Nhà Ma Của Tôi Liên Thông Với Địa Phủ
Chương 317: Chương 317
Sa Sảng lồm cồm ngồi dậy, mắt vẫn díp lại vì buồn ngủ. Cô liếc nhìn đồng hồ báo thức rồi lẩm bẩm:
"Trời ơi… mới có bảy giờ? Sớm vậy sao? Mình còn chưa ngủ đủ giấc nữa…"
Dù mệt mỏi rã rời, Sa Sảng vẫn cố chống tay ngồi dậy, lừ đừ nhìn Đại Mộng và Đường Điềm đang tràn đầy năng lượng trước mặt.
"Các cậu không thấy mệt hả?"
"Không mệt chút nào." – Đại Mộng cười tươi, gương mặt rạng rỡ như chưa từng trải qua một ngày rong chơi mệt nhoài. – "Tối qua mình ngủ ngon lắm, sáng dậy thấy tinh thần phơi phới, không hề uể oải tí nào."
Đường Điềm gật đầu hưởng ứng:
"Mình cũng vậy! Ngủ dậy cái là muốn chạy vòng vòng luôn á."
Ngay cả Từ Tinh Tinh—người thể trạng yếu nhất trong nhóm—cũng cười dịu dàng:
"Mình cũng không cảm thấy mệt gì cả, sáng nay thậm chí còn thấy khỏe hơn mọi ngày."
Sa Sảng tròn mắt nhìn ba người, kinh ngạc thốt lên:
"Trời ơi, các cậu là người sắt à? Mình thì như bị xe tải cán qua ấy. Chân đau nhức, người rã rời, mở mắt thôi cũng khó..."
Cô nhìn qua từng người, càng lúc càng khó hiểu. Hôm qua rõ ràng cả nhóm đi chơi cùng nhau, ăn giống nhau, nghỉ ngơi cùng giờ, tại sao chỉ mình cô mệt?
Bỗng dưng, như có tia sáng loé lên trong đầu, Sa Sảng lập tức ngẩng đầu, giọng nghi hoặc:
"Có phải… là vì các cậu đã uống Dịch Dưỡng Nguyên không?"
"Rất có thể đấy!" – Đại Mộng đáp ngay.
Từ Tinh Tinh cũng gật đầu, giọng đầy ngạc nhiên:
"Mình bị cảm cả tuần nay rồi mà sáng nay bỗng dưng thấy hết sạch. Viêm mũi dị ứng cũng không còn nữa…"
"Trời đất ơi!" – Đường Điềm reo lên đầy phấn khích. – "Dịch Dưỡng Nguyên hiệu quả thần kỳ vậy sao? Mình phải mua thêm vài lọ mang về cho ba mẹ uống thử mới được!"
Cả nhóm bắt đầu bàn tán rôm rả, ai cũng có ý định gom hàng trước khi sản phẩm này trở nên quá đắt đỏ hoặc khan hiếm.
Riêng Sa Sảng thì càng không thể chậm chân. Sự khác biệt giữa người uống và không uống Dịch Dưỡng Nguyên hiện rõ mồn một. 600 tệ một lọ? Không thành vấn đề, cô nhất định phải mua ngay!
Thu dọn xong xuôi, cả nhóm ăn sáng qua loa rồi lập tức quay lại Nhà Ma để mua thêm thuốc. Nhưng chưa tới nơi, bốn người đã chết lặng khi thấy cảnh tượng trước mắt.
Một hàng người dài dằng dặc xếp hàng ngay ngắn từ hiệu thuốc nhỏ kéo dài đến tận cuối sảnh nghỉ, thậm chí còn uốn lượn thành nhiều vòng. Khung cảnh đông đúc đến mức gần như chật kín cả khu vực.
"Trời ơi, chuyện gì vậy?" – Đường Điềm trố mắt nhìn dòng người. – "Mới qua một đêm thôi mà sao đông thế này? Họ đều đến mua Dịch Dưỡng Nguyên sao?"
Cả nhóm nhanh chóng nhập vào hàng, đứng sau một chàng trai trẻ rồi nhỏ nhẹ hỏi:
"Anh ơi, anh cũng đang xếp hàng để mua Dịch Dưỡng Nguyên à?"
Chàng trai gật đầu:
"Đúng rồi. Không xếp hàng thì không mua được đâu."
Anh ta nhìn cả bốn người rồi hỏi lại:
"Mấy bạn cũng thấy bài đăng trên mạng nên mới đến đây à?"
"Bài đăng nào cơ ạ?" – Đại Mộng ngơ ngác hỏi lại.
Chàng trai liền giải thích:
"Bây giờ Dịch Dưỡng Nguyên gần như cháy hàng toàn quốc. Rất khó mua được, trừ khi có mối. Có người đăng bài nói rằng ở Nhà Ma Phong Đô vẫn còn hàng, thậm chí mua thoải mái, không giới hạn số lượng."
"Anh ta kể đã uống ba lọ, giờ khỏe như trâu. Thế là mọi người ào ào lên mạng nhờ mua hộ, thậm chí còn gọi người thân tới tận đây để xếp hàng giúp!"
"Nhìn kỹ thì mấy người phía trước đa phần là dân buôn cả đấy. Họ mua xong đem bán lại giá cao kiếm lời."
Đường Điềm há hốc miệng:
"Chuyện này nghe như đùa vậy… Chỉ là thuốc bổ mà nổi như vậy sao?"
"Không hề đùa đâu!" – chàng trai càng nói càng hào hứng. – "Các bạn không biết chứ Dịch Dưỡng Nguyên giờ hot lắm. Người khỏe uống thì còn khỏe hơn. Người yếu thì khỏi bệnh luôn! Sáng nay tôi vừa đọc tin tức, nhóm nghiên cứu của giáo sư Khuất ở Đại học Nam Phương phát hiện loại dịch này khi kết hợp với một tế bào đặc biệt, có khả năng tiêu diệt tế bào ung thư."
Vừa nói, anh ta vừa lấy điện thoại ra, mở ứng dụng TikTok định cho họ xem bài viết thì bất chợt xuất hiện thêm thông báo mới.
"Trường Đại học Tây Bắc công bố nghiên cứu mới: Dịch Dưỡng Nguyên có thể khôi phục chức năng tụy bị tổn thương—tin mừng lớn cho bệnh nhân tiểu đường."
Cả nhóm chưa kịp hết ngỡ ngàng thì thêm một tin khác nhảy lên:
"Đại học Kinh Thành tuyên bố: Dịch Dưỡng Nguyên có tác dụng cải thiện rõ rệt các bệnh tim mạch!"
Chàng trai siết chặt điện thoại trong tay, mắt đỏ hoe vì xúc động.
"Hôm nay nhất định tôi phải mua bằng được. Dù có phải xếp hàng cả ngày cũng không sao."
Chưa ai kịp nói gì thì tiếng bàn tán quanh đó đã râm ran. Từ người lớn đến thanh niên, ai nấy đều ngỡ ngàng trước chuỗi tin tức dồn dập, không ai ngờ rằng chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, không chỉ người dân, mà cả giới y học cũng đã "phát cuồng" vì loại thuốc này.
"Trời ơi trời ơi… Dịch Dưỡng Nguyên đúng là thần dược rồi! Kết hợp với thứ gì cũng thành kỳ tích!" – Đường Điềm thốt lên, hai tay ôm đầu đầy sửng sốt.
Sự xuất hiện của Dịch Dưỡng Nguyên chẳng khác nào một cơn địa chấn làm rung chuyển cả giới y học. Các chuyên gia, học giả khắp nơi đều phát cuồng. Báo cáo nghiên cứu, phân tích lâm sàng, thậm chí cả các hội thảo cấp quốc gia đều nhắc đến cái tên này như một bước đột phá y học chưa từng có.
Tin tức lan rộng nhanh đến mức ai ai cũng nghe qua, chỉ trong một đêm đã trở thành tâm điểm của mọi cuộc trò chuyện.
Tại nhà họ Tề, trong bữa sáng, chị dâu cả của Tề Triển Bằng – người luôn theo dõi tin tức thời sự – vừa cầm điện thoại vừa cười, nói với chồng:
"Anh có biết Dịch Dưỡng Nguyên do em Hai bào chế đã chính thức ra mắt chưa? Tin tức đang bùng nổ khắp nơi đó!"
Tề Đại thản nhiên khoát tay, không thèm ngẩng đầu:
"Anh chẳng quan tâm."
Chị dâu cả không tin. Giờ này mà còn không quan tâm? Tin tức về Dịch Dưỡng Nguyên đang tràn ngập trên mọi nền tảng truyền thông. Cô chắc chắn là chồng mình biết, chỉ là cố tình làm ra vẻ không để ý vì sĩ diện mà thôi.
"Anh thử mở điện thoại ra mà xem, đầy rẫy tin tức luôn. Trước đây anh coi thường em Hai, nói cậu ấy chỉ biết làm chuyện linh tinh. Giờ thì sao, bẽ mặt chưa?"
Tề Đại cau mày, buông đũa xuống, giọng bực bội:
"Ăn cơm có yên không hả?"
Chị dâu cả hừ một tiếng đầy tức giận:
"Anh thì giỏi cái gì? Cứ tưởng mình nhìn người chuẩn, ai ngờ lại nhìn nhầm chính em ruột. Em Hai không những có năng lực, mà còn giỏi hơn anh nhiều!"
Lúc này, con gái của họ cũng xen vào, giọng đầy tự hào:
"Chú Hai giỏi thật đó! Bạn bè con ai cũng đang bàn tán về Dịch Dưỡng Nguyên. Khi con nói đó là sản phẩm do chú con làm ra, tụi nó ghen tị muốn chết!"
Cô bé ngẩng cao đầu, mặt rạng rỡ như đang khoe huy chương.
Tề Đại bị vợ con đồng loạt “tấn công”, mặt sầm lại, cơn giận càng bốc lên:
"Đừng có nói vớ vẩn. Chỉ là một loại thực phẩm chức năng được quảng cáo quá đà thôi! Thằng nhóc Tề Nhị đó lúc nào cũng không đáng tin. Đem sản phẩm thực phẩm chức năng đi thổi phồng thành kỳ tích y học, không sợ bị bóc mẽ à? Anh đang chờ xem ngày nó gặp xui xẻo."
Lời còn chưa dứt, điện thoại trên bàn rung lên. Anh ta liếc nhìn màn hình – là cuộc gọi từ Viện trưởng Bệnh viện tỉnh Phong Thành.
Tề Đại hơi nhíu mày. Viện trưởng gọi cho mình làm gì? Cha anh ta mất đã lâu, gần đây trong nhà cũng không ai bị bệnh nặng.
Mang theo thắc mắc, anh nhấc máy. Vừa nghe đầu dây bên kia, một giọng nói gấp gáp vang lên:
"Anh Tề, làm ơn giúp tôi liên lạc với cậu Hai – Tề Triển Bằng. Tôi gọi cho cậu ấy nhiều lần rồi mà không được. Không còn cách nào nên mới gọi nhờ anh."
Tề Đại chau mày:
"Viện trưởng, có chuyện gì vậy?"
Giọng viện trưởng càng thêm tha thiết:
"Là về Dịch Dưỡng Nguyên! Các chuyên gia trong bệnh viện tôi đều điên đầu vì không mua được hàng. Các đội nghiên cứu khác thì đạt kết quả lớn, còn chúng tôi thì đến một lọ cũng không có! Anh Tề, xin anh giúp tôi đặt 1000 lọ, giá cả có thể thương lượng, cao hơn cũng được!"
Tề Đại nhất thời nghẹn lời:
"..."
"Anh Tề, tôi thật sự rất cần. Xin anh, chỉ cần giúp tôi một lần này thôi!"
Tề Đại im lặng hồi lâu, rồi nói chậm rãi:
"Viện trưởng, anh đừng bị mạng xã hội mê hoặc. Dịch Dưỡng Nguyên cũng chỉ là một loại thực phẩm chức năng thôi mà."
Viện trưởng thở gấp, như cố kìm nén sự sốt ruột:
"Anh không phải người làm khoa học nên không hiểu. Dịch Dưỡng Nguyên là một kỳ tích y học, là bước ngoặt! Tôi van anh, làm ơn giúp tôi!"
Trước sự khẩn thiết đó, Tề Đại chỉ có thể đáp:
"Được rồi, tôi không hứa chắc đâu, nhưng tôi sẽ thử liên hệ với Tề Nhị xem sao."
Vừa cúp máy chưa được một phút, điện thoại lại rung lên. Lần này là một đối tác kinh doanh quen thuộc, cũng gọi đến với cùng một lý do – nhờ lấy càng nhiều Dịch Dưỡng Nguyên càng tốt.
Trong lúc Tề Đại còn đang hoang mang chưa kịp tiêu hóa những gì đang diễn ra, điện thoại không ngừng đổ chuông. Cuộc gọi này chưa kết thúc, cuộc khác đã chen vào. Người thì xin giới thiệu, người thì đề nghị chiết khấu, người thậm chí sẵn sàng đặt trước cả năm.
Chỉ trong chưa đầy nửa tiếng đồng hồ, anh ta đã nhận hơn chục cuộc điện thoại liên tục.
Cuối cùng, không chịu nổi nữa, Tề Đại đành tắt máy, tay run lên vì lo lắng lẫn hoảng hốt.
Ngay lúc đó, điện thoại của vợ anh cũng đổ chuông. Hai vợ chồng liếc nhau, ai cũng hiểu – lại là người gọi đến nhờ mua Dịch Dưỡng Nguyên.
Chị dâu cả nhìn chồng, nhỏ giọng hỏi:
"Anh nói xem… Dịch Dưỡng Nguyên có thật sự thần kỳ đến vậy không?"
Tề Đại không biết trả lời thế nào. Giọng anh ta lạc đi:
"Anh cũng không rõ nữa… chuyện này hoàn toàn vượt khỏi dự đoán."
Người lớn vẫn còn bán tín bán nghi. Nhưng trẻ con thì khác. Chúng chẳng cần hiểu sâu xa, chỉ cần tin tưởng là đủ.
Cô con gái nhỏ hớn hở lấy từ trong cặp ra một lọ Dịch Dưỡng Nguyên, giơ lên trước mặt cha mẹ, ánh mắt lấp lánh:
"Chú Hai đúng là tuyệt vời! Con muốn uống ngay bây giờ!"