này lại đạp Trần Vi Kỳ, chứ không thèm đạp hai người họ —— rõ ràng họ mới là dì ruột, dì ruột đấy nhé!
Dịch Tư Linh cũng thấy thú vị. Cái thai này buổi chiều thường lười biếng, rất ít khi đạp. Cô ấy vỗ vỗ bụng, nói đùa: "Ngoan nào, bảo bối. Ngày nào cái dì này cũng bắt nạt mẹ con, sau này con ra đời rồi phải bắt nạt lại dì ấy giúp mẹ đấy nhé."
Trần Vi Kỳ: "..............."
"Còn chưa chào đời mà đã xúi giục rồi đấy hả!" Trần Vi Kỳ trừng mắt lườm cô ấy một cái, rồi lại khẽ xoa bụng cô ấy, nhẹ nhàng nói: "Ngoan nào, bảo bối. Là ngày nào mẹ con cũng bắt nạt dì, sau này con ra đời phải là một em bé công bằng, phải phân xử cho đúng."
Khuôn mặt kiều diễm của Trần Vi Kỳ lúc này dịu dàng hơn bao giờ hết. Làn gió biển ẩm ướt từ chân núi thổi lên, lướt qua tà váy dài màu hồng phấn của cô. Cô nửa quỳ trước bụng Dịch Tư Linh, chăm chú nhìn bụng cô ấy, chẳng hiểu sao lại cứ nhìn mãi không dời mắt.
Trang Thiếu Châu vừa bước vào khu vườn liền bắt gặp cảnh tượng này. Anh không tiến lên, chỉ lặng lẽ đứng dưới mái hiên, ánh mắt xa xăm dừng lại nơi hàng mày của Trần Vi Kỳ.
Bất giác, trong lòng anh dâng lên một suy nghĩ —— nếu họ cũng có một đứa con thì sẽ ra sao nhỉ?
Khi hai người rời khỏi dinh thự nhà họ Dịch, họ tình cờ gặp mẹ của Dịch Tư Linh, Lương Vịnh Văn.
Lương Vịnh Văn vừa kết thúc một sự kiện, từ chiếc Bentley bước xuống. Bà ấy khoác trên người bộ lễ phục cao cấp lấp lánh như ánh sao, gương mặt dịu dàng xinh đẹp không hề lộ dấu vết thời gian, trông chẳng khác gì một quý phu nhân tuổi ba mươi.
Trần Vi Kỳ vui vẻ chào hỏi, lễ phép gọi một tiếng: "Dì Lương."
Người phụ nữ cười tươi, tiến đến nắm lấy tay cô: "Sao không ở lại ăn tối rồi hẵng đi? Có phải lại cãi nhau với Mia rồi không?"
Trần Vi Kỳ cười: "Bây giờ cô ấy kiêu lắm, con phải nhường cô ấy hết."
Lương Vịnh Văn đưa ngón tay chạm nhẹ vào mũi Trần Vi Kỳ, cười trêu cô tinh quái, ánh mắt khẽ lướt qua Trang Thiếu Châu, rồi lại quay lại nhìn Trần Vi Kỳ. Bà ấy hạ giọng, thì thầm: "Hai đứa có tin vui chưa?"
Trần Vi Kỳ hơi ngượng ngùng cắn môi, Trang Thiếu Châu kịp thời giải vây, nhẹ nhàng ôm lấy eo cô, mỉm cười đáp: "Dì Lương, con và Vi Vi sẽ cố gắng, chuyện này phải tùy duyên."
Lương Vịnh Văn ân cần vỗ tay Trần Vi Kỳ: "Còn trẻ mà, không cần vội, cứ tận hưởng cuộc sống vài năm trước đã. Đừng như Mia, bản thân còn là một cô nhóc hay nhõng nhẽo, chưa chơi chán đã phải làm mẹ rồi."
Khi lên xe rồi, Trần Vi Kỳ không nói gì, chỉ im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ. Cửa kính xe hạ xuống một nửa, gió biển thổi tung mái tóc dài của cô.
Hoàng hôn như tấm lụa mỏng, phủ lên khuôn mặt cô, nhuộm một tầng ánh sáng óng ánh như pha lê.
Bàn tay bỗng nhiên bị nắm lấy, lực đạo quen thuộc khiến Trần Vi Kỳ không hề né tránh. Cô nghiêng đầu, nhìn Trang Thiếu Châu.
"Đang suy nghĩ gì à?" Anh hỏi.
"Em có gì để suy nghĩ chứ?" Trần Vi Kỳ lảng tránh.
Trang Thiếu Châu không vạch trần cô, chỉ nhàn nhạt nói: "Đừng bận tâm, bảo bối. Lúc nào người lớn cũng thích thúc ép chuyện kết hôn, sinh con. Gặp ai cũng vậy thôi."
Trần Vi Kỳ cười cười, không nói gì thêm, tựa đầu vào ghế, lặng lẽ nhìn người đàn ông trước mặt —— từ vầng trán, sống mũi, rồi đến đôi môi anh.
Một gương mặt rất điển trai, đã nhìn suốt ba năm mà vẫn không thấy chán.
"Còn anh thì sao? Anh nghĩ gì?"
Trang Thiếu Châu im lặng một lúc rồi mới nói: "Anh tôn trọng em, thực ra thế nào cũng tốt cả."
Anh vốn không nghĩ nhiều về chuyện con cái. Nhưng hôm nay, khi nhìn Trần Vi Kỳ đặt tay lên bụng bầu của người khác, nở nụ cười dịu dàng như vậy, suy nghĩ của anh lại bất giác thay đổi.
Cô có thích không? Có thích con của họ không? Có muốn có một đứa trẻ thuộc về hai người họ không?
Quyết định nằm ở cô, hoàn toàn thuộc về cô. Anh sẽ không ép buộc cô, nếu làm vậy thì điều đó sẽ vô cùng đáng ghét.
"Em........." Không phải Trần Vi Kỳ đang do dự, mà là vừa nghĩ đến điều gì đó, khiến cảm xúc cô khẽ dao động.
Khoảnh khắc cô ngập ngừng, Trang Thiếu Châu bỗng nhiên nín thở, thậm chí còn hơi căng thẳng. Anh chợt nhớ đến lần hiểu lầm hơn một năm trước, lúc đó cô phản ứng rất dữ dội với chuyện này. Bây giờ thì sao...?
"Thực ra có con cũng không tệ." Trần Vi Kỳ mỉm cười nhẹ nhàng. "Nhưng mà..."
"Nhưng mà sao?" Trang Thiếu Châu nín thở chờ đợi.
"Nhưng cũng không phải cứ muốn là có được đâu. Mẹ em nói dạo này nhiều đàn ông chất lượng kém lắm, không có nổi con đâu."
Trang Thiếu Châu: "....................."
Cô đang nói cái gì vậy? Cô đang nghi ngờ năng lực của anh sao?
Anh vừa tức vừa buồn cười, cả người nghiêng sang, vượt qua bệ tỳ tay ở giữa, trực tiếp ép sát cô. Cơ thể cao lớn, rắn rỏi của anh như một con báo mạnh mẽ phủ lên người cô, hơi thở nóng rực phả lên cổ cô. Anh hôn cô rất gấp, như thể muốn cắn nát cô vậy.
"Chuyện này em không cần lo đâu vợ à." Giọng anh trầm thấp, mang theo ý cười nguy hiểm. "Anh đã đi kiểm tra từ năm ngoái rồi, chất lượng cực kỳ xuất sắc, đảm bảo chỉ cần một lần là trúng, đảm bảo con của chúng ta ngay từ khi là phôi thai đã vượt trội hơn người."
Trần Vi Kỳ bị anh hôn đến phát ngứa, vừa cười vừa né tránh: "Anh bị điên à? Sao lại đi kiểm tra cái đó? Anh đã giấu em làm bao nhiêu chuyện nữa hả?"
Trang Thiếu Châu không trả lời, chỉ tiếp tục hôn loạn lên người cô.
"Này! Trả lời đi chứ!"
"Không có gì đâu, chỉ là năm ngoái lúc kiểm tra sức khỏe, tiện thể nhờ bác sĩ làm thêm vài xét nghiệm trước khi có con thôi......." Anh thành thật khai báo, nói xong bèn cắn nhẹ lên vai cô, hai người quấn quýt với nhau.
Trần Vi Kỳ bị nhột ở vai, không nhịn được bật cười khanh khách.
Đến tối, khi cô vào phòng tắm, Trang Thiếu Châu đột nhiên xông vào mà không nói một lời, làm cô giật bắn mình. Cô vội vàng dùng tay che chắn cơ thể, xoay người sang một bên, vừa thẹn vừa tức, hét lên bảo anh cút ra ngoài. Tự nhiên vô duyên vô cớ làm trò lưu manh gì vậy!
Trang Thiếu Châu không mặc áo, chỉ khoác một chiếc quần dài ở nhà rộng rãi. Ngay trước mặt cô, anh thản nhiên tháo dây lưng.
"Này—! Đồ lưu manh!" Trần Vi Kỳ bị nước nóng làm mờ mắt, không có chỗ nào để trốn, chỉ có thể luống cuống nhìn anh bước vào buồng tắm. Đôi chân dài rắn rỏi, cơ bụng săn chắc, đường nét cơ bắp sắc sảo, mỗi bước đi đều phảng phất hơi thở nguy hiểm.
Mặt Trần Vi Kỳ đỏ bừng, không dám nhìn xuống, nghiến răng quay lưng lại. "...Biến thái, rốt cuộc anh muốn làm gì?"
Trang Thiếu Châu đứng dưới vòi sen, để dòng nước nóng chảy tràn qua cơ thể. Anh vươn tay ôm lấy cô từ phía sau, lồng ngự.c nóng bỏng dán chặt vào tấm lưng mềm mại, quyến rũ của cô.
Môi anh lướt qua vành tai cô, giọng trầm thấp xuyên qua làn hơi nước ấm áp, thì thầm bên tai: "Không phải em nói là muốn có em bé à?"
Trần Vi Kỳ giật khuỷu tay đánh vào bụng anh, nhưng ngay lập tức bị anh khống chế. Hai cổ tay cô bị bắt chéo, giam chặt trong lòng bàn tay anh. Hơi thở nóng bỏng quấn lấy nhau, nụ hôn giữa làn nước ấm khiến cô có chút nghẹt thở. Trần Vi Kỳ bị anh ép lên bức tường đá cẩm thạch, như một nàng tiên cá đánh mất lớp vảy kiêu sa, chỉ còn mái tóc dài ướt sũng dán chặt lên làn da mịn màng.
Không có màng chắn ngăn cách, cảm giác này quá lạ lẫm, khiến cô mở to mắt, ngơ ngác nhìn người đàn ông trước mặt.
"Anh..."
Anh rất xấu xa, ép cô cúi xuống nhìn —— nhìn sự kết hợp chặt chẽ, triệt để, không chút ngăn cách giữa hai người họ. Trần Vi Kỳ cảm thấy mình sắp phát điên, cơ thể nóng đến mức run rẩy, đôi tay vô thức bấu chặt lấy bờ vai anh.
Cảm giác tràn ngập đến tận cùng. Đây là lần đầu tiên cô cảm nhận rõ ràng như vậy. Thật sự... rất khác.
"Em sắp nhấn chìm anh rồi, bảo bối......" Giọng trầm khàn của người đàn ông vang lên bên tai, khiến cô không thể nghe rõ nhưng cũng không cách nào né tránh.
Đôi mắt cô phủ một tầng sương mờ, cả người mềm nhũn trong vòng tay anh. Giữa không gian ấm áp tràn ngập làn nước, cô dần dần mất đi sức chống cự, mặc cho anh tùy ý chiếm đoạt, uốn nắn cô thành những tư thế kỳ lạ.
Cho đến khi anh siết chặt lấy eo cô, một nhịp đập mạnh mẽ truyền sâu vào bên trong, như một trái tim đang cuồng loạn gào thét.
Cô biết điều đó có ý nghĩa gì. "Đừng... ra ngoài..." Cô hơi hoảng sợ, chưa từng trải qua, chỉ có thể yếu ớt giãy giụa.
Trang Thiếu Châu ôm cô càng chặt hơn, ghì sát không để cô động đậy. Giọng nói khàn khàn, trầm thấp như nốt trầm nhất của phím đàn piano, vang lên đầy áp lực. Anh cắn nhẹ lên tai cô, từng chữ từng chữ thì thầm: "Vợ ơi, anh... nợ em một đứa con rồi."
............
Một tháng sau, rốt cuộc Trần Vi Kỳ cũng nhận ra hậu quả nghiêm trọng của việc "quá độ". Đến cả Pilates cũng không còn sức mà tập, trong khi Trang Thiếu Châu thì ngày nào cũng diện vest chỉnh tề, tinh thần phấn chấn đi làm.
"Đồ khốn." Cô tức tối mắng anh vô liêm sỉ.
Bác sĩ kê đơn bổ sung dưỡng chất cho quá trình chuẩn bị mang thai, Trần Vi Kỳ đều lén lút uống. Dù biết Trang Thiếu Châu đã bỏ thuốc lá nửa năm trước, dạo này cũng không uống rượu, nhưng cô vẫn lo lắng sợ con sinh ra không được thông minh, nên phải bồi bổ thêm.
Nhưng lại sợ bị người khác phát hiện chuyện họ đang cố gắng có con, thế nên cô lén lút che giấu tất cả.
Trần Vi Kỳ vốn không để tâm lắm đến chuyện này. Chuẩn bị mang thai mà, có khi hai ba tháng, có khi cả năm hai năm, đâu phải cứ nói có là có ngay, chẳng lẽ anh là siêu nhân chắc? Cô vẫn đi làm bình thường, thỉnh thoảng đi công tác, xã giao. Nhưng Trang Thiếu Châu lại không yên tâm, hễ có thể là đi theo cô, khiến cô bật cười chế giễu anh chuyện bé xé ra to.
"Dù sao em cũng có em bé rồi. Anh làm ba, sao có thể không lo lắng chứ?" Trang Thiếu Châu xoa bụng cô, dịu dàng nói.
Trần Vi Kỳ vung tay đập anh một cái. "Đồ thần kinh, còn chưa biết có hay không nữa mà!"
"Chắc chắn có rồi." Giọng anh bình thản, đầy tự tin, không cho phép nghi ngờ.
Nói chung, Trần Vi Kỳ cảm thấy anh bị điên. Dù nhìn anh có vẻ rất sung mãn, tràn đầy năng lượng, nhưng chuyện này đâu thể nói đùa là có ngay được.
Thế rồi, đến ngày đáng lẽ phải có kinh nguyệt, cô phát hiện mình bị trễ ba ngày. Ban đầu còn thấy bình thường, nhưng đến ngày thứ bảy, cô bắt đầu cảm thấy có gì đó không ổn. Cô đội mũ, đeo khẩu trang, lén lút một mình đến tiệm thuốc mua que thử thai.
Tan làm sớm, về đến biệt thự trên đỉnh núi, cô nhanh chóng chạy vào phòng tắm, vừa lẩm bẩm "không thể nào" trong lòng, vừa xé bao bì ra, tay run nhẹ vì căng thẳng.
Vài phút sau, cô ngồi thẫn thờ trên thành bồn tắm, nhìn chằm chằm vào hai vạch trên que thử. Vạch thứ hai rất mờ, lúc đầu cô không để ý, nhưng qua vài phút, nó dần dần hiện rõ.
Trần Vi Kỳ: "..."
Không phải ai cũng nói mang thai rất khó sao? Sao lại nói có là có ngay thế này? Một người đàn ông ba mươi mốt tuổi vẫn có thể lợi hại đến mức này sao?!
"Khốn kiếp... đồ khốn già... già mà còn có con... giỏi lắm..." Trần Vi Kỳ vừa tức vừa buồn cười, mắng Trang Thiếu Châu không biết bao nhiêu câu.
Cô điều chỉnh lại cảm xúc, lấy lại bình tĩnh, chụp một tấm ảnh rồi gửi cho Trang Thiếu Châu.
Lúc này, Trang Thiếu Châu đang ở sân golf, tiếp đón mấy quan chức cấp cao của chính phủ Hồng Kông cùng Trang Kỳ Đình. Anh ngồi lười biếng dưới tán dù, đeo kính râm, mỗi khi có người đánh bóng, anh cũng vỗ tay vài cái, nói một câu "Nice shot" cho có lệ, nhưng thật ra tâm trí lại đang để ý đến chuyện của Trần Vi Kỳ — hôm nay là ngày cô đáng lẽ phải có kinh nguyệt.
Trang Kỳ Đình đi tới, lấy gậy golf gõ nhẹ vào chân anh. "Ra sân đánh một vòng, con nghĩ mình đến đây để làm đại thiếu gia hả?"
Trang Thiếu Châu cười nhạt, ngồi im không nhúc nhích. "Ba à, trình độ của con sao so được với ba, ra đó chỉ làm trò cười, cần gì chứ."
Gần đây anh vận động quá nhiều, ban đêm phải tăng ca hầu hạ Trần Vi Kỳ, sáng sáu giờ dậy bơi, chơi tennis, chiều lại bị kéo đi đánh golf, quả thực có hơi kiệt sức.
Đúng lúc này, điện thoại reo lên. Anh nói: "Ba đợi con chút, để con xem tin nhắn." Rồi lập tức mặc kệ Trang Kỳ Đình, lấy chiếc điện thoại cá nhân ra.
Anh có hai chiếc điện thoại, một cái dành cho công việc, một cái riêng tư mà chỉ người nhà và bạn bè thân thiết mới biết số. Giữa ban ngày ban mặt mà có tin nhắn gửi đến, rất có thể là Trần Vi Kỳ.
Cô gửi một tấm ảnh. Anh hơi run tay, nhấn mở.
Trang Kỳ Đình vừa nhận chai nước khoáng từ caddie {1}, còn chưa mở nắp thì thấy thằng con trai lười biếng của mình đột nhiên bật dậy, tinh thần phấn chấn.
{1} Trong môn golf, caddie là người hỗ trợ golfer trong suốt vòng đấu.
"Con bị gì vậy?! Ở đây toàn người lớn của con đấy!" Trang Kỳ Đình bị nước đổ ra tay, trừng mắt mắng.
"Nice shot!"
Trang Thiếu Châu phấn khích hất kính râm lên, quăng xuống bàn, ôm chầm lấy Trang Kỳ Đình, sau đó lại ghét bỏ đẩy ông ra. "Ông già, con có việc gấp, ở đây giao lại cho ba nhé, con đi trước!"
Trang Kỳ Đình ngơ ngác nhìn theo bóng dáng con trai mình nghênh ngang rời đi, mãi một lúc lâu sau mới phản ứng kịp ——
Thằng nhóc chết tiệt này dám cho ông ấy leo cây ngay trước mặt bao nhiêu người?!
Khoan đã... nó vừa gọi ông ấy là gì?
Trước mặt biết bao nhiêu quan chức mà nó dám gọi ông ấy là ông già?!!