Thiên Kim Giả Dựa Vào Huyền Học Bạo Hồng

Chương 92: Chương 92

Ngay sau đó, bên tai truyền đến một giọng nói u uất: “Anh Hoắc, anh đoán xem anh đã giẫm phải cái gì?”

Hoắc Nam Châu: “…”

Nguyễn Kiều: “Một cô gái như hoa như ngọc.”

Nguyễn Kiều xé bỏ bùa tàng hình trên người.

Vừa bị Đại Hắc đè ngã xuống đất, lúc này cô vẫn nằm ngửa, quần áo và tóc tai trên người có chút bù xù, khuôn mặt nhỏ nhắn dưới ánh đèn trông hơi tái nhợt, như thể bị dọa sợ. Nhưng phải nói đến thứ dễ thấy nhất, chính là dấu giày trên bụng.

Hoắc Nam Châu: “…”

Hoắc Nam Châu đi sang bên hai bước rồi mới xé bùa tàng hình. Nguyễn Kiều nghe thấy động tĩnh quay đầu nhìn, khoảng cách giữa hai người vẫn còn khá xa nhưng cô vẫn u uất nói: “Anh đừng tưởng tôi không nghe thấy tiếng anh vừa đi xa, dấu chân trên người tôi là anh giẫm.”

Hoắc Nam Châu cũng không có ý định phủ nhận, chỉ là có chút ngượng ngùng.

Ngón tay nắm thành nắm đấm để trước môi khẽ ho một tiếng, anh trực tiếp nói: “Xin lỗi, tôi không để ý đến cô.”

Anh chủ động cúi người đưa tay ra trước mặt Nguyễn Kiều, nhỏ giọng xin lỗi: “Ngày mai tôi sẽ bảo trợ lý gửi cho cô một bộ quần áo mới, coi như là đền tội, cô thấy được không?”

Nguyễn Kiều đương nhiên biết Hoắc Nam Châu không thể cố ý, cô cũng không hứng thú lắm với quần áo. Cô là người thích kiếm tiền nhưng khi tiêu tiền thì không quá cầu kỳ, cứ như giá của bộ quần áo trên người này, mẫu đôi trên Taobao, mua cùng nhau rẻ hơn mười tệ, hai cái cũng chỉ hơn một trăm tệ. Hơn một trăm tệ này ném trước mặt Hoắc Nam Châu, Hoắc Nam Châu cũng không thèm nhìn.

Nắm lấy tay người đàn ông, cô đứng dậy khỏi mặt đất, vỗ vỗ dấu chân trên người, không nhịn được lẩm bẩm: “Đế giày của mấy anh tổng giám đốc các anh mà cũng bẩn thế này.”

Hoắc Nam Châu: “?”

Người đàn ông im lặng hai giây, giải thích: “Nguyễn tiểu thư, tôi và cô đi cùng một con đường, tại sao đế giày của tôi lại không bẩn?”

Nguyễn Kiều: “Cũng giống như tiên nữ không bị hôi chân vậy.”

Hoắc Nam Châu: “Nguyễn tiểu thư, hai mươi tuổi rồi thì nên xem nhiều phim người lớn hơn, phim hoạt hình không hợp với cô.”

Nguyễn Kiều: “…”

Hai giây sau, cô ôm bụng, nhe răng nhếch miệng: “Đau bụng, chắc chắn là vừa rồi bị anh nên mới đau như vậy rồi!”

Hoắc Nam Châu mặt không biểu cảm: “Cô không tiếp tục phát triển trong giới giải trí là lựa chọn đúng đắn.”

Nguyễn Kiều nổi giận.

Hoắc Nam Châu đồ khốn! Câm cái miệng chết tiệt của anh lại!

Nguyễn Kiều và Hoắc Nam Châu trèo tường vào nghĩa trang từ đâu thì trèo tường ra từ đó. Nhưng lần này không biết có phải là ngoài ý muốn hay không, khi Hoắc Nam Châu quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Nguyễn Kiều bùm một tiếng nhảy từ trên tường xuống, nhảy thẳng lên – áo vest của anh.

Hai chiếc giày giẫm lên áo một cách đàng hoàng.

Nguyễn Kiều đứng thẳng người còn cố tình kêu lên một tiếng, vội vàng nhảy ra sau, trợn tròn mắt kinh ngạc nói: “Tôi không cố ý! Anh Hoắc chắc chắn phải tin tôi, tôi xin lỗi anh. Như vậy, anh cũng không cần gửi quần áo cho tôi, chúng ta coi như hòa nhau.”

Hoắc Nam Châu sắp tức đến phát cười.

Anh nhìn Nguyễn Kiều thật sâu, trên mặt tỏ vẻ bình tĩnh, gật đầu nói: “Vậy thì nghe theo Nguyễn tiểu thư.”

Báo thù Hoắc Nam Châu xong, Nguyễn Kiều cảm thấy mỹ mãn ngồi lên xe Hoắc Nam Châu, chiếc áo vest đã in dấu giày tiên nữ bị vứt bừa bãi ở ghế sau xe, Hoắc Nam Châu nhanh chóng lái xe rời khỏi nghĩa trang. Giải quyết xong chuyện, Nguyễn Kiều nhất thời thả lỏng, cả người trông có vẻ lười biếng, cô ngáp dài một cái, lim dim mắt nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ.

Trong xe không ai mở lời, bầu không khí càng thêm yên tĩnh.

Khi xe dừng lại ở cổng khu dân

cư Cẩm Đường, Hoắc Nam Châu quay đầu nhìn Nguyễn Kiều, mới phát hiện đối phương đã ngủ thiếp đi. Nguyễn Kiều ngủ gần như cuộn tròn người lại, đầu nghiêng nghiêng dựa vào cửa sổ xe, hai tay vung vẩy chôn mặt vào quần áo. Đèn đường hai bên đường chiếu từ phía Hoắc Nam Châu sang, vừa vặn chiếu sáng nửa khuôn mặt lộ ra của Nguyễn Kiều.

Cô ngủ rất ngon, hàng mi dài cong vút rủ xuống một bóng nhỏ, đến gần còn có thể nhìn thấy cả lông tơ trên mặt. Hoắc Nam Châu nhìn Nguyễn Kiều yên tĩnh như vậy, trong đầu đột nhiên nhớ lại cảnh cô gái quay đầu về phía mình, rồi nhớ cả nụ hôn thoáng qua kia.

Hoắc Nam Châu chưa từng thân mật với con gái, đừng nói là hôn, ngay cả tay cũng chưa từng chạm vào. Lúc chạm vào, trong đầu Hoắc Nam Châu có một khoảnh khắc trống rỗng, sau đó là cảm giác mềm mại đầy đặn của đôi môi cô gái. Nhưng anh nhìn thấy đôi mắt mở to của Nguyễn Kiều, biểu cảm ngạc nhiên và kinh ngạc đó khiến Hoắc Nam Châu vô thức giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.

Nhưng anh phải thừa nhận rằng, tâm trạng của anh lúc đó không hề bình tĩnh như vẻ mặt thể hiện.

Hoắc Nam Châu do dự giữa việc đánh thức Nguyễn Kiều và để cô ngủ tiếp, một lúc sau mở cửa xe bước ra ngoài.

Nguyễn Kiều nghe thấy tiếng nói mới tỉnh dậy. Cô mơ màng mở mắt, trong con ngươi in bóng dáng một cặp đôi trai gái bên ngoài cửa sổ. Ngơ ngác gãi mặt, sau đó mới nhận ra cô hình như đang ở trên xe của Hoắc Nam Châu.

Đúng rồi, cô và Hoắc Nam Châu cùng nhau trở về từ nghĩa trang.

Ánh mắt lướt qua trong xe, Hoắc Nam Châu đâu rồi?

Cô mở cửa xe bước ra, mắt nhìn khắp nơi, xa xa chỉ thấy người đàn ông mặc áo sơ mi trắng đứng dưới gốc cây, bóng lưng thẳng tắp đó hiển nhiên là của Hoắc Nam Châu. Cô vội vàng đi tới chào hỏi, chưa kịp nói thêm gì, Hoắc Nam Châu đã liếc cô một cái, nhỏ giọng nói: “Tỉnh rồi thì về nhà nghỉ ngơi đi.”

Không biết có phải đêm đã quá khuya hay không, giọng nói trầm thấp của người đàn ông khàn khàn mà còn mang theo chút dịu dàng.

Nguyễn Kiều gật đầu, quay người định đi thì lại nhớ ra điều gì đó, nhét vào tay Hoắc Nam Châu một lá bùa.

Nguyễn Kiều: “Bùa ước gì được nấy.”

Hoắc Nam Châu: “… Cho tôi làm gì?”

Nguyễn Kiều: “Tiền công tối nay.”

k9win
Bạn cần đăng nhập để bình luận