Thiên Kim Giả Dựa Vào Huyền Học Bạo Hồng
Chương 86: Chương 86
Nguyễn Kiều ồ một tiếng: “Tức là các anh phải trả hai khoản tiền.”
Vừa nói cô vừa nhìn xuống khu mộ trước mắt. Thoạt nhìn thì không có vấn đề gì nhưng tầm mắt Nguyễn Kiều nhanh chóng bị một chỗ thu hút. Cô tiến lên hai bước, ngồi xổm xuống. Trình Huyền và Chu Tiến Dược thấy vậy thì nhìn nhau, nhanh chóng tiến lại gần. Đến gần mới phát hiện ra Nguyễn Kiều nghiêm túc như vậy là vì nhìn thấy một tổ mối.
Kiến bò rải rác khắp nơi, có mấy con thì đang bò lên cành cây nhỏ gần đó, nhìn vào dễ khiến người ta nổi da gà. Trình Huyền không nhịn được xoa xoa cánh tay mình, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Sắp phát bệnh sợ đám đông rồi, Nguyễn Kiều, cô không sao chứ?”
“Chuyển mộ thấy kiến là gặp họa.” Nguyễn Kiều đứng dậy phủi quần áo, quay đầu nói với Chu Tiến Dược đang rất ngạc nhiên khi nghe thấy lời này: “Không cần xem nữa, bảo cha mẹ anh chọn lại chỗ khác đi.”
Vừa dứt lời, Chu Tiến Dược còn chưa kịp trả lời thì người bảo vệ và cha mẹ Chu cũng đi đến. Người bảo vệ trông chỉ khoảng năm mươi tuổi, trông vẫn rất khỏe mạnh, thân hình cũng rất cường tráng. Khi nói chuyện với cha mẹ Chu, giọng nói của anh ta vẫn luôn khàn khàn: “Phong thủy ở đây là tốt nhất mà tôi từng thấy, ngay bên cạnh là mộ tổ nhà họ Lận. Những năm gần đây, sự phát triển của nhà họ Lận các vị cũng thấy rồi, có thể nói là thế lực ngang ngửa nhà họ Hoắc!”
Nguyễn Kiều liếc nhìn Trình Huyền.
Nhưng Trình Huyền lại tỏ ra rất trầm ngâm.
Lời nói của vị bảo vệ đại sư này có hơi khoa trương, nhà họ Lận còn không bằng nhà họ Trình thì càng không cần phải nói đến nhà họ Hoắc. Nhưng không thể không thừa nhận rằng, những năm gần đây, sự phát triển của nhà họ Lận thực sự nằm trong tầm mắt của họ. Nếu chắc chắn phải miêu tả thì có lẽ là tốc độ tăng trưởng như tên lửa, họ gần như đã đi từ một doanh nghiệp bất động sản nhỏ ở Bắc Kinh đến thành tựu như ngày nay.
Quả nhiên, cha mẹ Chu cũng nghĩ đến điều này, họ đều gật đầu.
Ngay sau đó, cha mẹ Chu nghĩ đến vị đại sư mà họ mời đến hôm nay – Nguyễn Kiều.
Mẹ Chu là một người phụ nữ khá dịu dàng, mặc một chiếc sườn xám màu nhạt, tôn lên dáng người càng thêm thon thả, nhìn thoáng qua trông giống như khoảng ba mươi tuổi. Nguyễn Kiều có ấn tượng tốt với bà ấy, bà ấy cũng vậy. Đi đến bên cạnh Nguyễn Kiều, bà ấy nhẹ nhàng hỏi: “Nguyễn tiểu thư, cô thấy nơi này thế nào?”
Nguyễn Kiều cười với bà: “Bác gái, cháu vừa xem qua sơ bộ, nơi này thực sự là một nơi tốt.”
“Không ngờ cô bạn nhỏ này cũng là đồng nghiệp, cô bạn nhỏ có con mắt tinh tường đấy.” Người bảo vệ nở một nụ cười tươi nhưng khi quay đầu lại thì lại nhếch môi, trong mắt lộ ra vẻ khinh thường.
Phải nói là hai người nhà họ Chu này đúng là bị mỡ heo làm mờ mắt, tìm đại sư thì tìm ai không tìm, lại đi tìm một cô gái trẻ trông như mới lớn. Cô gái trẻ hiểu biết gì chứ? Cô gái trẻ chẳng biết gì cả.
Trong lòng vô cùng khinh thường Nguyễn Kiều nhưng trên mặt người bảo vệ vẫn tỏ ra khen ngợi.
Còn cha mẹ Chu sau khi nghe Nguyễn Kiều nói thì thở phào nhẹ nhõm.
Chuyện chuyển mộ tổ gần đây khiến họ lo lắng đến nỗi mấy ngày mấy đêm không ngủ ngon, ban đêm nằm mơ cũng toàn là chuyện liên quan. Giờ cuối cùng cũng có thể xác định được vị trí, chỉ chờ đến ngày chuyển mộ là được.
Nhưng không giống như họ, Chu Tiến Dược và Trình Huyền vừa rồi đã đích thân nghe Nguyễn Kiều nói rằng chuyển mộ ở đây sẽ gặp họa, bảo đổi chỗ khác ngay. Sao giờ lại đổi giọng nói nơi này khá tốt rồi? Chu Tiến Dược không nói gì nhưng vô thức nhìn Trình Huyền, cả hai đều nhìn thấy một tia suy nghĩ trong mắt đối phương.
Nguyễn Kiều nhìn họ, lại nhìn cha mẹ nhà họ Chu, cười tủm tỉm đề nghị: “Thế này, tôi đề nghị chúng ta xem thêm xung quanh đây, nếu có vị trí nào tốt hơn thì chúng ta chọn vị trí đó để chuyển đến, thế nào?”
“Cũng được. Dù sao hôm nay chúng ta cũng định dành thời gian cho việc này mà.” Bố Chu vừa nói vừa quay sang nhìn bảo vệ bên cạnh, cười hỏi: “Thầy xem có được không?”
Bảo vệ nghe vậy thì đương nhiên không thể từ chối, anh ta gật đầu nhưng vẫn thêm một câu khi đưa mọi người đi về phía trước: “Tôi chắc chắn sẽ không lừa các vị nhưng các vị cũng có thể đi xem, nếu có chỗ nào tốt hơn thì tốt nhất. Các vị có thể đi về phía bên kia, đi hơn năm trăm mét là đến vị trí phần mộ tổ tiên nhà họ Lận.”
“Được.”
“Tôi còn phải tiếp đón mấy vị khách nữa, tôi đi trước đây. Ông bà Chu có việc gì thì cứ gọi điện cho tôi, tôi sẽ qua ngay.”
“Cảm ơn thầy.”
Bóng dáng bảo vệ nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt của năm người. Anh ta vừa đi, ánh mắt của Trình Huyền và Chu Tiến Dược lập tức đổ dồn vào mặt Nguyễn Kiều, ánh mắt đó sắc bén đến mức khiến người ta sợ hãi. Trình Huyền khoác vai Chu Tiến Dược, không chút kiêng dè chỉ vào Nguyễn Kiều nói: “Cô vừa nãy không nói như vậy. Cô nói là nghĩa trang này rất dữ, phải đổi chỗ khác ngay mà.”
“Hả?”
Đột nhiên nghe được một câu như vậy, ông bà Chu giật mình. Hai người cùng nhìn vào mặt Nguyễn Kiều, chỉ thấy cô nhún vai: “Tôi có nói như vậy. Nhưng giao tiếp mà, phải biết đối nhân xử thế chứ.”
Nói rồi, trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo của cô nở một nụ cười đầy ẩn ý: “Nói đến đây, tôi vừa mới xem kỹ tướng mạo của bảo vệ kia, nhìn thế nào cũng không giống người tốt, mạo muội hỏi một câu, ông bà Chu quen biết anh ta thế nào?”
Ông Chu không ngờ lại nghe được Nguyễn Kiều nói như vậy.
Ông và bảo vệ kia quen nhau cũng đã hai năm nhưng chưa bao giờ nghĩ đến một ngày nào đó sẽ nghe thấy trong miệng người khác nói rằng – nhìn thế nào cũng không giống người tốt.
Ông Chu cau mày, trong lòng vừa phức tạp vừa kinh ngạc nhưng vẫn trả lời câu hỏi của Nguyễn Kiều: “Được người khác giới thiệu.”