Sau Khi Nam Phụ Ác Độc Bị Đọc Tâm, Các Đại Lão Tranh Nhau Sủng

Chương 72: Chương 72

Bà lạnh lùng nói: "Cô nói đủ chưa? Con riêng ăn gạo nhà cô à?"

"Diêm Cẩn Dự là khách nhà tôi, tôi không cho phép cô chửi bới như thế!"

"Cô cút ra ngoài cho tôi! Sau này đừng đến nhà tôi nữa!"

Tần Thục Phân chưa từng thấy chị họ giận dữ như thế. Bà ta sững sờ tại chỗ: "Em, em không nghe lầm đấy chứ? Chị đuổi em ra ngoài?"

"Đúng vậy! Tôi đuổi cô đi đấy!" Tần Thục Viện xụ mặt: "Sau này cô đừng tới đây nữa!"

Tần Thục Phân cảm thấy mình bị mất hết mặt mũi, nói chuyện không chút khách sáo: "Đừng tưởng rằng được gả vào hào môn là ghê gớm lắm! Nếu tôi trở về nhà mách lẻo thì chắc chắn là chị không còn dám ngẩng đầu lên ở nhà mẹ đẻ nữa!"

"Đến lúc đó, ai cũng sẽ chỉ vào mũi chị, mắng chị là đồ vô ơn!"

Nghe vậy, Tần Thục Viện định mở miệng mắng lại, chỉ là tiếng lòng đã vang lên trước rồi.

- "Hiện nay đang thịnh hành cắt đứt quan hệ mà? Không cắt đứt quan hệ với thân thích cực phẩm như dì ba, chẳng lẽ là giữ lại để ăn tết hả?"

- "Đợi đã, hình như dì ba có kéo mẹ ruột vào công ty do dì ba sáng lập?"

- "Công ty bán sản phẩm ba không, thế nào cũng sẽ xảy ra chuyện thôi, chỉ mong tới lúc đó đừng kéo mẹ ruột xuống là được."

Tần Thục Viện thay đổi sắc mặt, quay đầu nhìn em họ: "Khi nào cô trả tiền mượn tôi?"

"Chị đột nhiên nói chuyện tiền bạc làm gì?" Tần Thục Phân chột dạ đảo mắt, hiển nhiên là đã có ý định bỏ về.

Tống Nhất Xuyên chợt đi lên một bước chặn đường đi của bà ta: "Đương nhiên là đòi tiền rồi!"

"Đòi cái gì mà đòi? Tiền đó là tiền đầy tư!" Tần Thục Phân trợn mắt: "Đồ không lớn không nhỏ, chuyện của tao còn chưa tới lượt mày quản đâu!"

"Tôi không nói là tiền đầu tư." Tần Thục Viện lạnh lùng nói: "Tôi có lịch sử chuyển khoản. Nếu cô không trả tiền thì tôi sẽ kiện cô."

"Chị họ, chị định buộc em lên bước đường cùng sao?" Tần Thục Phân cảm thấy khó tin: "Chị không sợ nhà mẹ đẻ vứt bỏ chị à?"

Tần Thục Viện bĩu môi: "Đừng có lấy nhà mẹ đẻ ra uy hiếp tôi! Có tin là tôi cắt đứt quan hệ với mấy người không?"

"Chị dám!" Tần Thục Phân quát.

Tần Thục Viện hừ lạnh: "Cô thử xem tôi có dám làm không? Tốt nhất là trả tiền đi, nếu không thì cô cứ chờ lệnh gọi của tòa án đi."

Dứt lời, bà giơ tay lên: "Con trai ngoan, tiễn khách!"

"Mời." Tống Nhất Xuyên nở nụ cười châm chọc.

Tần Thục Phân dậm chân: "Không cần phải tiễn, để tao tự đi."

"Chị họ, chị đừng có hối hận đấy nhé!"

Dứt lời, bà ta vội vàng đi ra ngoài với bóng dáng cực kì chật vật.

Tần Thục Viện ngồi xuống sô pha, vẻ mặt mỏi mệt. Tổng Đức Nghĩa kéo bà vào trong lòng mình: "Đừng buồn, nhận rõ được lòng người cũng là chuyện tốt."

Tần Thục Viện còn chưa đáp lời, tiếng lòng lại vang lên lần nữa.

- "Cha nói rất đúng! Nếu không nhanh chóng đòi tiền, chờ đến lúc sản phẩm của dì ba xảy ra chuyện, thì người làm cổ đông như mẹ phải bị phạt mấy triệu tệ lận đấy!"

Mấy triệu tệ?

Chỉ vì thuốc giảm béo mà Tần Thục Phân bán?

Người dùng xảy ra chuyện hả?

Bà ta nói là mình đầu tư?

Chẳng lẽ là cố ý bẫy mình?

Một chút lưu luyến tình thân còn sót trong lòng Tần Thục Viện hoàn toàn tan biến.

"Dì ơi, đây là danh thiếp luật sư bạn con, có thể thưa kiện miễn phí cho dì. Với các vụ kiện tụng nợ nần, cậu ta gần như chưa từng thua kiện."

Diêm Cần Dự để danh thiếp lên bàn, lịch sự lại phong độ.

Tần Thục Viện càng nhìn càng thích: "Tối nay làm con chê cười rồi, hôm nào dì tự mình xuống bếp nấu ăn mời con."

"Dì đừng khách sáo, chuyện nhà Bé Xuyên chính là chuyện nhà con." Diêm Cẩn Dự mỉm cười: "Con tất nhiên là phải giúp đỡ hết lòng rồi."

"Đứa nhỏ ngoan!" Tần Thục Viện vừa lòng gật đầy.

Tống Nhất Xuyên liếc qua.

-"Anh Dự giỏi ghê nha, mới nói vài câu là đã lấy lòng mẹ mình rồi."

- "Vẻ mặt của mẹ mình cũng rất hài hước, giống như là mẹ vợ nhìn con rể..."

- "À không đúng, có phải là hai người họ hiểu lầm gì rồi không?"

-"Mình và anh Dự tạm thời chưa có gì mà?"

Diêm Cẩn Dự cười khẽ.

Đúng vậy, chỉ là tạm thời mà thôi.

***

Tần Thục Phân thở phì phò ra khỏi biệt thự nhà họ Tống, lái xe đi thẳng đến nhà Tần Mộ.

Vừa bước vào nhà, bà ta liền bắt đầu mỉa mai: "Tần Thục Viện ghê gớm lắm rồi, dám chướng mắt Tần Mộ nhà ta, còn bảo tôi trả tiền nữa!"

"Chướng mắt? Là sao hả?" Mẹ Tần Mộ không hiểu ra sao, để cốc trước mặt Tần Thục Phân.

"Thì chính là không đồng ý chuyện giữa Tống Hiểu Nam và Tần Mộ, còn nói là Tần Mộ chơi đồng tính ở ngoài."

Tần Thục Phân cầm cốc lên uống ừng ực một ngụm to, sau đó mỉa mai tiếp: "Tống Hiểu Nam là cái thứ gì chứ? Không hề có một chút giáo dưỡng, dám hất lên người tôi nữa!"

"Tần Mộ không chọn nó là đúng rồi!"

Bà Tần ngạc nhiên: "Tống Hiểu Nam trông có vẻ rất nhã nhặn mà?"

"Nhã nhặn cái rắm!" Tần Thục Phân vẫn còn chưa hết tức giận: "Chẳng khác gì một con đàn bà đanh đá!"

"Hầy, bà đừng nóng giận nữa." Bà Tần an ủi: "Tần Mộ nhà ta có nhiều người thích lắm."

"Thật hả?" Tần Thục Phân cảm thấy tò mò: "Là ai vậy? Trong giới mình sao?"

Nhà bà ta giàu là giàu, nhưng còn chưa giàu đến mức dư dả, có rất nhiều tiệc tùng không đủ tư cách tham gia, vậy nên mới cực kì tò mò về tầng lớp đứng đầu trong giới thượng lưu.

"Mạnh Khung Kỳ." Bà Tần cười đắc ý: "Bà biết Mạnh Khung Kỳ không?"

"Biết biết!" Tần Thục Phân kích động gật đầu: "Gia tộc chính trị số một số hai trong giới! Cháu trai nhà tôi giỏi ghê nha."

"Tạm thời đừng nói ra bên ngoài, hai nhà còn chưa chính thực gặp mặt." Bà Tần ra hiệu giữ miệng.

Tần Thục Phân cười ha ha: "Tôi hiểu, tôi hiểu mà, yên tâm đi, tôi kín miệng lắm!"

Dứt lời, bà ta hơi khựng lại, đó sung sướng nói: "Có nhà họ Mạnh rồi, ai còn coi trọng nhà họ Tống nữa? Bọn họ tưởng rằng lăng xê thành công một nghệ sĩ là giỏi lắm sao?"

"Nếu không có show Hôn Nhân Hào môn thì Tống Nhất Xuyên chẳng là cái thứ gì cả!"

Nghe vậy, bà Tần có chút tò mò hỏi: "Show Hôn Nhân Hào Môn hot lắm hả? Chỉ cần tham gia là sẽ nổi tiếng?"

"Đương nhiên rồi!" Tần Thục Phân nói: "Bà có xem hot search dạo này không? Gần như đều là hot search về show hẹn hò!"

"Cũng lạ lắm, đi tới đâu là có drama tới đó, sao mà trùng hợp quá vậy? Có phải là có kịch bản không?"

Bà Tần không đáp lời.

Vua dưa gần như là một bí mật công khai ở trong giới, người xuất thân gia đình bình thường như Tần Thục Phân cơ bản là không thể biết được.

Hiện giờ nhà họ Tần đang trong tình huống không tốt, khủng hoảng về tài chính, chưa có vốn đầu tư thêm vào, chỉ có thể nộp đơn xin phá sản.

Cách duy nhất hiện giờ là để Tần Mộ bí quá hóa liều tham gia show hẹn hò...

Tốt nhất là có thể bắt được Mạnh Khung Kỳ. Nếu không bắt được Mạnh Khung Kỳ thì cũng có thể lùi một bước mà tiến quân giới giải trí.

Bởi vì giới giải trí là nơi dễ kiếm tiền nhất...

"Ơ, cháu trai về rồi à?" Tần Thục Phân chợt đứng dậy, cười tủm tỉm ra đón Tần Mộ.

Tần Mộ đáp lời qua loa: "Dì Phân."

"Tối nay nói chuyện với Khung Kỳ sao rồi?" Bà Tần đi lên: "Rất nhiều năm không gặp, có phải là trở nên xa lạ hay không?"

"Không có!" Tần Mộ mỉm cười: "Anh ta rất nhiệt tình với con."

"Vậy là tốt rồi." Bà Tần gật đầu.

Bà ta vừa dứt lời, điện thoại đột nhiên đổ chuông. Bà ta rũ mắt nhìn, ý cười trên mặt có muốn giấu cũng không giấu được: "Là mẹ của Mạnh Khung Kỳ, chắc là muốn hỏi thăm xem tối nay hai con trò chuyện thế nào."

Tần Thục Phân nhìn qua với ánh mắt hâm mộ: "Mau nghe máy đi!"

"Ừ." Bà Tần đáp lời, sau đó ấn nút nghe: "Bộ trưởng Mạnh, bà..."

Bà ta còn chưa kịp chào hỏi thì đột nhiên thay đổi sắc mặt.

Tần Thục Phân thò đầu qua nghe ngóng, bên tai vang lên giọng nói lạnh lùng.

"Tần Mộ ăn chơi lung tung bên ngoài, vậy mà bà còn dám mai mối với con trai tôi?"

"Bây giờ, tôi chính thức báo cho bà biết..."

"Bà nằm mơ đi thôi!"

"Tất cả chỉ là lời đồn thôi, bộ trưởng Mạnh đừng tin mà!" Bà Tần vội vàng giải thích.

Bà Mạnh cười lạnh: "Thông báo xử phạt của trường học là giả sao?"

"À thì..." Bà Tần nghẹn lời: "Là hiểu lầm thôi, con trai tôi bị vu oan..."

"Nhật ký nhập viện còn trong máy tính của tôi kìa! Bà muốn tôi gửi cho bà xem không?" Bà Mạnh hừ lạnh: "Cậu ta từng có rất nhiều bạn trai, bà cần gì phải lo lắng không ai kết hôn với cậu ta?"

"Bà vẫn nên tìm trong đám bạn trai cũ của Tần Mộ đi, đừng có ăn vạ con trai tôi!"

Dứt lời, bà Mạnh trực tiếp tắt cuộc gọi.

Bà Tần sững sờ nhìn chằm chằm màn hình điện thoại.

Sao, sao mà bà ta biết được vậy?

Chẳng lẽ là Tống Nhất Xuyên nói ra?

Tên vua dưa kia đáng giận thật sự!

Nếu không có cậu ta thì lịch sử tình trường của Tần Mộ đâu có bị khui ra!

Từng yêu đương nhiều người thì sao chứ?

Có cần phải làm ầm lên thế không?

Bà ta âm thầm mỉa mai frong lòng.

"Có chuyện gì vậy? Sao lại đột nhiên cãi nhau?" Tần Thục Phân sáp lại gần, vẻ mặt khó hiểu: "Tần Mộ ở trường học làm gì hả? Sao có thể bị..."

Bà Tần mặt mày âm trầm ngắt lời Tần Thục Phân: "Không liên quan gì đến bà!"

"Sao có thể không liên quan cơ chứ? Tần Mộ là cháu trai của tôi đấy!" Tần Thục Phân kích động nói.

Giờ phút này, bà Tần đang cực kì khó chịu, không muốn dong dài với Tần Thục Phân nữa: "Cháu trai thì sao? Bà còn đang trông chờ nhà tôi kéo bà vào xã hội thượng tầng đấy?"

"Đừng có nằm mơ nữa! Suốt cả cuộc đời bà cũng không thể xoay người được đâu! Bà chỉ xứng làm một người bình thường thôi!"

"Bà..." Tần Thục Phân không ngờ chỉ mới trong một buổi tối ngắn ngủi mà mình đã bị hai người trở mặt. Bà ta tức giận đến mức suýt nữa hộc máu.

"Dì Phân, dì đi về trước đi." Tần Mộ nhường đường: "Nhà con có chuyện cần xử lý."

Tần Thục Phân nhe răng chỉ vào hai mẹ con bọn họ: "Hay lắm! Mấy người hay lắm! Thật sự là qua cầu rút ván!"

"Bà là cái thứ gì? Bà có làm xong chuyện nào chưa?" Bà Tần nở nụ cười trào phúng: "Chỉ là một kẻ rác rưởi thôi, đừng có dát vàng lên mặt mình!"

Tần Thục Phân cầm cốc trên bàn lên hất về phía trước, nhưng lại bị bà Tần túm cánh tay lại, quay qua tát một cái.

"Đồ khốn! Mày đúng là thiếu đánh!"

"Mày dám đánh tao? Tao liều mạng với mày!" Tần Thục Phân thẹn quá hóa giận, vọt lên đánh bà Tần, nhưng bị Tần Mộ cản lại.

Vài phút sau, Tần Thục Phân bị túm cổ áo ném ra khỏi nhà họ Tần.

Bà ta đứng trước xe, không cam lòng mà hùng hổ mắng nhà họ Tần, nào ngờ dẫn đến cảnh sát.

"Có người báo cảnh sát là bà gây chuyện ở đây. Mời bà đi theo chúng tôi một chuyến." Cảnh sát nghiêm túc nói

Tần Thục Phân còn chưa biết sợ, gân cổ lên cãi: "Nói ai gây chuyện hả? Là nhà bọn họ đánh tôi, mấy anh xem mặt tôi sưng hết rồi nè!"

"Anh bắt tôi làm gì? Đi bắt bọn họ đi!"

"Bà có chứng cứ không?" Cảnh sát hỏi: "Nếu bà có chứng cứ thì đưa đây đi."

Tần Thục Phân đột nhiên dừng lại, sau đó quay người chỉ về phía biệt thự nhà họ Tần: "Nhà bọn họ có theo dõi!"

"...."

***

Sáng sớm ngày thứ ba, ông bà Tống ngồi trong nhà ăn ăn sáng, vừa định gọi bảo mẫu đi gọi hai đứa nhỏ thức dậy thì tiếng lòng truyền đến.

- "Tối qua dì ba bị bắt vào cục cảnh sát rồi à? Bởi vì vụ sản phẩm ba không bùng nổ? Nghe nói có người xảy ra vấn đề về tuyến giáp, trực tiếp dẫn đến suy tim, nộp đơn yêu cầu bồi thường?"

- "Mẹ ruột lấy tiền được chưa nhỉ? Đừng để bị liên lụy đấy!"

Tống Nhất Xuyên vừa lật xem drama vừa đi xuống lầu.

Trong nhà ăn, Tần Thục Viện cố ý nhắc tới chuyện mượn tiền: "Thằng bé Cẩn Dự đáng tin lắm, luật sư mà thằng bé giới thiệu vừa ra mặt là Tần Thục Phân đã trả tiền lại cho em rồi!"

"Cô ta còn dám viết tên em vào nhóm cổ đông. Sau khi phát hiện, em đã đến cục Công Thương sửa lại rồi. Bây giờ sản phẩm ba không kia chẳng có liên quan gì đến em hết."

Tống Đức Nghĩa gật đầu: "May là phát hiện kịp lúc, nếu không là bị liên lụy rồi."

"Con trai ngoan, mau lại đây, mẹ múc cháo trắng cho con sẵn rồi, vừa lúc ăn được rồi." Tần Thục Viện đẩy bát cháo tới trước mặt Tống Nhất Xuyên.

Tống Nhất Xuyên tươi cười ngọt ngào: "Cảm ơn mẹ!"

- "Phải nói là chỉ số thông minh của cha mẹ ruột lúc nào cũng online!"

- "Không cần phải chịu thân thích cực phẩm hãm hại nữa rồi!"

Tần Thục Viện âm thầm nở nụ cười.

Có con trai ngoan ở đây, chỉ số thông minh tất nhiên là phải online rồi!

Tống Nhất Xuyên cầm muỗng ăn cháo, đầu óc vẫn lải nhải như cũ.

- "Lần này không chỉ có một người xảy ra chuyện vì sản phẩm ba không, chỉ riêng khoản bồi thường theo lệnh tòa án thôi cũng đủ dì ba xỉu lên xỉu xuống rồi."

- "Chắc là sẽ bị đánh trở về nguyên hình, giấc mộng hào môn cũng theo đó mà tan tành."

Tần Thục Viện vốn định nói gì đó, chỉ là điện thoại đột nhiên đổ chuông, ngắt ngang suy nghĩ của bà.

Tống Nhất Xuyên ngước mắt nhìn lướt qua.

-"Chắc là dì ba gọi mẹ hỏi mượn tiền."

- "Nếu lần này mẹ cho mượn thì sau này phải cho mượn dài dài!"

-"Thật ra thì dì ba chỉ cần bán nhà, bán xe, bán cổ phiếu là đủ tiền bồi thường rồi, thế nào cũng phải đi hỏi mượn tiền, cũng chỉ là vì không maaauốn động vào số vốn ban đầu thôi."

- "Sản phẩm mình làm ra có vấn đề, lại đi bảo người khác gánh hậu quả cho mình, dì ba thông minh nhất rồi!"

Nghe vậy, Tần Thục Viện xụ mặt, trực tiếp ấn nút nghe máy: "A lô?"

"Chị họ, chị có thể cho em mượn hai triệu tệ được không? Em thật sự rất cần tiền, nếu không có tiền thì em sẽ bị tống vào tù mất thôi!" Giọng nói đáng thương của dì ba truyền qua điện thoại.

Tần Thục Viện lạnh lùng nói: "Cô có một căn hộ trị giá khoảng hai triệu tệ, bán là đủ trả rồi mà?"

"Căn hộ?" Tần Thục Phân sửng sốt: "Sao em có thể bán căn hộ được chứ? Hiện giờ giá thị trường không tốt, bán là sẽ lỗ."

Tần Thục Viện cười nhạo: "Chứng tỏ rằng cô không thiếu tiền, nếu không là cô bán lâu rồi."

"Chị họ, chị thấy chết mà không cứu sao?" Tần Thục Phân cắn răng hỏi.

Tần Thục Viện: "Cô chết chưa? Khi nào chết rồi lại nói sau."

Dứt lời, bà hơi khựng lại, sau đó nói tiếp: "Cô đừng coi tôi là đồ ngu. Cô có hai căn hộ, một chiếc BMW, cổ phiếu ba triệu tệ... Cô còn cả đống tài sản, vậy mà cô lại đi mượn tiền tôi?"

"Tất cả tài sản đều để lại cho con trai em!" Tần Thục Phân vội vàng giải thích.

Tần Thục Viện: "Xin lỗi, tiền của tôi cũng để lại cho con trai tôi, không thể cho cô mượn được."

Nghe vậy, Tống Nhất Xuyên chợt ngẩng đầu lên.

-"Wao, bà mẹ nhà mình khịa người hay ghê nha!"

- "Đối phó với loại người như dì ba là phải dùng ma pháp đánh thắng ma pháp!"

Tần Thục Viện thở hắt ra: "Cứ vậy đi, cô có nói thêm cũng vô dụng thôi, tóm lại là tôi sẽ không cho mượn."

"Chị họ..." Điện thoại truyền đến tiếng gọi tuyệt vọng của Tần Thục Phân.

Tần Thục Viện không hề mềm lòng, trực tiếp tắt cuộc gọi.

Tống Nhất Xuyên âm thầm giơ ngón cái lên.

-"Mẹ làm hay lắm!"

*

Show Hôn Nhân Hào Môn còn chưa phát sóng kì bốn thì đã mua hot search để tuyên truyền rồi.

Từ khoá chiếm bảng vài ngày liên tiếp, thu hút một lượng lớn người theo dõi.

Đạo diễn định thừa thắng xông lên, tuyên bố kế hoạch quay trước thời gian, lại đột nhiên nhận được điện thoại của tư bản, nói là muốn thêm một vị khách mời.

"Tần Mộ?" Ông ta lật xem tư liệu, nhíu mày: "Mới về từ nước ngoài? Bối cảnh thế nào? Có scandal gì không? Đừng tham gia show rồi bị tung drama nhé?"

Show Hôn Nhân Hào Môn cực kì có duyên với drama, đi đâu cũng có thể gặp drama.

Đây không phải là kết luận của ông ta, mà là thực tế đã chứng minh rằng như thế, còn được cả dân mạng công nhận nữa.

"Người ta mới vừa về, là du học sinh nước ngoài, sao có thể có scandal được chứ? Anh cứ yên tâm đi." Đối phương bảo đảm qua điện thoại.

Đạo diễn gật đầu: "Vậy tôi sẽ thêm cậu ta nữa."

Điều kiện ngoại hình khá tốt, có thân phận có bối cảnh, có cả ý định tiến quân giới giải trí.

Ít nhất là cậu ta sẽ biểu hiện tốt trước màn ảnh, không giống đám ăn chơi trác táng khác, chỉ lo đi hóng drama cùng với Tống Nhất Xuyên.

Có điều, nói đi thì phải nói lại, liệu Tống Nhất Xuyên có phải là ổ drama hay không vậy?

Sao mà cậu ta đi đâu cũng hút drama hết?

Thật sự khiến người ta khó hiểu!

Đạo diễn tắt cuộc gọi, nhíu mày nhìn danh sách khách mời kì này.

Trợ lý tò mò sáp lại gần: "Đạo diễn, sao kì này lại giảm bớt người vậy?"

"Anh không định dùng số lượng đánh bại chất lượng nữa hả?"

Đạo diễn lườm anh ta: "Kì trước có mười mấy vị khách mời, cậu cảm thấy xác suất thành công cao không?"

"Không cao." Trợ lý thành thật lắc đầu.

"Vậy nên lần này tôi muốn dùng chất lượng đánh thắng số lượng." Đạo diễn nói năng cực kì tự tin.

Trợ lý phụ họa một tiếng, sau đó quay người ra khỏi văn phòng.

Trợ lý vừa bước ra hành lang thì có staff khác đi lên hỏi: "Quyết định khách mời cuối cùng chưa anh? Có phải là những người đưa tiền kia không?"

Trợ lý vội vàng làm động tác suỵt: "Suỵt..."

Trợ lý ôm cổ staff, lén lút kéo sang một bên: "Cậu không muốn sống nữa hả? Không sợ đạo diễn nghe thấy à?"

"Cậu hỏi dư thừa quá vậy? Không đưa tiền thì làm được gì?"

"Cậu cho rằng ai cũng là anh Xuyên sao?"

Staff gật đầu tỏ vẻ tán thành: "Cũng đúng."

***

Nguyễn Kình Thiên tập nhảy xong, thay đồ rồi định đi về nhà.

Sau khi ra cửa hộp đêm, một bóng người đột nhiên lao ra bóp chặt cổ anh ta, đè anh ta lên trên bức tường xi măng.

"Tao flop thật sự rồi. Mày vừa lòng chưa?"

Nguyễn Kình Thiên nhìn về phía người đàn ông đôi mắt đỏ ngầu dưới mũ lưỡi trai, cười nói: "Chỉ là mới vừa bắt đầu thôi mà anh đã không chịu nổi rồi hả?"

Nghe vậy, Trình Dã Thần bóp chặt cổ hơn nữa: "Mày còn muốn làm gì nữa? Làm cho cá chết lưới rách có lợi gì cho mày? Nếu mày buộc điên tao, mày có tin là tao sẽ cùng chết với mày không?"

k9win
Bạn cần đăng nhập để bình luận