Thiên Kim Giả Dựa Vào Huyền Học Bạo Hồng

Chương 80: Chương 80

Trình Lê cùng với cô bò lên tường, bị động tác thuần thục của cô làm cho ngẩn ngơ, bức tường cao hơn mét đối với Nguyễn Kiều tựa hồ không tính là gì, đến mắt cũng không chớp một cái mà nhảy xuống.

Trình Lê: “….Sao em thuần thục thế?”

Nguyễn Kiều quay lại nhìn cô ta, dáng vẻ vô hại vẻ mặt vô tội: “Tuổi trẻ có ai là không leo tường đâu chị? Chả lẽ chị chưa từng bò.”

Trình Lê cẩn thận nghĩ lại, lại phát hiện đúng là chưa từng bò.

Lúc cấp ba cô yêu sớm, quen bạn trai kia, thời điểm đến tiết tự học buổi tối, bạn trai sẽ tự trèo tường vào, rồi giúp cô leo ra ngoài.

Nhưng Trình Lê lại nói: “Chắc chắn Hoắc Nam Châu chưa từng bò như này.”

Từ khi quen biết chị em nhà họ Trình, cái tên Hoắc Nam Châu đã xuất hiện trong thế giới Nguyễn Kiều với tần suất khác cao.

Nguyễn Kiều tự tưởng tượng hình ảnh Hoắc Nam Châu trèo tường, khóe miệng không nhịn được mà run run: “Anh ta không phải tổng tài bá đạo sao? Hai người đâu giống nhau.”

“Nhưng mà, Hoắc Nam Châu đánh nhau lại rất giỏi.” Trình Lê sờ sờ cằm: “Thế này đi, lần sau em gặp chuyện phải đấm đá, cứ đến tìm thẳng anh ta.”

Nguyễn Kiều: “…”

Nhiều điểm lợi hại như vậy nhưng có mỗi chuyện này hữu dung.

Hai người vừa nói chuyện đã leo đến tầng 12, Trình Lê nhìn Nguyễn Kiều bước từng bước quyết đoán, không khỏi kinh ngạc: “Sao em lại biết Kim Đồng Đồng ở căn nào thế?”

“Cái này phải cảm ơn người đại diện Trình Huyền của em.” Nguyễn Kiều chớp chớp đôi mắt như nai, móc ra một lá bùa dán thẳng lên trán Trình Lê, Trình Lê theo bản năng sờ sờ lá bùa, tò mò nhìn cơ thể của mình, nhưng để cô ta thất vọng là…

Hình như cơ thể của cô ta không có biến hóa…

Lá bùa này có tác dụng gì thế?

Đang nghĩ ngợi thì thấy Nguyễn Kiều dán lá bùa giống hệt lên người mình. Chớp mắt mở mắt ra, trước mắt đã không còn một bóng người, chỉ còn lại hành lang trống trải và cánh cửa lớn trước mặt. Trong lòng Trình Lê đột nhiên dâng lên một dự cảm không lành, ánh mắt bối rối và căng thẳng bắt đầu tìm kiếm tình hình xung quanh.

Cô sợ đánh thức mọi người nên nhẹ nhàng gọi một câu: “Kiều Kiều? Em còn ở đó không?”

“Có có có.” Giọng Nguyễn Kiều vang lên bên tai, làm Trình Lê giật mình.

Cô gỡ lá bùa trên người xuống, nhỏ giọng nói: “Bùa tàng hình, đừng căng thẳng.”

Trình Lê: “…”

Không biết nói gì.

Chỉ có thể khen Nguyễn Kiều thực sự lợi hại.

Trong lúc im lặng, Nguyễn Kiều đã bấm chuông cửa, tiếng chuông cửa vang lên vài lần nhưng không thấy ai ra. Nguyễn Kiều cũng không để ý, chậm rãi bấm từng cái một, mặc dù không nhìn thấy cơ thể Trình Lê nhưng Nguyễn Kiều dường như có thể tưởng tượng ra biểu cảm của đối phương nên cô nhỏ giọng giải thích: “Nếu có thể, em muốn bạo lực hơn một chút nhưng xung quanh đây đều là cư dân, như vậy không tốt lắm, nếu không thì có thể đến vào ban ngày.”

“Vấn đề là Kim Đồng Đồng có ra ngoài không?”

“Sẽ ra.”

Nguyễn Kiều nhỏ giọng nói, trong lúc nói chuyện đã có tiếng bước chân mơ hồ truyền đến từ trong nhà. Kim Đồng Đồng và Phí Nghiêm Thanh không giống nhau, Phí Nghiêm Thanh khi nhìn thấy quỷ con thì suýt tè ra quần nhưng Kim Đồng Đồng rõ ràng biết tác dụng của quỷ con. Điều này cũng có nghĩa là khi quỷ con ở bên cạnh cô ta, cô ta có thể không sợ hãi.

Cho nên chỉ cần mở cửa mà thôi.

Sau khi câu trả lời chắc nịch của Nguyễn Kiều rơi xuống không lâu, liền nghe thấy tiếng bước chân dừng lại. Khoảng một phút sau, từ bên trong truyền ra một câu “Ai đấy.” Nguyễn Kiều không trả lời, chỉ bấm chuông cửa thêm một lần nữa.

Trong nhà, Kim Đồng Đồng nhìn thấy cảnh tượng kỳ lạ trước mắt, không khỏi nhíu mày. Cô ta nghe thấy tiếng chuông cửa mới đứng dậy nhưng khi đi đến cửa lại phát hiện ngay cả bóng người cũng không có. Qua mắt mèo, cô ta có thể nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài cửa, bên ngoài trống trải nhưng tiếng chuông cửa lại liên tục vang lên——

Cả người Kim Đồng Đồng nổi hết cả da gà.

Nếu như đổi lại là trước đây, cô ta chắc chắn sẽ gọi điện cho Phí Nghiêm Thanh để đối phương đến bầu bạn nhưng bây giờ thì khác rồi. Phí Nghiêm Thanh còn chưa đáng tin bằng quỷ nhỏ bên cạnh cô ta. Nghĩ như vậy, Kim Đồng Đồng lập tức cúi đầu nhìn đứa quỷ nhỏ bên chân mình. Trong thời gian ngắn ngủi, đứa trẻ đã lớn thêm một chút, dán chặt vào chân cô ta, mặt mũi rõ ràng xấu xí và dữ tợn nhưng trong mắt Kim Đồng Đồng lại là cảm giác an toàn tràn đầy.

Cô ta nghĩ, quỷ nhỏ vô sở bất năng.

Cô ta sợ gì chứ?

Vì vậy, cô ta nhẹ nhàng mở cửa, rồi lại nhỏ giọng hỏi một câu: “Ai đấy?”

Vẫn không có ai.

Nhưng Kim Đồng Đồng lại rõ ràng cảm thấy trong khoảnh khắc cô ta mở cửa, dường như có thứ gì đó hung hăng đâm vào cô ta. Kim Đồng Đồng không chú ý, lập tức ngã ngồi xuống đất, mà cùng lúc đó đứa quỷ nhi đột nhiên phát ra tiếng kêu thảm thiết.

Nguyễn Kiều đóng cửa lại, khóa trái, giật phăng lá bùa tàng hình trên người xuống, lộ ra khuôn mặt thật. Cô thậm chí còn không thèm liếc mắt nhìn Kim Đồng Đồng, hoàn toàn không để ý đến sự kinh ngạc và bàng hoàng của Kim Đồng Đồng.

Nguyễn Kiều nhìn chằm chằm vào đứa quỷ nhỏ bên chân Kim Đồng Đồng, cơ thể nhỏ bé không nói hai lời liền lao tới——

Động tác đó làm Trình Lê sợ đến mức tim đập thót hai cái.

Cô ta cũng gỡ lá bùa trên trán xuống, tầm mắt vượt qua cơ thể Nguyễn Kiều nhìn thấy khuôn mặt của đứa quỷ nhỏ.

Trong nháy mắt, cô ta hít vào một hơi.

Mẹ kiếp, đây không chỉ là hơi xấu xí thôi đâu.

Trình Lê biết tình hình bây giờ rất cấp bách nhưng vẫn không nhịn được kinh ngạc: “Thì ra đây chính là mẹ nào chả thương con.”

Đột nhiên nghe một câu “Thì ra đây chính là mẹ nào chả thương con.”, Kim Đồng Đồng kinh hồn bạt vía loạng choạng lùi về phía sau, trực tiếp lăn ra một bên.

k9win
Bạn cần đăng nhập để bình luận