Sau Khi Nam Phụ Ác Độc Bị Đọc Tâm, Các Đại Lão Tranh Nhau Sủng
Chương 65: Chương 65
Trên đường về khách sạn, Tống Nhất Xuyên vẫn ngồi ở dãy ghế sau, mở cửa sổ xe ra, gió đêm UAE bay vào, lướt qua tóc mái trên trán cậu.
Diêm Cẩn Dự ngồi gần cậu, ghé mắt nhìn qua cậu.
Ánh đèn nê ông bên đường chiếu xuống khuôn mặt đẹp trai khiến anh không muốn dời mắt.
Tống Nhất Xuyên cảm nhận được ánh mắt nóng rực, tằng hắng một tiếng, quay đầu hỏi: "Nhìn gì vậy?"
"Phong cảnh!" Diêm Cẩn Dự nhẹ giọng trả lời.
"Oh." Giọng Tống Nhất Xuyên ỉu xìu.
- "Mình còn tưởng rằng anh ấy đang nhìn mình..."
-"Chậc chậc, hóa ra là mình tự mình đa tình!"
"Em chính là phong cảnh!" Diêm Cẩn Dự sáp lại gần cậu, nhỏ giọng nói bên tai cậu.
Giọng nói từ tính khiến cho Tống Nhất Xuyên không nhịn được mà giật mình.
- "Trời má, đêm nay anh Dự dốc hết sức tán tỉnh mình hả?"
- "Không tán tỉnh thành công là không chịu ngừng nghỉ phải không?"
-"Tống Nhất Xuyên, mày phải tỉnh táo mới được, tuyệt đối không thể nhảy vào hố, tuyệt đối không thể não yêu đương!"
Cậu lải nhải trong đầu,đồng thời nhích người vào bên trong: "Anh nhích ra ngoài đi, chật lắm rồi."
Diêm Cẩn Dự tươi cười rạng rỡ: "Ừ."
Dáng vẻ đỏ mặt của Bé Xuyên đáng yêu ghê nha!
Rất muốn nhéo một cái...
Nghĩ đến đây, đầu ngón tay của anh giật giật, lúc giơ lên lại cố nén mà thả xuống dưới.
Xe buýt đến trạm, các khách mời nhanh chóng xuống xe, vừa đi vào ngõ đã ngửi thấy mùi thịt nồng nặc.
Tống Nhất Xuyên ngửi ngửi, ánh mắt lập tức sáng ngời.
-"Bữa khuya! Đi nhanh thôi!"
Cậu bước nhanh hơn nữa.
-"Không tích cực ăn cơm nghĩa là đầu óc có vấn đề!"
-"Đói đến mức ngực trước dán vào ngực sau luôn rồi!"
- "Lý Hoành Vĩ chơi đẹp lắm, không uổng công mình kéo nhiều khách du lịch cho anh ta!"
Kết quả là Tống Nhất Xuyên dùng tốc độ mà ngay cả camera man cũng không theo kịp, chạy như lốc xoáy thẳng vào trong cửa khách sạn.
Nghe tiếng bước chân, Lý Hoành Vĩ ngẩng đầu lên: "Đại sư về rồi hả? Thịt vừa chín tới, còn nóng ăn nhanh đi!"
"Ok!" Tống Nhất Xuyên không chút khách sáo ngồi xuống, thuận thế cầm dao dĩa cắt một miếng thịt nướng, vừa nhai vừa cảm thán: "Ngon quá đi!"
Đạo diễn ở sau máy theo dõi cười khổ: "Lại bắt đầu live ăn uống nữa rồi!"
Dứt lời, ông ta vẫy tay gọi camera man: "Quay cận mặt Tống Nhất Xuyên đi!"
Camera man lập tức xông lên. Trợ lý hỏi đạo diễn với vẻ khó hiểu: "Đạo diễn, anh vẫn luôn nhấn mạnh đây là show hẹn hò mà? Sao bây giờ còn quay cận mặt cảnh ăn uống nữa?"
Đạo diễn chạm chạm lên màn hình: "Cậu không thấy lượng người xem tăng vọt sao?"
Trợ lý nhìn kỹ lại: "Trời đất, sắp vượt qua mười triệu người xem rồi!"
"Cậu ta là điểm hot, không quay cậu ta thì quay ai?" Đạo diễn đắc ý bắt chéo chân.
Trợ lý giơ ngón tay cái lên: "Đạo diễn, không hổ là anh!"
Co được dãn được nha đạo diễn!
***
Lý Hoành Vĩ xách một thùng bia ra để bên cạnh bàn ăn, sau đó khui một lon bia đưa cho Tống Nhất Xuyên: "Đại sư, uống một lon đi."
"Hôm nay là ngày lành, đáng giá để chúc mừng."
Tống Nhất Xuyên cầm lon bia, cười hỏi: "Ngày lành là ngày lành thế nào?"
Lý Hoành Vĩ tự mình uống một ngụm, sau đó lau vết bia bên môi, nói: "Tôi vừa đi cục cảnh sát hỏi thăm, chứng cứ cực kì xác thực, Trần Lị phải bị ở tù ít nhất ba năm."
"Vậy là anh có thể yên ổn được ba năm rồi?" Tống Nhất Xuyên ngửa đầu uống bia.
Lý Hoành Vĩ lắc lắc ngón trỏ: "Không chỉ có ba năm, một khi ra tù, cô ta sẽ bị đuổi ra khỏi UAE."
Tống Nhất Xuyên giơ lon bia: "Vậy thì chúc mừng anh!"
"Cảm ơn!" Lý Hoành Vĩ nở nụ cười từ tận đáy lòng, u ám gom góp nhiều ngày qua chợt tan thành mây khói, cả người đều trở nên nhẹ nhàng hơn nhiều.
Anh ta đột nhiên đứng dậy, đi một vòng qua camera man và các khách mời: "Cảm ơn các anh, là chính các anh giúp cho khách sạn của tôi sống lại!"
Dứt lời, anh ta cầm ngửa đầu, uống sạch sẽ lon bia.
Các khách mời cũng giơ lon lên, cùng nói: "Chúc mừng anh thoát khỏi đồ tồi!"
"Đừng sốt ruột, bây giờ chỉ mới bắt đầu thôi, sau này sẽ càng lúc càng khấm khá!"
"Đúng vậy, nơi đây là vùng đất tốt, tuyệt đối đừng đồng ý di dời."
Trên bàn cơm, người nào cũng vui vẻ ăn uống trò chuyện, chỉ có một mình Lục Thầm im lặng, không cầm lon bia trước mặt, nói thầm trong lòng: Người nào cũng giỏi giả vờ hết, sớm muộn gì tôi cũng sẽ xé rách hết mặt nạ của mấy người!
Trần Phong uống được vài lon thì đột nhiên đứng dậy: "Tôi đi vệ sinh."
"Muốn đi thì đi, báo cái gì mà báo?" Phó Chu Trì chế giễu một câu.
Trần Phong cười lạnh: "Tôi không nói chuyện với anh!"
Cậu ta vừa dứt lời, Tống Nhất Xuyên mắt xem sáu đường tai nghe tám hướng lập tức nhìn qua.
-"Ây da, đã phát triển đến bước đấu võ mồm rồi hả?"
- "Chắc là không bao lâu nữa sẽ đến bước đấu trên giường nhỉ?"
Nghe thấy tiếng lòng, hai anh em nhanh chóng quay đầu nhìn sang chỗ khác, giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra.
-"Hmm, ngay cả thay đổi sắc mặt cũng rất ăn ý, hai người giấu tôi luyện tập với nhau phải không?"
Trần Phong đã đi xa và Phó Chu Trì đang uống bia đồng thời thở dài.
Lúc không drama, cậu cứ thích lấy hai đứa tôi ra trêu mãi đúng không?
Trần Phong sợ bị gắn thêm cái mác gì khác ghê gớm hơn nữa, chỉ có thể nhanh chân chạy ra ngoài.
Lúc cậu ta đi vệ sinh xong, điện thoại đột nhiên đổ chuông.
Cậu ta móc điện thoại ra xem, không nhịn được mà nhíu mày, do dự một lát mới ấn nút nghe máy, hỏi bằng giọng điệu cứng đờ: "Có chuyện gì không?"
"Nếu không có chuyện thì không thể gọi cho con hả?" Đầu bên kia hỏi lại một câu: "Ngay cả xưng hô cũng không gọi, lễ phép của con bị chó ăn rồi à?"
"Xin lỗi, tôi có mẹ sinh không có mẹ dạy, cơ bản là không biết lễ phép." Trần Phong mỉa mai: "Có chuyện gì thì nói mau đi, không có thì tôi tắt máy!"
"Con nói chuyện với mẹ con như vậy đấy à?"
Lam Yên vừa định nổi giận, nhưng bị thư ký đứng bên cạnh vỗ vai, ra hiệu cho bà ta bình tĩnh lại.
Lam Yên hít sâu một hơi: "Đợi con quay show xong, mẹ sẽ tổ chức một buổi tiệc nhận thân để chính thức giới thiệu con với người trong giới."
"Bà đang thông báo với tôi sao?" Trần Phong cười lạnh.
Lam Yên: "Đúng vậy, mẹ đang thông báo với con, con có đồng ý hay không đều không quan trọng, mẹ nhất định sẽ tổ chức tiệc nhận thân."
Nói đến đây, bà ta mềm giọng nói tiếp: "Tiểu Phong, con đừng giận mẹ, mẹ biết con vừa mở
phòng làm việc, đang là lúc cần có các mối quan hệ, mở tiệc nhận thân là một cơ hội rất tốt."
"Ừ." Trần Phong ỉu xìu: "Tôi biết rồi."
Đã có sẵn tài nguyên, không dùng là lãng phí!
Đây là bà nợ tôi!
Cậu ta mắng thầm trong lòng, sau đó tắt cuộc gọi.
Lam Yên gõ ngón tay lên bàn làm việc, cặp mày vẫn còn nhíu chặt.
Thư ký bưng cốc trà đặt bên tay bà ta: "Chị Lam, tôi đã đi bệnh viện rất nhiều lần rồi, lần nào bà Từ cũng từ chối, dường như rất là kiên quyết."
Lam Yên cầm cốc trà lên uống một ngụm: "Không sao, tôi bảo Lục Thần đi nói là được."
***
Lúc Trần Phong quay lại bàn ăn, mọi người đã ăn gần xong hết rồi.
Lúc cả đám chuẩn bị về phòng, Tống Nhất Xuyên vươn vai dãn người.
- "Đêm nay phải ngủ ngon một giấc mới được, chờ sáng mai đi check in thêm một điểm du lịch nữa là có thể xách vali về nhà rồi!"
Nghĩ đến đây, cậu nhìn ra phía sau máy theo dõi.
-"Kỳ này không có bao nhiêu cp, không biết đạo diễn có sầu không..."
- "Lỡ như không có bất cứ một cp hào môn nào thì sau này ông ta còn dám quay show hẹn hò nữa không?"
-"Có khi nào ông ta sẽ có bóng ma tâm lý, vừa nghe đến hai chữ hẹn hò là cả người sẽ run rẩy sùi bọt mép không?"
Đạo diễn bị nhìn chằm chằm đến mức nổi da gà. Nếu lúc này ông ta có thể nghe thấy tiếng lòng thì chắc chắn là sẽ hét to: Cậu nghĩ tốt cho tôi một chút đi!
Một đêm ngủ ngon, mở mắt ra là đến sáng ngày hôm sau.
Tống Nhất Xuyên đang nửa tỉnh nửa ngủ, liếc thấy một bóng người ghé sát vào mình, từ từ khom lưng xuống, ngũ quan đẹp như tranh vẽ phóng đại...
Cậu giật nảy mình, trực tiếp mở to mắt.
-"Ai vậy? Định làm gì tôi hả?"
- "Nếu không phải thấy anh đẹp trai thì tôi đã bắn một phát qua rồi!"
Tiếng lòng truyền đến, Diêm Cẩn Dự mỉm cười, hất cằm: "Sợ cậu khát nước nên để cốc ở đây."
Tống Nhất Xuyên nhìn qua, quả nhiên là thấy cốc nước thủy tinh.
"Nước vừa ấm, cậu uống thử xem." Diêm Cẩn Dự cầm cốc nước đưa tới bên miệng Tống Nhất Xuyên.
Tống Nhất Xuyên đầu tóc ổ gà ngoan ngoãn uống một ngụm nước, cánh môi hồng nhạt thấm nước ướt át trong veo.
Ánh mắt Diêm Cẩn Dự thâm thúy hơn vài phần. Anh không nhịn được mà vươn tay vuốt vài sợi tóc bù xù của cậu.
Đám fan đang canh tình yêu ngọt ngào ở phòng phát sóng trực tiếp thấy vậy thì cực kì kích động.
[A a a! Yêu chiều chưa kìa! Săn sóc chưa kìa!]
[Tôi rất muốn có loại bạn trai như anh Dự, cảm giác được săn sóc thật sự là rất ấm lòng!]
[Anh Dự chắc chắn là thấy Bé Xuyên tối qua ăn nhiều thịt nướng, sợ cậu ấy bị mặn, nên sáng nay cố ý đi lấy!]
[Có ai làm ảnh gif cảnh anh ấy xoa đầy không? Mau lưu lại đi, tôi không ngại replay một trăm lần!]
[...]
Các khách mời vệ sinh buổi sáng xong rồi đi ăn sáng, sau đó tập hợp ở sân khách sạn.
Tống Nhất Xuyên móc điện thoại ra: "Địa điểm check in cuối cùng là dinh tổng thống Abu Dhabi, chúng ta vẫn đi về bằng xe buýt, người nào có ý kiến thì giơ tay."
Dứt lời, cậu nhìn về phía Lục Thần.
- "Lên đi, đồ vô ơn, tới đoạn gây chuyện rồi kìa!"
Tiếng lòng vừa vang lên, tất cả các khách mời đều nhìn về phía Lục Thần.
Lục Thần mất tự nhiên mà nhếch môi: "Đừng nhìn tôi, tôi không có ý kiến, dù sao thì tôi có ý kiến hay không, đến cùng vẫn nghe theo lời cậu thôi."
Tống Nhất Xuyên gật đầu.
- "Có giác ngộ lắm, chứng tỏ anh vẫn còn đầu óc!"
"Đi thôi, let go!"
Cậu ra lệnh rồi bước chân đi. Các khách mời đều đuổi theo cậu.
Đạo diễn phía sau máy theo dõi thấy vậy thì cảm thán trong lòng.
Rốt cuộc thì Tống Nhất Xuyên làm thế nào mà có thể khiến cho đám con nhà giàu kia chịu nghe theo lời cậu ta vậy?
Rõ ràng là lúc mới lên sân khấu, người nào cũng kiêu ngạo muốn chết...
Xe buýt nhanh chóng đến trạm dừng.
Tống Nhất Xuyên nhảy xuống xe, vừa ngước mắt liền thấy dinh tổng thống đồ sộ.
- "Một chữ thôi, "ngầu" thật sự!"
- "Ơ kìa, có hướng dẫn viên du lịch kìa, có nên đi ké một đoạn không đây?"
Tống Nhất Xuyên bước theo sau đoàn du lịch. Các khách mời khác cũng bước sát sao với cậu.
Hướng dẫn viên du lịch người Hoa đang giới thiệu phong cách kiến trúc dinh tổng thống, vừa quay đầu lại thì giật hết cả mình.
Trời mẹ ơi!
Ở đâu ra nhiều cái đầu quá vậy?
Thấy cảnh này, Lục Thần hừ lạnh một tiếng, giống như là cực kì khinh thường hành vi đi ké hướng dẫn viên du lịch.
Có điều, hướng dẫn viên du lịch thì ngược lại, lập tức gỡ tai nghe ra, sáp lại gần Tống Nhất Xuyên, hỏi: "Các anh đang quay show hả?"
Tống Nhất Xuyên gật đầu: "Đúng vậy, anh có Muốn tuyên truyền miễn phí không?"
Hướng dẫn viên du lịch người Hoa gật đầu liên tục: "Muốn muốn muốn!"
Anh ấy đưa thẻ nhân viên đeo trên cổ tới trước mặt Tống Nhất Xuyên: "Tôi là nhân viên công ty du lịch Khải Hàng, chuyên phụ trách chuyến Hoa Hạ - UAE. Nếu các anh muốn đi du lịch thì hãy tìm tôi, tôi sẽ dẫn các anh đi chơi khắp sa mạc."
Có hướng dẫn viên du lịch dẫn đầu, tốc độ tham quan của đám khách mời liền chậm lại.
Lục Thần đi ở cuối cùng. Lúc điện thoại đổ chuông, anh ta vội vàng tìm góc vắng người, ấn nút nghe máy: "Dì Lam có chuyện gấp tìm con a?"
Đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nói: "Tiểu Thần, chờ khi nào show hẹn hò quay xong, dì sẽ tổ chức tiệc nhận thân, dì hi vọng mẹ con sẽ đến chơi, để người hai nhà chính thức gặp nhau một lần."
"Dì Lam, con nghe lời dì." Lục Thần cố gắng kiềm nén niềm vui, bình tĩnh nói.
"Mẹ con..." Lam Yên chợt có chút muốn nói lại thôi: "Dì mời rất nhiều lần rồi, lần nào mẹ con cũng không đồng ý, có phải là mẹ con có lý do khó nói nào đó không..."
Lục Thần chợt thay đổi sắc mặt: "Dì Lam yên tâm đi, con sẽ đi thuyết phục mẹ con, bảo đảm mẹ con sẽ xuất hiện."
"Vậy là tốt rồi."
Lam Yên gật đầu, sau đó tắt cuộc gọi.
Lục Thần trở tay liền gọi cho Từ Hồng, điện thoại đổ chuông một lúc lâu mới có người nghe máy.
"Mẹ ơi, sao mẹ không đi dự tiệc nhận thân của dì Lam?" Anh ta vừa mở miệng liền hỏi.
Người ở đầu dây bên kia trả lời bằng thái độ kiên quyết, không một chút ngập ngừng: "Mẹ không đi, con cũng không được đi!"
Sau khi check in dinh tổng thống, hành trình du lịch tiết kiệm trong ba ngày xem như kết thúc.
Các khách mời quay về khách sạn dọn đồ, nhân tiện tính toán chi tiêu.
Chỗ ở và ăn uống gần như không tốn nhiều tiền, chủ yếu là tốn tiền cho khoản vé vào cửa và xe buýt.
Lúc đưa tiền dư cho đạo diễn, đạo diễn sửng sốt: "Còn thừa nhiều vậy sao?"
Sao không giống với du lịch tiết kiệm trong suy nghĩ của tôi vậy?
Dù không chi tiêu nhiều thì các cậu cũng ăn uống thả ga đấy thôi!
Tối qua còn liều mạng uống bia nữa kìa!
Không hề mang ý nghĩa du lịch tiết kiệm!
Nghĩ đến đây, đạo diễn cực kì uể oải.
Trợ lý nhìn thấu tâm tư của ông ta, lên tiếng an ủi: "Đạo diễn đừng nhụt chí nữa, chúng ta vẫn còn có kỳ thứ tư mà? Trong khoảng thời gian này, chúng ta hãy cùng nhau nghĩ lại xem nên làm thế nào với đám khách mời trong kỳ quay tiếp the0..."
"Được rồi." Đạo diễn bực bội mà xoa huyệt Thái Dương.
Lúc khách mời và staff đi về, Lý Hoành Vĩ đuổi theo, anh ta cảm xúc kích động, muốn nắm tay Tống Nhất Xuyên, nhưng lại bị người bên cạnh Tống Nhất Xuyên dùng ánh mắt ngăn cản.
Lý Hoành Vĩ đành phải rút tay lại, nói với vẻ mặt chân thành tha thiết: "Đại sư, có rảnh thì đến nhà tôi chơi, tôi sẽ không lấy tiền phòng."
Tống Nhất Xuyên ra hiệu "ok": "Cảm ơn, khi nào đến thì tôi nhất định sẽ đi tìm anh."
"Được! Tôi chờ các anh!"
Lý Hoành Vĩ lưu luyến mà nhìn ê kíp đi xa. Cho đến khi bóng dáng mọi người hoàn toàn biến mất ở đầu ngõ, anh ta mới thu tầm mắt lại, thở dài quay vào trong khách sạn.
Gặp gỡ rồi từ giã vốn dĩ là nhân sinh, không có bất cứ người nào thay đổi được.
Sau khi máy bay hạ cánh, Tống Nhất Xuyên mở điện thoại lên, vừa lúc có người gọi đến.
Cậu rũ mắt nhìn, thấy là mẹ ruột thì ấn nút nghe.
Giọng nói phấn khích truyền đến: "Con trai ngoan, con hạ cánh an toàn rồi hả? Đêm nay đi ăn tiệc với mẹ nhé?"
"Tiệc nhà ai ạ?" Tống Nhất Xuyên hỏi.
"Tiệc nhận thân!" Tần Thục Viện cười nói.
"Ơ, mới vừa có một tiệc nhận thân rồi mà?" Tống Nhất Xuyên không hiểu ra sao.
Tần Thục Viện: "À thì trong giới lâu lâu sẽ có một bữa tiệc nhận thân, mẹ không ngạc nhiên chút nào."
Bà hơi khựng lại rồi nói tiếp: "Nghe nói đầu bếp trong bữa tiệc nhận thân kia nấu ngon lắm, con trai ngoan muốn đi ăn thử không?"
"Hmm..." Tống Nhất Xuyên làm ra vẻ tự hỏi, nghiêm túc nghĩ ngợi: "Đi thì đi."
- "Đương nhiên là muốn đi rồi nha! Mau giới thiệu món với con đi!"
-"Đêm nay con phải ăn cho thỏa thích mới được!"
Nghĩ đến đây, cậu vô thức mà bước nhanh hơn.
Tống Hiểu Nam theo sau không đuổi kịp anh trai, hét ầm lên: "Anh ơi, anh có thể đợi em đi chung không thế?"
"Anh đứng lại cho em!"
"Tống Nhất Xuyên!"
"Anh có nghe không hả?"
Tống Hiểu Nam tức giận dậm chân cũng không đổi lấy được cái ngoái đầu của Tống Nhất Xuyên. Lúc lên xe bảo mẫu, cô ấy vẫn còn tức phồng má.
"Sao em đi chậm quá vậy?" Tống Nhất Xuyên liếc cô ấy một cái.
Tống Hiểu Nam tức giận. Ai giống như anh, vừa nghe nói có ăn là chạy nhanh hơn cả thỏ!
Tống Hiểu Nam chưa kịp trả lời, Tống Nhất Xuyên đã nói với tài xế: "Lái xe đi."
Xe bảo mẫu chạy vụt ra ngoài!
Tống Nhất Xuyên lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ xe, bóng người cao gầy lướt qua tầm mắt...
"Tổng giám đốc Diêm, chúng ta đi chưa?" Tài xế nhỏ giọng hỏi.
Diêm Cẩn Dự nhìn theo chiếc xe xa dần một lúc lâu mới thu ánh mắt lại: "Đi đi."
***
Màn đêm buông xuống, biệt thự nhà họ Lam đèn đuốc sáng trưng, nhìn xuyên qua cửa sổ là có thể thấy cả trai lẫn gái ăn mặc lễ phục định chế cao cấp đang cầm cốc trò chuyện vui vẻ với nhau.
"Mấy người đoán xem đêm nay Tống Nhất Xuyên có đến đây không?"
"Tôi rất mong là cậu ta đến đây, có khi sẽ tung drama kí.ch th.ích ra nữa!"
"Lỡ như tung drama của mình thì làm sao bây giờ?"
"Hầy, làm sao được thì làm chứ sao, dù sao thì mọi người đều đi chung một chiếc thuyền, không ai chê cười ai được!"
"Đờ mờ! Nhìn kìa, cậu ta tới rồi kìa!"
"Bình tĩnh, đừng nhìn thẳng vào cậu ta, nếu không sẽ dễ bị beep... trên người mình!"
"..." Mẹ nó, mới đây là bắt đầu mã hóa rồi hả?
Lúc một nhà bốn người họ Tống vào sân, không còn bị chú ý như mọi khi nữa.
Các khách mời vừa cầm cốc trò chuyện dùng khoé mắt nhìn về phía Tống Nhất Xuyên.
Thấy vậy, Tống Hiểu Nam bĩu môi...
Ai cũng thông minh ra rồi hả? Cho rằng không nhìn vào anh trai cô ấy là sẽ không bị tung drama?
Chưa chắc đâu nhé! Lát nữa cô ấy sẽ bảo anh trai cô tung hết drama của bọn họ...
Ơ kìa, anh ơi, anh đi đâu vậy?
Tống Hiểu Nam còn chưa suy nghĩ xong thì đã thấy Tống Nhất Xuyên đút một tay vào trong túi quần đi thẳng lên phía trước.
Cô ấy lập tức đuổi theo.
Tống Nhất Xuyên lườm cô ấy một cái: "Đi theo anh làm gì?"
"Thì em muốn đi chung với anh!" Tống Hiểu Nam nhe răng cười.
Tống Nhất Xuyên: "Anh muốn đi WC nam. Em cũng muốn đi chung à?"
- "Có phải là làm rơi não nữa rồi không?"
- "Mau quay về đường cũ tìm đi!"
"Vậy anh đi một mình đi." Tống Hiểu Nam có chút xấu hổ.
Tống Nhất Xuyên quay đầu đi thẳng lên lầu hai nhà họ Lam.
Tiếng lẩm bẩm truyền vào trong lỗ tai.
"Lão đại! Cứu tớ! Pháp sư đóng băng tớ rồi!"
"Phụ trợ mau thêm máu đi! Nếu trận đấu nhóm này thua thì sẽ không còn thủy tinh nữa nha!"
"Vương Toàn Phú, cậu có thể đừng đi tặng đầy người cho người ta được không hả? Cậu xem đối phương lên bao nhiêu rồi kìa!"