Nhà Ma Của Tôi Liên Thông Với Địa Phủ
Chương 274: Chương 274
Ông già lập tức lao đến, ánh mắt hằn lên sự tức giận. Nhưng khi chuẩn bị ra tay thì bị người đàn ông râu quai nón giơ tay chặn lại, giọng nói trầm thấp nhưng cứng rắn:
"Thôi đi, chuyện này để sau hẵng giải quyết!"
Ông già đảo mắt, nét mặt không cam lòng nhưng cuối cùng vẫn rút tay về. Ông hừ lạnh một tiếng, trừng trừng nhìn thiếu niên:
"Nhóc con, cứ chờ đấy!"
"Ôi trời, lại cãi nhau nữa rồi!" – Giọng của người đàn ông lười biếng vang lên, mang theo vẻ chán nản.
Anh ta ngồi dậy, vỗ tay bôm bốp như muốn thu hút sự chú ý:
"Nếu ai cũng không phục ai thì đơn giản thôi, bỏ phiếu đi. Ở đây có chín người, ai được nhiều phiếu nhất thì làm lãnh đạo."
Nói xong, anh ta ngẩng cao đầu:
"Tôi bắt đầu trước. Tự bỏ phiếu cho mình."
Anh ta vẫy tay một cách tự tin:
"Tôi tên là Lam Dương, giới tính nam."
Nghe vậy, cô gái tóc ngắn đứng gần đó cười khẩy.
Lam Dương nhíu mày nhìn sang:
"Cô cười gì?"
Cô gái thản nhiên đáp:
"Không nhìn ra."
Lam Dương còn chưa hiểu ý, cô bé loli nhỏ nhẹ giải thích giúp:
"Anh à, ý chị ấy là anh không giống đàn ông."
"Gì cơ?!" – Lam Dương nổi giận, thiếu chút nữa thì bật dậy lao vào cãi vã.
Ông già gầy gò cau mày:
"Thôi, đừng dài dòng nữa. Làm cho xong đi!"
Bị ngắt lời, Lam Dương chỉ biết hậm hực lườm cô gái tóc ngắn rồi tiếp tục phần giới thiệu của mình:
"Tôi hơn một ngàn tuổi rồi, có thể tuổi không cao bằng vài người ở đây, nhưng kinh nghiệm sống thì không hề kém. Hơn nữa, tôi có em gái – vũ khí hình người, năng lực cực kỳ mạnh mẽ. Hai anh em chúng tôi, một người có đầu óc, một người có sức mạnh, phối hợp ăn ý – vô địch thiên hạ!"
Anh ta đưa ngón cái chỉ vào mình:
"Chọn tôi, đảm bảo không sai!"
Ông già gầy gò sốt ruột, lập tức hướng mắt sang cô gái tóc ngắn:
"Đến lượt cô."
Cô gái lạnh nhạt lên tiếng, giọng nói dứt khoát và rõ ràng:
"Tôi và em gái là chị em sinh đôi, sống gần một ngàn năm, tâm ý tương thông. Chúng tôi từng đối đầu với rất nhiều hiện tượng siêu nhiên, năng lực phối hợp không ai sánh kịp. Về tuổi tác hay kinh nghiệm, đều không thua kém bất kỳ ai."
Cô ngẩng đầu, ánh mắt kiên định:
"Tôi tin rằng mình có thể dẫn dắt mọi người vượt qua nơi này."
Ông già quay sang người đàn ông râu quai nón:
"Ông Hồ, đến lượt ông."
Ông Hồ cười khẩy, giọng nói khàn khàn:
"Tôi là đại hộ pháp Ma Môn, tu luyện hàng ngàn năm, thủ đoạn đa dạng, tu vi sâu không lường được. Lũ nhóc các người mà muốn so với tôi? Không biết tự lượng sức!"
Ông già tiếp tục gọi:
"Tề Âm, tới cậu."
Tề Âm chỉ liếc mắt một cái, ánh nhìn lạnh băng quét qua mọi người. Anh ta hừ một tiếng, không nói lời nào, rõ ràng không muốn tham gia vào trò bỏ phiếu vô nghĩa này.
Ông già gầy gò khẽ hắng giọng rồi nói với vẻ tự đắc:
"Ta là người lớn tuổi nhất ở đây, tạm gọi các người là lũ trẻ cũng không sai. Tuy tu vi của ta không cao nhất, nhưng kiến thức thì rất phong phú. Chuyện gì bên ngoài ta cũng biết. Nếu chọn ta làm lãnh đạo, ta đảm bảo sẽ dẫn cả nhóm thoát khỏi nơi quái dị này."
Ông ta vừa mở lời tiếp thì ngay lập tức bị Lam Dương chen ngang:
"Được rồi, đừng dài dòng nữa. Bỏ phiếu đi. Ai chọn tôi thì giơ tay!"
Anh ta và cô em gái nhanh chóng giơ tay.
"Khoan đã!" – Một giọng nói nhỏ nhẹ vang lên, cắt ngang không khí đang sôi sục.
Mọi người quay đầu lại nhìn. Là Lê Diệu.
Cô bước lên một bước, hơi rụt rè nhưng vẫn cất cao giọng:
"Còn chúng tôi... chúng tôi chưa giới thiệu mà."
Lam Dương cười nhạt, tỏ vẻ khinh thường.
Ai cũng thấy rõ – trong nhóm này, Lâm Hạ và Lê Diệu là hai người yếu nhất. Một người bị thương ở chân, một người trông non nớt, ngơ ngác. Cả hai nhìn thế nào cũng chỉ là người mới, chẳng ai nghĩ họ đủ năng lực để làm lãnh đạo.
Lâm Hạ đứng yên bên cạnh, trong lòng cũng cảm thấy bất lực. Khi mới đến đây, cô rất tự tin vào kinh nghiệm tích lũy qua hàng trăm thế giới của mình. Nhưng sau khi nghe từng người giới thiệu, cô hiểu ra – lần này, cô đã gặp phải một nhóm toàn những nhân vật không thể xem thường.
Không ngờ, trong lúc cô còn đang suy nghĩ thì Lê Diệu đã lên tiếng.
Cô ấy... còn muốn tranh cử làm lãnh đạo?
Lâm Hạ thầm thở dài. Đúng là tuổi nhỏ chí lớn – Lê Diệu là người trẻ nhất, ít kinh nghiệm nhất ở đây, và rõ ràng cũng yếu nhất.
Lê Diệu xoay người nhìn về phía Lâm Hạ, đôi mắt trong veo chớp chớp:
"Lâm Hạ, đến lượt cô rồi. Mau giới thiệu đi."
Ánh mắt mọi người lập tức đổ dồn về phía Lâm Hạ.
Cô mím môi, bước lên một bước, cố giữ vẻ bình tĩnh:
"Tôi đã đi qua rất nhiều thế giới, có không ít kinh nghiệm, tu vi cũng không thấp. Tôi sống hơn ngàn năm rồi... chỉ là... hiện tại đang bị thương ở chân."
Lời nói dứt khoát, nhưng đôi mắt cô thoáng chút lạc điệu.
Lê Diệu không nói gì nữa. Cô nhìn Lâm Hạ, trong lòng dâng lên một cảm xúc khó tả.
Lâm Hạ lại bắt đầu than thở về cái chân bị thương của mình, điệu bộ yếu đuối rõ ràng. Với thái độ như vậy, ai mà muốn bầu cho cô ta cơ chứ?
Thật sự là quá thiếu tinh thần chiến đấu!
Lê Diệu lập tức nắm lấy thời cơ, bước lên trước một bước, chắp tay cúi nhẹ, cất giọng dõng dạc và đầy lễ độ:
"Kính chào các vị tiền bối, các vị đại lão, chúc mọi người buổi tối an lành. Mặc dù chúng ta đến từ những vị diện khác nhau, nhưng có thể cùng nhau xuất hiện tại nơi này, đó là một loại duyên phận đáng quý. Tôi hy vọng tất cả chúng ta có thể trân trọng cơ duyên này."
Lời chưa dứt, cô gái tóc ngắn đã nhíu mày, ngắt lời không chút khách khí:
"Đừng vòng vo nữa! Cô đang tổ chức liên hoan à? Mau nói điểm mạnh của cô đi."
Bị chen ngang, Lê Diệu không hề mất bình tĩnh, ngược lại còn mỉm cười vui vẻ, ánh mắt sáng như sao:
"Nghe các vị tiền bối tự giới thiệu, tôi thật sự khâm phục không thôi. So với mọi người, tôi đúng là nhỏ bé vô cùng."
Cô nói tiếp, giọng dõng dạc không chút ngập ngừng:
"Tôi bị mất trí nhớ, hoàn toàn không nhớ gì cả, điều đó cũng có nghĩa là tôi không có chút kinh nghiệm nào. Tôi còn rất trẻ, tuy không nhớ chính xác tuổi, nhưng chắc cũng chỉ hai, ba mươi tuổi, chưa bằng một phần mười tuổi các vị ở đây."
"Nhưng, các vị nghĩ xem, tại sao một người trẻ tuổi như tôi, không có kinh nghiệm, lại được ý thức thế giới đặc biệt triệu hồi tới đây? Rất đơn giản — vì tôi có tiềm năng to lớn!"
Giọng cô càng lúc càng rõ ràng, đầy tự tin:
"Tuổi trẻ, thiếu kinh nghiệm, nhưng trong mắt ý thức thế giới, tôi có thực lực ngang bằng với các vị."
"Điều này chứng tỏ điều gì? Rất đơn giản thôi — chứng tỏ dù các vị đã sống hàng ngàn năm, tích lũy vô số kinh nghiệm, cũng chỉ vừa đủ để đứng chung vạch xuất phát với tôi."
Cả căn phòng im phăng phắc. Không ai ngờ một cô gái trẻ lại có thể nói ra những lời ngông cuồng như vậy với vẻ mặt tự tin đến thế.
Lâm Hạ trố mắt, cảm giác như toàn bộ dây thần kinh trong đầu đều tê rần. Trong lòng cô không nhịn được mà thốt lên:
“Cô ấy… không cần mạng nữa à?”
Ngay cả hệ thống 5678 cũng hoảng loạn:
"Trời ơi! Cô ta dám nói thế thật sao? Một lát nữa bị đánh, có kéo cả chúng ta theo không đây?"
Nhưng Lê Diệu không hề nao núng. Cô nghiêng đầu, giọng bình tĩnh đến mức đáng sợ:
"Sao mọi người không nói gì? Các vị nghĩ tôi nói sai à?"
Cô liếc nhìn từng người trong phòng, ngữ khí đầy khiêu khích:
"Nếu các vị thực sự mạnh đến thế, thì đáng ra phải được triệu hồi đến những vị diện cao cấp hơn, đối đầu với những kẻ mạnh hơn. Nhưng không — các vị lại ở đây, cùng tôi, cùng một tầng cấp, cùng một nơi."
"Điều đó có nghĩa là thực lực của chúng ta ngang nhau. Nhưng tôi còn trẻ, có tiềm năng phát triển vượt trội!"
Cô vỗ ngực một cái, nói như thể đang phát biểu tranh cử:
"Thử hỏi các vị, các vị muốn đi theo một kẻ đã sống hàng ngàn năm nhưng chẳng còn tiến bộ, hay đi theo một người trẻ tuổi, có sức bật, và đang trên đà vươn lên như tôi?"
Cả căn phòng rơi vào im lặng lần nữa. Ngay cả Lâm Hạ, ban đầu còn thấy Lê Diệu ngông cuồng, giờ cũng bắt đầu suy ngẫm. Thật ra… nói cũng có lý!
Chỉ có ông lão gầy gò liếc nhìn cô một cái đầy bực bội. Rõ ràng ông cảm thấy cô đang chĩa mũi nhọn vào mình – sống lâu mà chẳng có tiến bộ gì.
Nhưng Lê Diệu vẫn giữ thái độ lịch sự, mỉm cười ôn hòa với ông:
"Tôi không ám chỉ ông đâu. Tôi ám chỉ… tất cả mọi người."
"Khốn kiếp!" – Ông râu quai nón giận tím mặt, vừa định bật dậy thì…
"Ngủ thôi, ngủ thôi!" – Lê Diệu nhanh chóng chui tọt vào chăn, đồng thời khẽ gọi Lâm Hạ – "Mau nằm xuống!"
Vừa khi hai người vừa trùm kín chăn, cửa phòng bệnh lập tức bật mở.
Quy tắc phòng bệnh 1123:
[11 giờ đêm, y tá sẽ kiểm tra phòng. Bệnh nhân nào không ngủ sẽ bị trừng phạt.]
Đèn trần chớp nháy hai lần, rồi vụt tắt như ngọn nến bị gió thổi. Phòng bệnh lập tức chìm trong bóng tối dày đặc.
Không khí ấm áp khi nãy tan biến. Tường bắt đầu đọng hơi nước, rồi nhanh chóng đóng băng, tạo thành lớp băng lạnh lẽo như nhà xác. Từ ngoài cửa, một luồng khí lạnh tràn vào, khiến nhiệt độ trong phòng đột ngột tụt xuống còn khoảng mười độ.
Trên cánh tay Lê Diệu, lớp da nổi đầy gai ốc.
"Lạnh quá!" – Cô rùng mình, kéo chăn cuộn chặt lấy người, môi tím tái, răng va vào nhau lập cập.
Trước đó, khi mới vào phòng, Lê Diệu đã chú ý đến tấm giấy dán quy tắc ngay cửa ra vào, nhưng mọi người vì mải cãi nhau mà chẳng ai thèm để ý.
Dù vậy, những người này đều là cao thủ lăn lộn lâu năm. Nhạy bén với nguy hiểm là phản xạ của họ. Chỉ một khoảnh khắc nhận ra điều bất thường, cả đám liền bắt chước Lê Diệu, lập tức leo lên giường, giả vờ ngủ như thật.