Nhà Ma Của Tôi Liên Thông Với Địa Phủ
Chương 389: Chương 389
Nhóc Thiên Đạo hiện ra, gương mặt không giấu nổi vẻ cau có. Nó khoanh tay, hậm hực nói:
"Phiền chết đi được."
Tuy miệng thì than phiền, nhưng nó vẫn mang ra một bình trà, đặt xuống bàn có phần miễn cưỡng.
Doãn Trạch nhìn về phía Lê Diệu, ánh mắt mang theo thắc mắc:
"Cô đang nói chuyện với ai vậy?"
"Hử?" Lê Diệu nghiêng đầu, suy nghĩ một chút rồi đáp, "Coi như chủ nhân của tiên phủ đi."
"Khí linh à?" Doãn Trạch gặng hỏi.
"Cũng có thể gọi vậy." Cô nhún vai.
Câu trả lời khiến trong lòng Doãn Trạch nổi lên sóng lớn. Khó trách nàng được gọi là "nữ Phúc Vận", đến cả khí linh của một tòa tiên phủ cũng nghe lời cô ấy răm rắp. Không phải ai cũng có được bản lĩnh như thế.
Hắn cố gắng giữ bình tĩnh, tiếp tục hỏi:
"Lúc nãy tôi thấy trên tiên phủ sấm sét vang dội, là xảy ra chuyện gì sao?"
"Không có gì nghiêm trọng," Lê Diệu nhẹ nhàng đáp như không, "tôi chỉ viết một bộ tâm pháp thôi."
Doãn Trạch sửng sốt:
"Viết… tâm pháp?"
Hắn nghe rõ từng chữ, nhưng vẫn không thể hiểu hết hàm ý trong lời nàng. Viết tâm pháp? Nghĩa là… sáng tạo ra một bộ công pháp mới?
Trong tu giới, chỉ có những đại năng đỉnh cấp mới dám động vào lĩnh vực sáng tạo tâm pháp – thứ có thể liên kết linh khí trời đất, dẫn dắt tu luyện giả bước vào cảnh giới cao hơn. Một nữ tu trẻ tuổi như cô, lại có thể nhẹ nhàng nói ra hai chữ "viết tâm pháp", chẳng lẽ cô thực sự làm được?
Doãn Trạch ngồi bất động, đầu óc trống rỗng, không thể thốt nên lời.
Thấy hắn ngây ra, Lê Diệu cảm thấy vô cùng thú vị. Cô giơ tay vẫy vẫy trước mặt hắn, mỉm cười hỏi:
"Này, đang nghĩ gì vậy? Sao ngẩn người ra thế?"
Doãn Trạch giật mình hoàn hồn, vẫn chưa dứt khỏi chấn động vừa rồi. Hắn ngập ngừng hỏi:
"Tôi… tôi có thể xem thử bộ tâm pháp đó không?"
Lê Diệu liếc nhìn bàn trà bừa bộn, cúi xuống tìm một hồi, vừa định ném quyển tâm pháp ra thì bị nhóc Thiên Đạo nhảy dựng lên, chặn lại:
"Cô điên rồi à? Đây là tâm pháp Siêu Thiên cấp! Sao có thể tùy tiện đưa cho người khác xem được?"
Nhưng Lê Diệu chẳng hề để tâm. Đây là tâm pháp do chính cô viết ra, đương nhiên cô có quyền quyết định cho ai xem.
Cô ném quyển sách về phía Doãn Trạch, thản nhiên nói:
"Nè, chính là cái này đấy."
Doãn Trạch vội vàng đón lấy, cúi đầu lật từng trang. Càng đọc, sắc mặt hắn càng thay đổi, đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó là khiếp sợ, cuối cùng cả người cứng đờ như tượng đá.
"Đây… cái này… cô…"
Hắn ngẩng đầu lên, không dám tin vào mắt mình. Là thiếu chủ nhà họ Doãn, hắn tu luyện một bộ tâm pháp Thiên cấp danh chấn một phương. Vậy mà so với bộ tâm pháp của Lê Diệu, công pháp của nhà họ Doãn lại trở nên cạn cợt và thô ráp.
Chỉ mới đọc vài đoạn, hắn đã cảm thấy đan điền nóng lên, thức hải sôi trào, linh khí trong người vận chuyển không ngừng.
Hắn vội vã thu tâm thần, không dám tiếp tục đọc nữa.
Một lúc sau, Doãn Trạch đột nhiên đứng bật dậy, quỳ xuống trước mặt Lê Diệu, dập đầu ba cái, giọng thành khẩn:
"Vãn bối ngu muội, có mắt không thấy Thái Sơn, đã mạo phạm tiên tôn. Mong tiên tôn rộng lượng tha thứ."
Lê Diệu nhấc chén trà, nhấp một ngụm, ánh mắt lạnh nhạt nhìn hắn. Trong lòng cô thầm khen: đúng là thiếu chủ của danh môn đại tộc, vừa thông minh, vừa phản ứng nhanh.
Cô không vội lên tiếng. Doãn Trạch cúi đầu trầm mặc, rồi quyết định thành thật. Hắn kể lại toàn bộ mọi chuyện, từ lời tiên đoán của Thiên Cơ Các về nữ Phúc Vận, đến việc các thế gia ngấm ngầm đặt cược, theo dõi nhất cử nhất động của cô.
Kết thúc lời kể, hắn lại cúi đầu, giọng nói đầy hối lỗi:
"Những việc tôi làm trước đây, dù có là mệnh lệnh từ gia tộc, cũng không tránh khỏi sai lầm. Mong tiên tôn lượng thứ."
Doãn Trạch không chỉ thông minh, mà còn có mắt nhìn người. Vừa tiếp xúc với bộ tâm pháp kia, hắn đã hiểu ngay người đứng trước mặt mình không phải kẻ phàm tục. Có thể sáng tạo ra tâm pháp cấp bậc siêu việt như thế, ít nhất cũng phải là tồn tại cấp tiên tôn, thậm chí còn hơn thế.
Lúc này, hắn đã biết rõ, nếu còn giữ tâm cơ hay mưu mẹo gì, chỉ tổ tự rước họa vào thân. Cách tốt nhất là thẳng thắn, trình bày rõ ràng mọi chuyện.
Lê Diệu đặt chén trà xuống, chống cằm, ánh mắt quét qua người Doãn Trạch vài lần.
Trong lòng cô không khỏi cảm thấy thú vị. Thiếu chủ nhà họ Doãn quả nhiên không tầm thường, phản ứng lanh lẹ, biết tiến lui. So với nhóc Thiên Đạo lúc nào cũng bốc đồng nóng nảy, hắn quả thực khôn khéo hơn nhiều.
Cô vốn định ở lại thế giới này thêm một thời gian để du ngoạn, nhưng từ sau khi nhóc Thiên Đạo phát hiện thân phận thật sự của cô, nó canh chừng cô sát sao, gần như không rời nửa bước.
Giờ biết thêm chuyện cô từng nuôi dưỡng viên cầu của vùng đất Xám, nhóc Thiên Đạo lại càng thêm cảnh giác, không giấu được vẻ đề phòng.
Thấy thái độ của nó như vậy, Lê Diệu cũng chẳng muốn kéo dài nữa. Cô quyết định sớm giải quyết mọi chuyện, sau đó rời đi.
Lê Diệu chỉ lặng lẽ nhìn Doãn Trạch, ánh mắt bình thản, không nói một lời.
Một lát sau, Vương Ngũ bước vào, hơi cúi người báo cáo:
"Tiên tử, những người khác cũng mong được gặp mặt."
Lê Diệu gật đầu:
"Cho họ vào."
Chẳng mấy chốc, Tần Phong Nhiên, Tư Mã Cương cùng nhóm thiên tài khác bước vào Tiên Phủ. Vừa bước vào, ánh mắt họ lập tức rơi xuống người Doãn Trạch — hắn đang quỳ gối trang nghiêm giữa đại điện, không nói gì, sắc mặt cực kỳ nghiêm túc.
Cảnh tượng ấy khiến tất cả đều sững sờ. Nét cười cợt nhả trên mặt Tần Phong Nhiên biến mất trong tích tắc. Tư Mã Cương và em gái hắn lập tức thu lại ánh mắt hời hợt, trở nên thận trọng. Mấy người nhà họ Trương thậm chí còn khẽ lùi lại nửa bước, kín đáo quan sát đường lui.
Ai cũng biết rõ Doãn Trạch là thiên tài ngông cuồng nhà họ Doãn, thân phận tôn quý, tính tình lại cao ngạo. Vậy mà giờ phút này, hắn lại cam tâm tình nguyện quỳ trước mặt một nữ tử trẻ tuổi — dù là vì tâm phục khẩu phục hay bị ép buộc, thì cũng đã nói lên một điều: Lê Diệu… thật sự không đơn giản.
Cô hoàn toàn không giống vẻ ngoài ôn hòa, vô hại mà họ vẫn tưởng. Cô cũng không phải một phàm nhân chưa nhập đạo, mà giống như một người đã bước vào cảnh giới “phản phác quy chân”, uy áp ẩn tàng.
Trong lòng mỗi người đều tự dựng lên đủ loại kịch bản, bầu không khí trở nên căng thẳng.
Người đầu tiên hành động lại là kẻ trẻ tuổi nhất — Trương Ngũ Cửu. Hắn cực kỳ nhạy bén, vừa thấy Doãn Trạch quỳ, liền hiểu rõ tình thế, lập tức quỳ theo. Tiếng “phịch” vang lên rất vang dội, rõ ràng, dứt khoát.
Trương Nhị Bát đứng cạnh hắn giật mình, thở dài một tiếng:
"Nhanh thật đấy, quỳ cái rụp luôn."
Không khí trong điện trở nên nặng nề. Ai nấy đều có suy nghĩ riêng, nhưng chưa ai dám hành động thiếu suy nghĩ.
Lúc này, Tư Mã Khinh nhẹ giọng dò hỏi:
"Lê… tiền bối?"
Lê Diệu nghe vậy, liền phẩy tay, giọng dịu đi:
"Không cần căng thẳng thế. Ngồi xuống đi, mọi người. Cũng không cần gọi tôi là tiền bối, cứ gọi tên là được."
Lời này vừa dứt, ánh mắt tất cả liền đổ dồn về phía Doãn Trạch — rõ ràng họ định lấy phản ứng của hắn làm cơ sở để quyết định.
Doãn Trạch khẽ gật đầu, đứng dậy rồi cúi người ngồi xuống. Sau đó, hắn lấy ra một quyển công pháp, nhẹ nhàng đặt trước mặt Lê Diệu, giọng cung kính:
"Tiên tôn, công pháp này tên là gì vậy?"
"Hợp Nguyên." Lê Diệu đáp ngắn gọn.
"Hợp Nguyên..." Doãn Trạch lặp lại hai từ đó, như thể đang nghiền ngẫm. Vừa dứt lời, khí tức quanh thân hắn đột nhiên rung động, rõ ràng có dấu hiệu sắp đột phá.
Lê Diệu chăm chú nhìn hắn, nhẹ giọng nói:
"Không ngờ anh lại phù hợp đến vậy. Được rồi, mang về luyện đi."
Doãn Trạch sững người, tưởng như mình nghe nhầm. Đây là công pháp vượt cả cấp Thiên, thế mà cô lại cứ thế… tặng cho hắn?
"Đây là… cho tôi sao?" – hắn lắp bắp, không giấu được sự chấn động.
Chỉ được nhìn lướt qua đã là một ân huệ, vậy mà cô lại không chút do dự, trao thẳng tay?
Sau vài giây định thần, hắn lập tức quỳ xuống lần nữa, dập đầu bái tạ.
Cảnh tượng ấy khiến Tần Phong Nhiên và những người khác tròn mắt.
"Tên này bị gì vậy?" – có người lẩm bẩm – "Sao cứ quỳ tới quỳ lui hoài thế?"
Lê Diệu khẽ phẩy tay, ý bảo hắn đứng lên. Ánh mắt cô chuyển sang nhìn nhóm người còn lại, môi khẽ nhếch lên thành một nụ cười:
"Các anh đến đây là vì muốn đòi lại đồ bị tôi lừa, đúng không?"
Tần Phong Nhiên còn chưa kịp đáp, thì Trương Ngũ Cửu đã nhanh nhảu chen lời:
"Không dám, không dám! Chúng tôi chỉ đến… thăm cô thôi!"
Lê Diệu bật cười. Cậu nhóc này… miệng đúng là lanh thật.
Không muốn vòng vo, cô đi thẳng vào chủ đề chính:
"Tôi biết mục đích của các anh. Giờ thì nói đi, chuyện về các chủ Thiên Cơ Các là như thế nào?"
Câu hỏi khiến tất cả thoáng giật mình.
Cô… thậm chí còn biết cả chuyện Thiên Cơ Các?
Mọi ánh mắt lại lần nữa nhìn nhau, không giấu nổi vẻ kinh ngạc.
Doãn Trạch chậm rãi lên tiếng:
"Thiên Cơ Các được lập từ gần ngàn năm trước, chuyên đưa ra những lời tiên đoán. Đến nay chưa từng sai một lần."
"Vậy à?" – Lê Diệu gật đầu, chớp mắt – "Còn về nữ Phúc Vận thì sao? Tiên đoán về cô ta đã xuất hiện bao nhiêu lần rồi?"
Doãn Trạch im lặng thật lâu, rồi trầm giọng đáp:
"… Bảy lần."
"Vậy có nghĩa là," – ánh mắt Lê Diệu trở nên lạnh đi – "các người đã dựa vào tiên đoán của cô ta để tranh đoạt phúc vận, đúng không?"
Không ai lên tiếng. Doãn Trạch cũng không dám gật đầu, chỉ cúi thấp đầu im lặng.
Sự im lặng này… lại là lời thừa nhận rõ ràng nhất.
Chẳng có gì lạ. Cũng không lạ khi Thiên Đạo không thể động đến chủ nhân Thiên Cơ Các. Cô ta đâu có trực tiếp ra tay, chỉ đưa ra tiên đoán mà thôi. Để rồi các thế gia tu tiên tự động cướp đoạt phúc vận, kết dây nhân quả với người bản địa.
Trải qua hàng trăm năm, từng bước từng bước, họ vừa làm tổn thương Thiên Đạo… lại vừa buộc chặt chính mình vào ràng buộc nhân quả.