Tín Hiệu Bão Số 3 - Tiểu Hàm Tiên

Chương 103: Phần mở rộng về dàn nhân vật (Phần 2)

Thời gian trôi qua như dòng nước chảy, từng năm từng năm thoáng qua như cái búng tay. Trần Vi Kỳ cảm thán, cảm giác như chưa làm được gì trong một năm mà đã sắp Tết rồi. Trang Thiếu Châu cười gõ nhẹ lên trán cô, nói: "Chỉ những người vô lo vô nghĩ mới cảm thấy thời gian trôi qua nhanh."

Trần Vi Kỳ gật đầu, nói: "Đúng là em chẳng có gì phải lo lắng cả." Chuyện duy nhất khiến cô đau đầu chắc là Tiểu Mộ Châu quá nghịch ngợm, thường khiến cô có cảm giác như mình đang nuôi hai đứa trẻ vậy.

"Anh thì có."

"Anh có gì phải lo lắng?"

"Tết sắp đến rồi, đau đầu lắm."

Trần Vi Kỳ không nhịn được cười. Mấy người em họ của Trang Thiếu Châu lần lượt kết hôn sinh con, mỗi năm đến đêm Giao thừa ăn cơm đoàn viên, nhà họ Trang đầy ắp trẻ con. Một hai đứa thì không đáng kể, nhưng hơn chục cậu nhóc tụ lại với nhau thì chẳng khác nào một tổ chức khủng bố tí hon, nghịch ngợm phá phách, bay nhảy khắp nơi, làm người lớn ai cũng nhức đầu. Bảy tám bảo mẫu cùng nhau trông mà còn không quản nổi đám nhóc này.

Trang Thiếu Châu vốn không thích đón Tết ở nhà. Vì thế, năm nào qua đêm Giao thừa, anh cũng đưa Trần Vi Kỳ ra nước ngoài du lịch, để được yên tĩnh.

"Năm nay đi đâu đây?" Đôi mắt lấp lánh của Trần Vi Kỳ nhìn anh, lại lần nữa cảm thán: Sao anh đã suối mươi rồi mà vẫn quyến rũ thế này chứ?

"Hokkaido? Dẫn suối nhỏ đi tắm suối nước nóng, ngâm đến mơ màng rồi chỉ muốn ngủ, không còn ồn ào quấy rầy chúng ta nữa."

Trần Vi Kỳ chậc lưỡi: "Anh đúng là xấu xa quá..." Quả thực trẻ con không thể chịu nổi suối nước nóng, vừa vào gặp hơi nóng là chỉ muốn gật gù buồn ngủ.

"Hơi thôi." Trang Thiếu Châu vui vẻ nhận lời khen của vợ.

Đến ngày xuất phát, nhìn một đám trẻ con trên máy bay, Trang Thiếu Châu cảm thấy đầu mình to gấp đôi. Anh kéo Trần Vi Kỳ sang một bên, nhăn mặt: "Mang bọn nhóc theo thì thôi đi, sao còn kéo theo cả con của người ta nữa?"

Trần Vi Kỳ lườm anh: "Bọn mình được dẫn con theo khi đi du lịch, thì chẳng lẽ người ta đi du lịch lại không được dẫn con theo? Anh đúng là độc tài quá rồi đấy."

Cùng đi Hokkaido lần này còn có gia đình Dịch Tư Linh và Nhan Tranh. Hai người họ nghe tin Trần Vi Kỳ định đến Hokkaido tận hưởng kỳ nghỉ Tết, lập tức nằng nặc đòi đi cùng, thế là biến thành một chuyến du lịch theo nhóm.

Trần Vi Kỳ vén rèm nhìn qua lối đi, lén quan sát Minh Huy, dường như cô bé rất thích cặp song sinh nhà Dịch Tư Linh, một tay ôm một bé, cùng xem heo Peppa với các em.

Trong khi đó, Tiểu Mộ Châu lại đang kéo tay Nhan Lĩnh, quấn lấy anh Tông Diệu đòi chơi chiếc xe đua điều khiển từ xa đời mới nhất của cậu ấy.

"Xong rồi." Trang Thiếu Châu thở dài: "Chờ mà xem, đến lúc đó em nhức đầu đừng có cầu cứu anh."

Trần Vi Kỳ dùng khuỷu tay huých anh một cái: "Câm miệng, ai thèm cầu cứu anh chứ?"

Người đàn ông kéo cô lại, hôn một cái, giọng trầm thấp: "Cũng tốt, lát nữa để Trần Bắc Đàn và Tạ Tầm Chi trông bọn nhỏ giúp chúng ta. Nhét thằng nhóc Mộ Châu vào phòng họ ngủ luôn."

Họ đến Otaru, Hokkaido vào buổi chiều. Khu nghỉ dưỡng nằm giữa lưng chừng núi, mang phong cách kiến trúc Nhật Bản, thanh nhã và yên tĩnh. Trên đường lên núi, hai bên đường tuyết chất thành đống dày, lá cây đã rụng sạch, những cành cây khẳng khiu vươn về phía bầu trời xám xanh.

Cậu bé năm tuổi Mộ Châu dán mặt vào cửa sổ xe, thè lưỡi ra hứng những suốig tuyết rơi. Trang Thiếu Châu nhìn dáng vẻ như một con cún nhỏ của nhóc con, vừa buồn cười vừa bất lực.

Ba gia đình cùng đi du lịch, cộng thêm tài xế, bảo mẫu, trợ lý, đúng là một đoàn người hùng hậu. Phòng trong khu nghỉ dưỡng theo dạng biệt thự, nằm rải rác trên sườn núi. Phòng của Trần Vi Kỳ và Dịch Tư Linh ở sát nhau, còn phòng của Nhan Tranh ở phía đối diện, phải băng qua một con đường nhỏ tĩnh mịch.

Dịch Tư Linh là người thích náo nhiệt nhất, đi du lịch phải đông người mới vui! Trên suốt chặng đường, cô ấy được Tạ Tầm Chi ôm vào lòng, mặc một chiếc áo lông đắt tiền siêu ấm, đến mức sắp nóng phát đổ mồ hôi.

"Tạ Tầm Chi, anh muốn làm em nóng chết à?" Dịch Tư Linh khó chịu đẩy đẩy người đàn ông bên cạnh.

Tạ Tầm Chi mỉm cười, hơi nới lỏng vòng tay nhưng vẫn giữ tay lơ lửng sau lưng cô ấy: "Đường đầy tuyết, em lại đi giày cao gót, anh sợ em ngã."

Vừa nói, anh ấy vừa cúi đầu nhìn đôi bốt da cừu cao gót mà Dịch Tư Linh đang đi.

Dịch Tư Linh bĩu môi: "Anh muốn em đi đôi giày giữ ấm mà anh mua á? Thà giết em còn hơn!"

Trước khi đi, Tạ Tầm Chi đã mua cho cô ấy hai đôi bốt lông cừu siêu ấm, đến từ cái thương hiệu Úc có đầu giày to đùng ấy. Dịch Tư Linh chỉ liếc mắt một cái đã chê quê mùa, quê đến mức phát sợ, thà đi chân trần còn hơn.

Tạ Tầm Chi bất lực: "Không đi thì thôi, vợ à, mau vào phòng đi, trong đó ấm hơn."

Dịch Tư Linh không chịu, kéo Trần Vi Kỳ và Nhan Tranh ra ngoài chụp ảnh tuyết. Ba người phụ nữ "bỏ chồng bỏ con", mãi đến giờ cơm tối mới thấy bóng dáng.

Bữa tối diễn ra trong một phòng riêng của khách sạn. Trên chiếc bàn gỗ dài kiểu Nhật, những món ăn trong bữa tiệc kaiseki được bày biện phong phú, bình rượu sake được ủ trong nước suối nóng sôi sùng sục, tỏa ra hương thơm thanh nhẹ.

Những cô gái hóa trang thành geisha biểu diễn ca múa truyền thống để góp vui. Tạ Tầm Chi không thích, định ra lệnh cho họ lui xuống nhưng bị Dịch Tư Linh ngăn lại.

"Không cần đâu, em thích xem!" Đôi mắt cô lấp lánh hứng thú, vung tay vỗ nhẹ lên Tạ Tầm Chi.

"Chị cũng thích!" Nhan Tranh tò mò lên tiếng. Cô ấy lớn lên ở Mỹ, mới đến Nhật có hai lần, nên chưa từng có dịp trải nghiệm những phong tục này.

Cô ấy rót cho mình một ly rượu sake, rồi cụng ly với Dịch Tư Linh và Trần Vi Kỳ: "Chúc mừng năm mới nhé mấy chị em!"

"Happy New Year!"

"Chúc mừng năm mới!"

Ba người phụ nữ tụ tập lại, nhấm nháp rượu sake, thưởng thức đồ ăn ngon. Các bé nhỏ đều có bảo mẫu trông nom. Minh Huy gần chín tuổi và Tạ Tông Diệu mười tuổi đã ra dáng người lớn, ăn uống nho nhã, tư thế nghiêm chỉnh, quần áo ngay ngắn không chút nhăn nhó hay bẩn thỉu.

Nhìn sang Tiểu Trần Mộ Châu năm tuổi thì... miệng dính đầy dầu mỡ. Hai bé gái sinh đôi nhỏ tuổi ăn uống càng thảm họa hơn, mặt mũi lấm lem như hai con mèo nhỏ.

"Ngon vậy à? Nào, con trai, thử cái này xem." Trang Thiếu Châu nghịch ngợm, lấy một cái muỗng sạch chấm vài giọt rượu sake, đưa tới miệng con trai.

Tiểu Mộ Châu không biết đó là gì, tò mò thè lưỡi nếm thử. Vị cay nồng xen lẫn đắng chát ngay lập tức khiến cậu nhóc rùng mình, lè lưỡi thở hổn hển như một chú cún nhỏ.

"Khó uống quá! Daddy xấu xa!"

Trang Thiếu Châu khẽ cười, ghé sát tai con trai thì thầm: "Con đi nói với mẹ đừng uống thứ này nữa, mau lên."

Mộ Châu ngây thơ bị lừa, chỉ nghĩ đến chuyện không để mẹ bị sự cay đắng hành hạ. Thế là cậu nhóc loạng choạng chạy đến cuối bàn, nhào vào lòng Trần Vi Kỳ, làm cô giật cả mình.

"Cái này khó uống lắm, mẹ đừng uống nữa!"

Tiểu Mộ Châu da dẻ trắng trẻo, đường nét gương mặt thừa hưởng trọn vẹn vẻ sâu sắc của nhà họ Trang. Mới năm tuổi mà đã lộ rõ dáng dấp một mỹ nam tương lai.

Trần Vi Kỳ nhìn qua bàn dài, trừng mắt với Trang Thiếu Châu — dám cho con uống rượu! Anh cũng to gan lắm rồi!

Trang Thiếu Châu cầm chén sake đen trong tay, nhướng mày với vẻ lơ đễnh. Trong khoảnh khắc ấy, Trần Vi Kỳ bỗng thấy anh có hơi lả lơi, quyết định lơ luôn, không thèm chấp.

"Hôm nay cho con ăn kem, đi tìm cô phục vụ đi. Nhớ chọn cho chị gái một ly dâu, lấy cho mẹ một ly muối biển." Trần Vi Kỳ quay sang Nhan Tranh và Dịch Tư Linh: "Hai người ăn không?"

Dịch Tư Linh: "Tôi cũng lấy vị dâu, cảm ơn cậu nhóc đẹp trai nhé."

Nhan Tranh: "Chị muốn mocha, cảm ơn cậu bé đẹp trai."

Bé Mục Châu bấm bấm ngón tay: hai ly dâu... một ly muối biển... một ly mocha... còn cậu bé phải có một ly chocolate nữa...

"Nhiều quá..." Tiểu Mộ Châu nhìn đống kem trong tay, rồi quyết định cứ lấy thêm vài ly nữa. Dù sao thì kem ở đây cũng không mất tiền.

Lúc quay lại, cậu bé xách theo một túi giấy lớn, bên trong đầy kem, ai cũng có phần.

Trang Thiếu Châu bất lực nhìn con trai, thấy nhóc con còn lấy tận ba ly cho mình: "Con ăn hết nổi không?"

Tiểu Mộ Châu lập tức ôm chặt túi kem: "Trong phòng có tủ lạnh, ngày mai con ăn với chị. Suỵt, chỉ cần daddy không nói thì mommy sẽ không biết đâu."

Minh Huy thấy em trai đôi lúc cũng đáng yêu, bèn cầm ly kem trên tay áp nhẹ lên má cậu bé, chọc cậu bé giật mình: "Nhóc con nghịch ngợm này."

Sau bữa tối, Trần Vi Kỳ rủ Dịch Tư Linh và Nhan Tranh đi ngâm suối nước nóng.

Lời mời vừa thốt ra, ba người đàn ông trong bàn bất giác liếc nhìn nhau.

Dịch Tư Linh tán thành cả hai tay, quay sang nói với Tạ Tầm Chi: "Anh về phòng trông con đi, không cần lo cho em."

Trần Bắc Đàn hơi nheo mắt, ngầm ra hiệu cho Trang Thiếu Châu nói gì đó.

Trang Thiếu Châu chỉ nhún vai — anh còn có thể nói gì đây? Lẽ nào anh không muốn ôm vợ ngâm suối nước nóng riêng tư? Lẽ nào anh lại muốn tắm chung với hai nhóc con?

Tạ Tầm Chi không nói gì, nhưng bỗng dưng trông có vẻ hơi... say. Anh ấy chống đầu xuống tay, dáng vẻ vốn luôn nhã nhặn tao nhã bỗng lộ ra vài phần mệt mỏi.

Dịch Tư Linh giật mình: "...Anh sao vậy?"

Tạ Tầm Chi giả bộ buồn nôn, chậm rãi vuốt ngực, đồng thời phẩy tay trấn an vợ: "Không sao đâu, vợ à, em cứ đi ngâm suối đi. Anh chỉ hơi say một chút, nhưng vẫn có thể chăm con được, em đừng lo."

Dịch Tư Linh cắn môi, cảm thấy hơi do dự. Cứ bỏ anh ấy như thế có phải hơi tàn nhẫn không? Cô ấy biết tửu lượng của anh ấy không tốt, uống rượu vào là sẽ khó chịu, cần có người chăm sóc. Dù có bảo mẫu, nhưng còn ba đứa trẻ, chắc chắn sẽ không thể phân tâm lo cho anh ấy được.

Trang Thiếu Châu nhìn người đàn ông luôn ôn hòa nho nhã trước mặt với ánh mắt đầy ý vị sâu xa — đỉnh thật, đến chiêu này cũng nghĩ ra được.

Đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong.

Anh khẽ đẩy vợ: "Tanya, hay là mấy em để mai rồi hẵng đi ngâm suối? Hôm nay cũng mệt rồi, chi bằng về phòng nghỉ ngơi trước? Anh thấy anh Tạ say thật rồi, không có ai chăm thì không ổn đâu."

Trần Vi Kỳ cũng không tiện nói gì thêm, đành bỏ qua.

Lúc rời đi, Trần Bắc Đàn vỗ vai Tạ Tầm Chi, không nói gì nhưng ánh mắt đầy tôn trọng — giỏi thật đấy.

Dịch Tư Linh chu môi, đành phải đỡ ông chồng tửu lượng kém của mình dậy. Cô ấy vừa lầm bầm vừa dìu anh ấy: "Không uống được thì đừng uống! Uống say rồi chỉ làm khổ em. Sau này mà em còn để anh uống rượu, thì em là chó!"

Mắt Tạ Tầm Chi hơi mơ màng, chăm chú nhìn cô ấy một lúc lâu đến mức mặt cô ấy đỏ lên, rồi mới khẽ cười: "Suỵt, vợ à, người ngoài còn ở đây đấy. Anh uống cũng tạm được mà."

"!!!"

Nhan Tranh lưu luyến tạm biệt Trần Vi Kỳ, Trần Bắc Đàn cởi áo khoác, quấn chặt lấy cô ấy, che kín cả người.

Thế là, ba cặp vợ chồng mỗi người trở về phòng riêng, lũ trẻ cũng bịn rịn chia tay. Trong không gian yên tĩnh vẫn loáng thoáng nghe thấy giọng nói non nớt của tụi nhỏ ——

"Anh ơi, lát nữa sang xem heo Peppa với em và Tiểu Kỳ nhé!"

"......"

"Chị ơi, chị chơi đua xe với em đi."

"......"

"Anh Tiểu Lĩnh, mai gặp nhé!"

..............

Về đến phòng, Trần Vi Kỳ nghỉ ngơi một lúc rồi thay đồ ngâm suối.

Suối nước nóng riêng nằm ngay trong sân sau của biệt thự, ẩn mình giữa rừng núi. Ngâm mình trong làn nước ấm dưới ánh trăng quả thật là một trải nghiệm đầy thi vị.

Nhân lúc Trần Vi Kỳ thay đồ, Trang Thiếu Châu kéo Minh Huy ra một góc: "Bảo bối, lát nữa con dẫn em trai sang chỗ dì Mia chơi được không? Khuya rồi, mấy đứa nhỏ ở cùng nhau chẳng phải vui hơn là ngồi mãi trong phòng sao?"

Minh Huy chớp mắt: "Nhưng chú Tạ uống say rồi, dì Mia phải chăm chú ấy mà."

"Con cứ qua đó sẽ biết chú ấy có say hay không. Suỵt, chuyện này nhờ con nhé, lát nữa đừng để em trai chạy ra sân vườn. Ba và mẹ con muốn ngâm suối nước nóng một lát." Trang Thiếu Châu vỗ vai con gái, nhờ giúp đỡ.

Minh Huy đột nhiên hiểu ra chút gì đó, khuôn mặt nhỏ thoáng đỏ lên.

Cô bé biết ngay ba định làm chuyện "xấu xa" gì đó với mẹ, thế nên mới tìm cách đuổi hai anh em ra ngoài.

Xì! Đồ xấu xa!

"Chả trách bà nội cứ nói ba là người xấu. Ba đúng là đồ hư hỏng." Minh Huy hừ một tiếng, mái tóc đuôi ngựa cao vung lên đầy phong cách.

Trang Thiếu Châu: "..............."

Trần Vi Kỳ thay một bộ đồ bơi khá gợi cảm, bên ngoài khoác áo lụa mỏng, dưới ánh trăng trông như một tinh linh đến từ núi rừng.

Cô nhìn thấy Trang Thiếu Châu đẩy cửa bước ra, bèn hỏi: "Hai đứa nhỏ đâu rồi, sao không thấy bóng dáng chúng đâu thế?"

Trang Thiếu Châu đi đến bên suối nước nóng, cởi áo choàng, tiện tay ném lên chiếc ghế gần đó. Cơ thể săn chắc, những đường nét cơ bắp rõ ràng khiến người ta không khỏi đỏ mặt.

"Hai đứa qua chỗ Tiểu Diệu rồi, nói là muốn xem TV cùng nhau."

Trần Vi Kỳ "ồ" một tiếng, cảm thấy hơi ngại ngùng khi nhìn chằm chằm cơ thể của người đàn ông, đêm nay cô có uống mấy chén rượu sake nên có hơi nóng. Cô cởi chiếc váy lụa ra, bước lên những bậc đá xanh ấm áp. Khi chân cô chạm xuống suối nước nóng, cơ thể cô hơi run lên, cô cảm thấy cô gần như tê liệt vì thoải mái.

Sau khi người đàn ông bước vào suối, suối nước lập tức tạo ra nhiều bọt sóng, Trần Vi Kỳ cảm thấy như có ai đó vừa véo ngực mình.

"Lại đây, bảo bối, để anh ôm một cái nào."

Trần Vi Kỳ ngượng ngùng liếc nhìn anh, nhưng vẫn bước tới, vòng tay qua cổ anh, ngồi vào trong lồng ng.ực anh. Nước trong suối nước nóng rất sạch sẽ, suối đã được vệ sinh và khử trùng trước khi họ nhận phòng. Nước được lấy mới và có túi thuốc ở bên trong, kèm theo đó là một mùi hương cam ngọt đắng. Hơi nước nóng từ suối liên tục bốc lên khiến cả hai người ướt đẫm mồ hôi. Trong thời tiết lạnh giá khắc nghiệt hiện tại, rõ ràng họ không hề bị lạnh một tí nào.

Trang Thiếu Châu hôn cô, dùng đầu lưỡi móc lên vòm miệng trên của cô, khiến cô thấy ngứa ngáy và tê liệt. Ở trong suối tắm nước nóng cũng rất nguy hiểm, chẳng biết từ lúc nào mà tấm vải che cơ thể cô đã được kéo sang một bên, có một vật gì đó thô cứng nhưng ấm áp tiến vào và không ngừng cọ xát.

"Ừmmmm........"

Trần Vi Kỳ từ từ nhắm mắt lại, ngã vào trong vòng tay của người đàn ông, ngước mặt lên nhìn màn đêm, trên đó có trăng, sao và tuyết.

"Em tự chơi được không vợ, để anh xem nào." Trang Thiếu Châu thì thầm vào tai Trần Vi Kỳ.

Trần Vi Kỳ cắn môi, rồi cắn mạnh vào vai anh: "Không......"

Anh có biết xấu hổ không vậy hả! Tại sao gần đây anh luôn có những yêu cầu làm cô thấy xấu hổ thế này!

"Anh có mua một món đồ chơi cho em." Trang Thiếu Châu ôm cô.

Trần Vi Kỳ mở to mắt: ".......Anh mang theo cái gì thế?"

Trang Thiếu Châu hôn lên phần tóc mai lộn xộn của cô: "Không phải người thích nó nhất là em à? Em đã chơi với nó bao nhiêu lần sau lưng anh khi anh đi công tác rồi? Hửm?"

Trần Vi Kỳ hận không thể chôn mình trong suối nước nóng luôn. Trang Thiếu Châu đứng dậy đi ra khỏi suối, những giọt nước nhỏ xuống, anh thản nhiên mặc áo choàng tắm vào, quay về phòng ngủ lấy đồ rồi nhanh chóng quay trở lại.

Đó là một chiếc túi nhung dài đựng thứ gì đó kỳ lạ ở bên trong. Trang Thiếu Châu bảo Trần Vi Kỳ tự mình lấy ra nhìn, Trần Vi Kỳ hét lên, suýt nữa ném nó vào trong suối.

Cô không dám nhìn thứ có vẻ ngoài giống hệt cái của Trang Thiếu Châu kia. Anh giở trò xấu, dựa vào kích thước của mình rồi làm một cái giống hệt cho cô, lúc Trần Vi Kỳ nhận được, cô tưởng nó là món đồ trang sức cao cấp, khi mở ra, thấy nó là một cây láp siêu to làm cô trợn mắt há mồm, không nói nên lời trong một lúc lâu.

"Vợ ơi, em sờ thử xem, có phải nó giống hệt của anh không." Trang Thiếu Châu tiến đến hôn cô, nói ra mấy lời tục tĩu.

Trần Vi Kỳ cắn lên cổ anh, vừa cắn vừa phát ra tiếng ừm, như thể hàm răng của cô đã bị suối nước nóng làm cho mềm nhũn vậy. Anh nắm lấy tay cô, như đang dạy một đứa trẻ tập viết, từng nét từng nét, để lại dấu vết trên tờ giấy của cô.

"Bảo bối....... em tham ăn quá......" Ánh mắt Trang Thiếu Châu sắc bén, không buông tha bất cứ chi tiết nào trong suốt quá trình.

Trần Vi Kỳ cảm giác như có hai Trang Thiếu Châu, khi để nó tiến vào, cô không biết cái nào là thật, cái nào là giả. Cô chết mất thôi.

..............

Ở phòng bên cạnh, Dịch Tư Linh đỡ Tạ Tầm Chi về, cô ấy để anh ấy nằm trên giường một lúc để cô đi rửa mặt. Sau khi rửa mặt xong, Dịch Tư Linh đi vào phòng ngủ xem Tạ Tầm Chi thế nào, kết quả người đàn ông vẫn ngồi đó như bình thường, môi hồng răng trắng như không hề bị gì.

"Anh......?" Dịch Tư Linh ngây người, nghi ngờ rằng mình đã bị lừa.

Tạ Tầm Chi cười ôn hoà: "Vợ ơi, anh cảm thấy mình đã tốt hơn rồi." 

"!!!" Dịch Tư Linh bị lừa, xông lên túm lấy anh ấy, cắn anh ấy rồi xé quần áo anh ấy ra.

Cắn xong lại bắt đầu hôn nhau, Dịch Tư Linh hoàn toàn bị khuất phục trước nụ hôn mạnh bạo của người đàn ông. Quần áo của cô ấy bị lột sạch, thậm chí còn chưa kịp thay đồ bơi đã bị ném xuống suối tắm nước nóng.

Dịch Tư Linh nếm được vị rượu sake trong miệng người đàn ông, còn kèm theo cả vị ngọt từ kem và rượu rum, có lẽ cô ấy đang say rồi.

"Vợ ơi..... anh không chịu nổi nữa rồi..... em hãy tiến lên trước đi vợ." Tạ Tầm Chi dụ dỗ cô, nắm lấy chân cô đè lên người mình, phát ra những tiếng động nhỏ.

Ngón chân Dịch Tư Linh cong lên, không dám nhìn dáng vẻ gợi cảm của người đàn ông nghiêm túc và đường hoàng khi anh ấy bị kích thích.

Quá khiêu gợi...... cô ấy li.ếm môi, do dự suy nghĩ.

Cô ấy xoa lòng bàn chân, lúc nặng lúc nhẹ, bàn chân vốn được chăm sóc vô cùng trắng nõn và mềm mại nên lại bị cọ đến mức đỏ lên.

Cuối cùng cô ấy bị lật lại, người đàn ông ôm lấy eo cô ấy rồi thì thầm vào tai cô ấy.

"Vợ ơi...... nâng lên......"

Vải ren hồng nhạt trôi nổi trên suối nước nóng như một chiếc thuyền trôi, và cô ấy cũng như chiếc thuyền đó, lắc lư trong làn nước.

Bên ngoài phòng khách, hai chị em Bội Kỳ và Châu Kỳ đang xem heo Peppa nghe thấy tiếng động, muốn vào phòng ngủ xem thử nhưng bị Tạ Tông Diệu ngăn lại. 

"Vì sao không cho bọn em đi, đồ anh trai xấu." Tiểu Châu nắm bàn tay nhỏ, đánh vào người anh trai.

Tạ Tông Diệu nghĩ thầm, vào rồi lại thấy những thứ không nên thấy thì đêm nay đừng mong được ngủ. Cậu ấy chỉ có thể kéo hai cô em gái sang một bên và dỗ dành: "Bọn mình đi tìm chị Minh Huy nhé? Có muốn chị Minh Huy xem heo Peppa cùng hai đứa không?"

Tiểu Châu và Tiểu Kỳ vui mừng vỗ tay, đồng thanh nói: "Muốn ạ!"

Tạ Tông Diệu không để ý mỉm cười, dễ lừa thật đấy. Có thể giao cặp heo Peppa này cho Minh Huy chăm sóc thì cậu ấy có thể nhẹ nhõm được rồi.

Hai nhóm người cùng va vào nhau ở cửa, Minh Huy đang nắm tay Mộ Châu nhìn thấy Tạ Tông Diệu đang nắm tay hai cô em gái thì hai người đều sửng sốt. 

"Anh...... cũng bị đuổi ra ngoài à?" Minh Huy không nói nên lời.

Tạ Tông Diệu nhún vai, xem ra đối phương cũng gặp phải tình huống khó xử như cậu ấy. Tình cảm của ba mẹ quá tốt thì con cái cũng trở nên dư thừa.

Không chỉ dư thừa mà cậu ấy còn trở thành công cụ che đậy.

"Như vậy, chúng ta cùng đến nhà mợ Nhan đi!" Minh Huy búng tay nói.

Một nhóm trẻ con chạy về biệt thự ẩn giấu trong rừng ở phía đối diện, cũng không biết có chuyện gì đang xảy ra bên trong.

................

Cuối cùng Trần Bắc Đàn cũng dỗ dành được cậu nhóc Nhan Lĩnh để cậu bé ngoan ngoãn đi chơi Lego với bảo mẫu.

Nhan Tranh đã ngâm mình trong suối nước nóng được một lúc, qua cửa kính trong suốt sát đất, cô ấy có thể thấy Trần Bắc Đàn vào trong phòng ngủ cởi quần áo, làn da màu lúa mì của anh ta được nhuộm vàng bởi ánh đèn sáng, cánh tay rắn chắc toả ra hormone. Cô ấy không đến gần mà nhìn từ xa làm cho cô ấy cũng hơi miệng đắng lưỡi khô. Có lẽ cô ấy nên gọi một ly nước cam.

Nhan Tranh nuốt nước miếng, giọt nước nhỏ xuống. Cô ấy ngậm miệng lại.

Trần Bắc Đàn cởi áo sơ mi và quần tây ra, mở cái hành lý duy nhất chưa bị người giúp việc dọn dẹp, lấy một cái roi da nhỏ xinh có hoạ tiết mèo con ra.

Nhan Tranh cắn môi, mắng một câu: "Ông già biến thái! Sao có thể mang thứ này đi nghỉ được chứ!!!!"

Người đàn ông đi về phía Nhan Tranh với cơ thể trần trụi và đôi chân thon dài, những ngón tay với khớp xương rõ ràng nắm chặt lấy cái roi da dài nhỏ, khuôn mặt vô cảm, thậm chí còn có phần hơi lạnh lùng.

Đây là dấu hiệu cho thấy h.am mu.ốn của người đàn ông đang tăng cao, anh ta sẽ không để lộ bất cứ biểu cảm nào, thậm chí còn có phần hung dữ như một con sư tử mạnh mẽ đang săn mồi cho bữa tiệc tối nay.

Nhưng Nhan Tranh lại thích nhìn anh ta như vậy, cô ấy cảm thấy vô cùng phấn khích.

Trần Bắc Đàn để thứ đó sang một bên, đi vào trong suối, nhìn chằm chằm vào cô ấy một lúc, sau đó kéo cô ấy đến, giữ chặt cằm cô ấy rồi hôn cô ấy thật sâu.

Nụ hôn vô cùng mãnh liệt và mạnh mẽ.

Nhan Tranh vừa rê.n rỉ hét lên vừa đập nước trong suối, cô tức giận thở hổn hển ôm lấy cổ anh ta, kiễng chân, đôi mắt đen nhánh nhìn anh ta chăm chú: "Em muốn anh đánh vào mông em, chồng ạ."

Cổ họng Trần Bắc Đàn như nghẹn lại, anh ta gần như mất kiểm soát vì câu nói này. Anh ta bèn lật ngược Nhan Tranh lại, nắm chặt lên gáy cô ấy rồi ấn cô ấy xuống mép suối.

"Thoả mãn em ngay đây Babydoll của anh. Đứng vững nào."

Giờ đây lấy roi là điều thừa thãi, anh ta dùng chính bàn tay mình.

Bộp ~ âm thanh chìm trong suối nước nóng rồi trở nên vô cùng gợi cảm. Hai mắt Nhan Tranh mơ hồ, tay chắp lại, cằm tì vào vòng tròn nhỏ do cánh tay tạo thành.

Cảm giác đến từ bàn tay ấy làm cho cô ấy gần như phát điên, cô ấy nhấc mông lên cao hơn làm cho anh ta càng thêm phấn khích.

Nước trong suối cần được thay mới rồi.

Chờ đến khi họ kết thúc, lúc đi ra, họ bị giật mình bởi căn phòng đầy ắp trẻ con. Trần Bắc Đàn cảm thấy như mình vừa vào động con nít! Sao tất cả lại ở trong phòng anh ta rồi!

Tiểu Châu và Tiểu Kỳ vô cùng đáng yêu, mềm mại gọi: "Chú Đàn! Chúng con đến chơi với anh Tiểu Lĩnh ạ!"

Trần Bắc Đàn nhìn chằm chằm vào hai đứa nhóc mềm mại này, bỗng nhiên trở nên mềm lòng. Nếu anh ta và Nhan Tranh có một cô con gái thì sẽ ra sao đây?

Nhan Tranh đỏ mặt ngồi giữa đám trẻ nhìn chúng chơi Lego.

Bên kia Trần Vi Kỳ và Dịch Tư Linh cũng đang đỏ mặt, họ gặp nhau giữa đường và đều phát hiện rằng không tìm thấy con mình đâu. Họ hỏi nhau và đều phát hiện ra cả hai đều chẳng tìm thấy cả mấy đứa nhóc đâu cả.

Cuối cùng họ cũng tìm thấy con trong phòng Nhan Tranh và cùng thở phào nhẹ nhõm.

"Anh đã bảo không thể nào biến mất rồi mà bảo bối, Minh Huy thông minh lắm." Trang Thiếu Châu an ủi Trần Vi Kỳ.

Trần Vi Kỳ đánh anh, hung dữ nói: "Lần sau không được như thế nữa!"

Trang Thiếu Châu cười: "Anh không nghe thấy, ừmmm, em nói gì thế?"

Trần Vi Kỳ đánh anh thêm vài cái nữa.

"Chúc mừng năm mới, bảo bối." 

Chúc mừng năm mới. Hi vọng mọi nguyện vọng sẽ đều trở thành hiện thực.

k9win
Bạn cần đăng nhập để bình luận