Nhà Ma Của Tôi Liên Thông Với Địa Phủ
Chương 256: Chương 256
Vừa đánh, bà vừa rơi nước mắt:
"Trời ơi là trời... sao tôi lại đẻ ra cái thằng khốn nạn thế này chứ?!"
Sa Bích gần như gào lên:
"Con không nói dối! Là Ngụy Ni đánh con thật mà! Con thề đấy! Tại sao bố mẹ lại không tin con chứ?!"
Anh ta tức đến mức run người, suýt đập đầu vào tường.
Bà Sa vội vàng ôm lấy con, ngăn lại:
"Đừng! Đừng đập đầu! Con đã bị thương đầy người rồi, còn muốn chấn thương sọ não nữa à? Thôi đừng nói chuyện này nữa, mau đi bệnh viện đã!"
Ông Sa cũng gật đầu:
"Đi bệnh viện trước đã, chuyện gì tính sau."
Nhưng Sa Bích vùng ra khỏi tay mẹ, hét lên trong tuyệt vọng:
"Không! Con nói thật mà! Là Ngụy Ni đánh con! Con van xin bố mẹ, lần này tin con đi!"
Sự hoảng loạn và biểu cảm đau khổ của Sa Bích khiến hai ông bà có chút dao động.
Chẳng lẽ… thật sự là do Ngụy Ni?
Ông Sa chau mày, lòng đầy nghi hoặc. Ông vẫn cảm thấy chuyện này khó tin. Ngụy Ni là cô gái yếu ớt, lúc nào cũng rụt rè, sức khỏe thì yếu... Làm sao cô ta có thể đánh lại một thằng đàn ông trưởng thành như Sa Bích được?
Cuối cùng, ông Sa nghiêm mặt nói:
"Được rồi, tao tạm thời tin mày. Bây giờ chúng ta cùng đến nhà mới của mày và Ngụy Ni, tao muốn đích thân hỏi cô ta, vì sao lại đánh mày?"
Vừa nghe thấy thế, Sa Bích chưa kịp vui mừng vì được tin tưởng, đã lập tức sợ hãi. Mặt anh ta tái mét như không còn giọt máu.
"Không được! Không được đi!" – Sa Bích lắc đầu như điên, liên tục ngăn cản.
Ông Sa sa sầm mặt:
"Tại sao không được? Có chuyện gì mà không thể đến đó?"
"Không thể đi! Nhất định không được đi!" – Sa Bích run rẩy, giọng nói lạc đi vì hoảng sợ. Nghĩ đến khuôn mặt lạnh lùng điên loạn của Ngụy Ni, anh ta thấy cả người như bị đông cứng.
Con đàn bà điên đó, nếu họ mà đến, chắc chắn sẽ chết cả lũ!
Nhưng ông Sa lại hiểu lầm. Ông nhìn biểu cảm hoang mang của con trai mà cho rằng anh ta đang giấu đầu lòi đuôi, đang hoảng vì lời nói dối sắp bị vạch trần.
"Hừ! Tao biết ngay mà!" – Ông Sa trừng mắt, gầm lên – "Cái đồ vô dụng này! Mày lại nói dối đúng không?!"
Bà Sa cũng tức đến run người. Bà gần như phát điên vì thất vọng:
"Sao lại sinh ra cái thằng con như mày chứ?!"
"Tại sao lại không cho đi? Mày sợ chúng tao phát hiện mày nói dối à?!" – Ông Sa lạnh lùng chất vấn.
Bà Sa thì lo lắng hơn, nắm chặt lấy tay con trai, giọng run run:
"Sa Bích... con nói thật với mẹ đi. Có phải mày gây án mạng rồi không? Mày đánh chết Ngụy Ni rồi à?"
Câu hỏi ấy khiến cả không khí trùng xuống. Ánh mắt ông Sa cũng trở nên nghiêm trọng.
Dù con trai ông có thể làm chuyện càn quấy, nhưng tuyệt đối không thể giết người. Nếu chuyện đó là thật, thì mọi chuyện đã vượt quá giới hạn.
"Không! Không có!" – Sa Bích hoảng loạn lắc đầu – "Cô ta không sao, thật mà! Con không đánh cô ta, là cô ta đánh con!"
Anh ta gần như sắp phát điên vì không ai tin mình.
Ông Sa lạnh giọng nói:
"Nếu vậy thì dẫn chúng tao đến gặp cô ta. Để tao tự hỏi rõ ràng."
"Không được!" – Sa Bích vẫn kiên quyết lắc đầu.
"Tại sao?"
"Bởi vì… cô ta sẽ giết chết cả ba chúng ta!" – Sa Bích hét lên, mắt mở to, giọng run rẩy đầy sợ hãi.
Nghe thế, ông Sa lập tức nổi giận:
"Nói láo! Đúng là cái đồ bịa chuyện!"
Bà Sa cũng lắc đầu đầy thất vọng:
"Trời ơi, sao con lại thành ra thế này hả Sa Bích?"
"Á á á…" – Sa Bích hét lên, gần như phát cuồng. Không ai tin lời anh ta. Không ai hiểu nỗi sợ hãi tột độ trong lòng anh ta lúc này.
Sa Bích gào lên trong tuyệt vọng, giọng khản đặc, vang vọng khắp gian nhà.
Thì ra… đây là cảm giác khi có trăm cái miệng cũng không thể thanh minh!
Anh ta quằn quại trong sự phẫn uất, trong nỗi tủi nhục nghẹn ngào. Quá tuyệt vọng, quá đau khổ… những cảm xúc ấy như sóng dữ cuốn trào, khiến tinh thần anh ta hoàn toàn sụp đổ. Không khống chế nổi nữa, Sa Bích đưa tay lên, bóp chặt cổ mình, như muốn tự kết thúc tất cả.
"Con ơi! Con làm gì vậy! Đừng tự làm hại bản thân!" – Bà Sa hoảng hốt hét lên, nhào tới ôm chặt lấy anh ta, nước mắt ràn rụa.
Ông Sa cũng lập tức xông tới, dùng sức gỡ tay con trai ra khỏi cổ, rồi ấn mạnh anh ta xuống nền nhà:
"Thằng điên này! Mày phát rồ thật rồi sao?!"
Nhìn bộ dạng cuồng loạn của con trai, ông Sa không khỏi giật mình. Chẳng lẽ xu hướng bạo lực của nó đã đến mức tự hủy hoại chính mình?
Không được, không thể để tình trạng này kéo dài nữa. Phải làm gì đó. Nếu cứ để thế này, thằng con ông sẽ chẳng khác gì một kẻ điên!
Nghĩ đến đây, ông Sa lập tức nảy ra một ý tưởng: Phải gọi Ngụy Ni về.
Chỉ cần có Ngụy Ni bên cạnh, làm cái bao cát tinh thần cho Sa Bích trút giận, có lẽ thằng con ông sẽ khá lên chút đỉnh.
Vừa trói hai tay Sa Bích ra sau lưng, ông vừa ra lệnh cho vợ:
"Bà, gọi điện ngay cho Ngụy Ni, bảo nó đến đây chăm sóc thằng này!"
Nghe vậy, Sa Bích ngơ ngác, sau đó sợ hãi tột độ. Anh ta há hốc miệng, gần như không tin vào tai mình.
"Gì cơ? Bố định trói con lại rồi giao cho Ngụy Ni sao? Bố ơi! Thế chẳng phải là ném con vào miệng cọp à?!"
Anh ta giãy giụa điên cuồng, la hét như kẻ mất trí:
"Không! Con không muốn gặp Ngụy Ni! Đừng mà! Đừng gọi cô ta đến đây!"
"Im cái miệng lại, mày gào hét cái gì, muốn điếc tai tao à!" – Ông Sa nổi nóng, không chần chừ, liền lấy khăn nhét vào miệng con trai, rồi cùng bà Sa trói chặt anh ta vào ghế.
Một lúc sau, Ngụy Ni đến.
Vừa bước vào, cô đã thấy Sa Bích bị trói như heo chờ mổ, nước mắt nước mũi tèm lem, ánh mắt hoảng loạn cực độ.
Khi ánh mắt họ chạm nhau, Sa Bích như bị sét đánh. Nhìn thấy Ngụy Ni lúc này, anh ta như thấy… thần chết. Cả người mềm nhũn, nước mắt tuyệt vọng cứ thế tuôn trào.
Xong rồi… xong thật rồi… đời mình đến đây là chấm hết!
Thấy con trai vừa nhìn thấy vợ đã khóc, bà Sa không khỏi hừ mũi đầy khó chịu:
"Hừ, đúng là vợ mới là quan trọng nhất. Nhìn thấy vợ cái là mừng rỡ đến phát khóc."
Sa Bích: "..."
Mẹ ơi, đây là nước mắt tuyệt vọng!
Nhìn con thế này mà giống đang vui lắm sao?!
Đúng là mắt mù thật rồi…
Ngụy Ni bước vào, ban đầu còn nghĩ lần này bị gọi tới là để cha mẹ Sa Bích "tính sổ", vì anh ta đã mách lẻo chuyện bị cô đánh.
Nhưng không ngờ, tình thế lại xoay chuyển chóng mặt. Núi sông thay đổi, vận mệnh xoay vòng!
Sa Bích gây ra quá nhiều tội lỗi, đến mức chính cha mẹ mình cũng chẳng còn tin lời anh ta nữa. Ngụy Ni vốn định cho cả nhà này một trận nhớ đời, nhưng nhìn thấy Sa Bích đã như người mất hồn, cô đổi ý. Tra tấn tinh thần như thế này… cũng không tồi.
Lúc này, ông Sa nghiêm mặt, hướng ánh mắt lạnh lùng về phía Ngụy Ni, quát lớn:
"Nhìn xem cô đi! Làm dâu kiểu gì thế hả? Chồng bị đánh đến mức này mà vẫn thản nhiên không lo lắng gì à?"
Ông hừ lạnh, gằn giọng:
"Còn không mau đi lấy thuốc, bôi thuốc cho chồng cô!"
Bà Sa cũng không chịu kém, tiếp lời với giọng châm chọc:
"Đúng đó! Đừng chỉ đứng đó mà nhìn. Mau lấy hộp thuốc ra, bôi thuốc cho Sa Bích đi!"
Ngụy Ni không nói gì, chỉ lặng lẽ tìm đến hộp thuốc, mở ra, lấy ra lọ dung dịch và mấy que tăm bông.
Bà Sa liếc mắt nhìn động tác của cô, cẩn thận căn dặn:
"Dùng dung dịch povidone iodine sát trùng thôi nhé, đừng dùng cồn. Dùng cồn đau lắm."
Ngụy Ni khẽ nhếch môi. Cô hiểu rồi.
Phải dùng cồn!
Cô lôi ra một chai cồn to, mở nắp, không nói không rằng, dội thẳng lên người Sa Bích.
Chất lỏng bốc hơi rát bỏng tiếp xúc với vết thương khiến Sa Bích như bị sét giật, toàn thân co rút. Anh ta hét lên một tiếng thất thanh, như thể linh hồn bị rút ra khỏi thể xác:
"ÁÁÁÁÁ!!!"
Anh ta giãy giụa điên cuồng, đá chân xuống đất, khiến cả người lẫn ghế ngã lăn ra sàn. Nằm co quắp trên nền nhà, anh ta tiếp tục gào thét:
"Ối ối ối! Đau quá! Cứu với!!!"
Dù miệng bị nhét khăn, tiếng hét vẫn xuyên qua lớp vải, chói tai vô cùng.
Đau chết mất! Cả người như bốc cháy! Linh hồn cũng đang run rẩy…
Bà Sa liếc nhìn con trai đang vật vã dưới sàn, lại lắc đầu chép miệng, giọng đầy ghen tuông:
"Trời đất… đau đến thế cơ à? Cưng chiều vợ thế là cùng. Biết làm nũng ra phết nhỉ!"
"Bảo sao, lấy vợ rồi thì quên mẹ. Thằng con này đúng là bất hiếu. Cả trái tim dâng hết cho vợ!"
Sa Bích gần như phát điên.
Đây là nỗi đau thể xác và tinh thần gộp lại! Vậy mà mẹ anh ta vẫn còn ngồi đó… ghen tị?!
Trong khi đó, Ngụy Ni nhìn thấy hiệu quả “đặc biệt” của cồn, ánh mắt sáng rực lên như phát hiện ra kho báu. Không chần chừ, cô với tay mở nắp thêm một chai cồn khác, từng bước tiến về phía Sa Bích…
Thấy vậy, Sa Bích sợ đến mức hồn bay phách lạc, nước mắt trào ra không kiểm soát được. Anh ta điên cuồng vùng vẫy, tuyệt vọng hét lên trong lòng như muốn nổ tung.
Tay chân bị trói chặt, miệng lại bị bịt kín, anh ta không thể la lên cầu cứu, chỉ có thể cố gắng phát ra những tiếng động, hy vọng có thể thu hút sự chú ý của cha mẹ đang ngồi ngoài phòng ăn.
Cứu mạng! Cứu con với! Bố mẹ ơi, mau cứu con! – Sa Bích gào thét trong tâm trí, ánh mắt đầy khẩn cầu.
Ngồi ngoài bàn ăn, ông Sa dường như nghe thấy tiếng lục cục phía trong phòng. Ông nhíu mày, định đứng dậy đi xem thử. Nhưng vừa nhấc người khỏi ghế, bà Sa đã đưa tay ngăn lại.
"Đừng quan tâm đến nó!" – bà Sa hừ một tiếng đầy khó chịu – "Nó cố ý gây tiếng động đấy, muốn gây sự để vợ nó thương hại thôi."
Giọng bà Sa đầy giận dữ và ghen tuông. Trong lòng bà trào dâng nỗi thất vọng: con trai lớn rồi mà chẳng ra gì, suốt ngày chỉ biết bênh vợ, đến mức chẳng còn để tâm đến mẹ đẻ.
Dù biết con trai mình nóng nảy, hay đánh vợ, nhưng bà Sa luôn tin rằng anh ta yêu Ngụy Ni thật lòng. Nếu không yêu, thì tại sao chỉ đánh mỗi vợ, không đánh người khác?
Bên trong, Sa Bích đang ra sức phát ra tiếng động, nghe thấy lời mẹ mình nói, suýt nữa tức đến trào máu.
Á á á!!! – Anh ta gào lên trong đầu – Mẹ mình có thể bớt vô lý được không? Con đau gần chết rồi mà bà còn ngồi đó ghen tuông với con dâu!
Lúc này, Ngụy Ni từ trong phòng bước ra, tay cầm một chai cồn. Cô ấy không nói không rằng, đổ cả chai lên những vết thương trên người Sa Bích.
“Aaaaaaa!!!” – Cảm giác bỏng rát tột độ khiến mắt anh ta trợn ngược, cả người co giật, rồi bất tỉnh tại chỗ vì đau đớn.