Thiên Kim Giả Dựa Vào Huyền Học Bạo Hồng

Chương 99: Chương 99

Có lý lẽ gì chứ!

Chu Thanh Yến nghiến răng, trên mặt hiện lên một nụ cười khó coi: “Không ngờ Nguyễn Kiều lại có tầm nhìn xa trông rộng như vậy, ngay cả ngọc bích cũng không thèm.”

Lúc này, Nguyễn Phỉ từng bị Nguyễn Kiều chặn họng cũng chen vào nói: “Con nghe cha mẹ nói trước đây cũng từng tặng Kiều Kiều mấy món đồ chơi nhỏ bằng ngọc bích, không phải lúc đó Kiều Kiều rất thích sao?”

“Cũng chỉ là trước đây thôi.” Nguyễn Kiều liếc cô ta: “Hơn nữa nếu tôi nhớ không nhầm thì tôi đã trả lại hết cho cha mẹ cô rồi, nếu cô thích thì có thể đến phòng sưu tầm nhà cô mà xem, biết đâu lại có thể lấy ra đeo được mấy ngày.”

Nụ cười khó khăn lắm mới nhếch lên trên khóe miệng Nguyễn Phỉ lại một lần nữa bị đè xu.ống, không biết sao mà đôi mắt cô ta lại thoáng chốc phủ lên một lớp nước mỏng, trông có vẻ rất tủi thân.

“Chị chỉ nói vậy thôi, Kiều Kiều đừng giận.”

Thấy Nguyễn Phỉ sắp khóc, vẻ mặt của Chu Thanh Yến càng khó coi hơn.

Hôm nay Nguyễn Phỉ cũng đại diện cho thể diện của bà ta, hai người bọn họ còn không mắng lại được một mình Nguyễn Kiều sao? Quan trọng nhất là, bà ta là bậc bề trên, vừa hay mượn chuyện cãi vã giữa những người trẻ tuổi mà mở lời: “Nguyễn Kiều à, cô biết bây giờ cháu không có cha mẹ nhưng dù sao nhà họ Nguyễn cũng nuôi dạy cháu hai mươi năm, mặc dù cháu đã rời khỏi nhà họ Nguyễn rồi nhưng có một số phép tắc không thể vứt bỏ.”

“Thôi, tôi có cha mẹ, chỉ là bà không nhìn thấy thôi.”

Bầu không khí dần trở nên căng thẳng, ngập tràn mùi thuốc súng.

Bà cụ cũng xem kịch đủ rồi, lười biếng liếc mắt về phía ba người Chu Thanh Yến, nhướng mày nói: “Được rồi, lớn từng này rồi mà còn chấp nhặt với một cô gái nhỏ, cô cũng biết xấu hổ chứ. Con trai cô còn lớn hơn Kiều Kiều mấy tuổi cơ mà. Hoắc Lương không đến sao?”

Chu Thanh Yến bị bà cụ nói cho đỏ cả mặt, trong lòng càng thêm tức giận.

Chỉ biết trách bà ta tuổi cao mà chấp nhặt với người khác.

Sao không nói Nguyễn Kiều còn nhỏ, cái gì cũng không hiểu chứ?

Nhưng bà cụ lại nhắc đến Hoắc Lương, Chu Thanh Yến cũng chỉ có thể bỏ qua chủ đề trước đó, giải thích với bà cụ: “Gần đây Hoắc Lương muốn mở một cửa hàng đồ cổ nên khá bận rộn. Không phải công ty không cần Hoắc Lương sao, vậy thì con cũng tùy anh ấy đi loay hoay mấy chuyện khác. Chỉ là cửa hàng đồ cổ này cũng không dễ mở, chi phí rất cao. Còn phải có bảo vật trấn giữ cửa hàng nữa…”

Chu Thanh Yến vừa nhắc đến chuyện này là nói không ngừng.

Ý tứ trong lời nói lại một lần nữa ám chỉ với bà cụ:

Hoắc Nam Châu không cho Hoắc Lương tiếp xúc với công ty, chi phí mở cửa hàng đồ cổ cao mà tiền của bọn họ không đủ, không biết nhà họ có thể hỗ trợ một ít không.

Bà cụ không nhịn được thở dài trong lòng.

Sao mình lại lắm mồm thế không biết?

Bà cụ không nên mở miệng nói gì.

Vì vậy bà cụ cứ coi như không hiểu, thậm chí còn có ý nhắc nhở: “Bây giờ làm ăn gì cũng không dễ dàng. Nam Châu mới tiếp quản công ty bận đến mức ba bốn ngày chỉ ngủ sáu bảy tiếng, không phải cũng đã vượt qua được rồi sao? Chuyện của hai vợ chồng các người tôi không quản được, đã muốn mở cửa hàng đồ cổ thì cứ làm cho tử tế.”

Sau đó ánh mắt chuyển đến người Hoắc Minh Trạch: “Minh Trạch à, dù sao cháu cũng tốt nghiệp trường danh tiếng, trong tay còn có một công ty giải trí, bây giờ chắc hẳn cũng có chút kinh nghiệm về mặt quản lý, có việc thì giúp đỡ cha cháu một tay nhé? Biết chưa?”

Sắc mặt Hoắc Minh Trạch hơi tái nhợt, cười với bà cụ: “Cháu biết rồi bà.”

Ánh mắt bà cụ dừng lại trên người anh ta, dung mạo của người thanh niên này rất nổi bật, mặc dù về mọi mặt đều không bằng Nam Châu nhưng cũng từng là đứa cháu bà cụ yêu quý. Nhưng mà ai mà ngờ được chứ?

Bà cụ vẫn luôn cho rằng trẻ con phạm lỗi, cha mẹ cũng phải chịu một nửa trách nhiệm. Bởi vì họ đã không dạy dỗ con cái tốt. Sau khi xảy ra chuyện bỏ thuốc, bà cụ đã nói thẳng với Hoắc Minh Trạch: Bà biết cháu không cố ý, cháu nói cho bà biết có phải mẹ cháu yêu cầu cháu làm vậy không?

Hoắc Minh Trạch nhất quyết không thừa nhận.

Tất nhiên anh ta cũng không cao thượng đến mức nói rằng đây là kế hoạch của mình. Anh ta giải thích với bà cụ là người hầu trong nhà đã sai khiến anh ta.

Nghe là biết ngay là lời biện hộ.

Thậm chí còn không có sức thuyết phục nào.

Mà thậm chí Hoắc Minh Trạch còn chỉ ra người hầu đó.

Bây giờ đã nhiều năm trôi qua, mọi người đều biết rõ ràng chuyện bỏ thuốc năm đó. Nhưng dù là Chu Thanh Yến hay Hoắc Minh Trạch thì không một ai nghĩ đến chuyện xin lỗi Hoắc Nam Châu. Cái gai trong lòng bà cụ cuối cùng cũng ngày càng trở nên khó chịu, khiến bà cụ càng thêm ghét gia đình Hoắc Minh Trạch.

Còn khoảng hai mươi phút nữa mới đến giờ ăn, bà cụ về phòng nghỉ ngơi một lát, để Hoắc Nam Châu dẫn Nguyễn Kiều đi dạo trong vườn của nhà cũ, Hoắc Nam Châu không từ chối. Còn gia đình ba người Chu Thanh Yến thì ngồi trong phòng khách, Chu Thanh Yến rất thích Nguyễn Phỉ, người bạn đồng cam cộng khổ với mình ở thời điểm then chốt, mặc dù hai người họ đã thua thảm trước Nguyễn Kiều.

Nhẹ nhàng vỗ nhẹ vào lòng bàn tay của Nguyễn Phỉ: “Nguyễn Kiều kia đúng là không có chút lễ phép nào, không biết tôn trọng người lớn chút nào. Những năm gần đây bà cụ càng ngày càng mắt kém, vậy mà còn muốn làm mối cho Nguyễn Kiều và Hoắc Nam Châu.”

Nguyễn Phỉ nghe đến hai chữ “Làm mối”, đáy mắt tối sầm lại, sau đó mỉm cười: “Nghe hơi bất ngờ ạ, không ngờ chú nhỏ còn thích cả mẫu người con gái như Nguyễn Kiều.”

Sau đó trong lòng tự hỏi: Chắc chắn người cuối cùng lên nắm quyền nhà họ Hoắc là Hoắc Minh Trạch chứ?

Giọng nói lạnh lùng của hệ thống: Chắc chắn. Hoắc Nam Châu chết vì tai nạn xe hơi, nhà họ Hoắc không còn người thừa kế nào khác, cuối cùng chỉ có thể là Hoắc Minh Trạch.


k9win
Bạn cần đăng nhập để bình luận