Thiên Kim Giả Dựa Vào Huyền Học Bạo Hồng
Chương 55: Chương 55
Nếu như đối với nhà họ Trình mà nói, người biến thành heo chỉ là sự chấn động và khó tin thì đối với đạo trưởng Thái Vân, lúc này chính là sự hoảng sợ tột độ. Tròng mắt ông ta cố sức nhìn xuống, chỉ thấy con heo con màu xám đen kia một đường dọc theo chân ông ta mà ủi tới, lực rất lớn, trực tiếp húc ông ta ngã lăn ra.
Ầm một tiếng đập xuống đất, Thái Vân khó khăn xoay tròng mắt, trong mắt lộ ra vẻ cầu xin. Tuy nhiên, Nguyễn Kiều chỉ vô tội nhìn ông ta, nở nụ cười vô hại. Trong tay thiếu nữ đang cầm một lá bùa màu vàng, những phù văn phức tạp trên đó khiến người ta nhìn vào hoa cả mắt nhưng Thái Vân biết lá bùa này chính là lá bùa biến hình đã biến sư phụ ông ta thành heo con.
“Cô–“
“Đừng căng thẳng, tôi cho ông vài lựa chọn, ông thích bay trên trời hay bò dưới đất? Biến ông thành đại bàng hay rắn? Ông tự chọn một kiểu đi? Nháy mắt một cái là đại bàng, nháy hai cái là rắn.”
Thái Vân muốn khóc không ra nước mắt.
Ông ta không muốn biến thành cái nào hết!
Ông ta chỉ muốn làm người, sao lại khó khăn đến vậy?
Nước mắt đột nhiên rơi lã chã, ông ta hướng về phía nhà họ Trình mà hét lớn: “Xin lỗi, các vị đại nhân có lượng thứ bỏ qua cho tôi đi. Tôi thực sự biết sai rồi, tôi không dám nữa!”
Trình Huyền nghe vậy liền không chút do dự cười lạnh một tiếng: “Bây giờ mới xin lỗi sao? Ông làm cháu trai tôi thành ra như vậy, xong rồi còn muốn diệt cả nhà tôi thì có nghĩ đến việc mình làm sai không?”
Tiếp đó, ánh mắt chuyển sang người Nguyễn Kiều, tức giận nói: “Nguyễn tiểu thư, biến ông ta đi! Biến ông ta thành con giun đất, tôi muốn giẫm chết ông ta!”
Nguyễn Kiều nghĩ thầm, Trình Huyền này khả năng tiếp nhận cũng mạnh thật.
Vừa rồi còn nghi ngờ mình già rồi mắt không tốt, bây giờ đã bắt đầu chủ động đưa ra ý kiến rồi sao?
Nguyễn Kiều dán lá bùa biến hình lên trán người kia, chỉ thấy người to lớn kia đột nhiên biến thành một con chim ưng lông hơi trắng, lông vũ cũng không được rậm rạp, đối phương đột nhiên dang rộng đôi cánh, một ngụm mổ lấy con heo con trên mặt đất rồi bay về phía xa.
Nguyễn Kiều không muốn gi.ết ch.ết hai người này, cô đi đến trước mặt nhà họ Trình, đối mặt với ánh mắt vẫn còn đầy vẻ chấn động của những người lớn tuổi, cô nghiêm túc hỏi: “Mọi người đã dùng hết bùa hộ mệnh chưa ạ? Còn cần không ạ? Lần này giảm giá cho mọi người, chỉ cần ba nghìn tệ thôi ạ!”
Hoắc Nam Châu liếc cô một cái, vẫn không nói gì.
Lần này không cần Trình Huyền ra tay, Trình Bàng đã nhanh chóng đưa thẻ ngân hàng đã chuẩn bị sẵn cho Nguyễn Kiều, đối mặt với ánh mắt có phần kinh ngạc của Nguyễn Kiều, ông ta có phần ngượng ngùng cười nói: “Nguyễn tiểu thư, đây là quà cảm ơn của tôi và vợ tôi, cảm ơn cô đã cứu mạng Tuấn Tuấn. Còn về bùa hộ mệnh mà cô nói, chúng tôi đều muốn, cô cứ bán cho chúng tôi theo giá gốc là được.”
Bà Trình thứ hai cũng gật đầu: “Đúng đúng đúng, giá gốc là được.”
Nguyễn Kiều thầm dán cho nhà họ Trình cái mác “Giàu có hào phóng.”
Đã muộn, cả đêm nay mọi người đều không ngủ ngon, trên mặt nhà họ Trình đều lộ rõ vẻ mệt mỏi. Nguyễn Kiều nhét bùa hộ mệnh vào túi gấm của họ, rồi bảo mọi người đi ngủ.
Trình Lê nhìn chiếc túi gấm nhỏ trong tay, lúc quay về cố ý chậm lại vài bước, đi đến bên cạnh Nguyễn Kiều. Cô gái nhỏ dường như nhận ra điều gì đó, ngẩng đầu chớp chớp mắt với cô, nhỏ giọng hỏi: “Chị Trình, chị có chuyện gì tìm em sao?”
Trình Lê nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô, nhịn không được muốn véo một cái, có phần ngượng ngùng nói: “Bây giờ chúng ta cũng quen biết rồi, Kiều Kiều gọi chị một tiếng chị là được. À, chị muốn hỏi em, cái bùa biến người thành heo kia có bán không?”
Nguyễn Kiều: “……”
Trình Lê sờ mũi, giải thích: “Là thế này, em có thể không rõ lắm về tình trạng hôn nhân của chị. Mặc dù chị vẫn chưa ly hôn nhưng đã ly thân với chồng rồi. Gã đàn ông chết tiệt đó lại đi ngoại tình bao nuôi tiểu minh tinh, bây giờ còn làm cho tiểu minh tinh có bầu, chị muốn biến gã thành heo thì tốt quá.”
Nguyễn Kiều lập tức hiểu ra.
Nhưng cô vẫn hơi bất ngờ khi Trình Lê lại nói với mình những chuyện riêng tư như vậy. Ánh mắt đảo một vòng trên mặt Trình Lê, cô giơ tay vỗ vai đối phương: “Chị Lê, em bán bùa biến hình cho chị cũng vô dụng thôi. Thứ này trên người mấy chị cũng chẳng khác gì giấy vụn, nếu không tin chị có thể thử xem–“
Cô chủ động lấy ra một lá bùa biến hình nhét vào tay Trình Lê, bảo đối phương dán lên trán mình: “Chị có thể tùy ý bảo em biến thành gì cũng được.”
Trình Lê: “…”
Tay cô ta vẫn ấn bùa, dưới đầu ngón tay là nhiệt độ ấm áp trên trán cô gái nhỏ. Mặc dù trong lòng đã tin lời Nguyễn Kiều nói nhưng đối phương lại thẳng thắn bảo mình thử như vậy, cô vẫn có chút hoảng sợ.
Nhưng ánh mắt Nguyễn Kiều lại đầy sự khích lệ.
Vì vậy, cô ta do dự một lúc, rồi hét lên: “Biến thành mèo con?”
Vài giây trôi qua, Nguyễn Kiều vẫn đứng trước mặt cô ta bình an vô sự, không có phản ứng gì.
Không biết từ lúc nào nhà họ Trình đã quay lại, họ chống cằm cảm thán: “Thật sự không có tác dụng gì à, Nguyễn tiểu thư có phiền nếu để tôi thử một chút không?”
Ánh mắt Nguyễn Kiều thuận lợi nhìn qua lá bùa màu vàng, chú ý đến ánh mắt tò mò và háo hức của mọi người, khóe miệng giật giật: “Không phiền.”
Bà Trình thứ hai vội tiến lên một bước, hoàn toàn không còn vẻ yếu đuối như trước, mắt sáng lấp lánh nhìn Nguyễn Kiều, gỡ lá bùa biến hình trên trán Nguyễn Kiều ra rồi dán lại, hét lớn: “Biến thành chuột hamster!”
Nguyễn Kiều vẫn đứng bình an vô sự.
Sau một hồi thử đi thử lại, nhà họ Trình nhận ra rằng người sử dụng lá bùa biến hình này có vẻ cũng rất quan trọng. Bà Trình thứ hai đã thử nhiều lần liền tiện tay nhét lá bùa biến hình vào tay người phía sau. Ánh mắt Nguyễn Kiều nhìn theo, tầm mắt lướt qua bàn tay xinh đẹp kia, từ những ngón tay thon dài của đối phương mà nhìn lên.