Thiên Kim Giả Dựa Vào Huyền Học Bạo Hồng
Chương 45: Chương 45
Nói xong, Nguyễn Kiều đã lấy ra từ trong túi xách mấy tờ bùa, rất ngay ngắn bày ra trước mặt Trình Huyền, biểu cảm và nụ cười trên mặt đều vô cùng vô hại: “Anh Trình xem, anh thích bùa nào? Bùa biến hình? Bùa định thân? Hay là bùa lửa bùa sét gì đó?”
Khóe miệng Trình Huyền giật giật.
Nhưng Nguyễn Kiều coi như không thấy, rất biết điều giải thích công dụng của bùa: “Anh xem bùa biến hình này, thực ra dùng trên người hoặc trên quỷ cũng gọi là bùa biến thân, anh thích thứ gì cũng có thể biến thành. Bùa định thân thì không cần giải thích, bùa lửa là triệu hồi một đám lửa đến, còn bùa sét thì anh muốn thử bị sét đánh không?”
Trình Huyền: “…”
Nguyễn Kiều chọn lựa trong số các loại bùa, dứt khoát chọn một bùa định thân, tát một cái vào trán Trình Huyền.
Nguyễn Kiều: “Anh Trình cố gắng làm gì đó với tôi đi.”
Lúc này, Trình Huyền hoàn toàn không biết phải nói gì nữa, mặc dù xuất thân từ gia đình danh giá thì anh ta đã tiếp xúc với những bậc thầy như Nguyễn Kiều cũng không ít, nếu không thì anh ta cũng sẽ không dễ dàng tin vào năng lực của Nguyễn Kiều như vậy. Nhưng lúc này, lời giải thích của Nguyễn Kiều về bùa vẫn khiến anh ta cảm thấy choáng váng. Anh ta cảm thấy tờ bùa đó dán chặt vào trán mình, cảm thấy mình như một con cương thi đã bị đạo sĩ chế ngự.
Trong lòng tự ví mình như vậy, Trình Huyền không khỏi muốn đỡ trán.
Ý nghĩ đó vừa lóe lên, anh ta cũng chuẩn bị làm như vậy.
Giây tiếp theo, sắc mặt thay đổi.
Cánh tay anh đặt trên đầu gối như bị vật nặng đè chặt, một động tác nâng cánh tay đơn giản lúc này trở nên vô cùng khó khăn. Trình Huyền cúi đầu muốn xem cánh tay mình bị sao nhưng đầu cứ ngẩng lên, chỉ có nhãn cầu không ngừng nhìn xuống.
Trình Huyền: “…”
Nhìn như vậy, lo lắng Nguyễn Kiều làm gì anh ta cũng là bình thường.
Trình Huyền bất lực nói: “Cô Nguyễn, cô có thể gỡ bùa xuống được rồi.”
Nguyễn Kiều nghe vậy cũng không do dự, nhanh chóng gỡ bùa, cẩn thận nhét vào trong túi. Thứ này vẫn chưa hỏng, vẫn có thể tái sử dụng. Phí phạm thì không tốt.
Cuối cùng cũng có thể quay đầu nhìn thấy động tác gấp giấy của Nguyễn Kiều, vẻ kinh ngạc trong mắt Trình Huyền thoáng qua, sau đó nói: “Cô Nguyễn còn lợi hại hơn tôi tưởng. Đã như vậy, tôi cũng không nói vòng vo với cô Nguyễn nữa. Nhà tôi có một đứa cháu thường nói mình nhìn thấy ma, nửa đêm cứ bị giật mình tỉnh giấc, vì vậy không nghỉ ngơi được. Cô Nguyễn có cách giải quyết không?”
Nguyễn Kiều lập tức hướng ánh mắt về phía anh ta.
Trình Huyền tiếp tục nói: “Chúng tôi cũng đã tìm không ít bậc thầy nhưng có vẻ như không có tác dụng gì. Hôm đó nghe Khinh Hoài nói cô Nguyễn đã đưa cho anh ấy một lá bùa hộ mệnh giúp anh ấy tránh được tai nạn xe, tôi rất kinh ngạc. Tôi cũng có nghe nói về chuyện ở ích hải lộ. Vì vậy, ban đầu tôi muốn nhờ Khinh Hoài hẹn cô Nguyễn giúp tôi, không ngờ hôm nay lại tình cờ gặp được.”
Trên thực tế, mấy ngày nay, nhà cũ bên kia đã mời một bậc thầy được cho là rất lợi hại, có thể giải quyết vấn đề của đứa trẻ. Nghĩ đến vẻ tự tin của người nhà, Trình Huyền liền nghĩ rằng – lỡ như thực sự thành công thì sao?
Vì vậy, trong chuyện của Nguyễn Kiều anh ta cũng không vội vàng.
Hôm nay gặp được Nguyễn Kiều là một điều bất ngờ, mà bây giờ xem ra, sự bất ngờ này có lẽ là một niềm vui bất ngờ.
“Chỉ cần giải quyết được chuyện này, thù lao không thành vấn đề.” Trình Huyền nở nụ cười: “Ngay cả bây giờ cô nói với tôi rằng cô muốn g.iết ch.ết nhà họ Nguyễn, tôi cũng có thể đồng ý với cô.”
Nguyễn Kiều suýt nữa bị sặc nước bọt.
Cô xua tay: “Hiện tại không có ý định đó, họ nuôi tôi hai mươi năm, tôi cũng đã trả tiền, bây giờ hai bên không nợ nhau, cũng không ai có lỗi với ai. Nhưng mà đã khi anh Trình nói vậy, anh xem lúc nào rảnh, chúng ta đi thăm đứa cháu của anh.”
“Ngày kia thế nào?”
“Được.”
…
Trình Huyền chọn ngày kia, đơn giản là vì ngày hôm sau có vị đại sư mà nhà họ mời sẽ đến.
Trong nhà cũ của nhà họ Trình, lúc này đã có không ít người đang ngồi hoặc đứng chờ đại sư đến.
Nhà họ Trình đông người, ông bà cụ nhà họ Trình sinh được ba người con trai và một người con gái, Trình Huyền là người nhỏ tuổi nhất. Đứa cháu mà anh ta nhắc đến chính là con trai của Trình Đạm, con trai thứ hai của nhà họ Trình, Trình An Tuấn. Trình An Tuấn năm nay mới lên cấp hai nhưng dáng vẻ gầy gò nhỏ bé căn bản không giống như được nuôi dưỡng trong gia đình giàu có, sắc mặt cậu bé đặc biệt mệt mỏi, dưới mắt còn có một quầng thâm đen, giống như một đứa trẻ sơ sinh co ro trong lòng mẹ, khiến cho tâm trạng sợ hãi kinh hoàng bấy lâu nay của cậu được an ủi đôi chút.
Trình Huyền tiến lên xoa xoa đầu cậu bé, nhẹ giọng an ủi: “Đừng sợ.”
Trình An Tuấn chớp đôi mắt đen láy, đưa tay ra muốn chú bế.
Thấy vậy, bà cụ Trình không nhịn được cười: “Tuấn Tuấn sao lại thích quấn lấy con thế.”
Trình Huyền nghe vậy liền nhướng mày: “Bà đừng nhìn thấy bây giờ nó quấn lấy cháu, nếu Nam Châu ở đây, nó còn muốn treo lên người Nam Châu ấy.”
“Đúng là như vậy.” Bà Trình thứ hai gật đầu, đôi mắt luôn tràn đầy lo lắng lộ ra ý cười nhàn nhạt: “Mọi người đều nói Nam Châu là người khó gần nhưng không hiểu sao, Tuấn Tuấn lại không sợ anh ta chút nào, chỉ thích quấn lấy người anh ta.”
Trong lúc nói chuyện, vị đại sư mà nhà họ Trình mời đã theo quản gia đi vào. Trình Huyền ngẩng đầu nhìn, vị đại sư này cũng không khác gì những người mà anh ta từng gặp trước đây, trên người mặc một lớp đạo bào, tóc bạc trắng và có bộ râu dài. Trong tay ông ta cầm chuông Tam Thanh và lệnh kỳ, vẻ mặt nghiêm trang.
Bà cụ Trình thấy ông ta đến, mắt sáng lên ngay: “Đạo trưởng Thái Vân, cuối cùng ông cũng đến rồi!”