Thiên Kim Giả Dựa Vào Huyền Học Bạo Hồng

Chương 95: Chương 95

Nếu Nguyễn Kiều và nhà họ Nguyễn vẫn còn quan hệ tốt, vậy thì sau này nhà họ Nguyễn có chuyện gì——ví dụ như các hạng mục trong thương trường gặp khó khăn thì vẫn có thể lui một bước, nể mặt nhà họ Nguyễn cũng chính là nể mặt Nguyễn Kiều.

Nhưng mà…

Chu Tiến Dược cười đầy ẩn ý: “Cha, trước đó có chuyện bà chủ nhà họ Nguyễn hẹn Nguyễn Kiều ra quán cà phê để uy hiếp, chế giễu Nguyễn Kiều, còn lên cả hot search, lúc đó chị em nhà họ Trình và cả vị kia của nhà họ Hoắc đều có mặt.”

Ông Chu dù sao cũng đã lăn lộn trong thương trường mấy chục năm, không thể không nghe ra ý trong lời nói của Chu Tiến Dược.

Ông ấy lập tức gật đầu: “Vậy thì sau này chỉ cần nể mặt Nguyễn tiểu thư là được.”

Ý ngoài lời là, nhà họ Nguyễn tránh xa bao nhiêu thì tốt bấy nhiêu.

Thậm chí, thỉnh thoảng còn có thể tìm chuyện cho nhà họ Nguyễn làm.

Sau khi chuyển hai trăm triệu tiền chuyển mộ vào tài khoản của Nguyễn Kiều, nhà họ Chu cười tươi tiễn Nguyễn Kiều đi. Thực ra Nguyễn Kiều không đòi nhiều tiền như vậy nhưng có lẽ ông Chu cảm thấy thù lao ít quá sẽ khiến chuyện chuyển mộ của họ trở nên nhỏ bé nên cố tình tăng gấp đôi. Nguyễn Kiều thấy vậy thì cũng không từ chối.

Giải quyết xong chuyện nhà họ Chu, Nguyễn Kiều ngồi trong xe của Trình Huyền đang nói chuyện với Trình Huyền, Trình Huyền rất hứng thú với chuyện của nhà họ Lận, cộng thêm trước đó nhà họ Lận và nhà họ Trình còn tranh giành vài hạng mục, lúc đó nếu không phải nhà họ Hoắc xen vào thì Trình Huyền chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt. Bây giờ thấy nhà họ Lận gặp báo ứng, Trình Huyền giống như con chó nhìn thấy xương bên đường.

Kích động đến không chịu được.

“Theo tình hình hiện tại thì nhà họ Lận coi như xong rồi. Đúng rồi, tôi còn nghe người khác nói là đại sư của nhà họ Lận ấy, sau khi biết tin nhà họ Lận gặp nạn thì đã bỏ trốn rồi. Nghe nói trước khi đi còn lừa nhà họ Lận hai trăm triệu nữa, đủ loại chuyện chồng chất lên nhau, tức đến nỗi Lận Hoa phải nhập viện.”

Nguyễn Kiều nhướng mày hỏi: “Anh bảo vệ đó à?”

Trình Huyền lắc đầu: “Nghe nói là hai người nhưng mà anh bảo vệ kia thấy không ổn cũng bỏ chạy rồi. Tôi hỏi Chu Tiến Dược, bảo Chu Tiến Dược thử liên lạc với đối phương, kết quả số điện thoại đều đã thành số không người nghe máy rồi.”

Tức là hai người cùng bỏ trốn.

“Xem ra là phát hiện ra vấn đề của trận pháp tụ phúc rồi.” Nguyễn Kiều xoa cằm, còn muốn nói gì đó thì chiếc điện thoại vẫn luôn được cô nắm chặt trong lòng bàn tay rung lên, là tin nhắn của Trình Lê gửi đến, đối phương nói với cô rằng, nhà họ Hoắc muốn hỏi xem khi nào cô rảnh, cô có thể đến xem phong thủy cho nhà cũbọn họ.

Thấy Nguyễn Kiều cúi đầu mãi không nói, Trình Huyền vô thức hỏi một câu: “Sao vậy?”

Nguyễn Kiều cũng không giấu giếm, dù sao nhà họ Hoắc và nhà họ Trình cũng quen biết, Trình Huyền và Hoắc Nam Châu còn là anh em họ. Sau khi kể cho Trình Huyền nghe chuyện bà cụ nhà họ Hoắc muốn cô đến nhà cũcủa họ Hoắc xem phong thủy, vẻ mặt của Trình Huyền trở nên vô cùng kỳ lạ.

Anh ta đã sớm nghe cha mẹ mình nói về chuyện bà cụ muốn mai mối Nguyễn Kiều và Hoắc Nam Châu. Lúc đầu, anh ta còn thấy khá vô lý nhưng nghĩ lại thì mẹ mình đã nói rất nhiều lời hay ý đẹp trước mặt bà cụ nhà họ Hoắc, có lẽ bà cụ đã nghĩ Nguyễn Kiều là người tuyệt nhất trên đời.

Hơn nữa, Nguyễn Kiều và Hoắc Nam Châu đã từng lên hot search nhiều lần.

Anh ta ho khan một tiếng, ánh mắt hơi né tránh nhưng vẫn nói: “Thật sao? Vậy thì đi đi, bà cụ rất hào phóng. Đến lúc đó, xem xong phong thủy, cô nhớ đòi thù lao xứng đáng, nhà cửa xe cộ gì đó—”

Những thứ này chẳng là gì cả.

Cho dù cô có muốn con trai bà, bà cũng sẽ cho.

Nhưng Trình Huyền không dám nói ra lời này.

Rõ ràng Nguyễn Kiều cũng không ngờ bà cụ có ý muốn mai mối, chỉ nói về lời của Trình Huyền: “Không cần đâu, dù sao cũng quen biết Hoắc Nam Châu khá lâu rồi, miễn cưỡng cũng coi như bạn bè, không cần thù lao đâu.”

Hơn nữa, cô đã có căn biệt thự nhỏ mà Thịnh Hàng tặng.

Nguyễn Kiều còn định một thời gian nữa sẽ chuyển đến đó.

Vì vậy, chiều hôm đó, Nguyễn Kiều định đến nhà họ Hoắc. Khi cô hỏi Trình Lê địa chỉ, Trình Lê đã trực tiếp @ Hoắc Nam Châu trong nhóm, ý đồ rất rõ ràng. Rõ ràng là Hoắc Nam Châu đã được dặn dò trước, quay sang nói với Nguyễn Kiều: “Không cần vội, bốn giờ chiều tôi sẽ đến đón cô.”

Nguyễn Kiều e thẹn hỏi: “Bốn giờ có hơi muộn không?”

Hoắc Nam Châu: “Không muộn. Đến nhà cũ khoảng bốn giờ năm mươi, cô cứ ở trong phòng khách xem, chắc cũng mất khoảng một tiếng, lúc sáu giờ rửa tay xong là có thể ăn cơm.”

Nguyễn Kiều: “?”

Cô thấy bốn giờ hơi muộn là vì cô cho rằng sẽ làm lỡ giờ ăn cơm.

Hoắc Nam Châu như đoán được suy nghĩ của Nguyễn Kiều, trực tiếp gửi tin nhắn thoại trong nhóm: “Bà cụ rất nhiệt tình, cô đến trước một giờ bà cũng sẽ giữ cô lại ăn cơm. Nếu cô không thấy ngại thì một giờ tôi sẽ đến đón cô.”

Giọng nói của người đàn ông trầm thấp, khi nói đến hai chữ ăn cơm thì dừng lại một chút, giọng điệu có vẻ hơi hờ hững.

Nguyễn Kiều nghe xong liền từ chối dứt khoát.

Bốn giờ thì bốn giờ.

Đúng bốn giờ, xe của Hoắc Nam Châu lại dừng trước cửa khu dân cư Cẩm Đường, chưa kịp hạ cửa sổ xe, ánh mắt Hoắc Nam Châu liếc sang bên cạnh đã nhìn thấy hai thanh niên đội mũ lưỡi trai mặc đồ đen đang ngồi xổm dưới gốc cây. Sở dĩ anh chú ý đến họ là vì trong tay hai người còn cầm một chiếc máy quay.

Đa phần là đến để chụp lén.

Quả nhiên.

Ngay khi Nguyễn Kiều xuất hiện, hai thanh niên kia như phát hiện ra châu lục mới, lập tức đứng bật dậy, ống kính được kéo dài ra, ngón tay liên tục bấm nút chụp nhanh.

Hoắc Nam Châu nheo mắt, dời mắt đi.

Cạch, cửa xe mở ra.

Một lần quen, hai lần thân, ba lần coi như xe của mình. Nguyễn Kiều ngồi lên ghế phụ, nở một nụ cười lịch sự với Hoắc Nam Châu, chào hỏi: “Anh Hoắc, chúng ta lại gặp nhau rồi, đúng là xa nhau như cách ba mùa thu, dạo này anh Hoắc thế nào?”

k9win
Bạn cần đăng nhập để bình luận