Nhà Ma Của Tôi Liên Thông Với Địa Phủ

Chương 306: Chương 306

Lâm Tĩnh Văn giải thích: "Ban đầu, tôi đã từng nghĩ đến việc tự tử ở phó bản Tận Thế Cực Hàn, muốn chết trong thế giới băng giá này. Tôi thậm chí còn để lại 30.000 tệ. Hôm nay tôi đến đây để xin lỗi cô. Tôi đã nghĩ quá ích kỷ, chỉ nghĩ cho bản thân mà không nghĩ đến nhà ma. Nếu tôi chết ở đây, sẽ gây phiền phức lớn đến mức nào cho nhà ma. 30.000 tệ cũng chẳng thể bù đắp được."

Lê Diệu thản nhiên đáp: "Hóa ra là xin lỗi vì chuyện đó à? Không sao đâu, tôi tha thứ cho cô."

Lâm Tĩnh Văn mím môi, vẻ mặt lộ rõ sự lo lắng. Sau một hồi do dự, cô lên tiếng: "Bà chủ... tôi có thể làm việc cho cô không?"

Lê Diệu hơi bất ngờ, nghiêng đầu hỏi lại: "Cô muốn làm việc ở nhà ma sao?"

Lâm Tĩnh Văn kiên định gật đầu.

Lê Diệu mỉm cười: "Tất nhiên là được. Nhưng vẫn phải qua phỏng vấn như mọi người khác nhé. Hãy theo dõi thông báo tuyển dụng của nhà ma, sắp tới có thể chúng tôi sẽ mở đợt tuyển dụng lớn. Cả nhà ma và Dược phẩm Dưỡng Nguyên đều đang cần thêm người."

Nói đến đây, Lê Diệu ngập ngừng một chút rồi hỏi: "Nếu nơi làm việc ở xa, cô vẫn chấp nhận chứ?"

Lâm Tĩnh Văn gật đầu ngay: "Tôi không sợ xa!"

Lê Diệu lắc đầu, giọng điệu nghiêm túc hơn: "Không phải là hơi xa đâu, mà là cực kỳ xa. Có khả năng sẽ không bao giờ quay lại nơi này được nữa."

Lâm Tĩnh Văn khựng lại trong giây lát, nhưng rồi lại nghiêm túc gật đầu: "Tôi không sợ. Càng xa càng tốt. Tôi muốn rời khỏi nơi này."

Cô gái ấy không còn gì vướng bận ở thế giới này nữa. Nhà ma là nơi duy nhất từng giang tay cứu rỗi cô, và giờ đây, nó cũng là nơi cô muốn dốc lòng cống hiến.

Sau khi hoàn tất một vòng kiểm tra nhà ma, Lê Diệu quay trở về căn phòng của mình ở tầng 16. Cô ngâm mình trong bồn nước nóng, thư giãn toàn thân, sau đó thay bộ đồ ngủ mềm mại, thả người nằm dạng chữ đại trên chiếc giường êm ái.

"Ưm... Ở nhà vẫn là thoải mái nhất."

Vừa dứt lời, mấy chú thỏ nhỏ đã nhanh nhẹn nhảy lên giường phục vụ cô. Một con thì xoa vai, một con đạp lưng, một con xoa chân, còn một con cầm que gỗ nhỏ nhẹ nhàng ấn huyệt lòng bàn chân.

Lê Diệu thoải mái đến mức suýt chút nữa đã ngủ thiếp đi. Nhưng ngay lúc đó, cô bỗng giật mình, mở mắt: "Ồ, không đúng! Suýt quên mất..."

Cô lập tức ngồi dậy, không thèm mở điện thoại, mà trực tiếp gọi: "Nhà ma? Nhà ma? Mau trả lời tôi, tôi biết cậu biết nói chuyện rồi."

Biểu tượng ứng dụng nhà ma trên màn hình điện thoại nhấp nháy hai lần, sau đó hóa thành một luồng ánh sáng trắng, bay thẳng vào lòng bàn tay của Lê Diệu.

Một giọng nói non nớt vang lên: "Từ giờ tôi sẽ ở đây luôn! Không cần mang điện thoại theo nữa."

Lê Diệu nằm sấp trên giường, chống cằm lên tay, nhìn luồng sáng trong lòng bàn tay: "Cậu biết nói chuyện từ khi nào vậy? Còn có thể truyền âm nữa?"

"Hi hi!" Ứng dụng nhà ma tỏ ra vô cùng tự hào. "Tôi nâng cấp rồi! Từ lúc có thể mở chi nhánh, tôi đã bắt đầu nâng cấp mình!"

"Nâng cấp?" Lê Diệu nhướng mày, giọng có phần trêu chọc. "Chỉ để biết nói chuyện thôi à?"

"Không chỉ có vậy!" Giọng nói non nớt kia hớn hở đáp. "Tôi bây giờ rất lợi hại!"

Nói xong, nó hóa thành một màn hình trong suốt, lơ lửng trước mặt Lê Diệu.

"Sao hả? Có ấn tượng không?"

Lê Diệu nhìn chằm chằm vào màn hình đó một lúc, rồi nhún vai: "Chẳng khác gì giao diện ở phó bản Tận Thế Cực Hàn. Cậu đấy, chẳng lẽ hơi lỗi thời rồi sao? Cũng không thấy có gì tiến bộ."

Ba chữ "không tiến bộ" như đâm trúng chỗ đau của ứng dụng nhà ma.

Màn hình trong suốt lập tức vặn vẹo điên cuồng giữa không trung, giọng nó tức đến phát run: "Ai không tiến bộ? Cô nói ai không tiến bộ? Tôi là ứng dụng tiên tiến nhất!"

Lê Diệu nhún vai ra vẻ chẳng thèm tin: "Vậy thì cho tôi xem chút bản lĩnh đi. Cậu nói nâng cấp, rốt cuộc chỉ là thêm cái loa và đổi giao diện thôi. Thế mà cũng gọi là nâng cấp? Ứng dụng gì mà chẳng khác gì bày trò màu mè."

Cô lắc đầu chán nản rồi tiếp tục mỉa mai: "Là ứng dụng di động thì nên học hỏi ứng dụng khác đi. Người ta nâng cấp là thêm tính năng mới. Còn cậu? Chỉ biết bày mấy trò lòe loẹt."

Ứng dụng nhà ma giận đến mức muốn bật lại ngay lập tức, nhưng đột nhiên, nó như phát hiện điều gì đó, lập tức trở nên hưng phấn.

"Nó đến rồi! Nó đến rồi!" giọng nó đầy kích động. "Lần này tôi làm lớn luôn!"

Ngay sau đó, màn hình trong suốt phát ra âm thanh chuông điện thoại réo rắt. Trên đó hiện ra hai biểu tượng quen thuộc: một nút xanh để nhận cuộc gọi và một nút đỏ để từ chối.

Lê Diệu nhướn mày, tỏ vẻ hứng thú: "Ồ? Ai mà gọi đến qua ứng dụng nhà ma thế này?"

Cô vẫy tay ra hiệu cho mấy chú thỏ nhỏ rời khỏi giường, rồi ngồi thẳng dậy, đưa tay nhấn vào nút nhận cuộc gọi: "Alo?"

k9win
Bạn cần đăng nhập để bình luận