Tín Hiệu Bão Số 3 - Tiểu Hàm Tiên

Chương 104: Năm mới ở nhà họ Trang

Vào đêm giao thừa và mùng một Tết, tất cả thành viên trong gia tộc Trang đều tụ họp tại nhà tổ để đón năm mới. Cảnh tượng vô cùng hoành tráng.

Trần Vi Kỳ thường ví Tết ở nhà họ Trang như hậu trường của một buổi trình diễn thời trang nam thuộc thương hiệu CDR – một nhóm người mẫu nam với phong cách đa dạng cùng nhau khoe sắc, đẹp mắt đến mức khiến người ta không thể rời mắt.

Chỉ riêng điều này đã đủ khiến cô thích về nhà họ Trang ăn Tết rồi. Ai mà không thích ngắm trai đẹp chứ? Đã thế còn là cả một nhóm, từ già đến trẻ, mỗi người lại có một nét cuốn hút riêng.

Tối trước đêm giao thừa, Trần Vi Kỳ bị Trang Thiếu Châu dụ dỗ mặc chiếc váy ngủ mới mà anh đặc biệt chọn cho cô. Hai người quấn quýt đến tận nửa đêm, khi thì đùa nghịch trong bồn tắm, lúc lại lăn lộn trên thảm. Đến tận trưa hôm sau mới chịu dậy.

Trang Minh Huy dắt theo em trai đến gõ cửa phòng ba mẹ.

Trần Vi Kỳ quấn chăn, lười biếng tựa vào giường, cả người mềm nhũn không còn tí sức lực. Minh Huy đã mười tuổi, ít nhiều cũng hiểu chuyện, mặt lập tức đỏ bừng, vội vàng che mắt em trai lại, không cho nó làm loạn.

Thế mà tên ngốc này lại còn muốn trèo lên giường lật chăn lên!

Cô bé không muốn ngày Tết phải chứng kiến cảnh em trai mình bị ba đánh cho một trận đâu.

Trần Vi Kỳ cũng không muốn để bọn trẻ nhìn thấy bộ dạng hiện tại của mình, nhưng lại không biết phải làm thế nào, đành chọn cách ngốc nghếch nhất: rúc đầu vào chăn, tiện tay véo mấy cái vào eo Trang Thiếu Châu.

Eo anh rắn chắc, cơ bắp săn chắc đến mức dù có vận động mạnh liên tục nửa tiếng cũng không hề thở gấp.

Da mặt Trang Thiếu Châu dày hơn nhiều, ngủ đến trưa cũng không thấy xấu hổ. Anh thản nhiên xoay người xuống giường, nhặt chiếc sơ mi vứt trên thảm khoác lên người trước mặt bọn trẻ.

"Ăn sáng chưa?" Anh hỏi.

Mộ Châu nhanh nhảu trả lời: "Con và chị ăn lâu rồi! Ba đúng là đồ lười biếng!"

Trang Thiếu Châu xoa má thằng nhóc: "Bình thường con ngủ đến tận chiều, ba đã nói gì đâu." – Sau đó trực tiếp giơ tay đập vào mông thằng bé.

Mộ Châu che mông lại theo phản xạ, ấm ức kêu lên một tiếng.

Minh Huy kéo em trai đi: "Ngốc quá, đi thôi, chúng ta ra ngoài đợi mẹ dậy. Lát nữa còn phải qua nhà ông bà nội."

Trần Vi Kỳ thò đầu ra khỏi chăn, dặn con gái: "Hôm nay là đêm giao thừa, con mặc chiếc váy mẹ mới đặt may cho con nhé!"

Minh Huy vui vẻ đáp: "Con biết rồi! Sarah đã chuẩn bị sẵn từ lâu rồi ạ!"

Chiếc váy đó vô cùng đẹp, nền gấm vàng óng ánh được thêu các họa tiết hồ lô, voi nhỏ, bình hoa, cùng một chữ triện – 徽 (Huy).

Cô bé thừa hưởng sở thích làm đẹp từ Trần Vi Kỳ, rất đam mê thời trang và phối đồ. Mỗi lần ăn mặc thật xinh đẹp đến nhà tổ đều nhận được vô số lời khen ngợi.

Điều duy nhất khiến cô bé phiền não là lúc nào nhóm chú bác trong nhà cũng thích bế cô bé. Hết "bay máy bay" lại đến "cầu trượt", hồi nhỏ cô bé rất thích những trò này, nhưng bây giờ chỉ thấy thật ấu trĩ.

Cô bé từng thắc mắc tại sao trong nhà chỉ có một mình cô bé là con gái, không có chị em gái nào cả, chỉ có một ông anh trai và một đống em trai.

Trang Thiếu Châu cũng không biết trả lời thế nào. Chẳng lẽ lại bảo, nhà họ Trang phải cố gắng hai thế hệ mới sinh ra được cô và Trang Dụ Doanh – hai cô con gái duy nhất à?

"Con là công chúa nhỏ duy nhất trong nhà, không tốt sao?"

"Tốt thì có tốt... nhưng rất cô đơn, ba là đàn ông, ba không hiểu con gái bọn con đâu."

"..."

Trần Vi Kỳ cười đến mức run cả người.

Sau khi lũ trẻ chạy đi, cô mới từ trong chăn thò đầu ra, hít sâu một hơi không khí trong lành. Trang Thiếu Châu nhìn cô đầy ý cười, rồi bất ngờ lật người đè lên, nâng mặt cô lên và cắn nhẹ lên đôi môi mềm như thạch.

"Bọn trẻ sớm đã biết cả rồi, em còn xấu hổ gì nữa?" Anh nói, hơi thở nóng rực phả lên môi cô.

"Biết cái gì chứ........?"

"Biết ba mẹ sẽ hôn nhau, ôm nhau, ngủ chung mà không mặc đồ."

"...... Minh Huy mới có mười tuổi! Tiểu Mộ mới có sáu tuổi thôi!"

"Giáo dục giới tính nên bắt đầu sớm, không thì em nghĩ bọn trẻ từ đâu ra? Nhảy ra từ khe đá chắc? À mà, em có biết không, Tiểu Mộ đã có bạn gái rồi đấy."

"???????"

Cơn buồn ngủ của Trần Vi Kỳ bay sạch, cô ngây ra tại chỗ.

Cái gì cơ?! Con trai cô mới sáu tuổi, lấy đâu ra bạn gái?!

Trang Thiếu Châu bật cười, véo má cô: "Bạn gái chơi đồ hàng thôi. Một cô bé trong lớp nó, anh phát hiện ra lúc đại hội thể thao lần trước."

Thằng nhóc Trần Mộ Châu đã chia một nửa phần thưởng chạy đua của mình cho cô bé kia, Trang Thiếu Châu nhìn là biết ngay có chuyện.

Trần Vi Kỳ cảm thấy đau đầu: "Nó còn bé xíu, biết thế nào là bạn gái chứ..."

"Đúng vậy, bé tí mà đã biết tán gái rồi. Để lát nữa anh đánh nó một trận." Anh thản nhiên đáp.

Trần Vi Kỳ trừng mắt nhìn anh: "Dạo này anh không được đánh con."

Tết nhất đến nơi rồi, không được đánh trẻ con!

Trang Thiếu Châu hôn cô một cái: "Vậy để qua rằm rồi đánh."

Trần Mộ Châu không biết mình sắp bị đánh, vẫn còn hớn hở chơi đùa với chị gái và chú chó nhỏ. Chiếc váy tơ vàng lấp lánh của chị gái đẹp đến mức như tỏa ra ánh sáng, cậu bé ghen tị đưa tay sờ một cái.

"Chị ơi, hôm nay váy của chị đẹp quá." Cậu bé cúi đầu nhìn bộ vest nhỏ của mình, có chút không hài lòng.

Cậu bé chẳng có thứ gì lấp lánh cả. Mẹ nói con gái đều thích những thứ lấp lánh.

Minh Huy bật nhẹ vào trán cậu bé: "Lại đang có ý đồ xấu gì đây."

Tiểu Mộ Châu bị búng trán mà vẫn vui vẻ không biết vì sao, như một chú cún con hạnh phúc, nhào tới ôm chầm lấy chị gái.

Minh Huy vô cùng bất lực, xoa nhẹ mái tóc mềm mại của em trai: "Ba nói em ngốc, chị thấy đúng thật."

Hôm nay, trang phục của Trần Vi Kỳ giống hệt Minh Huy, cũng là một chiếc váy dệt kim tuyến màu vàng, thiết kế kết hợp giữa phong cách cổ điển Trung Hoa và nét hiện đại, phối cùng vòng tay và dây chuyền ngọc bích xanh biếc, trông như một đóa mẫu đơn lộng lẫy và quý phái.

Cô bảo người giúp việc đưa Minh Huy đến, tự tay búi tóc cho con gái, cài một chiếc kẹp tóc ngọc trai trông đầy sức sống.

Mộ Châu ngồi bên cạnh, trông mong nhìn theo.

Trần Vi Kỳ ngắm con gái hồi lâu, rồi cảm thán: "Không hổ danh là con gái mẹ, đúng là xinh đẹp."

Minh Huy cười rạng rỡ, ngũ quan thừa hưởng nét thanh tú của Trần Vi Kỳ, cũng có vài phần giống Trang Thiếu Châu, chẳng hạn như đôi mắt nâu cà phê của cô bé, dưới ánh nắng trông như viên bi thủy tinh.

"Còn con thì sao, mẹ? Con có đẹp trai không?" Mộ Châu chen ngang.

Trần Vi Kỳ và Minh Huy đều bật cười, đồng thời lườm cậu bé một cái.

Mộ Châu thở dài một tiếng, nghĩ chắc chắn là do hôm nay mình ăn mặc chưa đủ lấp lánh. Thế là cậu bé chạy thẳng vào phòng thay đồ của Trang Thiếu Châu, bắc một chiếc ghế nhỏ, kéo ngăn tủ đựng đồng hồ của ba ra, bắt đầu lục lọi.

Trang Thiếu Châu bước ra từ gian trong, liền thấy con trai mình đang đeo một chiếc đồng hồ nạm kim cương, đứng trước gương tự kỷ. Chiếc đồng hồ quá rộng, trượt hẳn xuống cánh tay nhỏ của cậu bé.

Bước lại gần nhìn, mới phát hiện tủ đồng hồ của anh đã bị lục tung thành một mớ hỗn độn.

Anh vỗ vào mông con trai một cái, bế cậu bé lên: "Có ai lại mê cái đẹp đến mức này không hả?"

Đôi mắt Mộ Châu đen láy, y hệt Trần Vi Kỳ. Cậu bé đảo mắt một vòng, rồi nhìn trúng chiếc cài hình báo trên áo vest của ba.

"Con muốn cái này, ba ơi!" Cậu bé giơ tay túm lấy, không chịu buông.

Trang Thiếu Châu: "Không."

Đây là quà Trần Vi Kỳ tặng anh, đến con gái anh còn tiếc không nỡ cho, huống chi là con trai.

Mộ Châu chu môi, buồn bã nói: "Ba keo kiệt quá."

Trang Thiếu Châu bật cười: "Đúng rồi, ba keo kiệt đấy."

"Con đi xin mẹ, mẹ có nhiều kim cương hơn ba." Mộ Châu mềm giọng đáp.

"Một thằng nhóc con thì đòi kim cương làm gì?"

"Mẹ và chị đều thích đồ lấp lánh, mà con thì không có. Ba thì lấp lánh, nên họ chỉ thích ba thôi."

"......"

Hóa ra là đến tranh giành tình cảm! Tên nhóc này tâm cơ quá đấy!

Trang Thiếu Châu bật cười, tiện tay lục trong tủ đựng đồ của mình, lấy ra một chiếc ghim cài hình chú chó nhỏ, một cái rẻ tiền thôi, rồi cài lên áo con trai. "Được rồi, giờ con cũng lấp lánh rồi, đi đi."

Mộ Châu hớn hở, không quên nói: "Cảm ơn ba."

Lúc chuẩn bị xuất phát, Trần Vi Kỳ bất ngờ phát hiện trên áo vest của con trai không biết từ đâu xuất hiện một chú chó nhỏ màu đỏ, bèn ngạc nhiên nói: "Cậu nhóc đẹp trai này ở đâu ra thế?"

Mộ Châu ngẩng đầu đầy kiêu hãnh, nói với chị gái: "Bây giờ em là người đẹp trai nhất, lát nữa chị đừng chơi với mấy đứa em trai khác nữa đấy."

Minh Huy: "......"

"Chỉ được chơi với em thôi." Mộ Châu nhấn mạnh.

Minh Huy: "......"

"Mẹ cũng vậy, lát nữa đừng khen đứa trẻ nào khác đẹp trai, cũng không được ôm ai khác."

Trần Vi Kỳ chớp mắt. Thằng nhóc mới có sáu tuổi mà đã có tính chiếm hữu rồi à??? Đúng là y hệt ba nó!

Trang Thiếu Châu vỗ vào mông con trai một cái, tống cậu bé lên ghế sau xe.

Chiếc Bentley bản dài chở cả gia đình đến nhà cũ để ăn bữa cơm đoàn viên.

..............

Hôm nay chắc chắn là ngày náo nhiệt nhất trong năm của nhà họ Trang. Từ khi Lê Nhã Nhu trở về sống ở nhà họ Trang, cuối cùng nơi này cũng có nữ chủ nhân, mọi thứ đều thay đổi. Đến cả bữa cơm tất niên cũng náo nhiệt hơn hẳn những năm trước.

Hôm nay Lê Nhã Nhu ăn diện vô cùng tỉ mỉ. Dù chỉ ở nhà, bà ấy vẫn khoác lên mình bộ váy dạ hội cao cấp mới sắm. Màu đỏ lấp lánh càng làm nổi bật làn da trắng nõn mềm mại của bà ấy.

Mỗi năm, bà ấy chi cả năm đến sáu vạn chỉ để tập luyện giữ dáng, vì thế, thân hình vẫn nuột nà như thời còn trẻ.

Dù tuổi Trang Kỳ Đình đã cao nhưng vẫn thích ôm bà ấy mà vuốt ve đủ kiểu.

Số thành viên trong nhà họ Trang tăng lên từng năm, lũ trẻ con đông đến mức có thể ngồi riêng một bàn lớn.

Trần Vi Kỳ giao Minh Huy và Mộ Châu cho bảo mẫu, để bọn trẻ ngồi ở bàn dành riêng cho trẻ con. Khác với bàn của người lớn, bàn trẻ con dùng kiểu buffet chia phần, thức ăn cũng không giống nhau.

Trước bữa ăn, Trần Vi Kỳ kéo Trang Thiếu Châu sang một bên thì thầm.

"Em biết vì sao hôm nay anh ăn mặc màu mè như vậy rồi."

Trang Thiếu Châu nhướn mày, đôi mắt sâu thẳm mang theo ý cười nhìn cô.

"Anh sợ bị mấy đứa em trai dìm hàng đúng không? Giống hệt con trai anh vậy."

Trang Thiếu Châu kéo cô vào lòng, nhéo nhẹ eo cô: "Không được nhìn đàn ông khác."

Trần Vi Kỳ lườm anh một cái.

Trong lúc ăn cơm, Trần Vi Kỳ nhận được tin nhắn chúc Tết từ Nhan Tranh bên Mỹ, kèm theo một vài bức ảnh.

Năm nay, Trần Bắc Đàn theo Nhan Tranh về Mỹ đón năm mới.

[Chúc mừng năm mới, Tanya! Hôm nay chị và Bắc Đàn ra biển bắt được một con cá ngừ vây vàng siêu to!!!]

[Anh ấy suýt bị cá lôi xuống biển luôn! Cười chết mất!]

Trần Vi Kỳ thấy Trần Bắc Đàn chịu thua thì cười khoái chí: [Anh ấy già rồi chứ gì, ngay cả một con cá cũng không giữ nổi!]

[Đúng thế! Chị vừa nói anh ấy già, là anh ấy đã tức điên lên rồi!]

Nhan Tranh liếc nhìn Trần Bắc Đàn với vẻ mặt đắc ý — thật ra thì chẳng già chút nào, vẫn còn khỏe lắm!

Sau bữa ăn, lũ trẻ mỗi đứa đều nhận được hàng chục phong bao lì xì cùng quà Tết, vui sướng hơn cả sinh nhật, chạy khắp biệt thự đùa giỡn, rượt đuổi nhau.

Trần Vi Kỳ bị nhóm chị em dâu kéo lên bàn đánh mạt chược. Cô không giỏi trò này, mới chơi vài vòng đã thua kha khá. Còn Trang Thiếu Châu bị mấy anh em lôi đi chơi bi-a, không giúp gì được cô, đành chấp nhận để mọi khoản thua đều tính vào anh.

Trang Kỳ Đình, với tư cách gia chủ, ngồi trò chuyện với các em trai trong phòng trà một lúc, sau đó đứng dậy ra ngoài hút điếu thuốc.

Lê Nhã Nhu cũng đang đánh mạt chược với nhóm chị em dâu. Trang Kỳ Đình đi ngang qua, ngang nhiên gọi bà ấy rời bàn, khiến cả đám cô em dâu phàn nàn.

"Chị cả mà đi thì thiếu người mất rồi! Anh cả, sao anh có thể như vậy chứ!"

Trang Kỳ Đình nhàn nhạt liếc qua bàn mạt chược, tiện tay gọi một hậu bối vào thay: "Thua thì tính cho bác Nhã Nhu của mấy đứa."

Lê Nhã Nhu không muốn làm mất mặt ông ấy trước đám hậu bối, nên chỉ đến khi ra chỗ vắng mới vươn tay nhéo ông ấy một cái: "Tết nhất mà anh dám để em thua tiền! Đồ già đáng ghét, anh có ý đồ gì đây?"

Trang Kỳ Đình cứ đứng yên để bà ấy trút giận, chờ đến khi bà ấy mệt, mới nhẹ nhàng ôm bà ấy vào lòng. Sau đó, ông ấy lấy ra một phong bao đỏ từ trong túi áo vest ra.

Phong bao này không giống với loại ông ấy phát cho người khác.

Dưới ánh đèn đêm, những dòng chữ in mạ vàng trên đó lấp lánh: "To Eleanor"

"Tặng cho Nhã Nhu của anh."

Lê Nhã Nhu có hơi ngượng ngùng, mở phong bao ra — bên trong là một tấm séc tiền mặt của ngân hàng Thịnh Huy, có con dấu cá nhân và chữ ký của Chủ tịch Tập đoàn Thịnh Huy.

Số tiền lớn đến mức bà cũng phải sững sờ trong giây lát.

"Anh... đưa em nhiều tiền thế này làm gì?"

Trang Kỳ Đình cười nhàn nhạt: "Chúng ta bên nhau bao năm rồi, cái gì cần tặng cũng đã tặng, giờ anh chẳng biết phải mua gì nữa. Nhã Nhu, em thích gì thì cứ mua."

Lê Nhã Nhu mím môi cười — đồ già đáng ghét này, cũng biết lãng mạn đấy chứ!

Ngay khi hai người đang ôm nhau, Minh Huy không biết từ đâu chạy tới, vừa nhìn thấy ông bà nội đang tình cảm thì "Oa" lên.

Trang Kỳ Đình rất vừa lòng với đứa cháu gái này, dù bị quấy rầy cũng không giận, chỉ dịu dàng xoa đầu cô bé: "Chúc mừng năm mới, nhóc con."

"Ông bà nội, chúc mừng năm mới!"

k9win
Bạn cần đăng nhập để bình luận