Nhà Ma Của Tôi Liên Thông Với Địa Phủ
Chương 258: Chương 258
Một người trong đám đông nghiến răng:
"Phải loại trừ! Phải tiêu diệt bọn sâu mọt như cô!"
Và dù nhà chồng Ngụy Ni có thế lực đến đâu, có thể phong tỏa một vài nguồn tin, nhưng… liệu có thể che giấu được hàng ngàn, hàng vạn tiếng nói đồng loạt dậy sóng không?
Giữa lúc đám đông đang xôn xao, có người lớn tiếng hô lên:
"Mọi người đừng sợ! Chúng ta cùng nhau đăng lên TikTok, ngày nào cũng đăng! Tôi không tin, nhiều người cùng làm vậy mà cô ta còn bịt miệng được!"
Một người khác hùa theo:
"Đúng rồi! Cùng nhau đăng! Phải cho cả nước biết chuyện này!"
Lời vừa dứt, đám đông bỗng sôi trào, ai nấy đều phẫn nộ, có người nghiến răng nói:
"Đánh chết con đàn bà độc ác kia đi!"
Giữa làn sóng căm phẫn ấy, Ngụy Ni lại khẽ nhếch môi cười. Đôi mắt cô ấy ánh lên sự tỉnh táo và lạnh lùng.
Cô biết, cho dù đây chỉ là một giấc mơ... nhưng giấc mơ ấy quá chân thực, như thể cô đã sống thêm một kiếp người nữa. Và từ hai kiếp sống đó, cô rút ra một điều rõ ràng:
Chỉ dựa vào mình, cô không thể thắng nổi nhà họ Sa.
Ngụy Ni hiểu rõ bản thân. Cô không học hành đàng hoàng, không có kiến thức pháp luật, không biết thủ tục tố cáo là gì, càng không biết phải tìm bằng chứng ở đâu. Nếu đi theo con đường chính quy, cô không có cửa thắng.
Điều duy nhất cô có thể làm là khuấy động dư luận, biến câu chuyện này thành một quả bom truyền thông, để sự phẫn nộ của cộng đồng trở thành sức ép không ai có thể dập tắt.
Ngay lúc ấy, cô thấy một người đang lén lút quay clip rồi bỏ chạy. Ngụy Ni lập tức nhào tới, túm chặt lấy anh ta, giận dữ hét:
"Tôi thấy anh quay TikTok rồi! Mau xóa đi! Nếu không, tôi sẽ tìm người đến bắt anh đấy!"
Người kia vùng vẫy thoát ra, chen qua đám đông bỏ chạy. Ngụy Ni tức đến mức dậm chân thình thịch:
"Anh chạy đi đâu! Tôi cảnh cáo anh rồi đấy, tôi đã nhớ mặt anh! Tôi còn chụp ảnh anh lại rồi, chỉ cần anh còn ở thị trấn này, dù có chui xuống đất, tôi cũng sẽ đào lên mà tìm!"
Cô ấy lại quay sang hét với theo:
"Anh tưởng chạy được à? Ở nhà ga tôi có người! Anh biết Tào Minh không? Chồng tôi quen thân với Tào Minh đấy! Anh mà đến ga, tôi sẽ bắt được ngay!"
Rồi cô quay lại đối mặt với đám đông, chỉ tay quát:
"Còn các người nữa! Đừng có mà đăng lên mạng! Tôi nói thật đấy, cả bên viễn thông, bên công an, bên truyền thông, nhà tôi đều có người! Tôi nói một câu là họ xóa sạch hết clip của các người!"
Không chờ ai hỏi, cô bắt đầu liệt kê:
"Anh họ tôi làm ở đài truyền hình. Chú tôi là cục phó viễn thông. Bạn thân tôi là cháu ruột giám đốc công an. Cảnh sát mạng cũng có người của tôi…"
Cô đọc liền một hơi hơn chục cái tên, kèm theo chức vụ và nơi làm việc.
Nói xong, cô nhìn quanh, nhếch miệng đắc ý:
"Sợ chưa? Nhà tôi có người chống lưng. Không phải dạng vừa đâu!"
Một số người ban đầu còn cho rằng cô bị điên, nhưng khi nghe đến những cái tên quen thuộc, sắc mặt họ dần thay đổi. Vì nhiều cái tên trong đó… quả thật tồn tại.
Chẳng lẽ cô nói thật?
Chẳng lẽ phía sau nhà họ Sa thật sự có một thế lực ngầm?
Ngụy Ni vẫn đứng giữa phố, gào lên, chửi bới, khoe khoang, đe dọa. Nhưng không phải vì cô mất lý trí. Mà ngược lại—cô đang chủ động kích động dư luận.
Cô hiểu rõ: sự thương hại chỉ khiến người ta chú ý trong chốc lát.
Chỉ có sự giận dữ mới khiến họ hành động.
Cô cần khiến họ nổi điên, căm phẫn, muốn điều tra, muốn vạch trần—muốn lật nhà họ Sa xuống bằng được!
Vì đoạn đường bị tắc nghẽn, cảnh sát và đội trật tự đã có mặt để xử lý. Một cảnh sát tiến lại gần, định bắt giữ cô.
Ngụy Ni liền hét lớn:
"Biết bố chồng tôi là ai không? Là Sa Cấu! Cục trưởng Sa Cấu đấy! Tôi thề là sẽ khiến ông ta sa thải hết các người!"
Cảnh sát không thèm để ý đến lời cô, vẫn tiếp tục tiến đến.
Thấy vậy, Ngụy Ni đột ngột quay người bỏ chạy, vừa chạy vừa la hét om sòm, mắng không ngớt:
"Đừng có đụng vào tôi! Ai cho phép bắt tôi! Các người không có quyền!"
Dù bị đuổi theo, cô vẫn chạy rất nhanh, thân thể uyển chuyển linh hoạt. Không ai ngờ cô gái mảnh khảnh như vậy lại có thể chạy nhanh đến thế.
Và thật không ngờ—cô thoát được thật!
Cứ như vậy, cô chạy vòng quanh thị trấn nửa ngày, kéo theo cả đội cảnh sát và một đám người tò mò đuổi theo. Dọc đường, video, livestream, hình ảnh của cô lan truyền khắp mạng xã hội.
Chỉ trong một buổi chiều, toàn bộ mạng internet như bùng nổ. Khắp nơi, các nền tảng lớn nhỏ đều bị bao phủ bởi những từ khóa nóng bỏng:
#Quan chức huyện Bì nghi ngờ liên quan đến băng nhóm đen [Nổi bật]
#Người phụ nữ bị chồng bạo hành đến mất răng, vẫn bị ép gọi là yêu
#Đoàn kiểm tra đặc biệt tiến vào huyện Bì
#Nhân dân Nhật báo vào cuộc vụ băng nhóm đen huyện Bì
#Lãnh đạo cấp cao giám sát trực tiếp vụ việc
Ngụy Ni vừa chạy vừa mở Douyin, lướt qua từng bài đăng đang leo top. Khi thấy tất cả từ khóa hot nhất đều bị câu chuyện của mình chiếm lĩnh, cô mới khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Đến lúc đó, cô mới chịu dừng lại.
Để cho cảnh sát bắt.
Ngụy Ni nở nụ cười nhếch mép, lần này là nụ cười thật lòng, không còn vẻ giả tạo thường thấy.
"Nhà họ Sa… lần này xong thật rồi."
Sau sự việc gây chấn động dư luận, cô bị tạm giam vài ngày vì tội gây rối trật tự công cộng. Dù cô tỏ ra ngang ngược, kiêu ngạo, nhưng xét về pháp lý, cô không phạm tội nghiêm trọng. Cùng lắm chỉ là giữ vài hôm rồi cho về.
Vừa được thả ra, cô không đến bất kỳ đâu khác, mà đi thẳng về căn nhà mới của mình và Sa Bích – nơi từng là biểu tượng cho cuộc sống "sang chảnh" mà gia đình họ cố dựng lên.
Vừa mở cửa bước vào, cô đã thấy Sa Bích ngồi trên sofa, sắc mặt u ám, hai mắt đỏ ngầu vì giận dữ. Anh ta nhìn cô như muốn nuốt sống.
Ngụy Ni nhướng mày, còn chưa kịp nói gì, Sa Bích đã vung tay ném mạnh một chiếc cốc về phía cô.
Ngụy Ni nghiêng người tránh, chiếc cốc đập vào tường, vỡ vụn thành từng mảnh.
"Đồ đàn bà khốn kiếp!" – Sa Bích gằn giọng, mắt trừng trừng như muốn giết người. "Cô suýt nữa hại chết bố tôi, cô biết không?"
Hôm Ngụy Ni công khai toàn bộ sự thật, ông Sa lập tức bị triệu tập để thẩm vấn. Từ đó đến nay vẫn chưa thấy ông ta quay về.
Sa Bích tìm cách hỏi thăm khắp nơi, nhưng ai nấy đều tránh né anh ta như tránh tà, không ai dám dính dáng tới nhà họ Sa lúc này. Toàn bộ tài sản trong nhà bị phong tỏa. Mọi cánh cửa từng mở rộng vì tiền bạc và thế lực, giờ đều đóng sầm lại trước mặt anh ta.
Anh ta phải hạ mình, đến tìm một người chú xa, năn nỉ cầu xin. Cuối cùng, người chú cũng chỉ nói vỏn vẹn vài câu đầy lạnh nhạt:
"Giờ trên có đoàn kiểm tra đặc biệt về, huyện này ai cũng đang run sợ. Ai mà dám dính vào ông Sa lúc này? Giữ mạng mình còn chưa xong..."
Khi Sa Bích cố hỏi thêm:
"Bố cháu… liệu có cơ hội nào không?"
Người chú chỉ khẽ lắc đầu:
"Tình hình rất xấu. Rất rất xấu. Là tình huống tồi tệ nhất."
Tay chân Sa Bích rụng rời. Đến lúc này, anh ta mới hiểu – cái gia đình tưởng như có thể che trời kia, sắp tan nát rồi.
Tức tối tột độ, anh ta trút toàn bộ hận thù lên Ngụy Ni – người anh ta cho là kẻ đã đẩy cả nhà xuống địa ngục.
"Đồ tiện nhân!" – Anh ta rít lên – "Tất cả là tại cô!"
Ngụy Ni bước chậm rãi về phía anh ta, không nói không rằng, cầm một chiếc cốc khác trên bàn và bất ngờ giáng thẳng xuống đầu Sa Bích.
"Á!" – Sa Bích ôm đầu, đau đớn kêu lên.
Ngụy Ni nhìn anh ta, bình thản hỏi:
"Đau không?"
Sa Bích nghiến răng:
"Tất nhiên là đau!"
Ngụy Ni cười, một nụ cười lạnh lẽo:
"Vậy anh cũng biết đau à? Vậy tại sao ngày trước lại đánh tôi? Tôi không phải người sao? Tôi không biết đau chắc?"
Cô ngẩng đầu, giọng đanh lại:
"Tôi là con người. Ngay cả động vật còn có tổ chức bảo vệ chúng, thế mà cả anh và gia đình anh lại coi tôi không bằng một con chó. Các người nghĩ tôi sẽ để yên sao?"
Ngụy Ni cúi người, nhìn thẳng vào mắt Sa Bích:
"Nhà anh không phải từng tự hào một tay che trời ở huyện Bì sao? Vậy thì tôi sẽ là người hủy diệt cái mái che đó."
Cô đặt tay lên vết thương đang rỉ máu của Sa Bích, chậm rãi nói:
"Tôi đã khai hết rồi. Từng tội ác, từng chi tiết. Từ bố mẹ chồng, đến anh – không ai thoát được đâu. Cả ba người các người, chuẩn bị vào tù mà đoàn tụ đi."
"Ngụy Ni!" – Sa Bích gào lên, ánh mắt đỏ ngầu như dã thú bị dồn vào đường cùng – "Cô tưởng cô hại được nhà tôi mà sẽ sống yên sao?"
Anh ta cười gằn, giọng đắc ý:
"Tôi đã đến phá nhà cô. Tôi hủy công việc của bố mẹ cô. Tôi khiến bố cô tức đến phát bệnh tim! Tôi đến trường của em trai cô, tung hê tất cả chuyện gia đình cô trọng nam khinh nữ, bán con gái đổi lấy tiền sính lễ. Tôi ép thằng bé nghỉ học! Tôi còn lấy lại toàn bộ 500 triệu sính lễ! Tôi không để gia đình cô yên đâu!"
Ngụy Ni bật cười. Nụ cười không chút đau lòng, mà là nhẹ nhõm, buông bỏ.
"Anh làm tốt lắm." – Cô mỉm cười chân thành – "Thay tôi trả thù rồi còn gì."
"Cái nhà đó... bán tôi đi như món hàng. Lợi dụng tôi để đổi lấy cuộc sống sung túc. Anh tưởng tôi còn quan tâm đến họ à?"
Cô dứt khoát nói tiếp:
"Tôi chỉ mong họ chết sớm. Còn anh, anh cứ tiếp tục tự dày vò đi. Tôi sẽ đi – đi thật xa, khỏi tất cả các người."
Sa Bích đứng phắt dậy, như phát điên:
"Cô đừng hòng! Cô nghĩ làm nhà tôi tan nát rồi muốn chạy là chạy sao? Tôi sẽ không ly hôn! Tôi sẽ kéo cô theo, kéo đến khi cả hai cùng chết!"
Ngụy Ni nhìn anh ta, giọng đều đều:
"Không ly hôn thì thôi. Đợi cả nhà các người chết sạch, tôi sẽ là người cuối cùng vứt xác cho chó ăn."