Nhà Ma Của Tôi Liên Thông Với Địa Phủ

Chương 353: Chương 353

Việc tạo ra con người không hề đơn giản. Dù cô là chủ nhân vùng đất Xám, sử dụng linh khí của đất trời, thì việc sinh tạo sinh mệnh vẫn tiêu hao rất nhiều sức mạnh bản thân.

Cô cảm thấy kiệt sức, liền nằm xuống một nơi phong cảnh hữu tình để nghỉ ngơi.

Lần này, cô ngủ rất sâu.

Không biết bao nhiêu năm đã trôi qua. Khi cô ngáp một cái rồi mở mắt, thế giới trước mặt đã khác xưa rất nhiều.

Những con người từ đất sét đã phát triển mạnh mẽ, tạo thành các bộ lạc với sinh hoạt rõ ràng, bắt đầu xây dựng một xã hội sơ khai.

Lê Diệu mỉm cười hài lòng. Con người đã nhiều hơn trước, giờ thì cô có thể mở Nhà Ma rồi.

Dù thế giới này rộng lớn gấp nhiều lần so với Trái Đất, nhưng số lượng con người vẫn chưa đông đúc. Còn rất nhiều vùng đất hoang sơ chưa có người đặt chân đến, và giao thông vẫn vô cùng khó khăn…

Nếu các chi nhánh của Nhà Ma chỉ cố định ở một địa điểm, vậy thì rất có thể nhiều người suốt đời cũng chẳng bao giờ đặt chân đến được. Nghĩ đến điều đó, Lê Diệu cảm thấy không ổn chút nào. Cô lập tức đưa ra quyết định: mở một Nhà Ma lưu động.

Chỉ cần có ai đó, ở bất cứ đâu, hô to bốn chữ “Nhà Ma Phong Đô”, cô sẽ lập tức cảm ứng được và xuất hiện đúng nơi họ gọi.

"Được rồi, quyết định vậy đi!" – Lê Diệu gật đầu tự nhủ, khóe môi khẽ cong lên.

Hiện tại, Nhà Ma Phong Đô có tổng cộng bảy phó bản. Tuy nhiên, không phải cái nào cũng phù hợp để mang ra ngoài.

Phó bản Họa Bì thì quá kinh dị, người thường khó mà chịu đựng nổi.
Như Hoa lại quá trừu tượng, không dễ tiếp nhận với đại đa số.
Tiểu Thiến thì ổn hơn, dù có nhiều điều kỳ diệu nhưng vẫn trong phạm vi mà người xưa hoặc người chưa tiếp xúc công nghệ hiện đại có thể tiếp nhận.

Còn Sadako thì đành phải loại bỏ. Dù đây là phó bản nổi tiếng trong giới phim ảnh, nhưng nhiều vị diện lại chưa từng nghe qua, có thể dẫn đến cảm giác xa lạ hoặc không liên kết được.

Như vậy, bốn phó bản được chọn để đưa vào chi nhánh lưu động là: Tiểu ThiếnTận Thế Cực HànThỏ Ngọc và Đại Thánh.

Lê Diệu mở bảng hệ thống, truy cập mục Chi Nhánh, rồi bắt đầu tiến hành sao chép Nhà Ma Phong Đô.

Mặc dù bản sao gần như giữ nguyên cấu trúc, nhưng số lượng phó bản giảm xuống còn bốn. Hệ thống chi nhánh vô cùng thông minh: tuy người chơi ở các vị diện khác nhau cùng vào một phó bản, nhưng sẽ không nhìn thấy nhau, cũng không ảnh hưởng lẫn nhau.

Điều đó có nghĩa là, dù một người ở Trái Đất và một người ở Vùng đất Xám cùng vào phó bản Tiểu Thiến, họ cũng sẽ bị hệ thống tách biệt hoàn toàn.

Khi chi nhánh chính thức đi vào hoạt động, Lê Diệu bắt đầu thả ra những tấm danh thiếp đặc biệt—một dạng thư mời để thu hút du khách.

Những tấm danh thiếp này được rải khắp nơi, len lỏi vào từng ngóc ngách của thế giới.

Tại một bộ tộc hồ ly cổ xưa, có một cậu bé đang luyện ném đá thì vô tình phát hiện một tấm danh thiếp lấp lánh dưới bụi cỏ.

"Ơ? Cái gì đây?"

Cậu nhặt viên đá lên, bỏ vào túi da thú đeo bên hông, rồi tiến lại gần tấm danh thiếp. Cậu khoảng sáu, bảy tuổi, gương mặt tròn trịa bầu bĩnh, đội một vòng cỏ trên đầu, khuôn mặt loang lổ vết vẽ bằng đất sét và than đen, trông rất ngộ nghĩnh.

Cậu bé nhặt tấm danh thiếp lên, xoay qua xoay lại:

"Trông giống vỏ cây… nhưng không phải. Sao lại sáng lấp lánh nhỉ?"

Trên bề mặt danh thiếp có những họa tiết giống như chữ viết, nhưng cậu hoàn toàn không nhận ra được là gì. Nghĩ mãi không ra, cậu vội vàng chạy về làng.

"Mệ ơi! Mệ ơi! Mệ ơi!!!"

Chưa đến nơi, tiếng gọi đã vang vọng khắp khu đất trống trước khu nhà chính của bộ tộc.

Người được gọi là mệ chính là thủ lĩnh của bộ tộc hồ ly – một người phụ nữ quyền uy, vừa hiền hậu lại nghiêm khắc, được mọi người tôn kính. Trong tộc, họ thờ loài hồ ly, tin rằng hồ ly thông minh và có thể ban tặng trí tuệ, vận may.

Thấy cậu bé chạy ào về phía mình, người mệ bước ra, đưa tay vuốt nhẹ trán cậu:

"Con làm gì mà hét toáng lên thế? Không phải bảo đi luyện ném đá à? Mai phải theo chú Bảy đi săn rồi, không tập thì làm sao bắn trúng con gì?"

Cậu bé không trả lời, chỉ lôi tấm danh thiếp ra, đưa lên:

"Mệ xem nè! Con nhặt được cái này!"

Người mệ cầm lấy danh thiếp, giơ lên trước ánh nắng. Tấm danh thiếp có hình chữ nhật, chất liệu đặc biệt như gỗ mà không phải gỗ, tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ. Trên đó là những hoa văn kỳ lạ mà chưa ai trong tộc từng thấy.

Một vài người dân gần đó thấy lạ liền bu lại xem. Ánh sáng từ danh thiếp khiến ai nấy đều hiếu kỳ, nhưng cũng có phần cảnh giác.

Cậu bé ôm sát danh thiếp vào ngực, bảo vệ:

"Con là người nhặt được mà!"

Lúc này, một ông lão tóc bạc, có vai vế trong tộc, bước tới. Ông nhìn chằm chằm vào tấm danh thiếp, ánh mắt trầm xuống:

"Không chừng là… điềm xấu."

Nghe vậy, đám người xung quanh lập tức lùi lại, vẻ mặt ai nấy đều lo lắng.

Bởi thời gian gần đây, trong tộc liên tiếp xảy ra nhiều cái chết kỳ lạ. Người chết đều sưng phù tím tái, không rõ nguyên nhân. Giữa thời điểm nhạy cảm thế này, bất kỳ thứ gì kỳ lạ xuất hiện đều khiến họ sợ hãi.

Người mệ siết nhẹ vai cậu bé, nghiêm giọng hỏi:

"Con nhặt được cái này ở đâu?"

Cậu bé sợ đến mức suýt bật khóc, nhưng vẫn cố nhịn, dẫn mọi người đến chỗ phát hiện tấm danh thiếp.

Đó là một bãi cỏ rộng, xanh mướt, không hề có dấu hiệu khô héo, úa tàn hay bất kỳ thứ gì bất thường.

Người mệ thở phào nhẹ nhõm.

"Xem ra... không phải điềm dữ."

Tuy nhiên, bà vẫn không buông lỏng cảnh giác. Vật không rõ nguồn gốc, tuyệt đối không thể tùy tiện giữ bên người.

k9win
Bạn cần đăng nhập để bình luận