Nhà Ma Của Tôi Liên Thông Với Địa Phủ
Chương 289: Chương 289
Cô bé này thật sự quá dễ thương.
Lê Diệu khẽ xoa đầu cô, dịu dàng hỏi: "Em tên gì vậy?"
Cô bé ngước mắt cười híp cả hai mắt: "Em tên là Lâm Đông. Nhưng chị cứ gọi em là Đông Đông cũng được."
Lê Diệu đã ở trong thế giới quỷ quái này gần một ngày. Tối qua cô lặn lội đi tìm bảo vật, sáng nay lại một mạch giết quỷ quái đến tận tầng 20. Từ lúc đến đây, cô vẫn chưa có nhiều cơ hội tiếp xúc với các bệnh nhân khác.
Cô nhìn cô bé, hỏi tiếp: "Vì sao em lại ở đây? Bố mẹ em đâu rồi?"
Đông Đông cụp mắt xuống, giọng bỗng chùng lại: "Em bị bệnh nên được đưa đến đây điều trị. Còn bố mẹ với chị gái em… họ đều đang nằm trong phòng ICU. Họ cũng bị bệnh, nặng hơn em."
Một nhà bốn người, ba người phải nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt. Chỉ một câu thôi, mà khiến lòng người chùng xuống.
Lê Diệu hơi xót xa, đưa tay xoa nhẹ má cô bé: "Họ sẽ khỏe lại sớm thôi. Mọi chuyện rồi cũng sẽ ổn."
Nói xong, cô định đứng dậy rời đi. Nhưng vừa cử động, vạt áo cô đã bị Đông Đông giữ lại. Cô bé ngước mắt lên, giọng nghiêm túc:
"Chị ơi, em có thể đi theo chị được không?"
Lê Diệu hơi ngạc nhiên: "Đi theo chị? Để làm gì? Bên chị không an toàn đâu, rất nguy hiểm."
Cô bé gật đầu chắc nịch: "Em biết chứ. Chính vì vậy em mới muốn đi theo chị."
"Ồ?" Lê Diệu hơi nghiêng đầu.
"Em biết tất cả các quy tắc ở bệnh viện này. Nếu em đi theo chị, em có thể bảo vệ chị."
Nghe vậy, Lê Diệu bật cười: "Bảo vệ chị sao? Em không sợ quỷ quái à?"
"Em sợ," Đông Đông gật đầu, giọng vẫn rất nhỏ nhưng chắc chắn.
Lê Diệu chưa kịp cười, cô bé lại nói tiếp: "Nhưng em còn sợ chị bị thương hơn."
Câu nói đó khiến Lê Diệu thoáng sững người.
"Chị đã giết y tá ở khu khám bệnh và khu nội trú. Chuyện này sớm muộn gì cũng sẽ bị phát hiện. Bên toà nhà hành chính sẽ nhanh chóng nhận được tin."
"Ở đó có viện trưởng và các trưởng khoa. Họ mạnh hơn rất nhiều so với các y tá và bác sĩ bình thường."
Lê Diệu trầm ngâm nhìn cô bé, rồi khẽ gật đầu: "Em nói bên đó mạnh hơn à? Tức là sẽ nguy hiểm hơn nhiều?"
"Đúng vậy," Đông Đông gật đầu.
Lê Diệu thở nhẹ, tính toán trong đầu. Cô giết quỷ quái gần như suốt cả buổi sáng, trong số bệnh nhân chắc chắn có kẻ là nội gián, thông tin hẳn đã bị lộ ra ngoài. Bên toà nhà hành chính biết chuyện chỉ là vấn đề thời gian.
Cô không còn nhiều thời gian.
Hiện tại mới xử lý xong tầng 2. Các tầng từ 9 đến 20 vẫn chưa đụng đến, chưa kể tầng 1 và tầng 3 đến 8 cũng còn nguyên. Nếu tiếp tục đi từng tầng, chắc chắn sẽ không kịp.
Cô cần một cách nhanh hơn. Cô cần gom tất cả quỷ quái lại một chỗ.
Lê Diệu nghiêng đầu nhìn Đông Đông: "Em biết phòng phát thanh ở tầng mấy không?"
"Tầng 1," cô bé đáp ngay.
"Rất tốt. Vậy chờ chị ở đây nhé." Lê Diệu xoa đầu Đông Đông, sau đó lại vác hai bác sĩ quỷ quái lên vai, quay người rời đi.
Cùng lúc đó, tại tầng 3, một người khác cũng đang chật vật chạy trốn.
Lâm Hạ hoảng loạn, chạy khắp hành lang, phía sau là một bác sĩ quỷ quái đang đuổi theo cô không dứt. Tên bác sĩ đó khăng khăng cho rằng cô đang mắc bệnh nặng và nhất định phải đưa cô vào phòng phẫu thuật.
Lâm Hạ không dám để bị bắt. Cô ta hiểu rõ, một khi bước chân vào phòng phẫu thuật của đám quỷ quái này, thì có thể sẽ không bao giờ ra được nữa. Vì vậy cô không ngừng né tránh, liên tục lẩn trốn khắp tầng.
Đừng bị vẻ ngoài cứng nhắc của quỷ quái đánh lừa. Tốc độ của chúng nhanh đến kinh ngạc. Dù đã dùng đủ mọi chiêu thức để tăng tốc, thậm chí thi triển cả bí thuật, Lâm Hạ vẫn không thể bỏ xa hắn.
Cô bắt đầu cáu. Trong lòng mắng một câu, rồi lập tức kết nối với hệ thống:
"5678, đưa tôi rời khỏi thế giới này ngay."
Cô ta thực sự không muốn ở lại nữa. Từ khi gặp phải Lê Diệu, cô liên tục gặp vận xui, đủ chuyện tréo ngoe xảy đến. Dù sao nhiệm vụ ở vị diện Trái Đất cũng đã thất bại, chi bằng rút lui sớm, đi làm nhiệm vụ khác còn hơn.
Hệ thống 5678 lập tức phản đối: "Ký chủ, thế giới này có phần thưởng là ban nguyên của thế giới đấy."
Lâm Hạ nhíu mày: "Cậu muốn nó?"
"Đúng vậy!" 5678 gật đầu không ngừng, giọng gấp gáp: "Ký chủ, nếu chúng ta lấy được ban nguyên, cô sẽ nhận được phần thưởng cực lớn. Số điểm tích lũy sẽ đủ để mua vô số đạo cụ. Hơn nữa—"
Không cần nói hết, Lâm Hạ cũng hiểu.
Số điểm cô ta đang có đã cạn kiệt sau nhiệm vụ ở vị diện Chân Thần. Để chữa trị linh hồn bị tổn thương, cô ta còn đang nợ hệ thống một khoản điểm lớn. Nếu lần này thu được ban nguyên, chẳng khác nào trúng lớn, vừa trả nợ vừa có dư.
Nếu không phải vì tình thế ép buộc, Lâm Hạ đã chẳng rơi vào thế bị động như bây giờ.
Mặc dù đang ở trong một thế giới quỷ quái đầy rẫy nguy hiểm và luật lệ oái oăm, nhưng với hệ thống 5678 kề bên, cô vẫn có khả năng xoay chuyển tình hình. Dù việc đổi đạo cụ nơi đây không dễ dàng, chỉ cần có đủ điểm, bất kỳ vấn đề nào cũng có thể được giải quyết.
Lâm Hạ siết chặt tay. Nếu lần này cô có thể giành được bản nguyên của thế giới, rất có thể không chỉ trả sạch nợ, mà thậm chí còn dư ra một khoản khổng lồ để cứu người thân.
Nghĩ đến đó, trái tim cô chợt đập loạn, cảm xúc sục sôi.
Nhưng thế giới quỷ quái này thật sự rất rối rắm. Cô đã tìm kiếm suốt mà không có chút manh mối nào. Rốt cuộc thì ai mới là đại boss? Không lẽ thật sự phải làm theo lời Lê Diệu... giết sạch toàn bộ quỷ quái?
"Khoan đã..."
Cô bất giác cau mày, lắc đầu mạnh để xua đi suy nghĩ đó.
"Sao mình lại nghĩ đến cô ta chứ?"
Hình ảnh Lê Diệu như một cái bóng đáng ghét trong đầu, cứ luẩn quẩn mãi không dứt. Lâm Hạ nhắm mắt lại, cố đẩy nó ra khỏi tâm trí.
"Lê Diệu đúng là tai họa, nghĩ đến cô ta chỉ khiến mình bị kéo vào những ý tưởng điên rồ."
Giết sạch quỷ quái? Nói thì dễ! Hiện tại chỉ đối phó với một con thôi đã suýt mất mạng, vậy thì giết sạch toàn bộ là điều không tưởng!
Cô cắn môi, khẽ thở dài, rồi lên tiếng:
"Thế giới này nguy hiểm quá. Chúng ta không có cốt truyện để dựa vào, mọi hành động đều bị giới hạn. Đại boss... không thể nào dễ tìm như vậy được."
"Không sao đâu."
Giọng hệ thống 5678 vang lên, vẫn đều đều nhưng mang theo vẻ lạnh lẽo.
"Chúng ta không cần phải tìm đại boss. Chín người các cô đều được ý thức của thế giới chọn lựa để tranh giành bản nguyên."
Lâm Hạ ngẩng đầu, nheo mắt:
"Ý cậu là sao?"
"Giết hết bọn họ!"
Giọng 5678 trở nên sắc lạnh, không chút do dự.
"Giết tất cả những người còn lại. Khi chỉ còn một mình cô sống sót, bản nguyên của thế giới sẽ thuộc về cô. Nó không còn lựa chọn nào khác."
Hệ thống nói tiếp, từng câu từng chữ như đinh đóng cột:
"Thế giới này đã sắp sụp đổ. Ý thức của nó không đủ năng lượng để triệu hồi thêm người chơi mới. Nếu không chọn cô, bản nguyên sẽ bị quỷ quái nuốt chửng."
Lâm Hạ im lặng.
Thấy cô không phản hồi, hệ thống bắt đầu mất kiên nhẫn, giọng nói dồn dập:
"Ký chủ, cô lại mềm lòng nữa rồi sao? Cô quên những bài học đắt giá trước đây rồi à? Mỗi lần cô mềm lòng là lại nhận lấy bi kịch. Còn Lê Diệu thì sao? Cô ta luôn khống chế, bắt nạt cô. Nếu không có cô ta, cô đâu phải dùng đến chiêu cuối!"
"Người đáng chết nhất chính là cô ta!"
Hệ thống cố đẩy cảm xúc của Lâm Hạ lên đỉnh điểm:
"Cô ta âm hiểm, tàn độc, không từ thủ đoạn. Nhất định phải giết cô ta! Thế giới này đầy rẫy cạm bẫy và quy tắc chết người, chỉ cần dụ cô ta vào một căn phòng nào đó, là có thể kết liễu ngay."
Nói đến đây, giọng hệ thống bỗng trở nên chói tai, như thể bị can nhiễu:
"Tôi có thể xin hệ thống chính cho cô vay thêm một khoản điểm. Cô dùng số điểm đó để mua một đạo cụ sát thương mạnh nhất, rồi chờ cô ta ở điểm hồi sinh trong phòng bệnh. Một đòn chí mạng, đâm cô ta chín nhát, triệt để giết chết!"
Lâm Hạ vẫn không trả lời.
Sự im lặng của cô khiến hệ thống gần như phát điên. Nó không còn gọi cô là ký chủ một cách lịch sự nữa, mà quát thẳng:
"Lâm Hạ! Đầu óc cô bị nước vào rồi à? Cô điên rồi sao? Cô muốn chết à? Cô đúng là đồ vô dụng!"
"Nếu không có tôi, cô đã chết từ lâu! Cô còn nhớ mục tiêu ban đầu của mình không? Kiếm điểm để cứu cha cô! Cô đã quên hết rồi à?"
"Đã một nghìn năm rồi! Đúng, là một nghìn năm! Cô kiếm đủ điểm chưa? Nếu cứ tiếp tục chần chừ, cha cô sẽ không còn một mảnh tro cốt mà mang về đâu!"
Nhắc đến cha, tim Lâm Hạ như bị bóp nghẹt. Một cơn đau nhói lan từ ngực đến tận đầu ngón tay.
Cô hít sâu một hơi, cố gắng bình tĩnh lại. Trong lòng đầy hỗn loạn, nhưng giọng nói lại chậm rãi, rõ ràng:
"Để tôi suy nghĩ... Cho tôi thời gian suy nghĩ."
Hệ thống im bặt, nhưng rõ ràng đang gầm gừ giận dữ. Nó chỉ muốn có thể điện giật cô ta một cái ngay lúc này!
Vô dụng thật!
Lâm Hạ cố gắng sắp xếp lại những dòng suy nghĩ hỗn độn trong đầu, nhưng tình hình chẳng cho cô cơ hội.
Ngay lúc ấy, một bóng đen xuất hiện ở cửa.
Một bác sĩ quỷ quái lại đuổi đến, ánh mắt lạnh như băng, chắn ngay trước cửa phòng bệnh.
Không còn đường lui.