Tín Hiệu Bão Số 3 - Tiểu Hàm Tiên

Chương 98: Nhật ký thăng cấp của Daddy (Phần 5)

Đây không phải lần đầu tiên Tiểu Minh Huy ra biển. Cô bé biết mẹ thích biển, ba cũng thích biển, đám cưới của ba mẹ được tổ chức ngay bên bờ biển, vì vậy cô bé cũng thích biển — một đại dương bao la vô tận.

Cô bé đã đi đến nhiều thành phố ven biển cùng ba mẹ, nơi cô bé thích nhất là Sydney. Ở đó, cô bé đã có cơ hội nhìn thấy những chú cá voi khổng lồ phun nước và cả một đàn cá heo bơi lội.

Ba từng nói, chỉ những đứa trẻ may mắn nhất mới có thể nhìn thấy cá voi.

Cô bé chính là đứa trẻ may mắn nhất.

Tiểu Minh Huy rất thích biển, nhưng việc ông nội đưa cô bé ra biển câu cá lớn thì lại không có hứng thú lắm. Dù sao ông nội cũng không thực sự đưa cô bé đi câu cá, mà là đưa bà nội đi. Chẳng lẽ cô bé lại không biết chuyện này à?

Cô bé là đứa trẻ thông minh nhất. Ba rất thông minh, mẹ cũng vậy, sinh ra cô bé đương nhiên còn thông minh hơn — dù cô bé chỉ mới bốn tuổi rưỡi.

Thôi kệ, chuyện của ông nội cũng là chuyện của cô bé.

Tiểu Minh Huy vui vẻ hút một ngụm lớn Coca không đường. Mẹ không cho cô bé uống Coca, nhưng ông nội đang nhờ cô bé giúp đỡ, nên đành phải ngoan ngoãn dâng Coca lên cho cô bé thôi.

Hôm nay, Tiểu Minh Huy ăn mặc rất xinh đẹp. Chiếc váy đỏ lấp lánh rực rỡ do Trần Vi Kỳ chọn, kiểu tóc búi tròn cũng do chính tay mẹ làm cho cô bé, bên cạnh còn cài thêm một chiếc kẹp tóc nơ nhung xinh xắn. Ngồi trong ghế sau của chiếc Rolls-Royce của Trang Kỳ Đình, cô bé trông giống như một con búp bê sống động dưới ánh nắng.

Cô bé ngồi một cách nhàn nhã, đôi chân ngắn không chạm tới sàn xe, đung đưa lơ lửng trong không trung, trông vô cùng thích thú.

Trang Kỳ Đình đưa tay xoa nhẹ mái tóc cô bé. Vị "Diêm Vương" mạnh mẽ và lạnh lùng trên thương trường nay lại dịu dàng hết mực trước cháu gái: "Lát nữa gặp bà nội, con sẽ nói gì nào?"

"Nói là ông nội nhớ bà nội lắm, nhất định phải theo tụi con ra biển câu cá lớn."

Trang Kỳ Đình nhíu mày, nhẹ nhàng chỉnh lại lời nói của cô bé: "Tiểu Huy, là chúng ta cùng mời bà nội ra biển, chứ không phải ông nội nhất quyết đòi đi theo con và bà nội."

Tiểu Minh Huy như hiểu như không, khẽ "ồ" một tiếng, rồi lại uống một ngụm Coca. Có gì khác nhau sao? Dù sao cũng là cùng đi mà.

Cô bé chợt nghiêng đầu hỏi: "Nhưng mà ông nội ơi, bà nội nói là ông già rồi, câu cá lớn cần dùng rất nhiều sức, rất nguy hiểm, lỡ đâu ông bị cá kéo xuống biển thì sao?"

Trang Kỳ Đình: "........."

"Già rồi." Hai chữ này đâm thẳng vào lòng ông ấy.

Ông ấy cúi xuống nhìn trang phục của mình hôm nay — một chiếc áo sơ mi vải cotton màu nhạt, quần dài màu xám đậm, cổ tay rắn rỏi đeo một chiếc đồng hồ cao cấp giản dị nhưng đắt giá. Vì thường xuyên tập luyện thể thao, kiểm soát chế độ ăn uống và có đội ngũ chăm sóc sức khỏe hàng đầu thế giới quản lý, mọi chức năng cơ thể của ông ấy vẫn giữ được trạng thái sung mãn của thời trai tráng. Thể lực mạnh mẽ, tinh thần phấn chấn, hoàn toàn không có dấu hiệu của tuổi già, trông ông ấy cùng lắm chỉ như bốn mươi lăm, bốn mươi sáu tuổi — đầy khí chất của một người đàn ông trưởng thành phong độ.

Ông ấy nhẹ nhàng xoay đầu cháu gái lại, không cho cô bé nhìn đông nhìn tây: "Nói thật đi, Tiểu Huy, con thấy ông nội già lắm sao?"

Miệng cô bé ngọt như mật: "Không đâu ạ! Ông nội rất đẹp trai, đẹp trai y như ba vậy. Bà nội thích ông lắm đó."

"Thật chứ?"

"Dĩ nhiên! Ba không cho con nói dối mà."

Trang Kỳ Đình hài lòng, yêu thương nhéo nhẹ má cháu gái.

Miệng cô nhóc này ngọt quá, đến thằng con thứ hai của ông ấy cũng có thể sinh ra một đứa bé đáng yêu thế này, đúng là không tệ tí nào.

Chiếc Rolls-Royce với biển số "Eleanor" dừng lại trước biệt thự nhỏ của Lê Nhã Nhu.

Chẳng bao lâu sau, Lê Nhã Nhu xuất hiện trước cửa.

Bà ấy không nỡ để cháu gái bé bỏng của mình ngồi một mình trên xe chờ. Ban đầu, Lê Nhã Nhu định đích thân đến đón Minh Huy, nhưng cô bé lại nói muốn đến đón bà nội.

Lê Nhã Nhu cảm thấy trái tim mình như tan chảy, tất nhiên là nghe theo cháu gái hết thảy. Hôm nay ra biển, bà ấy ăn mặc rất thoải mái, nhưng khí chất cao quý vẫn không thể che giấu. Chiếc váy hoa rực rỡ nhẹ nhàng bay trong ánh nắng, tôn lên dáng người thon thả dù bà ấy đã ngoài năm mươi. Một chiếc mũ rộng vành phủ xuống, lớp lưới đen mỏng che đi nửa khuôn mặt, trông như một mạng nhện đầy quyến rũ.

Bà ấy bước ra ngoài một cách mạnh mẽ, nhưng ngay khi nhìn thấy chiếc Rolls-Royce quen thuộc, bà ấy nhanh chóng hiểu ra mọi chuyện.

Quả nhiên, vừa mở cửa xe đã thấy gương mặt điển trai nhưng đã có dấu vết thời gian của Trang Kỳ Đình. Bà ấy trừng mắt nhìn ông ấy một cái, sau đó ôm lấy cô cháu gái mềm mại, hôn nhẹ lên má Minh Huy.

"Hôm nay bảo bối xinh quá!"

Minh Huy vui vẻ đáp: "Hôm nay bà nội cũng super xinh đẹp! Lúc nãy ông nội lén nói với con là bà mặc chiếc váy này trông lộng lẫy vô cùng."

Lê Nhã Nhu bị cháu gái khen đến mức có hơi ngại ngùng. Một người luôn mạnh mẽ như bà ấy cũng phải đỏ mặt. Bà ấy bế Minh Huy vào trong xe, để cô bé ngồi trên đùi mình.

Xe lăn bánh. Một bàn tay len lén đặt lên chân Lê Nhã Nhu. Bà ấy hất ra, nhưng bàn tay ấy lại lần đến tóc bà ấy, nhẹ nhàng xoắn lấy một lọn, như đang trêu đùa.

Lê Nhã Nhu giận đến nghiến răng. Tên già dê xồm! Biết bao cô gái trẻ đẹp vây quanh ông ấy, vậy mà cứ bám lấy một người phụ nữ ngoài năm mươi như bà ấy để làm gì?!

Minh Huy không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết là bà nội rất thơm. Mùi hương của bà khác với mẹ, giống như rượu vang đỏ hòa cùng trái cây nấu lên, sủi bọt lách tách. Ngửi một hồi, cô bé có cảm giác lâng lâng như sắp say.

Bảo sao ông nội thích ôm bà nội. Bảo sao ba thích ôm mẹ. Bảo sao các chú trong nhà đều thích ôm thím.

Vì thơm quá mà, thoải mái quá mà!

Chiếc Rolls-Royce dừng lại ở bến du thuyền tư nhân, có nhân viên đến tiếp đón. Minh Huy nhìn con du thuyền sang trọng màu đen cao ba tầng, mắt sáng rỡ, háo hức thốt lên: "Oa!"

Lê Nhã Nhu bế Minh Huy bước lên tàu. Trang Kỳ Đình lên tiếng: "Để anh bế cho, em nghỉ một chút đi. Con bé bốn tuổi rồi, không phải mèo con chó con, bế lâu sẽ mỏi tay đấy."

Lê Nhã Nhu không chịu. Trang Kỳ Đình bèn nháy mắt ra hiệu với Minh Huy. Cô bé nhanh chóng phối hợp: "Bà nội ơi, dạo này con cao lên rồi, mẹ còn bế không nổi nữa đó! Ông nội sợ bà mệt thôi."

Con bé nhà ai mà thông minh thế?! Chỉ cần gợi ý một chút là hiểu ngay, nói chuyện còn có lý lẽ nữa chứ.

Lê Nhã Nhu đành đưa Minh Huy cho Trang Kỳ Đình, nhưng vẫn không quên dặn dò: "Anh nhẹ tay chút, đừng siết chặt con bé." Bà ấy biết rõ sức lực của ông ấy mạnh đến mức nào.

Khoảnh khắc đó làm lòng Trang Kỳ Đình mềm lại. Ông ấy nghĩ, nếu có một cô con gái thì sẽ như thế nào nhỉ? Nhưng bây giờ nghĩ cũng vô ích rồi. Ít nhất, ông trời vẫn ưu ái ông ấy, ban cho ông ấy một cô cháu gái đáng yêu.

Lối đi lên du thuyền khá dài, phía xa là bầu trời xanh biếc, những đám mây trắng lững lờ trôi. Một trợ lý đã kịp thời chụp lại khoảnh khắc này. Tối hôm đó, khi Trang Thiếu Châu nhìn thấy bức ảnh, anh tức đến bật cười.

Quả nhiên ông già có âm mưu! Dùng con gái anh làm công cụ để theo đuổi bà Lê!

Boong tầng hai được trang trí bằng rất nhiều hoa rum và diên vĩ. Dưới ánh mặt trời, những bông hoa rực rỡ như một biển hoa lộng lẫy. Minh Huy kéo tay bà nội, vừa nhảy vừa chạy, vui vẻ reo lên: "Đẹp quá đi! Eleanor! Ông nội lãng mạn ghê á!"

Trang Kỳ Đình nhìn thoáng qua Lê Nhã Nhu. Bà ấy không nhìn lại, nhưng khóe môi có nụ cười.

Ông ấy ôm lấy Minh Huy, hôn nhẹ lên cô bé: "Đây là quà ông nội tặng bảo bối, thích không?"

Rồi ông ấy nhìn sang Lê Nhã Nhu, mỉm cười: "Tặng cho hai bà cháu."

Lê Nhã Nhu liếc ông ấy một cái, không đáp.

Ra khơi câu cá tất nhiên không cần Trang Kỳ Đình đích thân ra tay, chủ yếu ông ấy đóng vai trò như một cuốn bách khoa toàn thư sống, kiên nhẫn giảng giải cho Minh Huy về các loại dụng cụ câu cá trên biển, cách móc mồi, cách thả câu. Minh Huy tò mò trước những kiến thức mới, lắng nghe vô cùng chăm chú.

Cô bé có quá nhiều cách để khám phá thế giới. Mới bốn tuổi, cô bé đã cùng gia đình bay lượn trên trời, lặn xuống biển, du ngoạn khắp nơi, nên chẳng có hứng thú ôm điện thoại hay máy tính bảng chơi cả ngày. Cô bé có rất, rất nhiều sở thích khác nhau.

"Thú vị quá! Hôm nay chúng ta có thể câu được cá lớn không? Nếu câu được cá lớn, chúng ta có thể chỉ ăn một nửa không ạ? Con muốn mang một ít về thả vào bể cá của ba!" Minh Huy nghiêm túc hỏi.

Trang Kỳ Đình bật cười: "Nhóc con đúng là có tố chất giữ của." Vừa muốn ăn, vừa muốn lấy về, y như một con tỳ hưu nhỏ vậy.

Thời gian câu cá trôi qua rất nhanh. Minh Huy đội chiếc mũ nhỏ, giữa chừng còn gọi video cho ba mẹ, hào hứng khoe rằng mình đã câu được một con cá cầu vồng rực rỡ.

Trần Vi Kỳ nhìn thấy dáng vẻ đắc ý của con gái qua màn hình, bàn tay nhỏ xíu cố gắng nắm chặt con cá nhưng không giữ nổi, suýt nữa để nó tuột mất.

Trần Vi Kỳ dịu dàng nói: "Bảo bối, con mang cá về đi, thả vào bể cá của ba."

Minh Huy cười tít mắt: "Con với mẹ đúng là tâm linh tương thông!"

Bữa tối cũng được tổ chức ngay trên du thuyền, nguyên liệu phần lớn là chiến lợi phẩm từ buổi câu cá. Minh Huy đã uống hết số lượng nước ngọt được phép trong ngày, nên đành thỏa hiệp bằng cách uống sữa dâu nóng. Sữa dâu tươi nấu cùng mứt trái cây, hương vị ngọt ngào đậm đà.

Bữa tối dưới ánh nến ấm áp đến mức Lê Nhã Nhu có hơi ngượng ngùng, trong lòng nghĩ thầm chắc ông già này lại muốn giở trò đây.

Quả nhiên, Trang Kỳ Đình chuẩn bị hai bó hoa, phong độ trao cho hai vị tiểu thư của bữa tiệc.

Minh Huy tỏ ra rất hào hứng, tròn mắt thốt lên: "Wow!" Sau đó còn tán dương ông nội một trận, rồi kéo Lê Nhã Nhu cùng chụp ảnh.

Trong lúc ăn cơm, Minh Huy bỗng nhiên thở dài một tiếng. Lê Nhã Nhu lập tức đặt dao nĩa xuống, lo lắng chạm vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé: "Bảo bối sao thế?"

Minh Huy chu môi: "Bà nội ơi, con ghen tị với anh Tiểu Diệu quá."

Lê Nhã Nhu sững người, suýt bật cười: "Sao tự nhiên lại ghen tị với anh Tiểu Diệu?"

Tiểu Diệu là con trai của Dịch Tư Linh, hơn Minh Huy hơn một tuổi.

Minh Huy mở to đôi mắt trong veo, nghiêm túc nói: "Vì ông bà nội của anh ấy sống cùng nhau, ngày nào cũng chơi với anh ấy. Sao bà và ông nội không ở chung nhà? Mỗi lần con đến nhà ông nội, đều không thấy bà ở đó........"

Lê Nhã Nhu: "............"

Trang Kỳ Đình lập tức chen vào: "Bởi vì bà nội giận ông nội, nên không muốn sống cùng ông nội. Tiểu Huy, con giúp ông nội dỗ bà nhé?"

Minh Huy chu môi, giọng ngọt như mật: "Bà nội đẹp nhất thế gian..."

Lê Nhã Nhu biết ngay có cái bẫy chờ bà ấy nhảy xuống! Mà không thể không nhảy được! Vì để dỗ cháu gái, bà ấy đành phải đồng ý sau này sẽ chuyển về nhà họ Trang.

Sau bữa ăn, du thuyền bắt đầu quay về bờ. Minh Huy chơi cả ngày, ăn no, chẳng mấy chốc đã nằm trên giường ngủ say sưa.

Trong khoang thuyền trở nên yên tĩnh, chỉ còn lại Lê Nhã Nhu và Trang Kỳ Đình.

"Lão già thối, anh lấy cháu ra ép tôi!" Lê Nhã Nhu hạ giọng, trừng mắt nhìn Trang Kỳ Đình, giơ tay nhéo vào cánh tay ông ấy.

Hôm nay tâm trạng của Trang Kỳ Đình cực kỳ tốt, lại có chút men rượu, tinh thần phấn chấn, ánh mắt sắc bén mà ôn nhu. Ông ấy nắm lấy bàn tay bà ấy, giọng trầm ấm đầy dịu dàng: "Em bỏ nhà đi nhiều năm rồi, cũng đến lúc quay về rồi, vợ à. Anh không muốn mỗi lần gặp em đều phải đến khách sạn."

"Nhà họ Trang mới là nhà của em."

"Anh bớt xạo đi..."

Lê Nhã Nhu nổi hết da gà, nhưng cũng chẳng thể làm gì, không tiện đẩy qua đẩy lại với ông ấy trên thuyền. Bên ngoài đều là người, bên trong còn có cháu gái nhỏ đang ngủ, truyền ra ngoài thì đúng là trò cười.

"Chúng ta phải cho Tiểu Minh Huy một gia đình trọn vẹn. Em cũng không thể để con bé ghen tị với cháu của ông già họ Dịch kia được."

Nói xong, Trang Kỳ Đình bất ngờ hôn trộm lên khóe môi Lê Nhã Nhu: "Anh hứa, vợ à, sau này tuyệt đối không quản em, cũng không bao giờ cãi nhau với em nữa."

Lê Nhã Nhu đỏ mặt, toàn thân nổi da gà, năm mươi mấy tuổi rồi mà nghe mấy lời này vẫn thấy xấu hổ, chắc chắn là do rượu. Sau đó đã xảy ra chuyện gì, không ai biết, chỉ biết rằng khi Minh Huy xuống thuyền, cô bé phát hiện bà nội đã thay một chiếc váy mới.

..............

Khi Minh Huy lên tám, Trang Thiếu Châu đã bắt đầu đưa cô bé đến tập đoàn Thịnh Huy, ngay cả những cuộc họp quan trọng cũng dẫn theo.

Một cô bé tám tuổi, dưới sự giáo dưỡng kỹ lưỡng của gia tộc, cô bé sớm đã rèn luyện được khí chất của riêng mình. Cô bé ngồi ngay ngắn trên ghế, không gây rối cũng không ngó nghiêng xung quanh, gương mặt xinh đẹp bình tĩnh, lúc không cười lại khiến người khác khó nắm bắt, giống với người cha uy nghiêm của mình đến ba phần.

Mọi người trong lòng đều thầm đoán, viên minh châu được cả nhà họ Trang nâng niu này, rất có thể chính là người kế thừa tương lai của gia tộc.

Một cô gái.

Nhà họ Trang có quy định nghiêm ngặt: Con gái trong gia tộc không được gả ra ngoài, nhà họ Trang không gả con gái, chỉ kén rể ở rể.

Đây là mệnh lệnh của ông cụ.

Minh Huy thích văn phòng của Trang Thiếu Châu, cô bé nói đây là nơi cao nhất ở Hương Cảng, có thể nhìn bao quát toàn thành phố, cảm giác rất khác biệt.

Trang Thiếu Châu hỏi: "Cảm giác thế nào?"

Minh Huy suy nghĩ một lúc, rồi dùng giọng nói trong trẻo đáp: "Cảm giác kiểm soát."

Giống như cô bé có thể kiểm soát 88 phím đàn piano, kiểm soát chú ngựa nhỏ của mình, kiểm soát chiếc siêu xe mini trong gara.

Nghe câu trả lời ấy, trong lòng Trang Thiếu Châu dâng lên một cơn sóng ngầm — đó là cảm giác tự hào. Anh cúi xuống, nhẹ nhàng ôm lấy con gái.

"Bảo bối, ba rất mong đến ngày con có thể kiểm soát tất cả, mong rằng nhà họ Trang chúng ta sẽ có một nữ chủ nhân."

Minh Huy chớp chớp mắt: "Con có thể sao?"

Trang Thiếu Châu mỉm cười: "Đương nhiên có thể. Con là super girl."

Anh thừa nhận mình có phần thiên vị con gái. Không phải anh không thương con trai, anh cũng thương chứ.

Chỉ là... thằng nhóc đó quá nghịch ngợm!

Đứa bé đó là một sự bất ngờ không hề được lên kế hoạch, bất ngờ xuất hiện trong bụng Trần Vi Kỳ, khiến cả anh và cô đều hoảng hốt.

Chỉ là... vài lần điên cuồng, không dùng biện pháp bảo vệ thôi. Nhưng anh đã hỏi qua bác sĩ, rõ ràng đã uống thuốc tránh thai dành cho nam, vậy mà vẫn trúng.

Anh và Trần Vi Kỳ có một cậu con trai tên là Trần Mộ Châu.

Trần Vi Kỳ phản đối cái tên này kịch liệt, tức giận hét lên: "Cái tên gì vậy?! Thật mất mặt! Anh đang ám chỉ em yêu thầm anh à?!"

Trang Thiếu Châu ôm chặt cô vợ đang giận dỗi, gật đầu cực kỳ hài lòng, chốt hạ: "Chính là cái tên này."

"Anh là người đàn ông em yêu nhất, cả thế giới đều phải biết điều đó."

k9win
Bạn cần đăng nhập để bình luận