Tín Hiệu Bão Số 3 - Tiểu Hàm Tiên
Chương 88: IF Line · Chúc mừng Đông chí ~
Ở khu Upper East Side, Manhattan, rèm cửa của một căn phòng sang trọng trong khách sạn Rosewood được mở ra.
Đó là một buổi sáng mùa đông ấm áp, ánh nắng như những con sóng tràn vào phòng. Trên giường, một người phụ nữ vẫn đang say ngủ, yên tĩnh vô cùng. Hàng mi mỏng manh khẽ rung động dưới ánh nắng, phủ lên một lớp sắc hồng nhạt.
Đây là ngày thứ năm kể từ khi Trần Vi Kỳ đến New York, nhưng cô vẫn chưa thích nghi với múi giờ. Cơn buồn ngủ mỗi ngày đều kéo đến nhiều đến mức đáng sợ.
Lần này, cô đến Mỹ không phải để du lịch, mà là để học tập. Giữa tháng sau, cô phải có mặt tại Đại học Yale để nhập học. Trong khoảng thời gian chờ đợi, cô có một tháng tự do để thong thả tận hưởng thành phố xa hoa và hiện đại này.
Trần Vi Kỳ lớn lên ở Hồng Kông – nơi ngập tràn ánh mặt trời, biển xanh và bãi cát là điều quá đỗi quen thuộc. Nhưng từ khi sang Anh du học, cô cảm thấy khí hậu ở đó còn khó thích nghi hơn cả đồ ăn.
Trời mưa suốt ngày, không khí luôn nồng nặc mùi ẩm mốc, bầu trời thì lúc nào cũng u ám. Mọi thứ đều mang một vẻ cổ kính nhưng lại đượm buồn. Sau khi chuyển sang giờ mùa đông, ánh sáng mặt trời càng trở nên hiếm hoi. Trần Vi Kỳ nghĩ, nếu cô cứ tiếp tục ở lại, e rằng mình sẽ mắc chứng trầm cảm mất.
Vì vậy, ngay khi thấy trang web của trường đăng tải thông tin về chương trình trao đổi học thuật tại Đại học Yale, cô lập tức đăng ký.
Ít nhất, mùa đông ở New York vẫn còn có mặt trời. Chuyến đi đột xuất này khiến cô vô cùng háo hức.
Mọi chuyện diễn ra suôn sẻ, chỉ trừ một rắc rối nhỏ trước ngày khởi hành – thị thực Mỹ của Linda gặp vấn đề, cần phải làm lại. Vì vậy, Trần Vi Kỳ đành phải sang Mỹ một mình trước.
Đây là lần đầu tiên cô chiêu nhà họ Trần tự đi xa một mình. Để tiện lợi, cô chỉ mang theo một chiếc vali xách tay, dự định sẽ mua sắm mọi thứ ở New York. Thế nên, ngay khi vừa đặt chân xuống máy bay, cô lập tức lao ngay đến Đại lộ số 5 để mua sắm, phía sau là đội ngũ vệ sĩ và tài xế mà cô đã thuê từ trước.
Suốt năm ngày liên tiếp, cô cứ thức dậy là đi mua sắm, mệt thì về khách sạn ngâm mình trong bồn tắm rồi ngủ. Chẳng mấy chốc, căn hộ sang trọng trong khách sạn đã chất đầy vô số túi mua sắm và hộp quà với nhiều kích cỡ khác nhau. Sự bừa bộn đến mức khiến nhân viên dọn phòng phải bó tay không biết bắt đầu từ đâu.
Nhưng việc ở khách sạn mãi không phải là giải pháp lâu dài, còn việc chuyển đến sống trong bất động sản của nhà họ Trần tại New York lại càng không thể (vì cô đã giấu gia đình chuyện mình sang Mỹ du học).
Trần Vi Kỳ cần một không gian lớn hơn để chứa bộ sưu tập trang sức, quần áo, giày dép, túi xách và đủ thứ linh tinh khác của mình.
..............
[@Môi giới bất động sản Liam]: Chào cô Trần, tôi là Liam, chuyên viên môi giới cá nhân tại công ty bất động sản Kim Thịnh. Cuộc hẹn xem nhà của cô vào lúc 2 giờ chiều nay, cô có cần xe đón không? Mong hồi âm từ cô.
Lúc nhận được email này, đã là 12 giờ trưa. Trần Vi Kỳ ngồi trên ban công rộng lớn của căn hộ, vừa cau mày vừa thưởng thức bữa sáng kiểu Mỹ đầy calo mà người quản lý ở khách sạn mang đến.
Ly matcha mocha ngọt lịm khiến cô cảm thấy khé cổ.
[Không cần đón, tôi sẽ có mặt lúc 2:30.]
Đúng 2 giờ 30 phút, Trần Vi Kỳ xuất hiện tại địa điểm đã hẹn.
Đó là một tòa nhà chọc trời nằm ngay cạnh Công viên Trung tâm. Đây là khu căn hộ có giá bán cao nhất Manhattan trong 5 năm qua, được mệnh danh là "vườn trên không của giới thượng lưu". Những người đến đây xem nhà, hoặc là tỷ phú, hoặc là thiên kim, thiếu gia nhà giàu, cũng có cả các ngôi sao và influencer nổi tiếng.
Khi Trần Vi Kỳ yêu cầu xem nhà ở khu này, nụ cười của Liam suýt nữa thì rạng rỡ đến mức không thể kiềm chế.
Dù chỉ là thuê ngắn hạn, nhưng anh ta vẫn có thể nhận được một khoản hoa hồng rất hậu hĩnh.
Liam thề rằng, anh ta nhất định sẽ phục vụ thật tốt cô gái phương Đông xinh đẹp này.
"Cô Trần, tòa nhà này có tổng cộng 106 căn hộ. Từ tầng 20 trở xuống, mỗi tầng có hai căn, còn từ tầng 20 trở lên, mỗi tầng chỉ có một căn. Hiện tại, có 20 căn đang cho thuê. Trước tiên, chúng ta hãy xem qua thông tin và hình ảnh của các căn hộ. Nếu cô thích căn nào, tôi sẽ trực tiếp dẫn cô đi xem. Cô cứ yên tâm, đây là dự án độc quyền do công ty chúng tôi phân phối. Dù là mua hay thuê, chắc chắn cô sẽ hài lòng."
Trần Vi Kỳ kéo lại chiếc áo khoác lạc đà màu hồng phấn, thong thả lật xem những bức ảnh mà quản lý đã chuẩn bị.
"Tôi thích tầng cao."
Ở những tầng trên cao, cô có thể tận hưởng ánh nắng mặt trời, tầm nhìn cũng thoáng đãng hơn, không bị các tòa nhà khác che khuất. Kiến trúc ở đây quá dày đặc, khiến cô có cảm giác như đang lạc trong một khu rừng thép khổng lồ, mất phương hướng.
Ở nơi này, dường như chỉ có cách vươn lên cao hơn, lên đến đỉnh cao nhất, mới có thể thấy được khung cảnh trọn vẹn.
Nghe vậy, chuyên viên này chợt nhớ ra một chuyện thú vị: "Xem ra, người Trung Quốc các cô đều thích sống ở những tầng cao."
Trần Vi Kỳ hứng thú: "Tại sao?"
"Lúc tòa nhà này mới mở bán, có một vị tiên sinh – cũng là người Trung Quốc – nhất quyết phải mua căn penthouse trên tầng thượng. Thậm chí, anh ấy còn chấp nhận trả thêm 20% giá trị căn hộ để sở hữu nó. Cô nghĩ xem, chỉ riêng 20% giá trị đó cũng đủ để mua một căn biệt thự nhỏ ở trong thành phố rồi. Hơn nữa, tiên sinh đó còn chẳng ở New York thường xuyên."
Trần Vi Kỳ bật cười, thản nhiên nói: "Thế thì đúng là kẻ ngốc lắm tiền rồi."
Nhưng câu này cô nói bằng tiếng Trung, cô không bao giờ nói xấu đồng hương trước mặt người da trắng.
Rất nhanh sau đó, chuyên viên này đã tìm được một căn hộ nằm ở tầng sát trên cùng. Trần Vi Kỳ gật đầu đồng ý đi xem, Liam vui vẻ lấy chìa khóa, nhiệt tình dẫn cô đến khu vực thang máy, vừa đi vừa giới thiệu về các dịch vụ tiện ích của tòa nhà.
"Tầng 50 có phòng gym và bể bơi, tầng 49 có một quán bar nhỏ rất tinh tế. Cô có thể đến đó tụ họp bạn bè... Ôi, đến nơi rồi! Haha, thang máy này nhanh thật. Mời cô!"
Quả nhiên toà nhà này vô cùng xứng đáng với danh xưng "đỉnh cao Manhattan". Trần Vi Kỳ đứng trước khung cửa sổ sát trần trong phòng khách, kinh ngạc ngắm nhìn khung cảnh bên ngoài.
Toàn bộ Công viên Trung tâm hùng vĩ thu gọn trong tầm mắt, hai bên là những tòa nhà cao tầng san sát nhau, tạo thành một đường chân trời tráng lệ, tựa như những lớp sóng biển cuồn cuộn trải dài đến tận chân trời.
"Thật ngoạn mục..." Cô gần như chết lặng tại chỗ.
Lần đầu tiên cô được ngắm nhìn New York từ góc độ này.
So với đài quan sát trên tòa Empire State, cảnh sắc từ đây còn đẹp hơn, ấn tượng hơn gấp bội.
Trần Vi Kỳ dám cá rằng, đây chắc chắn là điểm ngắm cảnh đẹp nhất ở New York. Chỉ tiếc rằng, nơi này là tầng áp mái – nếu được đứng từ căn penthouse trên tầng thượng nhìn xuống, không biết sẽ còn kỳ vĩ đến mức nào.
Đến lúc này, cô hoàn toàn hiểu vì sao có người sẵn sàng trả thêm 20% giá trị căn hộ để mua tầng thượng.
Đây không phải là kẻ ngốc lắm tiền. Đây là người vừa thông minh, vừa có tiền.
Nghe nói tầng thượng còn có một hồ bơi vô cực, chụp ảnh ở đó chắc chắn sẽ có những bức hình độc nhất vô nhị trên thế giới. Liam biết chắc rằng căn hộ này sẽ chinh phục được vị khách của mình, bèn đắc ý nói: "Cô Trần, đến mùa thu, khi những hàng ngân hạnh ở Công viên Trung tâm chuyển sang sắc vàng, lá phong hóa đỏ, cảnh sắc nơi đây sẽ càng đẹp hơn nữa. Lúc đó, cô ngồi đây nhâm nhi trà chiều, thật không gì sánh bằng."
Trần Vi Kỳ tưởng tượng ra khung cảnh đó, đúng là rất tuyệt. Nhưng cô tiếc nuối nói: "Tiếc là mùa thu năm sau tôi đã quay lại Anh rồi."
Đợi Trần Vi Kỳ thưởng thức xong quang cảnh, chuyên viên mới khéo léo hỏi dò: "Cô có hài lòng với căn hộ này không?"
"Không tệ." Cô gật đầu: "Nhưng nếu là tầng thượng thì càng tốt. Nếu có thể thuê căn penthouse, tôi sẽ đặt cọc ngay lập tức. Anh hỏi giúp tôi xem chủ nhà có cho thuê không."
Chuyên viên sững sờ: "Hả?"
Trần Vi Kỳ bình tĩnh giải thích: "Tôi chỉ thuê bốn tháng thôi. Anh nói vị tiên sinh đó không thường xuyên ở New York, biết đâu anh ấy mua căn penthouse chỉ để ngắm cảnh vài lần trong năm. Mà với những người giàu có như thế, làm gì chỉ có một bất động sản? Tôi chỉ cần một phòng ngủ, một phòng thay đồ rộng rãi, không gian sinh hoạt dưới tầng một là đủ rồi. Tôi cam kết không bước chân lên tầng hai, hơn nữa tôi sẵn sàng trả đủ tiền thuê cả căn hộ, không thiếu một xu. Chừng đó vẫn chưa đủ thành ý sao?"
Nghe thì có vẻ rất hời, nhưng chuyên viên này lại cảm thấy hơi khó xử. Kể từ khi căn hộ trên tầng thượng được mua về chưa từng được cho thuê, chứng tỏ chủ nhân của nó hoàn toàn không thiếu số tiền này.
Trần Vi Kỳ thấy người quản lý còn chần chừ, bĩu môi, ly sữa nóng trên tay cô sắp nguội mất rồi.
Cô là kiểu người rất bướng bỉnh, một khi đã thích thứ gì thì nhất định phải có được. Trong đầu cô đã bắt đầu tưởng tượng ra cảnh mình chụp ảnh bên bể bơi vô cực trên đỉnh cao Manhattan, rồi gửi cho Dịch Tư Linh – người vẫn còn đang vật lộn với các bài tập nhóm ở Cambridge. Đến lúc đó, nếu Dịch Tư Linh hỏi cô chụp ở đâu, chắc chắn cô sẽ nói: "Ở một nơi mà cô không thể đến được."
Nghĩ thôi đã thấy hả hê.
Ai bảo Dịch Tư Linh không chịu đi Mỹ với cô chứ? Cambridge cũng có chương trình trao đổi này mà, vậy mà cô ấy lại nói muốn ở lại Anh năm sau, chẳng muốn đi đâu cả, thậm chí cũng không về Hồng Kông.
Trần Vi Kỳ hừ nhẹ. Chắc chắn Dịch Tư Linh giấu cô để đi chơi với đàn ông rồi!
"Chỉ cần anh thuê được căn penthouse giúp tôi, tôi sẽ tiền hoa hồng gấp đôi cho anh." Trần Vi Kỳ tung ra chiêu sát thủ.
Đôi mắt Liam sáng rực, anh ta hít sâu một hơi, thầm nghĩ cứ thử xem sao. Dù gì cũng chỉ là một cuộc điện thoại, biết đâu đối phương lại đồng ý? May mắn thay, chính anh ta là người đã bán căn hộ này hồi đó, nên vẫn còn giữ số liên lạc của chủ nhà.
Trần Vi Kỳ cầm túi Hermès, thoải mái ngồi xuống sofa.
Điện thoại đổ chuông hơn mười giây thì có người bắt máy. Liam nhìn cô một cái rồi bật loa ngoài.
Giọng nói từ đầu dây bên kia vô cùng trầm ổn, nghe như một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi, nói giọng Anh – London cực kỳ thanh lịch.
Chú Huy là người rất lịch sự, đầu tiên hỏi thăm ý định của Liam. Nhưng khi nghe câu hỏi có phần ngớ ngẩn về việc liệu chủ nhà có muốn cho thuê căn penthouse trên đỉnh tòa nhà cao nhất New York hay không, ông ấy chỉ bật cười bất lực, không hề tỏ ra bị làm phiền, mà nhẹ nhàng từ chối thay cậu chủ nhà mình: "Chúng tôi không có ý định cho thuê."
Liam không cam lòng, tiếp tục thuyết phục: "Khách hàng của chúng tôi rất yêu thích căn hộ này, chỉ muốn thuê trong vòng bốn tháng, sẵn sàng trả một mức giá rất cao. Thành thật mà nói, để căn hộ bỏ không cũng rất lãng phí. Tôi nghe nói ngài cũng không thường xuyên ở New York? Vị khách này của chúng tôi rất ưu tú, còn rất trẻ và xinh đẹp, lại là sinh viên Yale, học vấn cao, không cần lo ——"
Liam nói mãi không ngừng, tâng bốc Trần Vi Kỳ lên tận mây xanh.
Trần Vi Kỳ nghe đến chữ "xinh đẹp" thì cau mày. Đây đâu phải đi xem mắt, cần gì phải nói cô xinh đẹp? Chỉ cần nói cô có học thức, là sinh viên đại học danh tiếng, thế là đủ rồi.
Ở đầu dây bên kia, chú Huy cũng hơi bất lực. Nghe thế này chẳng khác nào mai mối cho cậu chủ nhà mình vậy. Nhưng cắt ngang cuộc gọi giữa chừng thì lại bất lịch sự, nên ông ấy chỉ có thể nghe xong rồi thở dài, dùng tiếng Quảng Đông nói một câu tựa như là: "Gà nói chuyện với vịt."
Trần Vi Kỳ nghe thấy tiếng Quảng Đông thân thuộc, tinh thần nhanh chóng trở nên tỉnh táo hẳn. Cô cũng đổi sang tiếng địa phương, vui vẻ lên tiếng: "Tiên sinh, ngài là người Hồng Kông sao? Tôi cũng là người Hồng Kông, thật trùng hợp quá!"
Chú Huy sững người, không ngờ trong một cuộc trò chuyện toàn tiếng Anh, đột nhiên lại nghe thấy giọng Quảng Đông quen thuộc. Giọng cô gái trẻ trong trẻo, nghe rất dễ chịu, lại lễ phép và nhẹ nhàng, không giống kiểu ngang ngược cố chấp.
Có lẽ cô nhất quyết muốn thuê căn penthouse là vì có lý do đặc biệt, chẳng hạn như sinh viên ngành thiết kế cần tìm cảm hứng? Dù sao ở New York cũng có đủ kiểu người kỳ lạ mà.
"Tôi không phải cố tình gây khó dễ, chỉ là thực sự rất thích phong cảnh từ căn hộ của ngài. Nếu trong mấy tháng tới ngài không cần sử dụng đến nó, tôi hy vọng ngài có thể cân nhắc cho tôi thuê. Về giá cả, tôi không có vấn đề gì, ngài cứ đưa ra mức giá là được. Tôi rất nghiêm túc muốn thuê."
"Làm ơn nhé ——"
Dù sao chú Huy cũng là người lớn tuổi, không chịu nổi khi nghe giọng điệu chân thành như vậy của một cô gái nhỏ. Huống chi, giọng nói này lại quá dễ nghe, lại còn là đồng hương, tự nhiên lại càng có cảm giác thân thiết hơn.
Chú Huy tính toán một chút: Năm tháng tới cậu chủ sẽ không sang New York, căn hộ cứ bỏ trống như vậy cũng chẳng có ai ở. Thay vì để nó phủ bụi, chẳng phải cho cô gái này thuê sẽ tốt hơn sao?
Chỉ vì một khoảnh khắc mềm lòng, chú Huy hồ đồ đồng ý với thỏa thuận thuê nhà kỳ quặc này.
Trần Vi Kỳ có được mật khẩu căn penthouse như ý nguyện. Khi ký hợp đồng, Liam cười tít mắt, không giấu nổi niềm vui. Anh ta nhận được tiền hoa hồng gấp đôi, còn khách hàng của anh ta thì thuê được căn hộ sang trọng bậc nhất New York với mức giá không quá đắt đỏ. Đúng là song hỷ lâm môn!
Ngày đầu tiên dọn vào ở, chú Huy gửi cho cô gái chưa từng gặp mặt một danh sách dài những điều cần lưu ý:
[Chào cô Tanya, về căn hộ này, mong cô có thể tuân thủ một số quy tắc sau: Không vào phòng ngủ chính, phòng thay đồ và thư phòng trên tầng ba. Các phòng khác cô có thể tùy ý sử dụng, bao gồm cả bếp và hồ bơi trên sân thượng. Trong thời gian lưu trú, mong cô không đưa người lạ vào nhà, bao gồm gia đình, người yêu, bạn bè và thú cưng (đặc biệt là chó mèo, còn cá thì được). Khi nấu ăn, xin đừng chế biến các món có mùi quá nặng. Cô có thể chụp ảnh tùy thích, nhưng xin đừng đăng tải toàn cảnh căn hộ lên mạng xã hội. Ngoài ra, trước khi trả nhà, mong cô thuê đội vệ sinh chuyên nghiệp để dọn dẹp và khôi phục lại hiện trạng ban đầu. Nếu có vấn đề gì, cứ liên hệ với tôi. Chúc cô có một kỳ lưu trú vui vẻ!]
.............
Trần Vi Kỳ thấy may mắn vì không chọn căn hộ ở tầng dưới. Chỉ cách một tầng thôi mà mức độ xa hoa lại khác biệt một trời một vực.
Không chỉ có hồ bơi vô cực ngập tràn ánh nắng, penthouse còn sở hữu một khu vườn rộng lớn trên sân thượng. Ngay cả chiếc ghế tựa trong phòng khách cũng là thiết kế hàng hiệu đắt đỏ, đủ để thấy chủ nhân căn hộ có gu thẩm mỹ tuyệt vời.
Với mức giá đó, cô lại thuê được một trong những căn hộ đỉnh cao nhất thế giới. Chuyến đi Mỹ lần này suôn sẻ đến mức cô chưa từng dám mơ tới.
Trần Vi Kỳ tự nhiên xem mình như chủ nhân nhỏ của nơi này. Cô thoải mái cuộn mình trên sofa ngoài ban công, pha một ấm trà đen hương vải, tận hưởng ánh nắng hiếm hoi của mùa đông. Cái ấm áp nhàn nhạt thấm vào da thịt, mang lại một cảm giác dễ chịu kỳ lạ, như có một bàn tay lớn đang dịu dàng vuốt ve cô vậy.
Tất nhiên, cô không quên chuyển cả đống đồ hiệu của mình vào đây. Sau đó, diện bikini gợi cảm, tạo dáng bên hồ bơi vô cực, chụp ảnh rồi gửi cho Dịch Tư Linh để khoe khoang "địa bàn mới" của mình.
Bên kia, Dịch Tư Linh đang cuộn tròn như quả bóng trong căn biệt thự tại Kensington, tức đến mức mắng cô là "đồ không có nhân tính". Sau đó, cô ấy trút giận bằng cách đá bay bạn trai mới quen là Xun một trận.
Để dỗ dành cô bạn gái đỏng đảnh này, Xun đành cam kết rằng tuần sau, sau khi cô ấy hoàn thành bài tập nhóm, anh ấy sẽ đưa cô đến Monaco nghỉ dưỡng.
Cứ thế, Trần Vi Kỳ đã ở New York được nửa tháng. Trong thời gian này, cô mua một chiếc xe, đồng thời cũng tìm được một căn hộ gần Yale. Lịch học kỳ mới rất nhẹ nhàng, chỉ cần hoàn thành ba tín chỉ, nghĩa là cả học kỳ cô chỉ phải học hai môn.
Cô có rất nhiều thời gian để quay về New York tận hưởng cuộc sống.
Còn ba ngày nữa là đến Giáng sinh, hôm nay là ngày Đông chí.
Sáng sớm, Trần Vi Kỳ đã ra ngoài. Cô hẹn những người bạn mới quen đi spa, mua sắm, rồi ăn món Trung. Bữa tối, cô đến nhà bạn, gói sủi cảo cùng những người này. Vì chưa từng động tay vào việc bếp núc, cô chỉ có thể giúp việc lặt vặt.
Khi đĩa sủi cảo nóng hổi vừa vớt ra khỏi nước, nhân tôm bò, nấm thịt heo, cua trứng cá... mỗi miếng cắn vào đều mọng nước.
"Ngon quá!" Cô như một chú cún tham ăn, li.ếm nhẹ vệt nước dùng trên khóe môi.
Cô chụp một bức ảnh sủi cảo gửi vào nhóm gia đình, rồi hỏi mọi người buổi tối ăn gì.
Ở Hồng Kông, vào ngày Đông chí, người ta thường ăn lẩu và lẩu bát bảo (món lẩu khô kiểu Quảng Đông).
Trần Bắc Đàn: "Biết nấu ăn rồi à? Rất giỏi."
Trần Nam Anh: "Bé cưng gửi cho anh một túi sủi cảo đi, thèm quá!"
San Nghi: [Wow, Tanya, chị còn biết gói sủi cảo nữa à? Cuộc sống ở Anh khổ vậy á? Bọn em vừa ăn lẩu hải sản đó!]
Trần Vi Kỳ đỡ trán.
............
Chuyến bay của Trang Thiếu Châu hạ cánh xuống New York đúng vào ngày Đông chí. Mẹ anh, bà Lê, đã than phiền rằng anh chẳng chịu ở nhà ăn bữa cơm rồi hẵng đi. Nhưng không còn cách nào khác, công việc quan trọng hơn. Lần này anh đến New York đột xuất đến mức ngay cả chú Huy cũng không đi cùng.
Sau khi đáp xuống sân bay, Trang Thiếu Châu lập tức đến văn phòng, xử lý xong một số công việc khẩn cấp rồi mới lái xe về căn hộ.
Tòa nhà chọc trời ở Manhattan tỏa ra ánh bạc mờ ảo giữa màn đêm. Vì cao và mảnh hơn hẳn các công trình xung quanh, màu bạc ấy trông chẳng khác nào một chiếc vây cá lấp lánh giữa biển ánh sáng.
Anh đỗ xe vào vị trí cố định của mình, tiện thể liếc qua chiếc Bentley màu bạc đậu bên cạnh. Có lẽ là của một cô gái nào đó. Bên trong còn có một con thú nhồi bông hình chó to tướng, trên cổ thắt một chiếc nơ hồng.
Trang Thiếu Châu hơi nhíu mày. Toàn bộ dãy chỗ đậu xe này đều do anh mua lại, trên từng ô đều có ghi rõ Private. Không biết vị tiểu thư nào lại vô ý thức đến thế.
Anh không có tâm trạng để quan tâm chuyện này, chỉ lướt qua chiếc xe, áo khoác dài ma sát nhẹ vào cánh cửa Bentley khi anh bước đi. Anh vào thang máy, bấm nút lên tầng cao nhất.
Khi đến nhà, nhập mật mã, cửa căn hộ mở ra, một luồng không khí mạnh ập tới, quấn theo hương hoa nồng nàn, bao trùm lấy anh.
Trang Thiếu Châu nhíu mày chặt hơn. Chẳng lẽ cửa ra ban công vẫn mở suốt cả tháng nay? Anh nhớ rất rõ, trước khi đi, mình đã khóa tất cả cửa sổ.
Còn mùi hương xa lạ này... là mùi hương ngọt ngào, quyến rũ.
Tựa như một chiếc lưỡi rắn đang lướt qua chóp mũi anh, lại như chiếc đuôi cá mỹ nhân ngư quấn quanh da thịt, để lại cảm giác lành lạnh nhưng ma mị.
Anh vung tay trong không khí, đèn cảm ứng bật sáng, và ngay lúc đó —— cả cơ thể anh cứng đờ.
Anh nghi ngờ mình vừa mở nhầm cửa.
Trên bàn trà xuất hiện vài bình hoa mới, cắm đầy những bông hồng hồng và tím tươi tắn. Chiếc ghế dài mà anh yêu thích bị chiếm đóng bởi một con thú bông hình chó to sụ. Bàn ăn vẫn còn nguyên cốc sữa chưa rửa, vệt sữa đọng lại đã đông cứng, bên cạnh là một chiếc đĩa sứ họa tiết ngựa, trên đó vẫn còn nửa chiếc bánh trứng ngàn lớp chưa ăn hết.
Trang Thiếu Châu: ............
Anh cảm thấy huyết áp mình đang dâng lên, cơn giận theo đó mà bốc cao. Một tháng qua, có một kẻ trộm ngang nhiên chiếm lấy căn hộ của anh, không chỉ ở lại một cách đàng hoàng mà còn tận hưởng đến mức thoải mái!
Trang Thiếu Châu cố đè nén cơn giận, chậm rãi bước quanh phòng khách, ánh mắt chợt bắt gặp một thứ gì đó mắc kẹt giữa khe ghế sofa.
Anh hít một hơi sâu, giữ vững bước chân, tiến đến, cúi xuống, kéo vật đó ra. Khi nhìn rõ thứ mình đang cầm, đầu óc anh trống rỗng trong nửa giây.
Tay anh khựng lại giữa không trung ——
Một bộ nội y nữ... cực kỳ gợi cảm. Vải ren màu tím trong suốt, chỉ có vài dải dây mỏng manh quấn quanh, mặc cũng như không mặc.
Khoảnh khắc ấy, mùi hương xa lạ kia bỗng chốc trở nên cực kỳ rõ ràng, như tràn thẳng vào từng thớ thịt của anh.
Cảm giác máu nóng dồn lên, anh trông chẳng khác gì một kẻ biến thái đang giận dữ, cầm theo bộ nội y phụ nữ mà ngẩn người giữa phòng khách của chính mình.
".........."
Cái quái gì đang xảy ra?!
Nhà anh bị một nữ trộm đột nhập! Mà lại là một nữ trộm không đứng đắn!
Trang Thiếu Châu hoàn hồn, lập tức vứt bộ đồ đi. Miếng vải nhẹ tênh rơi xuống, đậu ngay bên mũi giày da của anh. Ngón tay từng chạm vào nó vẫn còn cảm giác nóng rực.
Anh bình tĩnh lại, rút điện thoại ra gọi cho chú Huy.
Nhưng ngay lúc cuộc gọi vừa kết nối, cửa ngoài bỗng có động tĩnh.
Ai đó đang rất thuần thục nhập mật mã.
Ánh mắt Trang Thiếu Châu lạnh đi, lập tức ngắt cuộc gọi, tắt đèn, nhanh chóng ẩn vào góc tối. Đôi mắt lạnh lẽo mang theo cơn giận bị đè nén, chăm chú nhìn chằm chằm vào cánh cửa đang từ từ mở ra.