Thiên Kim Giả Dựa Vào Huyền Học Bạo Hồng

Chương 50: Chương 50

Trình Huyền đắm chìm trong suy nghĩ của mình, cho đến khi Nguyễn Kiều nói: “Cái tên đại sư chó má kia đã làm phép ở đâu? Chính là chuyện xảy ra hôm nay à? Tôi đi xem thử.”

“Ngay ở bãi đất bên này.”

Trình Huyền dẫn Nguyễn Kiều đi qua, vừa đi vừa nói: “Lúc đó đối phương nói dùng bùa khắc âm để dọa ma quỷ, không cho chúng đến tìm Tuấn Tuấn nữa.”

Nguyễn Kiều gật đầu.

Nghe có vẻ hợp lý.

Chỉ là cuối cùng không biết tại sao lại thành ra thế này.

Nói chuyện, hai người đã đến bãi đất. Không đợi Trình Huyền mở miệng lần nữa, Nguyễn Kiều đã chú ý đến những tờ bùa giấy còn sót lại trên mặt đất. Cô cúi xuống nhặt lên xem, khóe mắt hơi giật giật: “…”

Thật khó nói nên lời.

Thậm chí không biết nên nói gì cho phải.

Trình Huyền thấy vẻ mặt kỳ lạ của cô liền không nhịn được hỏi: “Sao vậy?”

Nguyễn Kiều hướng về phía anh ta vung vẩy tờ bùa giấy đang kẹp giữa các ngón tay, rất bất lực nhún vai: “Bùa giấy vẽ sai rồi. Đây không phải là bùa khắc âm, đây là bùa tụ âm, đúng như tên gọi là tập hợp toàn bộ âm khí xung quanh vào một chỗ. Vị đại sư mà các người mời tới không thể gọi là kẻ lừa đảo nhưng anh ta chắc chắn là một kẻ nửa mùa. Cho nên mới gây ra chuyện lớn như vậy.”

Trình Huyền: “…”

Nguyễn Kiều an ủi anh ta: “Không sao, chuyện nhỏ thôi mà. Cháu trai anh có rất thân với anh không?”

Trình Huyền: “Ừ, vừa nhìn thấy tôi là muốn tôi bế. Cậu bé cũng rất thân với Nam Châu.”

Nguyễn Kiều: “Nam Châu?”

Cái tên này lọt vào tai Nguyễn Kiều, chỉ ngẩn ra một giây đã khiến cô nhớ đến vị tổng giám đốc bá đạo vô địch trong tiểu thuyết “Thiên kim thật sự đã trở về”: Hứa Nam Châu.

Nguyễn Kiều ồ lên một tiếng, vốn tưởng rằng Trình Huyền sẽ giới thiệu chi tiết về “Hứa Nam Châu.” với mình nhưng đối phương chỉ chỉ vào sau lưng Nguyễn Kiều. Nguyễn Kiều quay đầu nhìn lại, bất ngờ thấy anh chàng tài xế đẹp trai đến đón cô đang đi theo sau họ, không đợi cô biểu lộ sự nghi ngờ, Trình Huyền liền nói: “Đúng rồi, chính là anh ta.”

Chính là anh ta.

Ai cơ?

Nguyễn Kiều mơ màng nhìn Hứa Nam Châu.

Giây tiếp theo, sắc mặt đại biến.

Chết tiệt.

Đây mẹ nó không phải là tài xế mà là Hứa Nam Châu à!

Mẹ kiếp may mà không thực sự bán bùa hộ mệnh cho anh ta với giá một nghìn tệ một cái.

Nếu không thì lỗ to rồi!

Hỏi Nguyễn Kiều có nhận nhầm người, có ngại không?

Không ngại.

Cô chỉ thấy may mắn, một lá bùa hộ mệnh một nghìn tệ mà bán cho một tổng giám đốc như Hoắc Nam Châu, lỗ đến mức khi chết nằm trong quan tài còn phải kéo người khóc lóc kể lể: “Lúc còn trẻ sao mình lại không biết nhìn người thế này.”

Nguyễn Kiều thu hồi suy nghĩ, vẻ mặt rất nghiêm túc khen ngợi Hoắc Nam Châu: “Hoắc tiên sinh đúng là một biểu nhân tài, vừa rồi tôi đã thấy với khí chất và dung mạo của anh thì không thể nào là một tài xế bình thường được!”

Ánh mắt Hoắc Nam Châu lướt qua người cô gái.

Người này nói chuyện đúng là không biết xấu hổ.

Hoắc Nam Châu lạnh lùng liếc cô: “Lúc Nguyễn tiểu thư hỏi tôi lương tài xế một tháng là bao nhiêu thì không nghĩ như vậy đâu.”

Nguyễn Kiều ồ lên một tiếng: “Tôi không phải thấy người bình thường không thuê nổi Hoắc tiên sinh làm tài xế sao?”

Hoắc Nam Châu không nói thêm gì nữa, Nguyễn Kiều liền yên tâm quay người tiếp tục nhìn đống hỗn độn trước mặt. Nhưng Trình Huyền nhìn Nguyễn Kiều rồi lại nhìn Hoắc Nam Châu, trong lòng vừa kinh ngạc vừa thấy buồn cười. Nguyễn Kiều đúng là ngoài dự đoán, nhiều người nhìn thấy khuôn mặt lạnh như băng của Hoắc Nam Châu chắc sẽ sợ hãi nhưng Nguyễn Kiều thì không.

Thậm chí còn có thể qua lại với Hoắc Nam Châu vài lần.

Quả nhiên không phải cô gái bình thường.

Có phong thái của bậc thầy rồi.

Nguyễn Kiều không biết suy nghĩ của Trình Huyền, hỏi một câu “Chúng ta vừa nói đến đâu rồi”, sau khi được trả lời thì lại tiếp tục: “Trình tiên sinh và Hoắc tiên sinh có dương khí nặng, trẻ con xu lợi tránh hại, biết dương khí của hai người có thể chế ngự những âm khí đó nên mới bám theo hai người. Bình thường quan hệ của hai người thân thiết như vậy, thời gian ở bên nhau rất dài, lẽ ra sẽ không xảy ra tình trạng này.”

Trình Huyền nghe vậy thì ngẩn người.

Trước đây, Trình An Tuấn đúng là không có vấn đề gì.

Cậu bé lớn lên khỏe mạnh như những đứa trẻ bình thường, ban đêm không gặp ác mộng, không gặp những thứ kỳ quái. Chuyện thay đổi là từ năm ngoái khi Trình An Tuấn lên cấp hai. Trường cấp hai của Trình An Tuấn thực hiện chế độ nội trú, mà Trình An Tuấn để hòa đồng với các bạn cùng lớp và để yên tâm học tập, cũng chọn ở nội trú.

Hình như là từ sau khi về từ đợt đó mới không ổn.

Nguyễn Kiều nghe Trình Huyền nói, suy nghĩ một lát rồi nói thẳng: “Nhưng cũng không đến mức đột nhiên trở thành như vậy. Trạng thái của đứa cháu trai nhỏ nhà anh rõ ràng là bị thứ gì đó xung đột rồi. Nếu không thì với mười mấy năm chung sống, dương khí của hai người đủ để chế ngự bát tự của cậu bé nhiều năm rồi. Ừm, gần trường cấp hai của đứa bé có nghĩa trang, nhà tang lễ hoặc bệnh viện gì không?”

“Hình như không có.” Trình Huyền suy nghĩ một lúc, chạm vào vai Hoắc Nam Châu, cau mày hỏi anh: “Cậu có ấn tượng gì không, xung quanh trường cấp trung Yến Kinh có những công trình như vậy không? Dù sao cũng là trường cấp hai trước đây của cậu, cậu nghĩ kỹ xem.”

k9win
Bạn cần đăng nhập để bình luận