Nhà Ma Của Tôi Liên Thông Với Địa Phủ
Chương 265: Chương 265
"Tôi không nên vì định kiến cá nhân mà phủ nhận Nhà Ma," – Tra Hiểu Trí nói, giọng trầm xuống – "lại càng không nên buông lời bôi nhọ họ trên mạng."
Anh ta đứng giữa đông người, nhìn vào ống kính livestream, nghiêm túc tiếp lời:
"Tôi cũng không nên vì thấy phó bản Tận Thế Cực Hàn quá nổi, quá ồn ào mà cố tình chê bai. Sự thật là… tôi đã sai. Sai hoàn toàn."
"Và lần này, tôi đã đích thân bước vào phó bản Tận Thế Cực Hàn, tự mình trải nghiệm tất cả."
Nói đến đây, giọng Tra Hiểu Trí bỗng trở nên kích động. Anh nhắm mắt, như đang hồi tưởng lại cảm giác bồng bềnh khi chạy giữa cơn bão tuyết trắng xóa, cơ thể nhẹ nhàng như lướt gió.
"Thật sự… thật sự quá tuyệt vời!" – Anh lặp lại, mặt đỏ bừng – "Tôi không biết phải diễn tả sao cho đúng. Chỉ có thể nói… đây là trải nghiệm chưa từng có!"
Đây là một bước ngoặt lớn, bởi anh chính là một trong những anti-fan nổi tiếng nhất của Nhà Ma Phong Đô. Người từng không tiếc lời chê bai, nay lại tự nguyện bật livestream, công khai thừa nhận rằng Nhà Ma và phó bản Tận Thế Cực Hàn thật sự rất đáng kinh ngạc.
Không ngoài dự đoán, lời thú nhận ấy lập tức gây bão trên mạng xã hội!
Cộng đồng mạng dậy sóng. Những người từng cười nhạo Nhà Ma bắt đầu thấy tò mò. Những ai từng phớt lờ phó bản Tận Thế Cực Hàn giờ đều quay sang hỏi han, bàn tán, thậm chí âm thầm đặt lịch hẹn đến thử.
Kẻ từng phản đối, sau khi trải nghiệm cũng đều quay ngoắt thái độ – người nào người nấy đều trầm trồ, bất ngờ và hào hứng lan truyền cảm nhận cá nhân.
Sự tò mò được đẩy lên đến đỉnh điểm.
Ngay cả những người chẳng hề quan tâm đến công viên giải trí, chưa từng hứng thú với các trò chơi hay vùng đất băng tuyết, cũng bắt đầu cảm thấy tim đập thình thịch, muốn đi xem thử xem rốt cuộc phó bản này có gì mà gây sốt đến vậy.
Cùng lúc đó, trên tầng 16 của khách sạn Phong Đô, Lê Diệu vừa ra khỏi phòng tắm thì điện thoại chợt rung lên. Cô mở lên xem, ứng dụng Nhà Ma hiện ra một thông báo mới:
[Chúc mừng Nhà Ma Phong Đô, danh vọng hiện tại đã nâng lên cấp độ: Nổi bật.]
Ngay sau đó, từng dòng chữ khác hiện ra, như thể ứng dụng đang hân hoan thông báo tin mừng:
[Đã mở khóa tính năng mới: Chia sẻ sức mạnh.]
[Mọi người đã bắt đầu phát hiện ra sự kỳ diệu của Nhà Ma. Họ kinh ngạc, tò mò, và cũng rất háo hức khám phá vùng đất bí ẩn này.]
[Những người dũng cảm bước vào đây đầu tiên đã bắt đầu "cắm rễ" trong thế giới này. Họ nhận được sức mạnh, và cũng sẽ truyền lại phần nào sức mạnh đó cho cô.]
[Cô là chủ nhân Nhà Ma, là trung tâm của thế giới này. Giờ đây, cô có thể chia sẻ tu vi và sức chiến đấu của họ.]
Ứng dụng như quay lại tính cách “lắm lời” ngày trước, không ngừng thông báo dồn dập:
[Phấn khích quá, cuối cùng cũng đến ngày này rồi! Chủ nhân Nhà Ma, tốc độ tu luyện của cô sẽ nhanh hơn cả ánh sáng!]
[Người chơi càng nhiều, tu vi cô càng mạnh.]
[Các tu sĩ ngoài kia phải một mình vất vả tu luyện, còn cô? Cô có hàng triệu người thay mình chiến đấu. Tốc độ tu vi tăng trưởng nhanh gấp triệu lần người khác! Mỗi phút mỗi giây, đều đang tăng vọt!]
[Chủ nhân Nhà Ma, cuối cùng cô cũng "ra dáng" rồi!]
[Không còn là "gà yếu" nữa!]
Lê Diệu: "..."
Cô nhìn chằm chằm vào màn hình vài giây, sau đó thở dài một hơi. Lúc đầu, cô còn cảm thấy hưng phấn vì chức năng này quá bá đạo. Nhưng rồi... bị cái ứng dụng lắm mồm này chọc giận.
Cô nghiêng đầu, ánh mắt nheo lại nguy hiểm:
"Cậu vừa nói gì? Ra dáng? Gà yếu? Ý cậu là trước giờ tôi rất tệ sao?"
Ứng dụng Nhà Ma nhanh chóng bật ra một dòng chữ to đùng:
[Không có gì nổi bật!]
Lê Diệu chưa kịp phản bác thì dòng tiếp theo đã xuất hiện, như tạt một gáo nước lạnh vào mặt:
[Gà yếu, nhát gan, vô danh tiểu tốt, đến cả người ngoài cũng không đánh nổi.]
Phía sau còn chèn thêm một biểu tượng mặt cười chế nhạo.
Lê Diệu cắn răng, định chửi thêm mấy câu, nhưng rất nhanh, cô đã nắm bắt được trọng điểm.
"Ý cậu là..." – cô chậm rãi hỏi – "bây giờ tôi đã có thể đánh thắng đám người ngoài kia rồi đúng không?"
Ứng dụng đáp tỉnh bơ:
[Thử xem. Dù sao bây giờ cô cũng đỡ thảm hại hơn trước rồi.]
Lê Diệu: "..."
Đúng là đôi khi ứng dụng ít nói cũng tốt hơn thật, ít nhất... đỡ tức.
Không muốn tiếp tục tranh cãi vô nghĩa, cô nghiêm túc cầm điện thoại, bắt đầu nghiên cứu kỹ tính năng mới: Chia sẻ sức mạnh.
Trước đây, cô chỉ có thể mượn sức mạnh từ các hồn ma trong Nhà Ma. Nhưng giờ đây, ngay cả năng lực chiến đấu của người chơi cũng có thể chia sẻ với cô. Điều này không chỉ khiến tốc độ tu luyện của cô tăng mạnh, mà còn mở ra một hướng phát triển hoàn toàn mới.
Cô mở ứng dụng, lập tức nhìn thấy một mục mới sáng lên giữa giao diện:
[Chia sẻ sức mạnh]
Mục này được chia làm hai phần rõ rệt: [Nhân viên Nhà Ma] và [Người chơi Nhà Ma].
Lê Diệu mở trước phần [Nhân viên Nhà Ma]. Giao diện hiện ra chi chít các mục giá trị kinh nghiệm, cùng một [Hồ Kinh Nghiệm] với con số khiến người ta nghẹt thở – hơn hai triệu điểm đã tích lũy.
Điều khiến cô ngạc nhiên là lượng kinh nghiệm trong hồ vẫn đang không ngừng tăng lên từng giây từng phút.
Miễn là trong Nhà Ma có hồn ma đang tu luyện, hồ sẽ tự động tích lũy thêm kinh nghiệm.
Lê Diệu chớp mắt nhìn màn hình, thầm nghĩ: "Những điểm này... là điểm tu luyện sao?"
Cô duỗi ngón tay, nhẹ nhàng chạm vào mục [Hồ Kinh Nghiệm]. Một thông báo bật lên:
[Bạn có muốn nhận kinh nghiệm không?]
Lê Diệu không do dự, lập tức nhấn vào “Nhận”.
Ngay khoảnh khắc đó, một luồng năng lượng mạnh mẽ và ấm áp trào dâng, đổ vào đan điền như sóng cuộn. Cô cảm thấy toàn thân nhẹ bẫng, khí lực dồi dào, cơ thể như được kéo dài ra — nếu dùng hình ảnh để mô tả, có thể nói cô như một mầm tre mọc vút lên trời.
"Ối dồi ôi!" – cô ôm lấy ngực, gương mặt đầy vẻ ngạc nhiên.
Cảm giác này không khác gì những cảnh truyền công huyền thoại trong tiểu thuyết võ hiệp hay phim tiên hiệp — chỉ khác một điều: cô không bị ép tiếp nhận, mà ngược lại, luồng sức mạnh kia hòa vào cô một cách vô cùng tự nhiên.
Không có sự bài xích, không có cảm giác lạ lẫm. Giống như tất cả đều vốn dĩ thuộc về cô.
Khác với những nhân vật như Hư Trúc trong Thiên Long Bát Bộ, có nội lực mà không biết dùng, Lê Diệu cảm nhận rõ ràng tu vi vừa tăng của mình không hề rối loạn. Mọi thứ đều thuần thục, như thể cô tự mình tu luyện mà có.
Sau khi nhận xong, cô kiểm tra lại [Hồ Kinh Nghiệm] thì phát hiện có hai chế độ: một là tích lũy, hai là nhận theo định kỳ. Không cần suy nghĩ nhiều, cô chọn chế độ thứ hai – mỗi giây tự động nhận một lần. Như vậy, sức mạnh sẽ liên tục được bổ sung.
Bên cạnh đó, còn có hàng loạt dị năng mở khóa: thuật đọc tâm, thuật chữa trị, thuật đàm phán, thuật chăn nuôi, thuật làm đẹp, và nhiều kỹ năng đặc thù khác. Trước đây cô chỉ mượn được tạm thời, còn bây giờ, sau khi nhấn “Nhận”, tất cả những dị năng đó đều trở thành năng lực thuộc về cô hoàn toàn.
Cô lập tức thiết lập chế độ nhận định kỳ cho tất cả các dị năng.
Xem xong phần [Nhân viên Nhà Ma], cô chuyển sang phần [Người chơi Nhà Ma]. Giao diện gần như tương tự, cũng có [Hồ Kinh Nghiệm] và loạt dị năng riêng biệt.
Khác biệt lớn nhất là dị năng của người chơi đa dạng và thiên biến vạn hóa hơn. Ngoài các dị năng nguyên tố cơ bản như Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ, còn có các dị năng mang tính bị động hoặc cảm xúc như “được yêu mến”, “phản đòn”, “ẩn thân”, v.v.
Không chút do dự, Lê Diệu nhận toàn bộ và tiếp tục thiết lập chế độ nhận định kỳ.
Cảm giác lúc này... cô biết rõ – mình đã khác trước.
Cô giờ đây không còn là một nhân viên bình thường của Nhà Ma nữa. Sức mạnh trong người như biển rộng, có thể cuộn trào bất cứ lúc nào.
"Xem ra... đã đến lúc luyện tay một chút rồi."
Cô thầm nghĩ, rồi quyết định đến phó bản Tiểu Thiến — nơi Tịch Tử Hạ đang bị kẹt suốt một tháng qua.
Trong không gian âm u của phó bản Tiểu Thiến, Tịch Tử Hạ ngồi xếp bằng giữa căn phòng tối lạnh, xung quanh là một pháp bảo phòng hộ tỏa sáng yếu ớt, bao bọc lấy cơ thể cô như lớp kén cuối cùng.
Cô ta mở mắt, ánh nhìn vô cảm, thẳng tắp hướng về phía trước. Sau từng ấy ngày bị bào mòn thể lực và tinh thần, giờ đây cô chẳng còn tâm trạng để quan sát đám quỷ đang vây quanh, chực chờ lao vào.
Tịch Tử Hạ từng nghĩ mình hiểu Lê Diệu.
Cả hai đều mạnh, đều là những người mang theo bí mật. Giống nhau đến mức khiến người ta ngộ nhận: “Cô ấy cũng giống mình – luôn hành động một mình, không tin ai, chỉ dựa vào chính mình.”
Thế nhưng, thực tế lại hoàn toàn ngược lại.
Tịch Tử Hạ không ngờ rằng, Lê Diệu không hề tuân theo bất kỳ quy luật nào mà cô từng biết. Cô ấy không chiến đấu một mình, càng không phải kiểu người ôm tất cả trách nhiệm. Ngược lại – mỗi lần có chuyện, Lê Diệu đều gọi cả đám người cùng đến xử lý, còn bản thân... nhàn nhã đứng ngoài chỉ huy.
Từ sau khi đại hội thể thao bắt đầu, Lê Diệu gần như không xuất hiện trên chiến trường. Cô hoàn toàn trở thành một “bà chủ” thực thụ – ra lệnh, giao việc, ung dung uống trà.
Sự thờ ơ đó khiến Tịch Tử Hạ tức đến nghiến răng. Cô ta không chấp nhận việc bị phớt lờ, bị xem nhẹ như vậy.
Ban đầu, cô ta từng khinh thường phương pháp của Lê Diệu.
"Gom đám quỷ vô dụng, lại còn kéo cả người bình thường vào? Cô ấy nghĩ làm vậy thì thay đổi được gì sao?"
Một đám yếu ớt, chỉ biết hò hét, số lượng đông thì đã sao? Không có sức mạnh thật sự, chẳng khác nào đồ trang trí.