Sau Khi Nam Phụ Ác Độc Bị Đọc Tâm, Các Đại Lão Tranh Nhau Sủng

Chương 66: Chương 66

Tống Nhất Xuyên nhìn theo nơi phát ra tiếng nói, thấy ba cái đầu kề sát với nhau trong góc tường.

Cậu mỉm cười đi qua rồi đột nhiên hô to: "Làm bài tập xong hết chưa?"

Ba cái đầu chợt run run, suýt chút nữa bị dọa hồn vía lên mây.

Tả Gia Thành nhìn kỹ người nói chuyện. Đây là một trong hai người thuộc tổ ma quỷ đây mà?

"Thầy, thầy Tống..." Cậu bé vô thức gọi, sau đó nhớ tới gì đó, trả lời: "Em làm xong bài tập rồi nha!"

Diêm Tư Minh và Vương Toàn Phú gật đầu phụ họa: "Bọn em cũng vậy, nếu anh không tin thì có thể kiểm tra."

Tống Nhất Xuyên xua tay, tiếp tục đi lên phía trước.

- "Ai rảnh kiểm tra bài tập của bọn gà con?"

- "Chỉ khiến mình lỡ mất thời gian hóng drama thôi!"

Vừa nghe đến chữ "drama", ánh mắt ba đứa nhỏ đều sáng bừng lên, đứa nào cũng ngồi nhổm dậy định đuổi theo, chỉ là rất nhanh thì bình tĩnh lại.

Mấy cái drama của người lớn khó nghe thật sự, còn không bằng tiếp tục ngồi ở đây chơi Vương Giả nữa!

Nghĩ vậy, Diêm Tư Minh nói: "Lão đại, thêm một ván nữa đi!"

***

Lúc Lục Thần đẩy xe lăn vào trong biệt thự, Lam Yên đang chiêu đãi khách khứa vừa lúc nhìn thấy hai người họ, lập tức đi ra đón chào: "Mọi người đến đủ hết rồi, có thể bắt đầu bữa tiệc được rồi!"

Từ Hồng ngồi trên xe lăn có chút lo sợ, trên mặt lướt qua vẻ hoảng loạn: "Xin lỗi Lam Yên, làm cậu phải đợi lâu rồi."

"Không lâu đâu, vừa mới tới giờ thôi." Lam Yên nhiệt tình cầm tay vịn xe lăn, đẩy tay vịn xe lăn, đẩy xe lăn đến giữa sân khấu: " Các vị khách mời, tôi xin long trọng giới thiệu với mọi người, bà Hồng đây là bạn thân thời trẻ của tôi, đã từng cứu tôi..."

Tống Nhất Xuyên vừa đi WC và rửa tay xong, bước vào trong đại sảnh, nghe thấy lời nói của Lam Yên...

Cậu nheo mắt lại.

- "Từ Hồng? Bạn thân thời trẻ? Từng cứu Lam Yên?"

- "Sao mình chưa từng thấy tin tức này trong tuyển tập vậy?"

-"Chờ đã, để mình tìm lại đã..."

Tiếng lòng truyền khắp toàn bộ đại sảnh tiệc. Ánh mắt của tất cả khách khứa đều sáng bừng lên.

Cái gì đây ta?

Sắp tung drama to đùng hả?

Lam Yên đứng giữa đại sảnh, mặt mày trở nên âm trầm vài phần. Bà ta siết chặt tay vịn xe lăn, nở nụ cười châm chọc khó thấy.

Đừng lãng phí thời gian...

Chẳng lẽ tôi không hiểu rõ bạn thân tôi sao?

Trung hậu thiện lương, thành thật ẩn nhẫn...

Làm sao có drama gì được?

Về phần chuyện cậu ấy cứu tôi...

Là cậu ấy dẫn cảnh sát tới, tôi tận mắt nhìn thấy, sao có thể giả được?

Xem ra cái gọi là vua dưa cũng chưa chắc có thể biết hết mọi chuyện!

Nghĩ đến đây, Lam Yên tiếp tục cầm micro đưa lên bên miệng: "Mượn bữa tiệc nhận thân hôm nay, tôi muốn thực hiện lời mà mình đã từng hứa..."

Bà ta đặt tay lên vai Từ Hồng, bóp nhẹ vai Từ Hồng, dường như là đang biểu đạt quyết tâm: "Lúc chúng tôi còn đi học, chúng tôi đã từng nói đùa là..."

Nghe vậy, Từ Hồng căng thẳng ngắt lời bà ta: "Chỉ là lời nói đùa lúc nhỏ thôi, cậu đừng tưởng là thật."

"Sao có thể không tưởng là thật được chứ?" Lam Yên rũ mắt, mặt mày dịu dàng: "Cậu đã cứu mạng tôi, thực hiện lời hứa là cách báo đáp của tôi dành cho cậu."

Trần Phong đứng trong một góc dùng khuỷu tay dụi dụi Phó Chu Trì: "Nghe chưa? Tới lúc anh báo đáp rồi kìa!"

Phó Chu Trì cười lạnh đáp lại: "Đừng đắc ý sớm quá, còn chưa biết là ai phải đi báo đáp đâu!"

Lúc hai người định tiếp tục khịa nhau, tiếng lòng đột nhiên truyền đến.

- "Trời ạ, không xem không biết, một khi xem rồi mới biết thật là kỳ diệu nha!"

-"Hóa ra vụ án bắt cóc năm xưa vẫn còn ẩn giấu một chuyện khác!"

Nghe vậy, Lam Yên run tay, nhìn về phía Tống Nhất Xuyên với ánh mắt khó hiểu.

Ẩn giấu chuyện gì khác?

Chỉ là bị bắt cóc tống tiền thôi mà?

Hung phạm bị đưa ra công lý rồi, sao còn có thể xoay ngược gì được nữa?

Tống Nhất Xuyên như là cảm giác được gì đó, ngước mắt lên nhìn về phía giữa đại sảnh.

- "Dì Lam à, dì không cảm thấy lạ sao?"

-"Vì sao năm xưa các bạn học chung lớp cứ gây chuyện với dì? Bạo lực học đường dì?"

- "Dì không cảm thấy lạ khi thấy cả một lớp học căm ghét một nữ sinh mới chuyển trường đến hay sao?"

- "Tất cả đều là do Từ Hồng làm!"

Lam Yên đột nhiên khựng lại, vô thức rút tay ra khỏi bả vai Từ Hồng.

Không, chắc là không đâu nhỉ?

Rõ ràng là Từ Hồng rất thân thiện hiền lành!

- "Để mình xem nguyên nhân là gì..."

- "Chậc chậc chậc, tình tiết máu chó ghê gớm, phim truyền hình cũng không dám diễn như vậy."

-"Trong ngày đầu chuyển trường, dì Lam đã bị đối tượng thầm mến của Từ Hồng coi trọng, nói với các bạn học khác là nữ sinh thành phố khác hẳn với nữ sinh quê nhà, trông rất cao quý xinh đẹp khí chất, rất muốn theo đuổi dì Lam."

- "Mấy lời nói này nhanh chóng truyền đến tai Từ Hồng. Bà ta ghen ghét phát điên, định đi cảnh cáo dì Lam. Nhưng sau khi bình tĩnh lại, bà ta không làm như vậy."

- "Bà ta cần phải giữ hình tượng hoàn mỹ trước mặt đối tượng thầm mến. Mấy cái chuyện xấu xa như thế, chỉ cần giao cho người khác làm là được rồi. Bà ta nghĩ vậy và cũng làm như vậy."

-"Vậy nên, sau ngày chuyển trường đầu tiên, trong trường học lan tràn đủ mọi lời đồn đãi về dì Lam."

- "Cái gì mà đồ đĩ thủ đô, con riêng nhà giàu, phá thai sinh non... lời đồn sau khó nghe hơn lời đồn trước..."

- "Đồn đãi như là tận mắt nhìn thấy vậy!"

-"Ngay cả tận mắt nhìn thấy còn chưa tin tưởng được, vậy mà đám học sinh kia lại tin chắc là như thế!"

Ánh mắt vốn dĩ hòa nhã của Lam Yên đột nhiên trở nên sắc bén, nhìn thẳng vào khuôn mặt của Từ Hồng.

Hóa ra người bịa đặt tin đồn chính là cậu?

Rõ ràng lúc ấy người an ủi tôi là cậu!

- "Từ Hồng giỏi mưu kế thật sự, một bên bịa đặt tin đồn, một bên chạy tới trước mặt người ta an ủi, quyết tâm làm kẻ hai mặt, mục đích là ngăn cản dì Lam và đối tượng thầm mến của mình thân thiết với nhau."

- "Dì Lam vốn dĩ đang ở trong trung tâm gió lốc, bị sốc bị áp lực, rồi đột nhiên có người đưa ra cọng rơm cứu mạng, dì Lam tất nhiên là vội vàng bắt lấy rồi."

-"Không lâu sau đó, hai người trở thành bạn thân dựa trên lời nói dối."

Đại sảnh lặng ngắt như tờ, tất cả các khách mời đều nín thở, dáng vẻ tập trung tinh thần lắng nghe, không có ai để ý đến chuyện nữ chủ nhân của bữa tiệc đã im lặng được một lúc rồi.

Lục Thần đứng bên cạnh chờ đợi cực kì sốt ruột. Anh ta đi lại gần hai anh em kia: "Anh Trì, dì Lam bị sao vậy? Có cần tôi đi lên giúp đỡ hay không?"

Phó Chu Trì liếc qua anh ta, tầm mắt mang the0 vẻ phức tạp mà anh ta khó có thể hiểu thấu: "Đại khái là không cần, cậu cứ ngoan ngoãn đứng chờ đi."

"Oh, được rồi."

Không hiểu sao mà Lục Thần đột nhiên cảm thấy khủng hoảng, giống như là có thứ gì đó nằm ngoài tầm khống chế của anh ta đang lặng lẽ lan tràn.

Từ Hồng cũng cảm thấy bầu không khí không thích hợp, gượng cười nói: "Để tôi đi xuống đi, rồi bảo vai chính hôm nay ra sân đi nhé?"

Dứt lời, bà ta kéo Lam Yên, nhưng lại bị Lam Yên lạnh lùng hất ra.

Từ Hổng sửng sốt: "Sao cậu, cậu..."

Bà ta còn chưa hỏi xong, Lam Yên đã nói với khách khứa: "Xin lỗi, tôi có chút khó chịu, xin phép ra ngoài một lát."

Nói xong, Lam Yên vội vàng bước ra ngoài, để lại Từ Hồng một mình ngồi trên xe lăn.

Lục Thần thấy cảnh này, cảm thấy mẹ ruột mình bị làm lơ, lập tức khó chịu xông lên, đẩy xe lăn đuổi theo Lam Yên: "Dì Lam, là dì nhiệt tình mời mẹ con đi dự tiệc, sao bây giờ dì lại bỏ mẹ con một mình tại chỗ vậy?"

Lam Yên dừng bước, siết chặt tay để khống chế cảm xúc, khó khăn lắm mới quay đầu lại được, ánh mắt thất vọng xen lẫn thù hận dừng trên khuôn mặt của Từ Hồng: "Là tôi nhiệt tình gửi lời mời, bởi vì đó tình cảm bạn bè mà tôi quý trọng."

Có điều, bà ta dù có nằm mơ cũng không ngờ rằng...

Từ đầu đến cuối, tình bạn của bà ta chỉ là một trò cười!

Đoạn ký ức khổ sở những năm tháng tuổi trẻ... chính là do người mà bà ta gọi là "bạn thân" gây ra!

Lam Yên chưa kịp nói gì, tiếng lòng lại vang lên.

- "Dì Lam, dì trợn đôi mắt ra nhìn đi, cái loại tình cảm bạn bè ngay cả plastic cũng không bằng thì có gì đáng để quý trọng?"

- "Là Từ Hồng chỉ đường cho đám người bắt cóc đi bắt cóc dì đấy!"

- "Rõ ràng là bà ta nhìn thấy dáng vẻ hung ác của bọn họ, vậy mà bà ta lại giả vờ vô tri chỉ thẳng về phía con đường mà dì chắc chắn sẽ đi qua để về nhà."

- "Đến cuối cùng, vì sao bà ta lại báo cảnh sát?"

- "Bởi vì không chỉ có một mình bà ta thấy bọn bắt cóc, mà còn có đối tượng thầm mến đáng thương của bà ta thấy nữa. Để giữ tính cách thiện lương trước mặt người ấy, bà ta đành phải đi cục cảnh sát báo án."

- "Đối tượng thầm mến tên gì nhỉ? À phải rồi, là Lục Minh Hoài, cũng chính là cha của Lục Thần."

- "Hay lắm nha, cuối cùng vẫn hốt vào tay được nha!"

-"Lòng dạ kia, tâm cơ kia, thủ đoạn kia..."

-"Tôi chỉ có thể nói là "trâu bò'!"

Nghe vậy, Lam Yên như muốn trợn nứt hốc mắt, cả người không nhịn được mà run rẩy, cơn tức giận từ trong lòng ngực trào ra cổ họng: "Hai người, hai người cút đi cho tôi!"

"Dì, dì Lam?" Lục Thần sửng sốt: "Vì sao vậy?"

"Mẹ con chính là ân nhân cứu mạng của dì mà?"

Lam Yên tức giận đến mức bật cười: "Cứu mạng hả?"

Cậu hỏi bà ta xem bà ta luôn hại tôi hay cứu mạng tôi?

Lam Yên không muốn nói nhiều nữa, trực tiếp Gọi bảo vệ: "Đuổi hai người họ đi đi. Tiệc nhân thân của tôi không tiếp người ngoài."

Hành động không chút nể tình khiến Lục Thần cảm thấy cực kì mất mặt, mặt mày anh ta trở nên trắng bệch, thái độ nói chuyện trở nên mềm mại hơn lúc nãy rất nhiều: "Dì Lam, có phải là giữa chúng ta có hiểu lầm gì hay không?"

Anh ta vốn cho rằng mẹ ruột là ân nhân cứu mạng của Lam Yên, Lam Yên sẽ chiều theo bất cứ mong muốn nào của anh ta, vậy nên lúc nãy anh ta mới kiêu ngạo chất vấn Lam Yên.

Nào ngờ vị tổng tài bá đạo trước mắt lại trở mặt nhanh hơn cả lật sách!

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?

Vì sao Lam Yên lại thay đổi thái độ như thế?

Lục Thần hoàn toàn không hiểu ra sao, cũng không biết nên suy đoán từ đâu.

"Không có hiểu lầm, mọi chuyện đều rất rõ ràng." Lam Yên xua tay: "Dẫn bọn họ ra ngoài đi."

Bà ta vừa dứt lời, bảo vệ tây trang giày da liền đi lên bao vây hai mẹ con Lục Thần.

Từ Hồng vẫn luôn giả vờ yếu thế đột nhiên thay đổi sắc mặt, gằn giọng nói với Lam Yên đang đưa lưng về phía mình: "Mày cố ý làm như vậy đúng không?"

"Cố ý để tao tới đây để nhục nhã tao?"

"Mày làm ra vẻ chân thành, thực tế thì ác độc hơn bất cứ ai!"

Nghe vậy, Lam Yên quay người lại, mỉm cười châm chọc: "Sao hả? Cuối cùng cũng chịu để lộ khuôn mặt thật rồi à?"

"Mày cũng thế thôi!" Từ Hồng khinh thường bĩu môi: "Mọi người đều như nhau cả thôi!"

Lục Thần không ngờ chuyện sẽ trở thành thế này.

Anh ta cực kì hoảng loạn: "Mẹ ơi, hai người là bạn thân với nhau mà? Sao lại đột nhiên..."

"Phi!" Từ Hồng khạt bọt xuống mặt đất: "Ai muốn trở thành bạn thân với kẻ dụ dỗ cha con?"

Lục Thần khựng lại.

Dụ dỗ cha con?

Chuyện gì thế này?

"Lúc bà ta mới chuyển đến trường học, đám nữ sinh bọn mẹ đều đã nhìn ra được bà ta không phải là thứ tốt lành gì, tuổi còn nhỏ đã theo anh này theo anh kia, cái thứ không biết xấu hổ như bà ta bị dạy dỗ một trận là đáng đời!"

Từ Hồng nói năng từ tốn, chỉ là trong mắt lại chứa vài phần điên cuồng: "Nếu không phải vì cha con thì mẹ đã mặc kệ bà ta rồi!"

"Bây giờ con đã biết vì sao mẹ không cho phép con qua lại với nhà bà ta chưa?"

Lục Thần túm cánh tay Từ Hồng, kích động nói:

"Mẹ ơi, mẹ đừng nói nữa!"

Nếu mẹ còn tiếp tục nói thì sẽ không còn đường để cứu vãn nữa!

"Mẹ phải nói cho hết mới được!" Từ Hồng không thể giả vờ giả vịt được nữa. cảm xúc kích động lên đến đỉnh điểm: "Có mẹ thế nào thì sẽ có con thế đấy, tính tình đê tiện là di truyền, lúc còn đi học mẹ đã nhìn ra được rồi!"

Nghe vậy, Lam Yên không thèm tức giận nữa, chỉ là mặt mày càng thêm khinh thường châm chọc.

Từ Hồng thấy vậy thì giống như là bị kí.ch th.ích nặng nề: "Đó, mày lúc nào cũng không coi ai ra gì như bây giờ, giống như bọn tao đều là con kiến, không xứng đáng rơi vào trong tầm mắt của mày!"

"Lúc trước tao không nên báo cảnh sát! Đáng ra nên để bọn bắt cóc gi.ết ch.ết mày cho rồi!"

"Mẹ! Mẹ điên rồi!" Thấy tình hình trước mắt càng ngày càng bất lợi, Lục Thần đẩy xe lăn đi ra ngoài.

Lam Yên hất cằm, ra hiệu cho bảo vệ ngăn cản bọn họ: "Nói tiếp đi, tôi muốn nghe xem bà định nói gì nữa!"

"Đúng vậy! Chính là tao chỉ đường cho bọn bắt cóc, tiếc là bị Lục Minh Hoài nhìn thấy, nếu không phải vì anh ấy thì tao sẽ không báo cảnh sát!"

Từ Hồng nói, trong mắt hiện lên cảm xúc hận thù dày đặc: "Bọn tao kết hôn nhiều năm, vậy mà anh ấy vẫn còn nhớ thương ánh trăng sáng là mày!"

"Vậy còn tao thì sao hả?"

Tống Nhất Xuyên vểnh tai lắng nghe, tới đây cũng hiểu ra mọi chuyện.

- "Thảo nào bị mất khống chế, hóa ra là vẫn luôn sống trong bóng ma ánh trăng sáng!"

- "Rõ ràng là chồng bà vẫn luôn nhớ thương người khác, không sống yên ổn với bà, vậy mà bà lại đi trách ngược người khác?"

- "Người ta nói phụ nữ cần gì làm khó phụ nữ..."

- "Đều là do bà tâm lý bi.ến th.ái!"

Tiếng lòng nói cực kì đúng ý Lam Yên. Bà ta nheo mắt, giọng điệu vẫn cứ cao ngạo như cũ: "Từ Hồng, con người có đôi khi phải biết nhận mệnh."

"Lúc còn đi học, Lục Minh Hoài không thích bà. Sau khi kết hôn, Lục Minh Hoài cũng không thích bà. Bây giờ, cho dù Lục Minh Hoài chết rồi thì người trong lòng Lục Minh Hoài vẫn không phải là bà!"

"Đáng tiếc, người mà bà phải dùng mọi âm mưu cũng không chiếm được, tôi lại chẳng nhớ gì cả..."

"Chậc chậc, đúng là không công bằng..."

Từ Hồng bị vài câu nói chọc điên lên: "Lam Yên, mày là đồ khốn kiếp!"

Lam Yên xua tay: "Đuổi hai kẻ rác rưởi kia ra ngoài đi!"

Bảo vệ lập tức đẩy Lục Thần đi ra ngoài.

Lục Thần vẫn còn không cam lòng, hét lên với Phó Chu Trì: "Anh Trì, anh khuyên dì Lam giúp em với, chắc chắn là có hiểu lầm gì rồi!"

"Dì Lam, mẹ con mạnh miệng mềm lòng, dì là bạn thân cả đời của mẹ con..."

Lục Thần cực kì chật vật còn chưa nói xong liền có khách khứa hừ lạnh: "Bạn thân cái quỷ gì? Rõ ràng là kẻ thù ghen ghét thành tánh!"

"Còn nhỏ tuổi đã biết tản lời đồn, vậy mà có mặt mũi nào nói người khác là ác độc?"

"Trên thế nào thì dưới cũng như thế, con trai do bà ta nuôi lớn chưa chắc là thứ gì tốt..."

"Nghe nói Lam tổng từng thuê công ty seeding giúp đỡ con trai bà ta, bây giờ xem ra là xách nhiệt tình đi cho chó ăn hết rồi!"

Lục Thần đỏ mặt, bị đuổi ra khỏi biệt thự nhà họ Lam.

Anh ta đứng trong bóng đêm mênh mang, mặt mày âm trầm khó coi.

Lúc này, Từ Hồng cũng bình tĩnh trở lại, quay đầu an ủi: "Con trai, con đừng sợ, chúng ta vẫn còn nhà họ Tống, ngày mai mẹ sẽ đi tìm bà Tống."

"Tìm cái rắm!" Lục Thần đột nhiên hét ầm lên: "Con đã xé rách mặt với nhà bọn họ lâu rồi, cơ bản là không còn đường cứu vãn được nữa!"

"Xé, xé rách mặt" Từ Hồng hoảng loạn: "Con làm cái gì rồi?"

Lục Thần cúi đầu, nở nụ cười cực kì khó coi: "Mẹ còn mặt mũi nào mà hỏi con vậy?"

"Lúc nãy mẹ làm gì thế?"

"Mẹ đã chặt đứt con đường gả vào hào môn của con rồi!"

Từ Hồng cố giữ bình tĩnh: "Đâu, đâu có nghiêm trọng như thế đâu, mẹ chỉ là ngả bài với Lam Yên thôi, mẹ thật sự chướng mắt dáng vẻ giả vờ giả vịt của bà ta, vậy nên..."

"Tiểu Thần, con đi đâu vậy, chờ mẹ với..."

"Mẹ ngồi xe lăn, đi không tiện..."

"Tiểu Thần!"

Từ Hồng thấy Lục Thần đi thẳng một đường, đành phải tự đẩy xe lăn đuổi the0.

Có điều, con trai ruột của bà ta đi càng lúc càng nhanh, không hề có ý định dừng lại.

Bà ta sững sốt, vô thức lẩm bẩm: "Ngay cả con trai ruột cũng không cần mình nữa sao?"

***

Bữa tiệc trở nên bình thường, Lam Yên đứng ở giữa đại sảnh, cảm thán muôn vàn.

Bên trái là con trai cả Phó Chu Trì. Bên phải là con trai út Trần Phong.

Bà ta mỗi tay nắm một đứa con trai, hốc mắt đỏ bừng, nói: "Cuối cùng thì người một nhà chúng tôi đã đoàn tụ với nhau rồi, sau này nhờ mọi người giúp đỡ nhiều hơn."

-"A a a! Món giò heo kho tàu này ngon quá! Ngoài giòn trong mềm, thơm ghê nha!"

-"Món này là món gì vậy? Tôm phù dung? Chậc, đặt tên hay nhỉ, thử một miếng xem nào!"

-"Wao, có món vịt xá xíu nữa kìa! Ăn luôn món này mới được!"

Tiếng lòng vang vọng lấn át cả tiếng nói của nữ chủ nhân bữa tiệc, giành hết mọi sự chú ý vốn dĩ dành cho vai chính bữa tiệc. Các khách mời đảo mắt, nghe nghe rồi cũng thấy thèm.

Thấy vậy, Lam Yên mỉm cười tuyên bố: "Mọi người bắt đầu dùng bữa đi!"

Dứt lời, bà ta lại cúi đầu, dùng giọng nói chỉ có ba người nghe thấy, nói: "Đứa nào có thể đoạt được Tống Nhất Xuyên thì mẹ sẽ để đứa đó kế thừa tập đoàn."

Lúc đôi bạn thân trở mặt với nhau, ông bà Tống vẫn luôn đứng trong một góc nhìn ra.

Hai người thấy hết cả quá trình, trong lòng cảm thán không thôi.

Dù sao cũng từng là bảo mẫu làm việc tại nhà mình hơn mười năm trời, nói không có tình cảm là nói dối.

Có điều, bọn họ không ngờ rằng chị Từ trông có vẻ thành thật hiền lành, lại từng là kẻ bạo lực học đường bạn học thời còn trẻ.

Kể cả khi bị vạch trần gương mặt thật trước mặt mọi người, chị ta cũng không hề hối hận, ngược lại còn điên cuồng hơn nữa.

Và cả Lục Thần lớn lên ở dưới mắt bọn họ nữa...

Cậu ta chỉ vì cái trước mắt, đi nịnh nọt Lam Yên, thật sự là khiến người ta vô cùng phản cảm.

May mà cậu ta không còn sống tại nhà họ Tống, nếu không Hiểu Nam cứ la hét đòi gả cho cậu ta thì khó mà giải quyết lắm.

k9win
Bạn cần đăng nhập để bình luận