Sau Khi Nam Phụ Ác Độc Bị Đọc Tâm, Các Đại Lão Tranh Nhau Sủng

Chương 97: Chương 97

Lam Yên giận dữ chĩa điện thoại vào mình.

Bà ta cứ tưởng Phó Chu Trì gọi lại xin lỗi, vừa định mắng, thì thấy trên màn hình hiện lên tên "con của ả đàn bà đê tiện".

Ngay sau đó, khoé môi bà ta nhếch lên vẻ mỉa mai, rồi trượt nút nghe: "Có chuyện gì?"

"Dì Lam, con vẫn đang đợi hồi âm của dì." Giọng nói gấp gáp từ đầu dây bên kia vọng lại: "Khi nào thì con có thể tiếp tục quay?"

Lam Yên cười khẩy: "Danh tiếng của cậu thế nào rồi, còn mơ tưởng quay lại?"

Lục Thần nghe vậy sững sờ: "Dì Lam, trước đây dì đã hứa với con..."

"Hứa giúp cậu? Vậy thì cậu cũng phải có giá trị chứ?" Lam Yên ngồi xuống lại vị trí cũ: "Bị mắng chửi như vậy, muốn tiếp tục ở lại giới giải trí e là không được rồi."

"Cậu nên chuẩn bị tâm lý đi, bên Giải Trí Phó Thị cũng sẽ tìm cậu để giải ước hợp đồng, tiền vi phạm hợp đồng sẽ theo đúng hợp đồng."

Lục Thần kinh ngạc vô cùng: "Dì Lam, dì đừng bỏ rơi con, con biết cốt truyện, con thật sự có thể giúp dì! Con sẽ nổi tiếng lại!"

"Chứng minh cho tôi xem." Lam Yên cắt ngang lời anh ta.

Lục Thần khựng lại: "Chứng minh thế nào?"

"Trong tay nhà họ Tống có một dự án nghỉ dưỡng, nếu cậu cướp được, tôi sẽ tin." Khóe miệng Lam Yên nhếch lên một nụ cười ranh mãnh, ánh mắt đầy vẻ sắc sảo của một thương nhân.

Lục Thần cau mày, cố gắng nhớ lại tình tiết trong mơ nhưng hoàn toàn không tìm thấy đoạn này.

Tuy vậy, anh ta vẫn cắn răng đồng ý: "Không vấn đề gì, dì Lam cứ chờ tin của con."

Cúp điện thoại, Lục Thần thu dọn hành lý, chuẩn bị bắt xe về kinh đô.

Chương trình thực tế chắc chắn là không quay được nữa, nếu lại bị giải ước với Giải Trí Phó Thị, anh ta có thể sẽ không còn cơ hội nào để vực dậy.

Nghĩ vậy, Lục Thần xách vali, lao ra khỏi khách sạn.

Ngày hôm sau.

Các khách mời được gọi dậy, tập trung ngay tại địa điểm ghi hình.

Tống Nhất Xuyên vừa ngáp vừa hỏi: "Chuẩn bị bữa sáng chưa? Hôm nay hiệu quả làm việc cũng khá đấy nhỉ?"

Vị đạo diễn vốn đang tươi cười, nghe thấy câu này, khoé miệng lập tức xịu xuống.

Được lắm, ba câu không rời chuyện ăn uống phải không?!

Hôm nay ông đây sẽ bỏ đói các người!

Nhân viên cầm loa thông báo: "Các vị khách mời, xin hãy giữ trật tự, gọi mọi người dậy sớm như vậy là vì có một phân đoạn đặc biệt được thêm vào."

"Đó là, lời chúc phúc của gia đình."

"Chúng tôi sẽ kết nối video trực tuyến với cha mẹ của các khách mời."

"Để nghe suy nghĩ của họ, cũng như lời chúc phúc dành cho các bạn."

Tống Nhất Xuyên lại ngáp dài.

-"Thật là lắm trò."

-"Đạo diễn sợ tôi loại hết khách mời nên chương trình không quay được nữa à?"

Màn hình trắng đã được chuẩn bị sẵn tại hiện trường, giao diện WeChat hiển thị trên đó.

Nhân viên hào hứng kết nối danh bạ trên máy tính bảng,

Tiếp đó, tiếng "tút tút" vang lên.

Vài giây sau, cặp vợ chồng ngồi cạnh nhau trên ghế sofa nở nụ cười trìu mến: "Con trai cưng! Ba mẹ nhớ con lắm!"

Tống Hiểu Nam nghe thấy vậy, lập tức bất mãn: "Ba! Mẹ! Đừng quên, hai người còn có một đứa con gái nữa đấy!"

"Ôi, con gái." Tần Thục Viện xua tay: "Ba mẹ nhớ chứ! Ngoan nào, đừng chắn trước mặt anh con, để ba mẹ nhìn cho rõ..."

Lời còn chưa dứt, phía sau đột nhiên vang lên giọng nói của một người đàn ông.

"Bác trai, bác gái, con về thăm hai người đây."

Vợ chồng nhà họ Tống theo bản năng đứng dậy, quay đầu lại nhìn xem là ai, ngạc nhiên nói: "Lục Thần, sao cậu lại đến đây?"

"Tất nhiên là con nhớ hai người nên đến thăm, tại sao hai bác lại có vẻ mặt như vậy, chẳng lẽ không muốn con đến?" Lục Thần cười kỳ quái, giọng nói đầy ẩn ý.

Tống Đức Nghĩa sa sầm mặt mày: "Hôm nay tôi và vợ có việc quan trọng, không tiện tiếp khách, lần sau cậu hẵng đến."

Lục Thần đương nhiên không muốn đi, anh ta ngồi phịch xuống ghế sofa đối diện: "Chà chà, thật nhẫn tâm, dù sao con cũng là do hai người nuôi lớn, chẳng lẽ không hai người không có chút tình cảm nào sao?"

Số lượng người xem livestream ngày càng tăng, cảm thấy khó hiểu trước hành động của Lục Thần.

[Cái quái gì vậy? Nuôi anh ta lớn, sao cứ như nợ anh ta tám trăm vạn à?]

Sự mỉa mai của Lục Thần đã chọc giận Tống Đức Nghĩa, sắc mặt ông trở nên vô cùng lạnh lùng, thái độ càng thêm mất kiên nhẫn: "Rốt cuộc cậu muốn làm gì?"

Camera của máy tính bảng tuy đang bật, nhưng vì là màn hình chống nhìn trộm nên nhìn từ bên cạnh chỉ thấy một 1 màu đen, hoàn toàn không thể nhận ra vợ chồng họ Tống đang kết nối với chương trình, Lục Thần mới dám nói năng bừa bãi như vậy.

"Bác Tống, con muốn làm gì chẳng lẽ bác không biết? Tại sao năm đó lại nhận nuôi con? Bác không tự hiểu sao?!"

Tống Đức Nghĩa nhếch mép: "Chúng tôi không tính là nhận nuôi, chỉ là thấy hai mẹ con cậu đáng thương nên mới để cô Từ đưa cậu về nhà họ Tống sống."

"Cho cậu ăn cho mặc, không ngờ lại nuôi ra một đứa vô ơn!" Tần Thục Viện tức giận nói thêm.

Lục Thần như nghe thấy chuyện cười, cười khanh khách: "Bác Tống, dì Tần, hai người là thương nhân, không phải nhà từ thiện, làm việc gì cũng đều vì lợi ích."

"Ba con chết trên công trường của tập đoàn Tống thị, việc đưa mẹ con con về là sự bồi thường của hai người!"

"Một mạng người, đổi lấy cuộc sống an nhàn cả đời cho con, chẳng phải là lẽ đương nhiên sao?"

Tống Đức Nghĩa cau mày: "Cô Từ nói với cậu như vậy?!"

"Mẹ nói ba con chết do tai nạn, nhưng con không tin! Nếu không phải công trường của các người làm việc trái quy định, không có thiết bị an toàn, thì sao ba con lại ngã từ trên cao xuống được?!"

Vẻ mặt Lục Thần dần trở nên hung dữ, giọng điệu càng thêm gay gắt: "Là nhà họ Tống nợ con, phải bồi thường cho con!"

Tống Đức Nghĩa tức giận đến mức bật cười: "Cho dù là công trường có người chết, nhà họ Tống chúng tôi cũng có thể bồi thường, mỗi công nhân đều có bảo hiểm, số tiền bảo hiểm trên một triệu."

"Cậu ở nhà chúng tôi tiêu ít nhất cũng hơn một triệu nhỉ?!"

"Tại sao tôi phải nuôi cậu bên cạnh?"

Lục Thần nhếch mép: "Điều này thì phải hỏi chính hai người, có phải ba con đang nắm giữ điểm yếu gì của hai người không?!"

Tần Thục Viện cũng tức đến nghẹn lời, bà xoa ngực mình: "Năm xưa giữ mẹ con cậu lại là vì ba cậu thật thà chất phác, trước khi mất còn nhờ chúng tôi chăm sóc hai mẹ con. Ai ngờ tốn bao
nhiêu tâm sức hơn hai mươi năm, cậu lại nghĩ chúng tôi như thế?!"

Ba người nói đến đây, bình luận bắt đầu sôi nổi.

[Tôi thấy chú Tống và dì Tần nói đúng. Dù năm xưa có sơ suất trong khâu an toàn, cũng có thể yêu cầu bồi thường bảo hiểm, đâu cần phải giữ lại bên cạnh nuôi nấng đến tận bây giờ!]

[Cô Từ là mẹ của Lục Thần đúng không? Nghe
nói lúc trẻ làm giúp việc ở nhà họ Tống,sau đó bị suy thận phải điều trị, cứ nằm viện suốt, tiền thuốc men đều do nhà họ Tống chi trả. Nếu thật sự có điểm yếu để nắm thóp thì họ đã không làm đến mức này.]

[Không phải, Lục Thần nói thế, anh ta có bằng chứng không? Hay là cứ sống mãi trong ảo tưởng của mình?!]

[Có bằng chứng thì đã lôi ra uy hiếp rồi, còn nói nhảm nhiều thế làm gì?!]

[...]

Trợ lý thấy vậy, ghé sát vào tai đạo diễn: "Có nên cắt livestream không?"

"Cắt làm gì? Không thấy lượng người xem đang tăng vọt sao? Còn gì hot hơn bí mật hào môn chứ?!" Đạo diễn phấn khích, mắt dán chặt vào màn hình.

Chuyện này xem ra không đơn giản.

Lục Thần chắc chắn tiêu đời rồi.

Là kiểu không thể ngóc đầu lên được nữa ấy.

Nếu vậy thì thà nhân lúc quay chương trình này, giúp nhà họ Tống làm rõ mọi chuyện, tiện thể dọn dẹp một đứa ăn cháo đá bát.

Biết đâu lần sau quay chương trình lại có nhà tài trợ!

Ông ta đang mưu tính thì hiện trường kết nối trở nên im lặng lạ thường.

Các khách mời ngồi im phăng phắc, như đang lắng nghe điều gì đó, lại như đang thả hồn đâu mất, ánh mắt vô thức liếc về phía Tống Nhất Xuyên.

Còn cậu lúc này đang khoanh tay, vẻ mặt mỉa mai nhìn về phía màn hình lớn, trong đầu lẩm bẩm:

-"Sao có thể trơ trẽn thế nhỉ? Dù có hào quang nam chính thì cũng không đến mức này chứ?"

-"Làm từ thiện là có tật giấu giếm á?! Phải nuôi cái ngữ như mày đến hơn hai mươi tuổi?!"

-"Thà đi giúp học sinh nghèo còn hơn, người ta còn biết ơn hơn mày đấy?!"

-"Mà không đúng, học sinh nghèo cũng có đứa được voi đòi tiên, được giúp đỡ quen rồi bắt đầu đòi hỏi đủ thứ, tham lam vô độ..."

-"Cái gì?! Người giàu là đáng chết à? Là phải móc tiền ra cứu tế à?!"

-"Tiền của ai cũng không phải từ trên trời rơi xuống!"

Đội hóng hớt nghe vậy, đồng loạt gật đầu.

Nói quá đúng!

Quả không hổ danh là vua dưa.

Tam quan quá chuẩn!

Lục Thần ở biệt thự nhà họ Tống vẫn chưa nhận ra bộ mặt thật của mình đã bị phơi bày trên mạng, vẫn tiếp tục cãi cố: "Đừng giả tạo nữa, nói thêm gì nữa tôi cũng chỉ thấy hai người đạo đức giả!"

"Nếu muốn thoát khỏi tôi và mẹ tôi, từ nay không ai làm phiền ai, thì hãy đồng ý với điều kiện của tôi!"

Tống Đức Nghĩa cố nén giận hỏi: "Điều kiện gì?!"

"Nhà họ Diêm vừa mới bố thí cho hai người cái dự án khu nghỉ dưỡng đúng không?" Lục Thần nhếch mép đầy tự tin: "Giao dự án này cho tôi, tôi đảm bảo sẽ không bao giờ nhắc đến chuyện của ba tôi để đòi hỏi gì hai người nữa!"

Tống Đức Nghĩa nheo mắt: "Nếu tôi không cho thì sao?"

"Vậy thì đừng trách tôi lên mạng vạch trần bộ mặt thật của hai người..."

"Đủ rồi!" Tần Thục Viện không chịu nổi nữa, giơ tay chỉ ra cửa quát: "Cút ra ngoài cho tôi!"

Lục Thần ngớ người: "Hai người không sợ tôi..."

"Chuyện bịa đặt, chúng tôi sợ gì?!" Tống Đức Nghĩa cũng ngắt lời cậu ta: "Nuôi cậu bao nhiêu năm, cậu thật sự coi chúng tôi là kẻ ngốc sao?!"

"Bé Xuyên nói đúng, cậu chính là một đứa ăn cháo đá bát, không cho cậu chút sắc mặt thì cậu không biết trời cao đất dày!"

Không nắm thóp được vợ chồng họ Tống, Lục Thần có chút bất ngờ và sững sờ, định nói thêm gì đó thì Tần Thục Viện đã sải bước đến cửa ra vào: "Bảo vệ đâu? Lôi người này ra ngoài cho tôi."

"Từ nay không có lệnh của tôi, chó mèo gì cũng đừng cho vào!"

Lục Thần siết chặt nắm đấm: "Đối xử với tôi như vậy, hai người sẽ hối hận!"

"Không sớm đối xử với cậu như vậy, chúng tôi mới hối hận!" Tần Thục Viện quay đầu hừ lạnh: "Không đi nữa tôi báo cảnh sát đấy!"

Lục Thần còn đang do dự thì đội trưởng bảo vệ quen mặt đã bước vào, sắc mặt rất khó coi: "Cậu đã hứa với tôi là không gây rối, chỉ đến thăm hỏi ông bà Tống, tại sao không giữ lời
hứa?!"

Tống Đức Nghĩa cười lạnh tiếp lời: "Loại người vong ân bội nghĩa như cậu ta, sao có thể giữ lời hứa chứ? Sau này nếu còn có chuyện như thế này xảy ra, anh và đội của anh không cần làm nữa!"

Đội trưởng bảo vệ gật đầu: "Cảm ơn ông Tống rộng lượng,"

Nói xong, hắn ta nắm lấy cánh tay Lục Thần, kéo thẳng ra ngoài: "Đi nhanh!"

"Buông tôi ra!" Lục Thần gào lên: "Anh không có quyền hạn chế tự do của tôi!"

"Không buông tôi ra thì tôi sẽ đánh đấy!"

Chưa dứt lời, anh ta đã vung tay định đánh lén.

Đội trưởng bảo vệ đã đề phòng từ trước, né người sang một bên, sau đó bẻ tay Lục Thần lại.

Anh ta không kìm được mà cúi gập xuống.

"Á á á, đau quá!"

"Tôi sẽ kiện anh tội cố ý gây thương tích!"

"Á á á--"

Tiếng la hét vang vọng trong phòng livestream, người hâm mộ bắt đầu bình luận rôm rả.

[Còn bày đặt cố ý gây thương tích? Không kiện anh tội xâm phạm gia cư bất hợp pháp là may rồi!]

[Lục Thần lắm trò hề thật đấy, thấy hắn bị đuổi ra ngoài, tôi thấy sướng hết cả người!]

Cơn hỗn loạn tạm thời lắng xuống, vợ chồng họ Tống điều chỉnh lại cảm xúc, ngồi lại ghế sofa, phát hiện đường truyền kết nối với chương trình vẫn chưa bị gián đoạn.

Các khách mời, đứng đầu là Bé Xuyên, đang nhìn chằm chằm vào màn hình với vẻ thích thú, vẻ mặt thỏa mãn như vừa được ăn dưa.

Vợ chồng họ Tống có chút ngại ngùng, vẻ mặt lúng túng: "Xin lỗi mọi người, đã để mọi người chê cười."

"Có gì mà phải xin lỗi." Tống Hiểu Nam nín nhịn nãy giờ liền lên tiếng trước: "Bộ mặt thật của Lục Thần, sớm muộn gì cũng nên cho cả mạng biết."

"Trước đây con đúng là mù mắt, vậy mà lại đi thích loại người như vậy!"

Vừa dứt lời, cô ấy nhận ra mình lỡ lời, vội vàng lấy tay che miệng.

Tống Nhất Xuyên thấy vậy, mỉm cười.

-"Đã từng thích thì cứ nhận là đã từng thích thôi, có gì phải sợ?!"

-"Mắc bệnh não yêu đương không đáng xấu hổ, đáng xấu hổ là bị bệnh rồi mà không chịu chữa."

-"Cứng đầu cứng cổ, thuốc cũng không thèm uống!"

Nghe thấy suy nghĩ của anh trai, Tống Hiểu Nam phần nào được an ủi, lưng thẳng trở lại: "Đúng vậy, tôi đúng là mù mắt, bây giờ đã nhìn rõ rồi, loại rác rưởi như vậy thì nên quét ra khỏi cửa!"

Vợ chồng họ Tống gật đầu: "Chúng tôi cũng từng là nạn nhân, nuôi lớn một đứa vô ơn bạc nghĩa..."

Thấy mọi người tại hiện trường vẫn đang tự kiểm điểm, đạo diễn sốt ruột, cầm bộ đàm lên nói: "Mọi người đang làm gì vậy? Nhanh chóng chuyển sang phần chúc phúc đi chứ?!"

Dưa cũng đã ăn xong rồi, sao còn nhai đi nhai lại nữa!

Không biết làm vậy sẽ làm chậm tiến độ sao?

Các nhân viên vẫn chưa hoàn hồn sau cú sốc, thì tai nghe đã truyền đến mệnh lệnh với giọng khàn khàn, cả người rùng mình, vội vàng cầm loa lên nói.

"Tổng giám đốc Tống, bà Tống, chuyện quá khứ, chúng ta tạm thời không nhắc đến, đây là mùa cuối cùng của chương trình hẹn hò, hãy nói vài lời chúc phúc đến các khách mời, đặc biệt là anh Xuyên và Hiểu Nam đi ạ?"

"Chúc phúc?" Tần Thục Viện Viện ngẩn người ra một lúc, bỗng nhiên đỏ hoe mắt: "Bé Xuyên nhà chúng tôi, từ nhỏ đã không ở bên cạnh ba mẹ, không biết đã phải chịu bao nhiêu khổ cực, tuy con không nói, nhưng chúng tôi cũng có thể tưởng tượng được, tôi... chồng ơi..."

Bà nghẹn ngào, ngã vào lòng Tống Đức Nghĩa.

Nhân viên có chút lúng túng, cầm mic lên định làm dịu không khí, kết quả Tần Thục Viện lại ngồi dậy, tiếp tục xúc động: "Cẩn Dự, con nhất định phải đối xử tốt với Bé Xuyên nhà dì."

"Đúng, có việc làm ăn tốt nào thì đừng quên nó!" Tống Đức Nghĩa đột nhiên xen vào.

Tần Thục Viện vung tay tát ông một cái: "Ông đang bán con trai đấy à?! Còn muốn lấy việc làm ăn ra trao đổi?!"

"Tôi không có ý đó!" Tống Đức Nghĩa vội vàng giải thích: "Đây chẳng phải là hợp tác cùng có lợi sao?! Chương trình hẹn hò hào môn không phải là mục đích này sao?!"

"Cái rắm ấy, ông chính là muốn chiếm tiện nghi của con rể!" Tần Thục Viện không chút nể nang vạch trần ông.

Tống Nhất Xuyên nhíu mày: "Khoan đã, chúng con còn chưa..."

Diêm Cẩn Dự nắm lấy tay cậu, ngắt lời, ghé sát tai cậu nói nhỏ: "Đừng làm tổn thương lòng ba mẹ, chúng ta là con cháu, cứ nghe thôi."

Tống Nhất Xuyên nghi ngờ.

-"Vậy á?"

-"Đây được coi là hiếu thuận?"

Thấy đường truyền sắp bị ngắt, Tống Hiểu Nam cố hết sức gọi về phía mình: "Này này này, hai người còn có một đứa con gái nữa đấy?! Không có lời chúc phúc nào cho con sao?!"

Vợ chồng họ Tống như vắt óc suy nghĩ: "Chúc con... mắt không bị di chứng gì nhé!"

Tống Hiểu Nam: "..." Ba mẹ! Con cảm ơn hai người!

Sau khi bị đuổi khỏi biệt thự nhà họ Tống, Lục Thần liền gọi một chiếc taxi, đi thẳng đến bệnh viện.

Anh ta không cam tâm trở thành chó nhà có tang, bị nhà họ Tống sỉ nhục trắng trợn như vậy.

Mẹ anh ta vẫn còn ở bệnh viện, chắc chắn biết chuyện năm xưa rốt cuộc là như thế nào.

Chờ tìm được bằng chứng, nhà họ Tống nhất định sẽ sụp đổ, giống như trong mơ vậy!

Còn anh ta...

Sẽ đạp lên đầu kẻ thù, không chỉ đòi lại toàn bộ danh dự đã mất, mà còn khiến nhà họ Tống phải trả giá đắt.

Đặc biệt là Tống Nhất Xuyên.

Nhất định phải sống không bằng chết!

Vẫn là khu vực phòng bệnh tập thể, Lục Thần hùng hổ đi vào, nhưng bị y tá chặn lại: "Sao anh lại đến đây nữa?!"

"Tôi đến thăm mẹ tôi! Không được sao?!" Lục Thần nói năng xấc xược, nói xong định xông vào.

Y tá lạnh lùng chắn trước mặt, nói theo quy định: "Lần trước vì anh gây rối ở bệnh viện, ảnh hưởng xấu đến các bệnh nhân khác, lần này tôi sẽ không cho anh vào."

"À, còn nữa, lần trước anh bỏ đi không thèm quan tâm gì cả, dì Từ khổ sở lắm, bị bệnh nhân khác cô lập, cuối cùng phải làm thủ tục xuất viện..."

Lục Thần sững người: "Mẹ tôi xuất viện rồi? Sao tôi không biết?"

"Không có người giám hộ cho phép, các người dựa vào cái gì mà làm thủ tục cho bà ấy?!"

Cô y tá nói: "Anh là cái thá gì mà giám hộ?! Từ khi mẹ anh nhập viện tới giờ, anh đến thăm được mấy lần?! Giờ còn giả vờ làm người con hiếu thảo?!"

"Đúng rồi, anh là người nổi tiếng phải không?! Bệnh viện chúng tôi nên liên hệ với phóng viên, để họ đến vạch trần anh!"

"Loại người gì vậy? Còn dám đến chất vấn chúng tôi?!"

Tuy cô y tá đã hạ thấp giọng, không muốn làm ồn đến những bệnh nhân khác, nhưng vẫn thu hút một số người nhà bệnh nhân đang đứng xem, tiếng xì xào bàn tán nổi lên.

"Đây chẳng phải là Lục Thần vừa làm loạn trên show hẹn hò đó sao? Giờ lại còn làm ầm ĩ ở bệnh viện nữa à?!"

"Được nhà họ Tống bao ăn bao ở, còn mặt mũi nói mình là nạn nhân, người ta nợ anh ta cái gì chứ?!"

"Thấy nhiều người mặt dày rồi, chưa thấy ai mặt dày như thế này, tôi sống hơn bốn mươi tuổi coi như uổng phí!"

"Tôi biết dì Từ đó, sức khỏe bà ta vốn không tốt, lại còn bị bệnh nhân khác cô lập, cuối cùng phải làm thủ tục xuất viện, thật đáng thương!"

"Đáng thương cái gì, nuôi được đứa con trai vô ơn bạc nghĩa như vậy, chắc chắn bản thân bà ta cũng có vấn đề!"

Bất ngờ trở thành tâm điểm chỉ trích, đầu óc Lục Thần ong ong, mắt hoa lên, ngã khuỵu xuống đất.

Có người dùng điện thoại quay lại toàn bộ sự việc, rồi đăng thẳng lên Weibo.

Ngay lập tức, một loạt từ khoá mới xuất hiện trên hot search.

#Lục Thần Ngất Xỉu Tại Bệnh Viện#

#Lục Thần Đồ Vô Ơn#

#Lục Thần Ép Mẹ Ruột Phải Rời Đi#

#Lục Thần Làm Loạn Tại Bệnh Viện#

Bình luận dưới các bài đăng cứ như xây nhà, lời lẽ mắng chửi chồng chất lên nhau.

Công ty Giải Trí Phó Thị nhanh chóng đưa ra phản hồi, đăng thông báo chính thức trên trang web,

[Giải Trí Phó Thị fanpage: Lục Thần đúng là nghệ sĩ thuộc công ty chúng tôi quản lý. Do phẩm chất đạo đức kém, hành vi không đúng mực, công ty chúng tôi quyết định đơn phương chấm dứt hợp đồng, đồng thời bảo lưu quyền yêu cầu bồi thường. Kính mong cộng đồng mạng giám sát, nếu công ty chúng tôi còn xuất hiện những nghệ sĩ tương tự, chúng tôi tuyệt đối sẽ không dung túng!]

k9win
Bạn cần đăng nhập để bình luận