Nhà Ma Của Tôi Liên Thông Với Địa Phủ

Chương 342: Chương 342

“Anh, là em đây.” – giọng cậu khẽ khàng, như một đứa trẻ đang tìm chỗ dựa.

Tịch Tử Mặc đang xử lý công việc. Nhận được cuộc gọi từ cậu em họ khiến anh hơi bất ngờ. Tịch Tử Quận từ trước tới nay vẫn luôn bốc đồng, ngang ngược, nổi tiếng với tính cách không gì là không dám làm. Từ sau khi bái sư, theo Lăng Hư Đạo trưởng du hành thiên hạ, cậu có thu liễm đôi chút, nhưng bản tính vẫn chưa thay đổi nhiều.

Vậy mà hôm nay, cậu lại gọi điện với giọng điệu như vậy?

Tịch Tử Mặc khẽ bật cười:
“Sao thế? Trời sắp mưa máu à?”

“Anh!” – Tịch Tử Quận lớn tiếng, nhưng giọng vẫn mang theo sự nghẹn ngào – “Đừng đùa nữa… em đang thực sự khó chịu mà.”

Tịch Tử Mặc đặt tập tài liệu xuống, tựa người vào ghế, giọng dịu lại:

“Nói đi, chuyện gì có thể khiến tiểu thiếu gia nhà họ Tịch buồn lòng đến mức này?”

Tịch Tử Quận đứng dậy, bước chậm rãi tới bên cửa sổ. Ánh trăng ngoài kia dịu dàng chiếu rọi, khiến gương mặt cậu như nhuốm một tầng sáng mờ ảo. Một lúc sau, cậu khẽ hỏi:

"Anh, anh đã từng thích ai chưa? À... còn vị hôn thê của anh thì sao?"

Tịch Tử Mặc khẽ nhắm mắt lại, gương mặt thoáng hiện vẻ đau đớn. Anh cố nén xuống cảm xúc dâng trào trong lòng, giọng trầm thấp vang lên:

"Đừng nhắc đến nữa. Hôn ước giữa anh và Lê Dương đã bị hủy rồi. Hiện tại, giữa anh và cô ta hoàn toàn không còn quan hệ gì."

Tịch Tử Quận khẽ nhếch môi, cười như không cười:

"Nhưng trước đây, chẳng phải anh rất thích cô ta sao?"

Tịch Tử Mặc mở mắt, ánh nhìn trở nên sắc lạnh như dao:

"Đúng là anh từng ngu ngốc. Khi đó đầu óc bị nước vào, mới có thể tin tưởng và bị cô ta lừa gạt dễ dàng đến thế. Đừng nhắc đến cô ta nữa. Anh đã nhận ra sai lầm của mình và sẵn sàng chịu trách nhiệm. Giờ... hãy nói chuyện của em đi."

Tịch Tử Quận thoáng bối rối, ánh mắt dao động:

"Anh à... hình như em thích một người. Nhưng em cũng không chắc lắm. Có lúc cảm thấy rất rõ ràng, nhưng cũng có lúc lại không phân biệt được. Chỉ biết là... em rất nhớ cô ấy."

Tịch Tử Mặc bật cười khẽ, âm thanh có chút dịu dàng:

"Vậy là thích rồi đấy."

"Thanh Trì sư tỷ cũng nói như vậy." – Tịch Tử Quận cúi đầu, giọng thấp hơn: "Lần này em đến Nhà Ma Phong Đô là vì muốn gặp lại cô ấy. Em muốn làm rõ cảm giác trong lòng mình. Nhưng sau khi gặp rồi… em lại càng cảm thấy mơ hồ hơn."

Tịch Tử Mặc nghe đến đây thì lập tức đứng bật dậy. Động tác quá nhanh khiến chiếc ghế phía sau đổ rầm xuống đất, tạo ra âm thanh vang vọng.

Đầu dây bên kia, Tịch Tử Quận hoảng hốt:

"Anh? Anh làm sao vậy?"

Tịch Tử Mặc siết chặt nắm tay, ánh mắt đầy giằng xé. Anh định hỏi ngay về Lê Diệu, nhưng đôi môi chỉ mấp máy vài lần rồi lại khép lại. Anh ta có tư cách gì để hỏi?

Anh ta đã từng nhầm lẫn. Nhận sai người, tổn thương cô, chế giễu cô, thậm chí là vu khống cô... Anh còn mặt mũi nào để nhắc đến tên cô nữa?

Tịch Tử Mặc, một công tử nhà giàu điển hình, xưa nay không quan tâm đến chuyện tình cảm qua mạng. Nhưng vào thời điểm đó, anh đang tiếp quản công việc kinh doanh của gia đình, áp lực đè nặng lên vai mỗi ngày.

Anh ta từ nhỏ đã là hình mẫu lý tưởng: học giỏi, ngoan ngoãn, chưa bao giờ khiến cha mẹ phải lo lắng. Là người dẫn đầu trong nhóm bạn đồng lứa, là “con nhà người ta” trong truyền thuyết. Ai cũng nghĩ anh sống rất nhẹ nhàng, làm gì cũng suôn sẻ.

Nhưng chẳng ai biết, để có được vẻ ngoài hoàn hảo ấy, anh ta đã phải cố gắng bao nhiêu, chịu đựng áp lực lớn đến thế nào. Dây thần kinh căng như dây đàn, một phút lơ là cũng không dám.

Chính vì thế, trong lúc quá cô đơn và mệt mỏi, anh đã giấu danh tính thật, tìm đến mạng xã hội để tìm người tâm sự. Và anh đã gặp cô — Lê Diệu.

Cô gái đó, tuy nói mình mới 14-15 tuổi, nhưng cách nói chuyện lại chín chắn và sâu sắc lạ thường. Cô không hề giống một đứa trẻ, và chính điều đó đã khiến Tịch Tử Mặc bị thu hút, khó mà tin được.

Họ cứ như vậy duy trì liên lạc suốt nhiều năm, từ bạn bè trực tuyến bình thường trở thành bạn tâm giao, rồi cuối cùng… anh đã yêu cô lúc nào không hay. Anh khát khao được gặp cô, được ở bên cạnh cô. Đáng tiếc, anh đã nhận nhầm người.

Cảm xúc đè nén quá lâu khiến ngực anh nghẹn lại. Tịch Tử Mặc chống hai tay lên bàn, cố gắng ổn định lại hơi thở. Ánh đèn trần chiếu xuống khuôn mặt anh, để lộ vẻ mệt mỏi, trắng bệch không còn chút máu.

Anh hít sâu một hơi, đè nén tất cả cảm xúc vào đáy lòng, giọng nói trở lại bình tĩnh:

"Không sao... em cứ nói tiếp đi."

Tịch Tử Quận khẽ gật đầu, tiếp tục kể:

"Em chỉ gặp cô gái đó một lần, vào năm ngoái, khi chúng em cùng nhau tham gia bắt quỷ. Khi đó em chưa hiểu rõ cảm xúc của mình, chỉ là… vô thức để ý đến cô ấy. Em muốn thu hút sự chú ý của cô ấy, muốn khiến cô ấy nhìn em nhiều hơn một chút..."

k9win
Bạn cần đăng nhập để bình luận