Nhà Ma Của Tôi Liên Thông Với Địa Phủ
Chương 237: Chương 237
Tiếp sau đó, Lê Diệu thử liên tục nhiều loại tấn công: từ kiếm khí, bùa chú, dị năng nguyên tố, thậm chí còn triệu hồi cả thiên lôi giáng xuống. Nhưng tất cả đều bị Tịch Tử Hạ dễ dàng hóa giải, không để lại chút thương tổn nào.
Tịch Tử Hạ chỉ khẽ cười, ánh mắt như nhìn một đứa trẻ đang quấy phá, không hề coi Lê Diệu ra gì.
Tịch Tử Hạ khoanh tay trước ngực, ánh mắt lạnh nhạt, dáng vẻ đầy kiêu ngạo. Cô ta nhếch môi, chậm rãi nói:
"Đừng phí sức nữa. Mấy trò vặt của cô chẳng khác nào gãi ngứa với tôi. Nếu cô còn một chút lý trí, tốt nhất là thả tôi ra. Có khi tôi còn nể tình mà tha mạng. Bằng không... đừng trách tôi không khách sáo."
Nghe vậy, con thỏ đen lập tức trợn mắt hét lên:
"Trời ơi! Cô ta kiêu ngạo quá mức rồi đấy!"
Như Hoa đứng bên cạnh cũng không giấu được vẻ khó chịu, ánh mắt sắc như dao nhìn chằm chằm Tịch Tử Hạ.
Còn Nhiếp Tiểu Thiến thì tức đến mức phồng má, hai tay siết chặt. Nhìn cái vẻ mặt ngạo mạn kia, cô chỉ muốn lao tới đấm cho vài cú thật mạnh.
"Đừng giận."
Lê Diệu nhẹ giọng trấn an, đưa tay ra ngăn cản đám bạn hồn ma đang bắt đầu xôn xao. Cô thản nhiên nói tiếp:
"Dù sao cô ta cũng không thể làm gì chúng ta. Không vội. Ngày mai chúng ta thử dùng độc xem thế nào."
Khi Nhà Ma đã đóng cửa, Lê Diệu triệu tập toàn bộ hồn ma trong phó bản lại họp một phiên đặc biệt. Không khí nghiêm túc như đang chuẩn bị cho một dự án lớn.
Chủ đề của cuộc họp vô cùng rõ ràng và độc đáo:
[Làm sao để giết Tịch Tử Hạ — kèm các phương pháp cụ thể và sáng tạo]
Mọi người tha hồ đề xuất, từ dùng độc dược, vũ khí nóng, dị năng, pháp thuật, bùa chú cho đến những cách quái gở nhất — tất cả đều được khuyến khích.
Lê Diệu nghiêm túc tuyên bố:
"Mọi người cứ phát huy hết trí tưởng tượng, đừng để bị giới hạn bởi nghề nghiệp hay thân phận. Bây giờ, nhiệm vụ cấp bách nhất của Nhà Ma là tiêu diệt Tịch Tử Hạ. Hãy biến cuộc họp này thành một cuộc 'động não tập thể' để tìm ra cách hiệu quả nhất!"
Cuộc họp đặc biệt ấy được tổ chức ngay sát không gian giam giữ Tịch Tử Hạ, không khác nào đang bàn chuyện ‘xử lý phạm nhân’ trước mặt đương sự.
Tịch Tử Hạ đứng trong không gian riêng biệt, sắc mặt không ngừng thay đổi. Cô ta cắn răng, cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng từng câu từng chữ của bọn họ cứ như kim châm vào tai.
Lúc này cô ta mới thật sự nhận ra — Lê Diệu không dễ thương, cũng chẳng hiền lành. Cô ta là một con quỷ… đội lớp người!
"Đáng ghét… quái quỷ thật!"
Sau khi cuộc họp kết thúc, Lê Diệu quay về ăn tối, vẻ mặt thoải mái, hoàn toàn không xem Tịch Tử Hạ là mối đe dọa.
Thái độ thờ ơ đó khiến Tịch Tử Hạ càng thêm giận dữ. Cô ta siết chặt nắm tay, gương mặt xanh mét.
Hệ thống 5678 cũng bắt đầu cảm thấy bất an.
Thực ra, chúng chưa từng lo lắng về chuyện bị thương. Trong một vị diện cấp thấp như Trái Đất, chẳng có gì có thể đe dọa đến ký chủ của họ.
Hơn nữa, thân thể hiện tại mà Tịch Tử Hạ sử dụng cũng không phải của cô ta thật sự. Trong trường hợp xấu nhất, họ hoàn toàn có thể rút lui, bỏ lại thân xác này.
Nhưng điều nằm ngoài dự tính là — bọn họ bị nhốt!
Nếu cứ bị giam như thế mãi, làm sao hoàn thành nhiệm vụ? Bị nhốt vài trăm năm thì nam nữ chính cũng đã chết mục xương rồi!
"Phải làm sao đây, đại lão?" Hệ thống 5678 bắt đầu hoảng.
Tịch Tử Hạ vẫn giữ được sự bình tĩnh, thấp giọng đáp:
"Đừng vội. Lê Diệu sẽ không để tôi ở đây mãi thế này. Cô ấy chắc chắn sẽ nghĩ ra cách tấn công tôi. Đến lúc đó, không gian sẽ dao động, tôi sẽ tìm ra lỗ hổng để thoát."
Cô ta đoán đúng một phần. Sau bữa tối, Lê Diệu lại xuất hiện.
Tịch Tử Hạ nhếch môi, tưởng chừng cơ hội đến rồi. Nhưng chưa kịp hành động, cô ta đã phải chết lặng khi thấy Lê Diệu ra tay… không phải để tấn công, mà là cắt rời không gian.
Lê Diệu khéo léo tách không gian giam giữ Tịch Tử Hạ khỏi toàn bộ phó bản của Nhiếp Tiểu Thiến, khiến hai không gian hoàn toàn nằm ở hai chiều khác biệt.
Nói cách khác, từ không gian của Nhiếp Tiểu Thiến, họ có thể dễ dàng tấn công Tịch Tử Hạ. Nhưng từ không gian mà Tịch Tử Hạ bị nhốt, cô ta không thể làm tổn hại hay ảnh hưởng đến phó bản bên ngoài — dù chỉ là một chút.
Không dừng lại ở đó, Lê Diệu còn cẩn thận gia cố không gian giam giữ, khiến nó trở nên vô cùng kiên cố, không để lộ bất kỳ vết nứt nào.
Tịch Tử Hạ dù cố gắng tấn công thế nào, cũng không thể làm không gian này rung chuyển, chứ đừng nói là phá vỡ.
Tịch Tử Hạ: "..."
Lê Diệu nhẹ nhàng phủi tay, tươi tỉnh nói:
"Xong rồi."
Thì ra, trong bữa tối, Thỏ Ngọc đã đến tìm cô, xin phép cho các thỏ con được 'luyện tập thể chất'. Chúng nghịch ngợm, dư năng lượng, không có chỗ xả.
Thỏ Ngọc đề nghị lấy Tịch Tử Hạ làm mục tiêu di động để lũ thỏ con luyện chiêu.
Lê Diệu thấy cũng ổn, nhưng lo Tịch Tử Hạ có thể phản công gây hại cho đám thỏ nhỏ, nên cô mới đích thân đến cắt không gian và gia cố lại, để đảm bảo an toàn tuyệt đối.
Các hồn ma nghe xong cũng vỗ tay rôm rả, cảm thấy cách này vừa thực dụng, lại vừa vui — đúng là một công đôi việc!
Đã lâu lắm rồi, những linh hồn trong Nhà Ma không còn cơ hội luyện tập thực chiến. Bầu không khí quá yên bình khiến bọn họ dần quên mất cảm giác chiến đấu là thế nào.
Giờ thì hay rồi—Tịch Tử Hạ xuất hiện, mang đến cho họ một "cơ hội vàng" để rèn luyện.
Tuy nhiên, vì chỉ có một “mục tiêu” duy nhất mà số lượng hồn ma lại quá đông, nên xảy ra tình trạng... không đủ để chia.
Trong lúc mọi người còn đang loay hoay chưa biết giải quyết ra sao thì Cát Tuấn Tài, với cái đầu cực kỳ nhanh nhạy, đã ngay lập tức nảy ra một ý tưởng:
"Tại sao chúng ta không tổ chức một đại hội thể thao? Chia mọi người thành từng đội, luân phiên luyện tập mỗi tối. Đội nào tiêu diệt được cô ta trước, thì giành chiến thắng!"
Ý tưởng này khiến Lê Diệu vô cùng hài lòng. Cô không chỉ gật đầu đồng ý mà còn hào phóng tài trợ phần thưởng:
“Mỗi ngày, ta sẽ cấp cho các đội 10.000 nén hương làm phần thưởng. Còn nếu đội nào tiêu diệt được Tịch Tử Hạ... sẽ nhận ngay một triệu nén hương!”
“Woa! Một triệu! Một triệu nén hương!!!” – đám hồn ma đồng loạt reo hò, phấn khích đến mức không giấu nổi vẻ thèm khát trong ánh mắt.
Cả đám nhìn Tịch Tử Hạ như thể cô ta là một miếng mồi béo bở, hoặc tệ hơn—một cái túi chứa đầy phần thưởng đang đứng giữa sảnh, chờ được “thu hoạch”.
Tịch Tử Hạ theo phản xạ lùi lại nửa bước.
Cô ta chưa từng xem những sinh linh ở các vị diện nhiệm vụ là mối đe dọa, cũng chưa bao giờ biết đến hai chữ “sợ hãi”. Từ trước đến nay, chỉ có người khác sợ cô ta, chưa từng có chuyện ngược lại.
Nhưng lần này, trước mặt một đám hồn ma cấp thấp, Tịch Tử Hạ lại bất giác cảm thấy... bất an.
Ánh mắt cô ta dần tối lại, dừng lại ở Lê Diệu, trong lòng bắt đầu tính toán.
Cô ta chợt hiểu ra—thì ra mục tiêu thực sự của Lê Diệu không phải là giết cô ta bằng sức mạnh, mà là... làm cô ta mất đi uy thế.
Lê Diệu biến một việc đáng sợ—tấn công Tịch Tử Hạ—thành một trò chơi tập thể, vui nhộn, hào hứng. Trước đây, dù bị nhốt, không một hồn ma nào dám bén mảng lại gần cô ta. Sự tà dị và mạnh mẽ của cô khiến bọn họ sợ hãi đến mức chỉ cần nhìn thôi cũng muốn né tránh.
Nhưng giờ thì khác. Cả đám đang hăng hái như thể sắp tham gia tiệc buffet, mà cô ta là món chính được bày sẵn trên bàn.
Tịch Tử Hạ khẽ cau mày. Lần đầu tiên, cô ta nhìn nhận nghiêm túc về Lê Diệu—một nhân vật giấy, nhưng tuyệt đối không thể xem thường.
Sau khi chuẩn bị đầy đủ, Đại hội Thể thao chính thức khai mạc. Những chú thỏ nhỏ bay lên không trung, kết thành dòng chữ rực rỡ sắc màu:
[ĐẠI HỘI THỂ THAO LẦN THỨ NHẤT NHÀ MA PHONG ĐÔ – CHÍNH THỨC BẮT ĐẦU!]
Bạch Linh mặc lễ phục chỉnh tề, cầm micro trên tay, đứng cạnh Tiểu đội trưởng Thành để dẫn chương trình.
Bạch Linh tươi cười cất giọng:
“Kính thưa quý vị lãnh đạo.”
Tiểu đội trưởng Thành tiếp lời, nghiêm túc không kém:
“Các vận động viên thân mến!”
Hai người đồng thanh hô vang:
“Chào buổi tối mọi người!”
Tiếng vỗ tay, tiếng hú reo vang khắp hội trường.
“Trong buổi tối tuyệt vời này, chúng ta tề tựu nơi đây,” – Bạch Linh phấn khích nói.
“Để cùng tham gia đại hội thể thao vô cùng hoành tráng và ý nghĩa này,” – Thành tiếp lời, giọng đầy khí thế.
“Chúng ta thi đấu với tinh thần hữu nghị là trên hết!”
“Cạnh tranh là thứ yếu!”
Hai người cùng nói:
“Cùng chia sẻ tinh thần thể thao rực cháy!”
Bạch Linh chỉ tay về phía Tịch Tử Hạ:
“Mục tiêu đang ở ngay trước mắt!”
Thành giơ cao tay phải, hô lớn:
“Các vận động viên dũng cảm, xông lên đi! Đánh gục cô ta, hạ gục cô ta, tiêu diệt cô ta!”
Đám hồn ma bên dưới đồng loạt giơ tay phải, hô vang như một đội quân được huấn luyện bài bản:
“Xông! Xông! Xông!”
Trên bầu trời, những chú thỏ nhỏ xếp hàng, chân phải giơ lên đều tăm tắp, đồng thanh hô:
“Đạp! Đạp! Đạp!”
Tịch Tử Hạ nhắm mắt lại, liên tục tự nhủ trong lòng: Không được tức giận, không được nổi giận với bọn sinh linh cấp thấp này...
Nhưng cảnh tượng hỗn loạn, lố bịch trước mắt khiến cô ta không thể giữ được bình tĩnh nữa. Cô ta nghiến răng, mắt mở to, trừng trừng nhìn Lê Diệu.
"Lê Diệu... giỏi lắm."