Nhà Ma Của Tôi Liên Thông Với Địa Phủ

Chương 326: Chương 326

Trong số bốn anh em, anh Cả Lâm là người lớn tuổi nhất, từng trải hơn cả. Anh từng gặp qua Quan chủ Bình Dương, cũng biết rất rõ chuyện liên quan đến phúc nữ Minh Châu – một sự kiện từng làm chấn động giới huyền học.

Vừa rời khỏi phó bản Tiểu Thiến, gương mặt anh Cả bỗng trở nên nghiêm trọng. Anh nhìn ba người em, chậm rãi nói:

"Chủ của Nhà Ma Phong Đô… cũng là người trong giới huyền học."

"Cái gì cơ?!" – cả ba đồng thanh thốt lên, vẻ mặt sững sờ.

Anh Hai Lâm cau mày, vẫn chưa tin nổi vào tai mình:

"Anh Cả, anh nói nghiêm túc đấy à? Ý anh là… bà chủ Nhà Ma cũng là người tu hành pháp thuật?"

Anh Cả không trả lời ngay, chỉ tay về phía xa xa, giọng trầm xuống:

"Em nhìn đi, tất cả những gì bọn mình vừa thấy... có giống thế giới bình thường không? Không cần nói đâu xa, chỉ cần nhìn con thỏ kia là đủ hiểu rồi."

Cả ba quay đầu nhìn theo. Một con thỏ đen đang đứng… lơ lửng giữa không trung. Nó khoanh tay trước ngực, ánh mắt sắc lẹm, ánh lên vẻ uy nghi khiến người khác không dám coi thường.

"Anh nói thật đấy." – anh Cả Lâm tiếp tục, giọng khẽ khàng nhưng đầy chắc chắn – "Thứ này không phải là thỏ thông minh đâu, nó là thỏ yêu đấy!"

Bỗng nhiên, con thỏ đen lên tiếng, giọng rõ mồn một:

"Tôi thấy anh mới là yêu quái ấy! Còn dám vu oan cho bố đây, có tin tôi đá bay anh luôn bây giờ không?"

Câu nói vừa dứt khiến cả bốn người như hóa đá. Anh Cả Lâm còn giật mình lùi lại một bước, mãi sau mới lấy lại bình tĩnh. Anh quay sang nhìn các em, chỉ vào con thỏ:

"Thấy chưa? Thấy chưa? Nhà ai mà có con thỏ biết nói, lại còn biết nổi giận thế kia? Đấy không phải yêu quái thì là gì?"

Anh Ba, anh Hai và anh Năm Lâm lập tức cảnh giác, ánh mắt cảnh giác nhìn đám thỏ con đang lảng vảng gần đó.

Một con thỏ trắng như tuyết, tròn vo như cục bông gòn, đôi mắt đỏ hoe hoe ngước nhìn bọn họ. Giọng nó run run, đầy tủi thân:

"Chẳng lẽ Tuyết Tuyết có gì không tốt sao? Tại sao lại sợ Tuyết Tuyết chứ?"

Hình ảnh đó khiến tim anh Năm Lâm mềm nhũn. Anh bước tới, nhẹ nhàng bế con thỏ lên, cưng nựng như búp bê:

"Thôi mà, đừng nói thế. Tuyết Tuyết đáng yêu thế này, dù có là yêu quái thì cũng là yêu quái tốt bụng."

Anh Cả Lâm: "..."

Anh ta thực sự muốn cắt đứt quan hệ với đứa em này. Mới một con thỏ thôi mà đã bị dụ đến mức phản bội anh ruột, còn gì để nói nữa.

Lúc này, anh Hai Lâm nhìn quanh, hạ giọng ra hiệu:

"Chúng ta ra ngoài trước đi, chỗ này không tiện nói chuyện."

Anh Năm Lâm vẫn lưu luyến không rời, ôm con thỏ trắng trong tay, ngoảnh đầu lại như tiếc nuối.

Anh Ba Lâm không chịu nổi nữa, thẳng tay kéo cậu em út ra ngoài.

Khi đã rời khỏi phó bản, bốn người ngồi xuống nghỉ ở băng ghế đá gần đó. Không ai lên tiếng trong chốc lát. Cuối cùng, anh Hai Lâm phá vỡ im lặng:

"Anh em mình nên trực tiếp đến gặp bà chủ Nhà Ma."

Anh Cả Lâm khẽ cau mày, vẻ mặt lo lắng:

"Anh không yên tâm. Nếu bà ta thật sự là người tu đạo, biết pháp thuật thì nhỡ làm hại bọn mình thì sao?"

Anh Hai ngẩng đầu nhìn bầu trời, nheo mắt như đang nhìn xuyên qua những tầng mây:

"Trên đời này, không ai hoàn toàn vô dục. Người trong giới huyền học cũng có thứ họ cần, họ mong muốn. Bà chủ Nhà Ma chịu giúp Lâm Tĩnh Văn, chắc chắn là có điều kiện. Thứ mà Tĩnh Văn có thể hứa, anh em mình cũng có thể, thậm chí còn hơn."

Anh Ba Lâm gật đầu, đôi mắt sáng lên:

"Ý anh Hai là muốn kéo bà ta về phe mình?"

Anh Hai mỉm cười, giọng đầy ẩn ý:

"Chính xác. Biết đâu… đây chính là điều bà ta muốn. Có khi tất cả những gì diễn ra vừa rồi là để cho bọn mình thấy được năng lực của bà ta, rồi tự tìm đến. Dù là người trong giới nào, họ cũng là con người, mà đã là người thì không thoát khỏi bảy tình sáu dục. Chắc chắn bà ta cũng có điều muốn."

Anh Cả Lâm nghe vậy, không nói gì thêm, chỉ trầm ngâm gật đầu.

"Đi thôi." – anh Hai nói dứt khoát – "Gặp trực tiếp thì mọi chuyện mới rõ."

Họ quay lại sảnh nghỉ. Anh Hai Lâm bước thẳng đến quầy tiếp tân, nơi một cô nhân viên trẻ tên Tiểu Chanh đang trực.

"Chào cô, làm phiền một chút. Chúng tôi muốn gặp bà chủ Nhà Ma."

Tiểu Chanh ngẩng đầu nhìn, ánh mắt thoáng sửng sốt, rồi lập tức nở nụ cười lịch sự:

"Xin lỗi, bà chủ hiện đang bận, không tiện gặp khách."

Anh Hai Lâm nhếch mép cười khẩy:

"Không cần giả vờ. Cô chỉ cần nói với bà ấy rằng anh em nhà họ Lâm đến. Bà ấy sẽ hiểu."

Tiểu Chanh hơi cau mày, vẫn giữ giọng lễ phép nhưng cứng rắn:

"Xin lỗi, anh em nhà nào cũng không ngoại lệ. Dù là sáu anh em núi Mai Sơn đến, bà chủ cũng không tiếp."

Nghe đến đây, mặt anh Hai Lâm thoáng tối sầm lại. Anh Cả Lâm tiến lên, giọng trầm nhưng lạnh:

"Cô có biết Lâm Tĩnh Văn không? Chúng tôi là anh trai của cô ấy."

"À, các anh là người nhà của cô Tĩnh Văn à?" – Tiểu Chanh khẽ gật đầu, tỏ vẻ như đã hiểu ra, nhưng ngay sau đó giọng điệu trở nên lạnh nhạt hơn hẳn – "Xin lỗi, bà chủ không tiếp khách."

Anh Cả Lâm khẽ nhíu mày, không nói gì.

Anh Hai Lâm hít một hơi sâu, cố gắng giữ bình tĩnh: "Phiền cô chuyển lời, chúng tôi có việc rất quan trọng, nhất định phải gặp bà chủ một lần."

Tiểu Chanh giơ tay, chỉ về phía một căn phòng nghỉ nhỏ ở bên cạnh: "Nhìn thấy đám người trong kia không?"

Anh Hai Lâm theo hướng chỉ, nhìn vào căn phòng chật chội bên trong, thấy bên trong chen chúc không biết bao nhiêu người.

Anh chau mày: "Cô chỉ cho tôi cái này là có ý gì?"

Tiểu Chanh mỉm cười, vẻ mặt bình thản như không: "Tất cả họ đều đang chờ để gặp bà chủ. Ai cũng bảo có việc rất gấp, rất hệ trọng. Nếu các anh thực sự muốn gặp, mời vào trong lấy số, xếp hàng theo thứ tự."

Anh Hai Lâm im lặng.

Mặt mấy anh em nhà họ Lâm thoáng chốc trở nên tối sầm. Anh Ba Lâm nổi tiếng nóng tính, lập tức định lớn tiếng thì…

Chưa kịp mở miệng, Tiểu Chanh đã vung tay ra hiệu. Ngay lập tức, hai người đàn ông lực lưỡng, cao gần hai mét bước tới. Họ đứng chắn ngay trước mặt anh Ba, từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt lạnh tanh như đang nhìn một con kiến.

Anh Ba Lâm lập tức cụp mắt, cứng đờ người lại, không dám ho he nửa lời.

Tiểu Chanh cười tươi như không có chuyện gì: "Quý khách còn thắc mắc gì nữa không? Nếu không thì tôi xin phép đi trước."

Anh Ba Lâm gật đầu lia lịa: "Không... không có gì. Cô cứ đi đi."

Chờ Tiểu Chanh rời đi cùng hai người đàn ông khổng lồ kia, anh Ba mới thở phào nhẹ nhõm.

Hai tên đó đúng là quá khủng khiếp, chỉ cần nhấc tay lên thôi chắc cũng đủ bóp nát mình rồi. Thật sự không thể đụng vào.

"Bây giờ làm sao đây?" – Anh Năm Lâm quay sang hỏi, giọng đầy thất vọng – "Xem ra không dễ gì gặp được bà chủ Nhà Ma đâu."

Anh Hai Lâm nhíu mày, suy nghĩ chốc lát rồi nói: "Không còn cách nào khác, vào trong lấy số thôi."

"Gì cơ? Thật sự phải xếp hàng à?" – Anh Năm tròn mắt – "Anh có thấy bao nhiêu người đang ngồi bên trong không? Có khi phải chờ đến năm sau mất!"

Anh Cả Lâm đập nhẹ vào vai anh Năm, gằn giọng: "Đừng than thở nữa. Thằng Hai sẽ nghĩ cách lo liệu. Cùng lắm thì mua lại một số gần đầu là được."

"Phải rồi!" – Anh Năm như được khai sáng – "Mình có tiền mà! Mua lại cái số là xong."

Nghĩ là làm, anh Năm hăm hở chạy đi lấy số. Nhưng khi nhìn xuống tờ giấy trong tay, anh ta tức đến muốn chửi thề: "Con bà nó! Số hai nghìn tám trăm tám mươi tám?!"

Anh Năm nhìn nhân viên đứng gần đó, mặt đầy hoang mang: "Cho tôi hỏi... số của tôi thì bao giờ mới được gặp bà chủ?"

Người nhân viên liếc nhìn con số trên giấy, bình thản đáp: "Năm nay thì chắc không kịp đâu. Sang năm... cũng khó đấy. Năm sau nữa thì... còn phải tùy vận may."

Anh Năm Lâm cứng họng, méo cả mặt. "Chịu thật rồi. Không ngờ gặp bà chủ Nhà Ma mà còn khó hơn gặp tổng thống!"

Lúc này, anh Ba Lâm quyết định đi tìm người để thương lượng, hy vọng đổi được một số thứ tự gần đầu hơn.

Anh ta tiếp cận một thanh niên trẻ tuổi đang ngồi gần cửa sổ. Cậu ta ăn mặc bình thường, đồ thể thao giản dị, trông không giống người dư dả.

"Chào cậu." – Anh Ba bắt chuyện – "Cậu cầm số bao nhiêu?"

Cậu thanh niên trả lời thản nhiên: "Một nghìn linh ba. Còn anh?"

Nghe con số đó, anh Ba tỏ ra không hứng thú. Một nghìn linh ba vẫn chưa đủ gần đầu. Anh ta định quay đi thì cậu kia kéo tay lại, hỏi ngược:

"Khoan đã, số của anh là bao nhiêu?"

Anh Ba Lâm cau mày: "Hỏi làm gì?"

Cậu thanh niên cười cười: "Thì chẳng phải anh vừa hỏi tôi trước sao?"

Anh Ba hừ lạnh một tiếng: "Hơn hai nghìn."

"Ồ..." – Cậu ta nhún vai – "Vậy thì tệ hơn của tôi rồi. Không có gì để nói nữa."

Cậu thanh niên quay lưng bỏ đi, để mặc anh Ba đứng đó, mặt nghệt ra.

Anh Ba tiếp tục dò hỏi hết người này đến người khác. Nhưng phần lớn đều lắc đầu, hoặc giữ chặt số thứ tự, không muốn đổi.

Mãi đến khi phát hiện một cô gái trẻ cầm số tám trăm mấy, anh Ba mới thấy có hy vọng. Anh đang chuẩn bị bước đến thương lượng thì bỗng thấy... cậu thanh niên khi nãy lại xuất hiện, đã đứng trước mặt cô gái.

Anh Ba cau mày, trong lòng đầy bất mãn: "Lại là cậu ta?! Cậu này đi đâu cũng thấy mặt, đúng là phiền thật."

Anh ta định chen lên, cắt ngang, nhưng khi đến gần thì nghe thấy cậu thanh niên nói nhỏ với cô gái:

"Chúng ta đổi số nhé. Tôi trả cô mười ngàn."

k9win
Bạn cần đăng nhập để bình luận