Thiên Kim Giả Dựa Vào Huyền Học Bạo Hồng
Chương 71: Chương 71
Nguyễn Kiều: “Bà Nguyễn có xem tin tức không?”
Bà Nguyễn: “Chuyện cô làm tiểu tam, muốn cướp chồng chưa cưới của Phỉ Phỉ đã truyền khắp nơi rồi, tôi còn cần phải xem tin tức sao? Làm người phải biết xấu hổ.”
Nguyễn Kiều dựa vào ghế.
Cô thong thả nhìn người phụ nữ trước mặt. Nguyễn Kiều đã gặp không ít bà chủ nhà giàu, vợ của Trình Hạo cũng là một, Trình Lê cũng là một nhưng hai người họ hoàn toàn khác với bà Nguyễn, không giống như bà Nguyễn mở miệng là nói linh tinh, nghe xong chỉ muốn trợn trắng mắt. Cô xoa xoa huyệt thái dương, khuyên nhủ một cách nghiêm túc: “Không phải tôi nói, bà Nguyễn, tuổi đã cao rồi cũng phải theo dõi thời sự, nếu không thì giống như bây giờ, vội vội vàng vàng hẹn tôi ra đây chẳng phải là trò cười sao, bà nói có đúng không?”
“Ý cô là gì?”
Bà Nguyễn không hiểu ý cô nhưng nội dung Weibo mà bà ta thấy tối hôm qua vẫn còn văng vẳng trong đầu. Nhớ đến khuôn mặt tái nhợt và vẻ mặt chán nản của con gái mình sau khi nhìn thấy Weibo đó, bà Nguyễn đau lòng vô cùng. Như vậy, bà ta càng nhìn Nguyễn Kiều không thuận mắt.
Bản thân cô ta có ý với Hoắc Minh Trạch, bây giờ còn dám nói năng hùng hồn như vậy!
Nghĩ đến đây, bà Nguyễn lạnh lùng nói: “Mày mặt dày như vậy không phải thừa hưởng từ nhà chúng tao, mẹ ruột mày chắc chắn là tiểu tam, cho nên bây giờ mày mới có suy nghĩ này, còn thấy bình thường lắm phải không?”
Nguyễn Kiều không ngờ bà ta lại nhắc đến mẹ ruột của nguyên chủ.
Bà Nguyễn nhìn sắc mặt cô, lập tức cười lạnh: “Cũng không phải không có khả năng, tao đã điều tra nhà họ Trần của mày, trước kia nghèo lắm, chỉ sợ lúc đó bế nhầm con cũng là cố ý. Nghĩ như vậy thì mẹ ruột mày cũng thật là dụng tâm. Nhưng có ích gì? Gà rừng thì mãi mãi là gà rừng, phượng hoàng dù có vô tình rơi vào ổ gà rừng thì sớm muộn gì cũng sẽ bay về lại.”
Nụ cười trên mặt Nguyễn Kiều dần dần tắt ngúm.
Cô đan chặt các ngón tay vào nhau, không nhịn được mà bẻ khớp tay, phát ra tiếng kêu rắc rắc. Mặc dù cô không rõ năm đó đã xảy ra chuyện gì khiến nhà họ Nguyễn và nhà họ Trần bế nhầm con nhưng cô đã từng tiếp xúc với cha mẹ của Trần Diệu, biết hai vị trưởng bối này đều là người thật thà, sao có thể cố ý làm ra chuyện như vậy được?
Huống hồ Nguyễn Kiều còn biết xem tướng, biết cha mẹ Trần Diệu sẽ không lừa cô.
Nhưng ở đây, bà Nguyễn lại hạ thấp nhà họ Trần một cách không thương tiếc.
Thậm chí còn cho rằng mẹ ruột của nguyên chủ đã lên kế hoạch cho tất cả những chuyện này.
“Tôi thấy bà không chỉ bị mù mà còn bị hoang tưởng nữa. Mở to mắt ra mà xem xem hôm đó người uống rượu với tôi là ai! Hoắc Minh Trạch anh ta có mấy cái cửa để xứng đi uống rượu với anh em nhà Trình Lê, Trình Huyền?” Nguyễn Kiều đưa điện thoại đến trước mặt bà ta: “Xem rõ mặt người đàn ông này chưa. Bà đúng là buồn cười, sao thế, biết Hoắc Nam Châu tốt hơn Hoắc Minh Trạch gấp trăm lần gấp vạn lần, muốn đổi chồng cho Nguyễn Phỉ à? Cũng không nhìn xem mình là cái thá gì, xứng không hả bà?!”
Một góc khuất nào đó.
Trình Lê tức đến nỗi muốn xông ra đá bay bà Nguyễn đi, bị Trình Huyền giữ chặt, dùng giọng nói nhỏ nhẹ an ủi: “Bình tĩnh bình tĩnh, đừng coi thường Nguyễn Kiều!”
Mắt Trình Lê đỏ hoe: “Chết tiệt, Kiều Kiều đi uống rượu giải sầu với chị còn bị vu oan là tiểu tam, mụ yêu quái này đến cả con rể mình cũng không nhận ra còn dám gây chuyện với Kiều Kiều, tức chết chị mất!”
“Chị xem Nam Châu bị nhận nhầm thành Hoắc Minh Trạch mà vui vẻ thế kia, Nam Châu cũng không tức giận đúng không?”
Lời an ủi của Trình Huyền vừa dứt, Trình Lê quay sang nhìn Hoắc Nam Châu đang ngồi bên cạnh, khó chịu hỏi: “Anh không tức giận à?”
Hoắc Nam Châu liếc cô một cái: “Cô thấy sao? Nếu bị nhận nhầm thành Nguyễn Phỉ thì cô có tức giận không?”
Trình Huyền: “…”
Trình Huyền tức Hoắc Nam Châu lúc này chẳng lẽ không nên nói vài câu để xoa dịu tâm trạng bực bội của Trình Lê, kết quả quay đầu lại đã nghe thấy Nguyễn Kiều nói một tràng.
Hoắc Nam Châu chậc một tiếng: “Được rồi, bây giờ không tức giận nữa.”
Trình Huyền: “…”
Nguyễn Kiều và bà Nguyễn đều không để ý đến những người và cuộc đối thoại ở góc khuất, Nguyễn Kiều ném điện thoại trước mặt bà Nguyễn, bà ta vô thức cúi đầu nhìn, khi nhìn thấy người đàn ông trong ảnh, sắc mặt đột nhiên thay đổi——
Sao lại là Hoắc Nam Châu?
Không phải nói người đó là Hoắc Minh Trạch sao?
Bà Nguyễn ngẩng đầu lên, thấy Nguyễn Kiều cười với bà ta một cách mỉa mai: “Mặc dù tôi chưa từng gặp mẹ ruột của mình trông như thế nào nhưng tôi nghĩ bà ấy hẳn phải xinh đẹp hơn bà, dù sao thì tôi còn xinh hơn bà mà, đúng không? Không chỉ vậy, bà ấy hẳn phải có đôi mắt rất tốt, sẽ không đến nỗi không nhận ra con rể của mình. Tất nhiên rồi, tính cách và tính tình của bà ấy còn tốt hơn nữa, ai lại giống như bà, chưa hiểu rõ đầu đuôi đã vội vã chạy đến đây để mất mặt chứ.”
Nguyễn Kiều đặt tay lên chiếc điện thoại, cong môi nhưng không có chút cảm xúc nào: “Bà làm rõ một chút đi, tôi và nhà họ Nguyễn của bà không ai nợ ai, tôi cũng không hứng thú gì với nhà họ Nguyễn của bà. Càng không hứng thú với vị hôn phu của Nguyễn Phỉ, bà nói xem, tôi đã quen biết Hoắc Nam Châu rồi, tôi còn đi quyến rũ Hoắc Minh Trạch, bà thấy mắt tôi có vấn đề không?”
“Tương tự như vậy, tôi đã quen biết nhà họ Trình nhà họ Hoắc rồi, tôi còn thèm khát nhà họ Nguyễn của bà, tôi có vấn đề về não không?”
Nguyễn Kiều đứng dậy khỏi ghế, định lên tiếng thì đột nhiên có một cơn gió thổi qua sau lưng cô.
Chỉ thấy Trình Lê không biết từ đâu chạy ra, đột ngột ném tờ séc trong tay xuống trước mặt bà Nguyễn, đôi mắt không thiện ý nhìn chằm chằm vào bà ta: “Hai trăm triệu, biến khỏi trước mắt Kiều Kiều nhà chúng tôi, cút càng xa càng tốt.”
Đằng sau, Trình Huyền vội vã chạy đến, tiện tay cũng ném một tờ séc, cười với bà Nguyễn: “Năm trăm triệu, mau chóng để con gái bà kết hôn với Hoắc Minh Trạch đi, đỡ phải từng người một ra đây hãm hại người khác.”