Nhà Ma Của Tôi Liên Thông Với Địa Phủ

Chương 313: Chương 313

Nghe vậy, mắt Nam Kỳ sáng rực lên.

Nhà Ma Phong Đô vốn nổi tiếng khắp nơi, ai ai cũng biết đến. Nếu đây là công ty con của Nhà Ma, vậy thì chắc chắn không thể dễ dàng phá sản như lời đồn được.

Tuy nhiên…

Ánh mắt Nam Kỳ lướt quanh, không khỏi lo lắng khi thấy lực lượng vũ trang được trang bị tận răng đứng gác khắp nơi. Anh ta nuốt nước bọt, hạ giọng hỏi:

"Mấy người đó là ai thế?"

Lâm Tĩnh Văn hơi do dự. Chuyện về Dịch Dưỡng Nguyên còn chưa được công bố, cô không thể tiết lộ quá nhiều, đành lảng tránh bằng một câu trả lời mơ hồ:

"Hiện tại công ty đang hợp tác với nhà nước phát triển một loại dược phẩm mới. Đây là thông tin tuyệt mật. Những người kia là đội bảo vệ được điều tới, để đảm bảo an toàn."

Cô nghiêm túc quay sang nói với bố mẹ Nam Kỳ:

"Cậu, mợ, Dược Phẩm Dưỡng Nguyên là đơn vị thuộc diện bảo mật cấp cao, tuyển chọn nhân sự vô cùng nghiêm ngặt. Người bình thường không có cơ hội vào làm."

"Chỉ vì anh họ cháu từng đến Nhà Ma Phong Đô, trải qua tận thế cực hàn, hơn nữa cháu cũng cam đoan đảm bảo, nên gia đình mình mới được đặc cách vào đây. Nhưng từ bây giờ, phải hết sức cẩn trọng. Quan sát kỹ, học hỏi nhiều, nói ít thôi. Miệng phải kín như bưng, tuyệt đối không được làm lộ bất cứ điều gì. Nếu có chuyện gì bất thường, lập tức báo lại cho cháu, hiểu chưa?"

Ba người Nam Kỳ đều là người tính tình hiền lành, lại vốn nhát gan, bị lời dặn dò của Lâm Tĩnh Văn dọa cho tái cả mặt. Họ vội vàng gật đầu lia lịa:

"Yên tâm, yên tâm. Chúng tôi nhất định giữ kín, không hé răng một chữ."

Lâm Tĩnh Văn hài lòng, gật đầu:

"Vậy mọi người cứ thu dọn đồ đạc trước. Tạm thời ở đây một thời gian. Cháu có việc phải ra ngoài."

Dứt lời, cô nhanh chóng rời đi.

Nam Kỳ cùng bố mẹ đặt hành lý xuống, bắt đầu quan sát khắp nơi.

Căn hộ này có ba phòng ngủ. Một phòng dành cho bố mẹ anh, phòng ở giữa là của Nam Kỳ, còn phòng còn lại là của Lâm Tĩnh Văn. Cửa phòng cô không đóng, từ ngoài có thể thấy rõ bên trong đặt hai chiếc giường. Một giường đã được trải sẵn chăn nệm, còn giường kia vẫn trống.

Điều kiện sinh hoạt khá tốt. Có lẽ những căn hộ khác trong khu này cũng được bố trí tương tự: ba phòng ngủ, một phòng khách, mỗi phòng ngủ có hai giường, bếp và khu sinh hoạt chung thì dùng chung.

Mẹ của Nam Kỳ vào kiểm tra nhà bếp và nhà vệ sinh, càng nhìn càng yên tâm.

"Chỗ này ổn thật đấy!" bà khẽ khen.

Trong khi đó, ở một nơi khác, Tề Nhị đang bận rộn chuẩn bị cho buổi ra mắt sản phẩm. Đột nhiên, anh nhận được cuộc gọi từ anh trai. Đầu dây bên kia nói:

"Về nhà một chuyến đi, có khách muốn gặp em."

Tề Nhị tựa người ra sau ghế, xoa nhẹ thái dương. Giọng anh thản nhiên hỏi:

"Ai vậy?"

"Là anh Cả và anh Ba nhà họ Lâm từ Ninh Thành tới."

Nghe đến cái tên "nhà họ Lâm ở Ninh Thành", Tề Nhị lập tức hiểu ra—người nhà của Lâm Tĩnh Văn đã tìm đến tận nơi.

Anh nhíu mày, chẳng có tâm trạng tiếp đón ai lúc này. Không nghĩ ngợi nhiều, anh dứt khoát:

"Em không rảnh."

Nói xong liền cúp máy, không cho đối phương thêm cơ hội nào.

Tề Đại không ngờ em mình lại từ chối phũ phàng như thế, đứng ngẩn người mất mấy giây mới định thần lại. Anh ta định nói thêm gì đó, nhưng điện thoại đã bị cắt ngang, khiến anh ta tức đến phát điên.

"Thằng này… đúng là cứng đầu! Chẳng biết điều tí nào!" anh lầm bầm, giận đến nghiến răng.

"Thế này thì sau này chắc chẳng làm nên trò trống gì!"

Tề Đại đặt điện thoại xuống, cố nặn ra nụ cười xã giao với hai vị khách:

"Thật ngại quá, thằng Hai nhà tôi đang bận quá, không thu xếp được. Nhưng để tôi sắp xếp lại lịch. Ngày mai, tôi sẽ đưa nó đi cùng hai vị dạo chơi ở Phong Thành, thay lời tiếp đãi."

Nghe vậy, anh Cả và anh Ba nhà họ Lâm liếc nhìn nhau. Trong ánh mắt cả hai lóe lên vẻ lạnh lùng. Rõ ràng, họ đã nhận ra: Tề Nhị cố tình tránh mặt, không hề có ý định gặp họ.

Nếu đã như vậy… đừng trách họ không khách sáo.

Anh Cả nhếch môi, cười lạnh:

"Ý tốt của anh Tề, chúng tôi xin ghi nhận. Nhưng mục đích chuyến đi này của chúng tôi… là để tìm em gái."

Tề Đại thoáng sửng sốt:

"Em gái nhà họ Lâm?"

Trong đầu anh ta lập tức hiện lên hình ảnh của cô tiểu thư nổi danh nhà họ Lâm—Lâm Minh Châu. Cô gái ấy được cưng chiều như báu vật trong tay, muốn gì được nấy. Ngay cả một người đàn ông như anh ta cũng từng nghe danh tiếng của cô.

"Chẳng phải cô ấy luôn được nhà họ Lâm bảo bọc cẩn thận hay sao?" anh ta nghĩ thầm. "Sao bây giờ lại bỏ nhà ra đi thế này?"

"Là Lâm Tĩnh Văn." Anh cả nhà họ Lâm chậm rãi giải thích, giọng điềm đạm nhưng chứa đầy ẩn ý. "Tôi còn một cô em gái, tính tình ngang ngạnh, không hiểu chuyện. Chỉ vì mâu thuẫn nhỏ trong nhà mà đòi bỏ đi, bao lâu nay không thèm quay về. Tôi đã tốn rất nhiều công sức mới điều tra được, thì ra con bé đang làm việc tại Dược phẩm Dưỡng Nguyên – công ty của cậu Tề Nhị."

"À..." Tề Đại gật gù, cuối cùng cũng hiểu ra mọi chuyện.

Anh ta thầm nghĩ, hóa ra mục đích nhà họ Lâm tiếp cận không phải vì làm ăn gì, mà chỉ đơn giản là chuyện gia đình. “Chuyện này thì đơn giản thôi,” Tề Đại tỏ ra không mấy bận tâm, khoát tay nói, "Ngày mai tôi bảo thằng Hai nhà tôi gọi cô Tĩnh Văn tới, chúng ta cùng ngồi ăn một bữa cơm, vừa gặp mặt vừa nói chuyện."

"Anh Tề hiểu nhầm rồi." Giọng anh cả Lâm chùng xuống, lạnh đi vài phần. "Con bé đó ngỗ nghịch lắm. Chúng tôi không phải muốn gặp mặt hòa giải gì cả, mà là muốn dạy cho nó một bài học."

"Hử?" Tề Đại hơi nhíu mày, vẻ ngạc nhiên hiện rõ. "Ý anh là sao?"

Anh cả Lâm không vòng vo: "Tôi muốn nhờ cậu Hai sa thải Lâm Tĩnh Văn."

"Ồ, hóa ra là chuyện này." Tề Đại bật cười, ra vẻ nhẹ nhõm. "Tôi cứ tưởng là chuyện gì nghiêm trọng, hóa ra chỉ là chút việc nhỏ như vậy. Không vấn đề gì cả. Lát nữa tôi sẽ gọi cho thằng Hai, bảo nó sắp xếp."

"Vậy làm phiền anh Tề." Anh cả Lâm khẽ gật đầu. Sau đó, anh cùng người em trai đứng dậy cáo từ, rời khỏi nhà họ Tề.

Ra tới bên ngoài, anh ba Lâm mới cất tiếng hỏi: "Anh cả, anh nói xem, liệu cậu Hai có thực sự chịu sa thải Lâm Tĩnh Văn không?"

Anh cả Lâm lắc đầu, thở dài: "Không đâu. Cậu Hai chính là người đang đứng sau chống lưng cho Tĩnh Văn. Vừa rồi chỉ mới nghe đến chúng ta, cậu ta đã lập tức dập máy. Rõ ràng là biết rất rõ chuyện nhà họ Lâm."

Anh ba Lâm cau mày: "Vậy sao anh còn tốn thời gian nói chuyện với Tề Đại?"

Anh cả Lâm liếc sang, không giấu được vẻ khó chịu: "Sao em lúc nào cũng nóng nảy như vậy? Anh đang tạo áp lực với Tề Đại, để ông ta hiểu rõ rằng – nếu cậu Hai không làm theo, thì đừng trách anh không khách sáo."

"Nhớ lấy lời anh: oan gia nên giải không nên kết."

Sau khi hai anh em họ Lâm rời đi, vợ của Tề Đại từ trên lầu bước xuống. Cô ta đã nghe được toàn bộ cuộc đối thoại vừa rồi.

"Chuyện này không đơn giản đâu." Cô nhíu mày, giọng mang theo sự nghi ngờ. "Tuy không cùng thành phố, nhưng em cũng nghe loáng thoáng chuyện nhà họ Lâm. Cô con gái út – Lâm Tĩnh Văn – từ nhỏ đã không được yêu thương. Nghe đâu bị con gái nuôi trong nhà bắt nạt đến thảm thương."

"Nhà đó đúng là có vấn đề. Con ruột thì hắt hủi, còn con nuôi thì cưng như vàng. Người ta đồn bên ngoài rằng nhà họ bị Lâm Minh Châu – con gái nuôi – dùng bùa ngải thao túng."

Nói tới đây, cô không giấu nổi bực dọc: "Em nghi lần này nhà họ Lâm tới không chỉ đơn giản là muốn sa thải Lâm Tĩnh Văn đâu."

Cô trách chồng: "Việc này có uẩn khúc, anh không nên nhận lời thay em Hai. Làm vậy là ép người quá đáng."

"Đàn bà các cô lúc nào cũng thích phức tạp hóa mọi chuyện." Tề Đại cau có. "Chỉ là chuyện nhỏ như móng tay. Sa thải thì sa thải, có gì đâu mà rắc rối?"

Vợ anh ta tức giận ra mặt: "Dù có muốn sa thải cũng phải để em Hai quyết định. Sao anh lại tự ý thay người ta? Quan hệ giữa hai anh em nhà anh vốn đã chẳng tốt, cũng vì anh cứ thích can thiệp vào chuyện của cậu ấy."

"Tôi làm anh cả, chẳng lẽ không được quản em mình à?" Tề Đại lớn tiếng, giọng đầy bực tức. "Cô đừng can thiệp nữa!"

"Yên tâm, tôi chẳng muốn dính dáng!" Vợ anh ta quát lại, rồi quay người bỏ lên lầu với vẻ mặt đầy thất vọng.

Tề Đại vẫn chưa nguôi giận, rút điện thoại ra gọi ngay cho em trai – Tề Nhị.

"Chú Hai, nghe anh nói này. Mau sa thải con bé Lâm Tĩnh Văn đi. Anh trai của nó đã thân chinh đến tận nhà mình rồi, mình đừng xen vào chuyện gia đình người ta nữa. Dứt khoát, giải quyết sớm cho yên chuyện!"

Bên kia điện thoại, Tề Nhị đang giữa cuộc họp. Anh ra ngoài, giọng bình tĩnh: "Anh cả, anh không hiểu chuyện này nên đừng can thiệp. Em tự biết phải làm gì."

"Biết cái gì mà biết!" Tề Đại quát. "Chú lập được cái công ty nhỏ xíu rồi bắt đầu tỏ vẻ hống hách à? Anh nói cho chú biết, đừng có mà đụng vào nhà họ Lâm. Giờ họ làm ăn phát đạt, danh tiếng lên như diều gặp gió."

"Chú mà làm họ phật ý, thể nào cũng rước họa vào thân."

Anh ta ngừng một chút rồi nói tiếp: "Với lại, dẹp ngay cái công ty nhỏ của chú đi. Anh nghe nói chú đang định hợp tác với một hãng dược, còn muốn mở rộng? Đừng có mà dại dột ném hết số tiền bố để lại vào đó!"

k9win
Bạn cần đăng nhập để bình luận