Thiên Kim Giả Dựa Vào Huyền Học Bạo Hồng

Chương 98: Chương 98

Lời còn chưa dứt, Nguyễn Kiều đã lộ vẻ kỳ quái: “Chẳng lẽ cô muốn nói rằng, hai chúng ta thân như chị em, vậy thì mẹ chồng chị chính là mẹ chồng em chứ? Cô thật là hào phóng. Nhưng hai chúng ta không phải chị em, cô muốn thì nhường mẹ chồng cho chị gái ruột của cô đi.”

Biểu cảm của Nguyễn Phỉ cứng đờ: “Em nói linh tinh gì thế?”

Nguyễn Kiều tỏ vẻ vô tội: “Chẳng phải cô muốn nói như vậy sao? Nếu không thì cô định nói gì với tôi đấy? Mẹ chồng cô thì liên quan gì đến tôi, tôi nói chuyện còn phải kiêng dè ý mẹ chồng cô sao?”

Nguyễn Phỉ: “…”

Nguyễn Phỉ chưa từng nghĩ miệng lưỡi Nguyễn Kiều lại lợi hại như vậy.

Nhưng mà cũng rõ ràng không phải như vậy.

Trong ấn tượng của cô ta, Nguyễn Kiều yếu đuối đến mức chỉ cần bị người ta nói vài câu là đã rơm rớm nước mắt, suýt ngất xỉu. Sao chỉ mất một thời gian không gặp, cô lại thay đổi lớn như vậy?

Nguyễn Phỉ mím môi, vô tình lướt qua người đàn ông bên cạnh, khi phát hiện ánh mắt của Hoắc Minh Trạch không hề che giấu mà nhìn Nguyễn Kiều, một luồng lửa giận lập tức bùng lên trong lòng.

Nguyễn Phỉ hít một hơi nhưng vẫn cố gắng giữ nụ cười: “Kiều Kiều, chị chỉ muốn nói với em, em không có bạn trai không có chồng thì có thể không hiểu rõ, vợ tiêu tiền của chồng là chuyện rất bình thường. Em đừng dùng quan điểm của em để chế nhạo người khác. Người khác có nhưng em cũng không nhất định sẽ có, nên tầm mắt chúng ta phải mở rộng một chút.”

Lúc này Nguyễn Kiều gật đầu, có vẻ rất đồng tình với lời nói của Nguyễn Phỉ.

Động tác này của cô lọt vào mắt những người có mặt ở đó, ngay cả Hoắc Nam Châu và bà cụ nhà họ Hoắc đang đứng xem cũng không khỏi có chút ngạc nhiên. Vừa rồi còn cãi nhau chí chóe, sao giờ lại đột nhiên gật đầu tỏ ý đồng tình?

Bà cụ nhìn Nguyễn Kiều.

Nguyễn Kiều lại nở nụ cười: “Đúng vậy, chỉ cần đàn ông không để ý thì phụ nữ tiêu tiền của anh ta là chuyện đương nhiên. Nhưng hồi cấp ba, có phải cô không học hành tử tế không, vấn đề nằm ở đây đấy? Vấn đề chẳng phải là có người vênh mặt coi thường chế nhạo cô gái khác sao? Làm sao thế, tự kiếm tiền tự tiêu, cho dù quần áo mua chỉ có mấy chục tệ thì có vấn đề gì sao?”

Nguyễn Kiều nhìn vào mặt Chu Thanh Yến, người phụ nữ này tướng khắc nghiệt, không phải người dễ ở chung.

Nguyễn Kiều cũng không định khách sáo với bà ta.

Nhưng cô không ngờ rằng, trong tình huống này Hoắc Nam Châu lại mở miệng. Người đàn ông không lộ vẻ gì mà cong môi, giọng điệu có vẻ hờ hững: “Chị dâu có thể không biết rõ, có những cô gái mặc đồ mấy chục tệ, kiếm tiền tiêu vặt hàng mấy trăm triệu. Không giống chị dâu, một khi không còn nhà họ Hoắc thì chẳng còn gì nữa – không biết những bộ quần áo và đồ trang sức trong tủ quần áo của chị có bán được giá này không.”

Thực ra nhà Hoắc Lương không có nhiều tiền.

Đồ xa xỉ mà Chu Thanh Yến mua không ít nhưng giá cả cũng có mức.

Tuyệt đối không thể tiêu mấy trăm triệu để mua đá quý kim cương.

Sự chế nhạo này có thể nói là đâm thẳng vào chỗ hiểm nhưng rõ ràng vẫn chưa đủ. Lúc này bà cụ đã phát huy tác dụng, khá tò mò mà ồ lên một tiếng: “Kiều Kiều lợi hại như vậy sao? Bác nghe nói gần đây cháu giúp nhà họ Chu dời mộ tổ tiên à?”

Nguyễn Kiều giả vờ khiêm tốn: “Cũng bình thường thôi, chỉ là chuyện nhỏ thôi.”

Bà cụ: “Bác quen biết người nhà họ Chu, rất hào phóng, dời mộ tổ tiên không phải là chuyện nhỏ, trả thù lao vài trăm triệu là chuyện bình thường. Đúng rồi, hôm nay cháu đến nhà cũxem phong thủy, thù lao còn chưa tính nhỉ. Vậy thì, biệt thự bên Vọng Tây Lâu cũng không tệ, bác để lại cho cháu một căn cạnh bờ sông. Bác còn nghe nói gần đây Trình Huyền sắp đi nước ngoài xem xe đua, bảo anh ta cũng tặng cháu một chiếc. Ừm, những thứ khác bác sẽ nghĩ thêm, Nam Châu, con thấy thế nào?”

Hoắc Nam Châu và Nguyễn Kiều đồng thời giật giật khóe mắt.

Trong tầm mắt, mặt Chu Thanh Yến đã sắp co giật vì tức giận.

Ánh mắt của Hoắc Nam Châu lướt qua khuôn mặt hơi tái nhợt của Hoắc Minh Trạch, cười khẽ: “Vài ngày trước, buổi đấu giá ở Đông Thành vừa đấu được một viên đá quý màu xanh lục bảo, cũng tặng luôn cho… Kiều Kiều.”

Nguyễn Kiều: “…..”

Anh tặng đồ thì tặng đồ, tại sao lại gọi tôi là Kiều Kiều?

Nguyễn Kiều đã nghe không ít người gọi cô là Kiều Kiều.

Trình Lê thì không cần nói, Trình Huyền thỉnh thoảng cũng gọi cô như vậy nhưng dù sao cũng là bạn bè rất thân thiết, nghe cũng không thấy có gì. Chỉ có tiếng “Kiều Kiều.” mà Hoắc Nam Châu gọi hôm nay có chút ngừng lại, không hiểu sao lại khiến Nguyễn Kiều cảm thấy có chút không ổn.

Không nhịn được mà nhìn Hoắc Nam Châu nhiều hơn, mặt cô không biểu lộ gì nhưng trong mắt rõ ràng mang theo mấy phần ý tứ không nói rõ được.

Hoắc Nam Châu giả vờ không hiểu gì mà dời mắt đi, lại nói thêm một câu: “Nếu em không thích, anh còn tặng em một bộ kim cương hồng.”

Nguyễn Kiều: “…”

Lời từ chối còn chưa kịp thốt ra khỏi miệng thì bà cụ Hoắc nghe thấy vậy liền vỗ tay: “Kim cương hồng thì tốt, hợp với cô gái nhỏ như Kiều Kiều này. Nhưng mà ngọc bích cũng khá, cứ tặng cả hai đi. Nếu Kiều Kiều thực sự không thích ngọc bích thì cứ cất đi cũng được.”

Nguyễn Kiều: “…”

Đây chính là người giàu có sao?

Thứ này không coi là bảo vật truyền gia mà lại còn cất đi sao?

Cô không nhịn được hít sâu hai hơi, sau đó giả vờ như bình tĩnh, khó khăn lắm mới thốt ra một chữ: “Được.”

Sắc mặt của Chu Thanh Yến đã hoàn toàn đen lại.

Bà cụ thiên vị Hoắc Nam Châu thì bà ta biết rõ. Cũng tại bà ta, lúc trước xúi giục Minh Trạch bỏ thuốc vào cốc nước của Hoắc Nam Châu bị phát hiện, từ đó về sau thái độ của bà cụ hoàn toàn thay đổi. Nhưng mà… dù sao cũng có người ngoài ở đây, hơn nữa Nguyễn Kiều cũng là người ngoài. Bà cụ lại giúp người ngoài ức hiếp con dâu mình?

k9win
Bạn cần đăng nhập để bình luận