Nhà Ma Của Tôi Liên Thông Với Địa Phủ
Chương 291: Chương 291
Lâm Hạ ngồi trong góc, lặng lẽ nhai một chiếc bánh bao. Vừa ăn, cô vừa nghiền ngẫm những phân tích từ hệ thống.
"Đến lúc tám người kia liên minh, cô sẽ không thể âm thầm giết từng người được nữa." Giọng hệ thống vang lên lạnh lùng nhưng đầy cảnh báo.
Lâm Hạ nhíu mày, cắn thêm một miếng bánh bao, trong lòng dần trở nên kiên quyết. Cô thở dài một hơi, gật đầu, tự nhủ: Không thể mềm lòng được nữa.
Chỉ là một nhóm người xa lạ, không đáng để cô do dự. Giữ lại tình cảm sẽ chỉ khiến cô phải chết sớm hơn.
“Tôi sẽ giết hết bọn họ.” Lâm Hạ truyền âm cho hệ thống, giọng trầm thấp nhưng dứt khoát. “Có đạo cụ nào thích hợp không? Giới thiệu tôi vài cái.”
Nghe vậy, hệ thống hào hứng ra mặt: “Ký chủ chờ chút, để tôi tra kho đạo cụ cho cô!”
Trong lúc hệ thống bận rộn, Lâm Hạ liếc mắt quan sát Lê Diệu – người đang ăn liên tiếp ba bát cơm trắng. Sau khi ăn xong, Lê Diệu đặt bát xuống, lấy khăn lau miệng, rồi ngẩng đầu nhìn mọi người, dõng dạc nói:
“Thay vì ngồi đây chờ mấy lãnh đạo ở tòa nhà hành chính mò tới, sao chúng ta không chủ động tấn công trước?”
Câu nói vừa dứt, Lâm Hạ lập tức nhíu mày. Cô không muốn Lê Diệu trở thành trung tâm của nhóm, cũng không muốn mọi người bắt đầu tin tưởng nhau. Một khi họ đoàn kết lại, việc ra tay sẽ cực kỳ khó khăn.
Cô lạnh giọng phản bác: “Ngu ngốc. Cô tưởng lãnh đạo quỷ quái dễ đối phó vậy sao? Tôi đã điều tra rồi. Trong hệ thống này, cấp bậc của quỷ quái rất nghiêm ngặt. Quỷ quái cấp cao mạnh đến mức không thể tưởng tượng được.”
Lâm Hạ dừng lại một chút, rồi nói tiếp: “Hơn nữa, các quy tắc trong tòa nhà này chủ yếu hạn chế bác sĩ và y tá. Còn lãnh đạo bệnh viện? Không ai khống chế nổi họ! Nếu bọn họ tới, chúng ta chỉ còn đường chết.”
Lê Diệu không giận, chỉ mỉm cười nhìn cô, giọng nhẹ nhàng như đang dỗ dành trẻ con: “Cô sợ rồi à? Đừng lo, tôi sẽ không để cô chết đâu.”
Lâm Hạ nghẹn lời. Cái gì thế này? Cô ta tưởng mình đang làm anh hùng cứu mỹ nhân chắc? Ai sợ chứ? Cô chẳng cần ai an ủi cả!
Không để cô phản bác, Lê Diệu đã lôi ra một xấp giấy, phát cho mọi người: “Mọi người xem mấy thứ này đi.”
Tề Âm đón lấy, nhíu mày nhìn bảng biểu: “Đây là gì vậy?”
Lê Diệu cười tươi: “Tôi tìm được nó trong văn phòng bác sĩ. Đây là danh sách toàn bộ nhân viên y tế trong bệnh viện, kèm theo lịch trực của họ.”
Lam Dương ngẩn ra: “Cái này thì giúp được gì?”
Lê Diệu cười hì hì, ánh mắt lóe sáng như sắp kể một bí mật quan trọng: “Tôi hỏi mọi người một câu nhé. Những bác sĩ, y tá, trưởng khoa, viện trưởng này là ai bổ nhiệm?”
“Thì… là Sở Y tế chứ ai,” Lam Dương đáp ngay.
“Chính xác!” – Lê Diệu gật đầu. “Khi tôi vào văn phòng bác sĩ, phát hiện máy tính ở đó vẫn còn điện, vẫn kết nối mạng. Vậy là tôi… hack vào hệ thống.”
Nói rồi, cô rút ra một tờ giấy, giơ cao lên trước mặt mọi người, nét mặt đầy đắc ý: “Cho phép tôi được giới thiệu lại. Từ giờ phút này, tôi chính thức là viện trưởng mới của bệnh viện này, do Sở Y tế bổ nhiệm.”
Mọi người đồng loạt cứng đờ.
“…???”
Lam Dương lắp bắp: “Cách làm này… quá táo bạo. Nhưng liệu… có tác dụng thật không?”
Lê Diệu nhún vai, vẻ mặt thản nhiên: “Không biết nữa. Nhưng cứ thử xem. Nếu viện trưởng không được thì làm phó viện trưởng. Phó không được thì làm trưởng khoa. Cùng lắm thì tôi nhận luôn chức nhân viên vệ sinh cũng được.”
Vừa nói, cô vừa rút thêm ra một loạt quyết định bổ nhiệm với các chức danh đa dạng: viện trưởng, phó viện trưởng, trưởng khoa điều dưỡng, bác sĩ cấp cao, nhân viên tiếp tân, bảo vệ, thậm chí cả… tạp vụ.
Cô còn in sẵn hàng trăm bản quyết định, chất đầy trong văn phòng bác sĩ, đồng thời gửi thông báo sa thải viện trưởng và phó viện trưởng cũ lên hệ thống.
Lâm Hạ tức đến run người: “Lố bịch! Cô nghĩ đây là trò chơi trẻ con chắc? Tự phong mình làm viện trưởng là trở thành viện trưởng thật à?!”
“Biết đâu lại thành thật thì sao?” – Lam Dương ngắt lời, giọng đầy hứng thú.
Anh bước lên một bước, ánh mắt sáng rực: “Trong lĩnh vực, cấp bậc cao nhất là người điều phối, bên dưới là thuộc hạ, mọi thứ đều do người kiểm soát thiết lập. Nhưng nơi này không giống vậy. Ở đây, tất cả đều tuân theo quy tắc có sẵn.”
Anh chỉ vào đống giấy tờ Lê Diệu đưa ra, tiếp lời:
“Thậm chí, quỷ quái cũng có thể bị giết bởi bệnh nhân. Nhân viên y tế quỷ quái không có ưu thế về sức mạnh – họ bị ràng buộc bởi quy tắc giống như chúng ta. Mà bệnh viện này… quá chuẩn mực, quá chính quy!”
Anh dừng lại, nghiêm túc nói: “Toàn bộ bệnh nhân là con người, còn nhân viên thì đều là quỷ quái. Cấu trúc này vốn đã bất hợp lý."
“Vì vậy, tôi nghĩ cách của Lê Diệu hoàn toàn có thể thực hiện được!”
Nhưng... mọi người vẫn còn chút băn khoăn.
Lam Dương nhíu mày, tò mò hỏi:
“Làm sao cô có thể hack được hệ thống của bệnh viện? Muốn có quyết định bổ nhiệm từ Sở Y tế, không chỉ cần xâm nhập vào hệ thống bệnh viện mà còn phải can thiệp được vào hệ thống của Sở Y tế nữa chứ? Cô... còn biết cả kỹ thuật hacker à?”
Lê Diệu gật đầu, gương mặt không chút do dự. Cô luôn rất tự tin vào bản thân. Với cô, chỉ cần nghĩ đến điều gì, cô sẽ khiến nó thành hiện thực. Muốn có thứ gì, thì thứ đó sẽ xuất hiện.
Nhóm người cùng cô bàn bạc một lúc, sau khi phân tích tình hình, tất cả đều công nhận rằng kế hoạch của Lê Diệu rất có triển vọng, đáng để thử.
Để tránh bị nhận diện, Lê Diệu chuẩn bị cho mỗi người một thân phận mới. Trong trường hợp kế hoạch không thành công, cô còn mang theo mỹ phẩm để hóa trang, biến nhóm người thành những quỷ quái y hệt trong bệnh viện.
Sau khi hóa trang hoàn tất, cả nhóm chuẩn bị lên đường.
Ở cửa tầng một, một cô bé nhỏ đang chờ sẵn. Vừa thấy Lê Diệu, cô bé lập tức chạy đến:
“Chị ơi, các anh chị sắp đi tới khu hành chính à?”
Lam Dương bất ngờ khi thấy cô bé. Anh vô thức cúi xuống quan sát kỹ hơn:
“Cô bé này từ đâu ra thế?”
Lê Diệu xoa đầu cô bé, dịu dàng nói:
“Đây là Lâm Đông. Em ấy đang điều trị tại đây. Chính Lâm Đông là người kể cho tôi nghe về khu hành chính.”
Lam Dương gật đầu rồi hỏi tiếp:
“Em đang điều trị ở đây sao? Em mắc bệnh gì?”
Lâm Đông tựa người vào bên cạnh Lê Diệu, giọng nhẹ nhàng:
“Ung thư máu.”
Nghe ba từ ấy, ánh mắt Lâm Hạ khẽ động. Không ai để ý, nhưng vẻ mặt cô thoáng qua một tia dao động sâu sắc.
Cô bé nhỏ bé này… khiến cô nhớ đến chính mình.
Lam Dương lại hỏi tiếp:
“Thế bố mẹ em đâu? Không ở cùng em à?”
Lâm Đông lắc đầu:
“Bố mẹ và chị gái em đều đang nằm trong ICU.”
Câu trả lời khiến Lam Dương sững lại, không nói nên lời. Một cô bé bị ung thư máu, cả gia đình đều nằm viện, giờ lại bị kẹt trong một nơi như thế này… đúng là quá bi kịch.
Lâm Hạ thì cúi đầu trầm ngâm. Trong tâm trí cô, những ký ức cũ bất chợt ùa về như một cơn sóng mạnh.
Năm xưa, khi cô chỉ mới mười tuổi, cô cũng được chẩn đoán mắc bệnh ung thư máu. Chưa kịp làm quen với hai từ “bệnh tật”, mẹ cô đã đệ đơn ly hôn.
Từ nhỏ, cô đã cảm nhận được sự lạnh lùng từ mẹ mình. Bà chẳng bao giờ dành cho cô ánh mắt trìu mến hay lời nói dịu dàng. Nhưng Lâm Hạ chưa từng nghĩ mẹ lại có thể rũ bỏ cô một cách dễ dàng đến vậy.
Sau ly hôn, mẹ cô nhanh chóng tái hôn, sinh một em gái. Sau này, bà sử dụng máu cuống rốn của đứa bé ấy để cứu cô. Nhờ vậy, bệnh tình của Lâm Hạ dần thuyên giảm.
Cô đã từng cảm thấy mình may mắn, dù không còn mẹ, ít nhất vẫn còn cha ở bên, yêu thương và chăm sóc cô.
Thế nhưng số phận không buông tha. Khi cô mười chín tuổi, bệnh tái phát. Lần này, cha cô phải xuống nước, tìm đến mẹ, cầu xin bà cho em gái đi xét nghiệm.
Ông trời lại mỉm cười lần nữa. Em gái cô phù hợp để hiến tủy. Em bé ấy – dù chưa thân thiết – vẫn đồng ý.
Lâm Hạ khi đó tưởng rằng mình đã nhìn thấy ánh sáng cuối đường hầm.
Nhưng ngay trước ngày ghép tủy, mẹ cô bất ngờ thay đổi ý định. Bà không muốn con gái nhỏ của mình chịu bất kỳ rủi ro nào. Bà bế con gái rời khỏi bệnh viện mà không hề báo trước.
Sự phản bội ấy như một nhát dao đâm sâu vào lòng Lâm Hạ. Cha cô vì quá đau lòng đã gặp tai nạn giao thông trên đường về. Ông sống sót, nhưng trở thành người thực vật.
Chỉ trong thời gian ngắn ngủi, thế giới của cô sụp đổ hoàn toàn.
Cô hận mẹ mình – người sinh ra cô nhưng chưa bao giờ yêu thương cô. Hận bà đã gieo cho cô hy vọng rồi cướp đi tất cả. Hận bà đã khiến cha cô thành người tàn phế.
Cô đã từng muốn hủy diệt tất cả. Và rồi, hệ thống xuất hiện.
Nó hứa với cô rằng nếu hoàn thành nhiệm vụ, tích lũy đủ điểm, cô sẽ khỏi bệnh, và thậm chí có thể cứu sống cha mình.
Từ đó, hành trình xuyên nhanh của cô bắt đầu.
Thời gian trôi qua, những ký ức ấy dần mờ nhạt. Nếu không vì gặp cô bé này, có lẽ Lâm Hạ đã quên mất mọi chuyện.
Cô ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng hỏi:
“Em đã tìm được người hiến tủy phù hợp chưa?”
Lâm Đông nhìn Lâm Hạ, lắc đầu:
“Chưa. Mẹ em nói… em là một đứa trẻ không được mong đợi, không nên tồn tại. Ông trời muốn mang em đi.”
“Vớ vẩn!” – Lâm Hạ không kiềm được, bật thốt lên. Trong mắt cô, một ngọn lửa giận dữ bùng lên. Cô nhớ đến mẹ mình, nhớ đến quá khứ tàn nhẫn ấy.
Tại sao trên đời này lại có nhiều người mẹ như thế? Tàn nhẫn đến vô cảm...