Sau Khi Nam Phụ Ác Độc Bị Đọc Tâm, Các Đại Lão Tranh Nhau Sủng
Chương 53: Chương 53
[Tôi không quan tâm mấy chuyện đó, chỉ cần cp mà tôi ship vẫn còn là được rồi!]
[Nói thật thì có thêm người mới sẽ mang đến cảm giác mới mẻ hơn, ít nhất là người mới Lục Thần sẽ không còn cô đơn nhiều nữa.]
[Chủ đề mùa này là du lịch tiết kiệm? Địa điểm là Châu Âu? Quả nhiên, quay được hai mùa là kinh phí nhiều hơn rất nhiều!]
[Tôi xem ảnh chụp người mới hết rồi, đẹp trai lắm luôn, không hề kém đám nghệ sĩ nam debut một chút nào, đi ra đường phố ngoài thế nào cũng bị người ta ngoái đầu lại nhìn cho xem!]
Trước khi bắt đầu quay, ê kíp sẽ đăng một vide0 phỏng vấn ngắn và danh sách khách mời.
Phóng viên: "Xin hỏi công việc của anh là chủ nhiệm giáo dục hả? Anh từng có một cuộc hôn nhân thất bại? Vì sao anh lại muốn tham gia show hẹn hò?"
Chủ nhiệm giáo dục: "Bởi vì..."
Ông ta liếc phóng viên một cái: "Có thể nói thật không?"
Phóng viên gật đầu.
Chủ nhiệm giáo dục hít sâu một hơi: "Bởi vì bọn họ cho quá nhiều!"
Vừa đủ để trả tiền thuốc cho con gái!
Phóng viên: "..."
Khó tiếp lời quá rồi! Phóng viên đành phải chuyển micro sang vị tiếp theo: "Cậu là Mạc Tử Kỳ đúng không? Nghe nói cậu từng làm hộ sĩ bệnh viện nam khoa? Sau đó đổi nghề giáo viên? Cậu có thể nói lý do tham gia show hẹn hò của mình không?"
Mạc Tử Kỳ tươi cười đỏ mặt, lén nhìn chủ nhiệm giáo dục một cái: "Tham gia cho vui! Đồng nghiệp tham gia nên tôi cũng tham gia the0!"
Phóng viên gật đầu, chuyển micro sang Bách Lí Ứng Thành: "Còn con nhà bánh ngọt thì sao?"
Bách Lí Ứng Thành nở nụ cười buôn bán tiêu chuẩn: "Tôi muốn cống hiến một phần sức lực của mình cho việc tuyên truyền xí nghiệp gia tộc."
Lúc gần kết thúc phỏng vấn, phóng viên chuẩn bị kết thúc công việc, có một bóng người vội vàng đi vào.
Mạc Tử Kỳ vô tình nhìn qua rồi sửng sốt, như là đang cố nhớ lại gì đó, sau đó sáng mắt hô lên: "Ơ, bệnh nhân số 38 đây mà?"
Giọng nói khó giấu vui mừng khiến cho Vu Chấn Vũ phải dừng bước. Giây tiếp theo, anh ta quay người bỏ chạy, nhưng lại bị trợ lý do cha mẹ phái tới kéo lại.
Phóng viên ngửi thấy mùi drama đâu đây, thò đầu qua hỏi: "Hai người quen nhau hả? Tổng giám đốc Vu... từng đi bệnh viện nam khoa hả?"
Mạc Tử Kỳ chợt nhận ra là mình để lộ thông tin cá nhân của bệnh nhân, vội vàng bụm miệng lại phủ nhận: "Không, không có, tôi nhận nhầm người rồi!"
Phóng viên nheo mắt: "Nhận nhầm người?"
Cậu cho rằng paparazzi tôi đây là đồ ngốc hả?
Yên tâm đi, tối nay sổ khám bệnh của tổng giám đốc Vu sẽ được đăng đầy trên mạng!
***
Tống Nhất Xuyên vừa tắt vide0, bên cạnh liền có người đưa một que kem: "Ăn giải khát."
"Cảm ơn nha!" Tống Nhất Xuyên cầm que kem đưa lên miệng cắn một ngụm.
Gà con đang nghiêm túc làm bài tập bên cạnh thấy vậy thì bất mãn ngước lên nói: "Anh, của em đâu? Em cũng muốn ăn!"
Diêm Cẩn Dự mỉm cười: "Anh chỉ có một cái tát. Em có muốn ăn không?"
"Anh..."
Diêm Tư Minh cực kì tức giận. Tả Gia Thành ngồi bên cạnh cậu bé chọt chọt e0 cậu bé: "Đã nói anh ấy là ma quỷ rồi mà, cậu còn nói lý cái gì? Cậu bớt nói đi, rồi nghe cái kia nhiều vào, không phải tốt hơn sao?"
"Cái kia là gì?" Vương Toàn Phú khờ khạo thò qua.
Hai chú gà con đồng thời trừng cậu bé một cái: "Không có gì!"
Thấy vậy, Tống Nhất Xuyên mỉm cười.
- "Bé mập, tình cảm ba người chật hẹp lắm, em phải nhanh chóng làm quen, để sau này có thể bình tĩnh nếu bị vứt bỏ."
Nghe thấy tiếng lòng, Vương Toàn Phú lập tức đỏ mặt nói: "Hai cậu sẽ không vứt bỏ tớ đúng không? Chúng ta là tam giác sắt đúng không?"
"Đúng đúng đúng..." Diêm Tư Minh trả lời qua loa, sau đó đưa quyển bài tập cho Tả Gia Thành: "Lão đại, tớ không biết giải phương trình này, đây là đề đại học hả? Anh trai cố ý làm khó tớ để kiểm tra chỉ số thông minh của tớ sao?"
Tả Gia Thành liếc nhìn: "Kiểm tra cái quỷ ấy! Nó là phương trình bậc một, đơn giản lắm! Anh ấy dùng nó để kiểm tra xem cậu có phải đồ ngốc không thì đúng hơn!"
Vương Toàn Phú: "..."
Hu hu hu... Vì sao lại có loại cảm giác bị xa lánh thế này?
Tống Nhất Xuyên đóng vai nam hai trong phim Biển Điên Cát Cuồng. Vai nam hai vốn dĩ là vai lâm thời tăng thêm cảnh quay, cảnh quay không nhiều, kết thúc vừa lúc còn một ngày nữa là bắt đầu quay show hẹn hò.
Đạo diễn Vương dẫn theo cả đoàn phim lưu luyến mà đưa Tống Nhất Xuyên ra cửa phim trường, mắt đầy mặt nói: "Tiểu Xuyên, cậu nhớ thường quay lại phim trường chơi, ê kíp Biển Điên Cát Cuồng vĩnh viễn là nhà mẹ đẻ của cậu!"
Đám staff phụ họa liên tục.
"Anh Tống, kỹ thuật diễn của anh rất tốt, rất mong sẽ có cơ hội tiếp tục hợp tác với anh!"
"Bảo bọn tôi bưng trà rót cũng được! Chỉ cần anh chịu dẫn chúng tôi theo là được rồi!"
"Anh Tống, chúc anh lên đường, à không phải, là thăng tiến một đường, lên hạng ngôi sao, đạt giải quốc tế!"
"Anh Tống, chúc anh thăng chức liên tục, bay xa vạn dặm, tiền vô như, đào hoa khắp nơi!"
Đạo diễn Vương: "..." Đám người hợm hĩnh kia càng nịnh nọt càng khó nghe!
Gã nhíu mày, phất tay: "Được rồi, được rồi, mau đi làm việc đi!"
Thấy người ta trở nên nổi tiếng là bắt đầu nịnh nọt người ta?
Sao hả? Nếu tôi không ngăn cản thì các cô cậu định đi ăn máng khác à?
Đạo diễn viên liếc đám staff với ánh mắt "đừng gây thêm phiền", sau đó quay đầy nắm tay Tống Nhất Xuyên, nhưng bị Tống Nhất Xuyên nhanh chân né tránh.
Gã không hề tức giận, tươi cười tha thiết: "Cậu Tống, nếu sau này tôi có tác phẩm mời thì tôi mời cậu nhé?"
"Để xem tình huống sao đã." Tống Nhất Xuyên trả lời qua loa.
-"Bình thường hóng drama thôi cũng đã đủ bận rộn rồi, không rảnh đi đóng phim."
"Ok, hôm nào lại liên lạc nhé!"
Đạo diễn Vương đưa Tống Nhất Xuyên tới bên ngoài phim trường. Thấy siêu xe chạy càng lúc càng xa, gã mới mới xoay người đi vào trong phim trường, vừa ngẩng đầu lên liền thấy Lục Thần đứng ở cách đó không xa: "Cậu cũng ra đưa Tống Nhất Xuyên hả?"
"Đúng vậy, tôi cũng muốn đưa, chỉ là không ra kịp." Lục Thần tươi cười hòa nhã, không có cảm xúc gì đặc biệt.
Chỉ là đạo diễn Vương kinh nghiệm dày dặn, đương nhiên có thể nhìn thấu tâm tư của anh ta.
Bởi vì dã tâm tràn đầy trong mắt, có muốn giấu thế nào cũng không được.
"Tiểu Thần, có đôi khi vận mệnh con người đã được quyết định sẵn từ khi mới vừa sinh ra rồi, dù cậu có đấu tranh thế nào cũng không thể thay đổi được." Đạo diễn đi qua, định vỗ vai an ủi anh ta.
Kết quả là tay còn chưa chạm vào vai đã bị né tránh: "Đạo diễn Vương, tuy hiện giờ không thịnh hành chuyện nhà nghèo ra con giỏi, nhưng dù thế nào cũng có người muốn phá vỡ giai cấp để leo lên trên, đúng không?"
"Nếu không cố gắng hơn nữa thì sao có thể biết được dù có đấu tranh thế nào cũng không thể thay đổi?"
"Tuy tôi có xuất thân không tốt, nhưng mà tôi có thể dựa vào chính mình!"
Đúng vậy!
Nam chủ trong nguyên tác đã dựa vào tính tình không chịu thua của mình, từng bước gỡ bỏ cái mác con trai của bảo mẫu, đi thẳng lên bảng xếp hạng thanh niên Forbes.
Có điều, Lục Thần đã quên rằng...
Nếu không có nhà họ Tống thì có lẽ hiện giờ anh ta vẫn còn đang đi làm công khắp nơi để kiếm tiền chữa bệnh cho mẹ...
Có khi còn đang buồn phiền vì gia đình nghèo, khó trả nổi tiền ở kí túc xá và tiền học phí...
Vậy thì sao anh ta có thể yên tâm học tập, cuối cùng thi đỗ đại học Thanh Bắc, lựa chọn chuyên nghiệp tài chính quốc tế có giá học phí cao nhất trường?
-"Bởi mới nói anh ta chính là đồ vô ơn!"
- "Không biết là tên tác giả não tàn nào viết ra được nhân vật như anh ta nữa!"
-"Nếu mình biết thì mình nhất định sẽ mở phát sóng trực tiếp mắng..."
-"Thôi bỏ đi, vẫn nên chừa một đường sống cho tác giả đi, rốt cuộc thời buổi này cũng khó viết truyện miễn phí lắm."
Tống Nhất Xuyên lẩm bẩm trong lòng, khoé mắt nhìn thấy người bên cạnh đang mỉm cười, lập tức nhướng mày nói: "Anh cười cái gì vậy?"
"Không có gì." Diêm Cẩn Dự trả lời rất nhanh, mặt mày dịu dàng lưu luyến lúc quay đầu nhìn cậu: "Chỉ là rất chờ mong có thể cùng cậu tham gia show hẹn hò."
"Show hẹn hò hả?" Ánh mắt Tống Nhất Xuyên sáng lên.
- "Tôi cũng rất chờ mong. Bởi vì mỗi một vị khách mời mùa này đều là một người mang vài drama trong người."
-"Nói thật thì tôi không ngờ Vu Chấn Vũ cũng tới tham gia. Cậu tài xế nhà anh ta không xù lông lên hả?"
- "Cho dù hiện giờ không xù lông đi nữa, thì với tính tình gian xảo, tính toán chi li, độc chiếm Vu Chấn Vũ, có thù tất báo... trong tương lai cúc hoa của Vu Chấn Vũ còn xài được nữa không?"
- "Má ơi, chỉ nghĩ thôi là cảm thấy phấn khích rồi!"
Hai người nhanh chóng đến khách sạn tập hợp.
Lúc hai người kéo vali đồ xuống xe, cách đó không xa có tiếng hò hét vang lên.
"A a a! Tôi đã nói là hai người họ sẽ cùng nhau tới mà!"
"Đúng rồi đúng rồi, xứng đôi quá đi nha! Tôi like like cho cp Dự Xuyên nhà ta!"
"Quay lại nhìn đi, anh Dự bé Xuyên, chúng em yêu anh nha!"
Tiếng hò hét lớn đến mức gần như át hết cả đám fan của các khách mời khác.
Tống Nhất Xuyên vô thức xoay người, chợt sửng sốt khi thấy đám đông hỗn loạn bên kia: "Hiện giờ tôi nổi tiếng vậy sao?"
"Cậu mới biết hay là cậu khoe khoang vậy?"
Lục Thần vừa lúc đi tới, giọng nói không chút cảm xúc, chỉ là trong mắt chợt lóe lên vẻ oán hận.
Nghe vậy, Tống Nhất Xuyên mỉm cười: "Anh nói đúng rồi. Tôi đang khoe khoang đấy! Làm sao bây giờ, so ra thì một tên dựa đàn ông như anh cũng không bằng tôi!"
Dứt lời, cậu chợt vẫy tay với bên kia: "Anh cũng yêu các em!"
Lục Thần nhìn thấy Tống Nhất Xuyên vốn dĩ kiệm lời đột nhiên mở miệng khịa mình thì tức điên người lên, nhưng lại không thể nói gì, chỉ có thể nghiến răng đi về phía khách sạn.
Hãy đợi đấy! Sớm muộn gì cũng có ngày tôi đạp nhà họ Tống các người xuống dưới chân mình!
Trong nửa tiếng tiếp theo, các khách mời lục tục đi đến.
Lúc Nguyễn Kình Thiên xuống taxi, không biết có fans ở đâu ra nhào lại ném trứng gà lên người anh ta, vừa ném vừa hô to: "Anh đúng là có thể làm mọi thứ chỉ vì được nổi tiếng!"
"Một người yêu cũ đủ tư cách là nên giống như người chết! Anh ra đây nhảy nhót cái gì? Có buồn nôn không hả?"
"Nguyễn Kình Thiên đi chết đi!"
Thấy vậy, trợ lý có chút hoảng loạn nói: "Đạo diễn, có cần đi giúp đỡ không?"
"Giúp cái gì? Xem như anh ta giúp show chúng ta nổi tiếng lúc đầu đi!" Đạo diễn nhìn chằm chằm số lượng người xem đang tăng nhanh trên phòng phát sóng trực tiếp, xoa tay hầm hè: "Để cho Tu La tràng mạnh hơn nữa đi!"
Lúc này, chủ nhiệm giáo dục vừa lúc đuổi tới, không chút do dự che chở trước người Nguyễn Kình Thiên: "Mau vào đi! Để tôi giúp cậu ngăn lại!"
"Cảm ơn!"
Mái tóc Nguyễn Kình Thiên bị lòng trứng thấm ướt, cả người trông rất chật vật, chạy nhanh qua cửa xoay tròn nhờ sự giúp đỡ của chủ nhiệm giáo dục.
Hộ sĩ nam khoa cùng xuống xe sững sờ ở nơi xa, hốc mắt đỏ bừng, cái mũi hít hít, trong đầu lại vang lên tiếng nói.
-"Hu hu hu, bé hộ sĩ ngây thơ tan nát trái tim?"
-"Tỉnh lại đi, hít drama đi!"
- "Đợi lát nữa các khách mới đến đủ, cậu hãy đọc sổ khám bệnh của từng người cho tôi!"
Mạc Tử Kỳ không kịp nhặt lên mảnh vỡ trái tim, quay đầu lại với dáng vẻ như gặp quỷ: "Ai? Là ai đang nói chuyện vậy?"
Lúc Nguyễn Kình Thiên được chủ nhiệm giáo dục hộ tống vào đại sảnh tập hợp, Mạc Tử Kỳ vẫn còn đứng tại chỗ nhìn xung quanh với dáng vẻ hoảng sợ.
Nguyễn Kình Thiên quay đầu lại thấy vậy thì áy náy nói: "Xin lỗi anh Ngụy, đều là do tôi hết!"
"Cậu có lỗi gì chứ? Cậu mới là người bị hại!" Ngụy Lê ngũ quan cương nghị, mặt mày chính trực: "Bầu không khí hiện nay của giới giải trí làm sao đấy nhỉ? Nếu không có nghệ sĩ dung túng thì sao đám fans kia dám tụ tập gây chuyện?"
"Trông đứa nào cũng còn nhỏ tuổi, chỉ mười bốn mười lăm, mười bảy mười tám tuổi, đáng lẽ lúc này ở trường học học tập mới đúng!"
"Để tôi đi ra ngoài hỏi thăm xem bọn họ đang học ở trường nào..."
Dứt lời, Ngụy Lê liền bước đi, nhưng lại bị Nguyễn Kình Thiên kéo cánh tay lại: "Đừng mà! Chúng ta đang ghi hình đấy! Ông đừng tức giận mà!"
Giờ này phút này, phát sóng trực tiếp đã bắt đầu, tình huống của mỗi một vị khách mời đều được quay rõ ràng 360 độ không góc chết.
Có fans thấy cảnh tượng như thế thì không nhịn được mà cảm thán.
[Không hổ là chủ nhiệm giáo dục! Trên người ông ấy tràn đầy ý thức trách nhiệm về giáo dục!]
[Ngụy Lê xem như là chủ nhiệm giáo dục đẹp u nhiệm trai nhất mà tôi từng gặp tôi từng gặp trong kiếp sống học hành hai mươi năm ngắn ngủi, có loại cảm giác quen thuộc như nhân vật trong truyện tranh Tùy Đường Anh Hùng Truyện, thảo nào lại được mời làm khách mời.]
[Không ai nhắc đến Trình Dã Thần hả? Fans anh ta điên cuồng thế kia mà, anh ta không quản hả?]
[Đáng sợ cực kì! Chỉ là bạn trai cũ thôi mà, nếu là đối tượng kết hôn thì chắc là sẽ bị làm chết mất!]
[Ha ha ha... Anh trai ngoài cửa là hộ sĩ nam khoa Mạc Tử Kỳ à? Vì sao cậu ta cứ hoảng hốt đứng đó vậy?]
[Hình như hộ sĩ là nghề cũ của cậu ta? Hiện giờ cậu ta đang đi dạy học mà? Vì sao lại cố tình nhấn mạnh hộ sĩ nam khoa?]
[Đồ ngốc! Giáo viên đâu cần xem bằng nam khoa! Huống chi còn là một cậu nam hộ sĩ, gọi một cái là ai cũng ngoái đầu nhìn!]
Đạo diễn không nhìn được nữa, bảo trợ lý kéo Mạc Tử Kỳ vào trong.
Dứt lời, đạo diễn làm như vô tình mà nhìn lướt qua Nguyễn Kình Thiên.
Nguyễn Kình Thiên thấy vậy thì lập tức buông cánh tay Ngụy Lê ra: "Anh Ngụy, tôi đi phòng vệ sinh rửa sạch cái đã."
"Ừ." Ngụy Lê cũng bình tĩnh lại.
Ở đây không phải là trường học. Ông ta cũng không phải là chủ nhiệm giáo dục.
Cầm tiền rồi là phải quay cho tốt, nếu không sẽ vi phạm hợp đồng dẫn tới lỗ vốn.
Nguyễn Kình Thiên rửa sạch trứng gà trên tóc, lúc ngẩng đầu lên thì thấy đạo diễn khoanh tay đứng dựa cửa qua gương.
"Đạo, đạo diễn..." Nguyễn Kình Thiên hoảng loạn quay đầu lại, mái tóc dính vẫn còn đang nhỏ giọt: "Xin lỗi, lúc nãy tôi..."
Đạo diễn xua tay, ý bảo anh ta không cần phải nói nữa: "Tôi thấy nhiều mấy cái chiêu trò như cậu làm rồi, thỉnh thoảng làm một lần thì sẽ có hiệu quả tốt, nhưng nếu làm nhiều lần thì sẽ bị người ta nghi ngờ. Vậy nên, trong thời gian quay chụp sắp tới, tôi khuyên cậu đừng có gây chuyện nữa."
"Tôi không phải! Tôi không có..." Nguyễn Kình Thiên muốn giải thích, nhưng lại phát hiện đạo diễn đã bỏ đi.
Vẻ mặt chật vật không biết phải làm sao trên mặt anh ta chợt thay đổi thành vẻ âm trầm lạnh lẽo.
Xem ra đạo diễn đã biết anh ta gọi người tới diễn kịch ngoài cửa khách sạn.
Đạo diễn không vạch trần anh ta vì đây là một chuyện song thắng.
Có thêm mánh lới sẽ khiến cho show nổi tiếng hơn.
Nguyễn Kình Thiên quay người lại tiếp tục rửa mặt. Lúc ngẩng đầu lên, trong đôi mắt trắng đen rõ ràng kia tràn đầy vẻ cố chấp: "Đúng là anh ở trên trời, còn tôi thì ở dưới vũng bùn, nhưng rồi sẽ có một ngày tôi kéo anh xuống vũng bùn lần nữa!"
"Hãy chờ xem!"
Lúc quay lại đại sảnh tập hợp, Nguyễn Kình Thiên khôi phục lại dáng vẻ cẩn thận dè dặt.
Có điều, anh ta phát hiện ra ánh mắt của đám khách mời xung quanh có chút là lạ khi nhìn về phía mình.
Nhất là tổng giám đốc Trần – Trần Phong của công ty giải trí vừa kí hợp đồng với anh ta. Ánh mắt của Trần Phong giống như là muốn lột da anh ta vậy.
"Sao, sao thế? Vì sao mọi người lại nhìn tôi như thế?" Nguyễn Kình Thiên hỏi với vẻ thấp thỏm.
Tống Nhất Xuyên cười nói: "Nhìn anh rất có thiên phú."
- "Thiên phú diễn kịch siêu đỉnh! Tự biên tự diễn khổ nhục kế, trực tiếp đưa Trình Dã Thần lên hot search lần nữa!"
- "Anh là kiểu vẫn còn tình cảm hay là vì yêu sinh hận?"
- "Tiết mục không chiếm được nên hủy diệt có chút ngầu nha!"
- "Quả nhiên, mưu mô và khốn kiếp cực kì xứng đôi với nhau!"
Ba chị em hóng hớt drama nghe vậy thì sáng mắt lên, đầu ngón tay ấn liên tục để tám nhảm trong nhóm: [Wow, là ngôn tình ngược luyến thời xưa mà tớ cực kì yêu thích!]
[Vô cùng chờ mong nha!]
[Hi vọng là bắt nhốt play!]
Trần Phong mới vừa nhậm chức xụ mặt: "..." Điều kiện mọi mặt khá tốt, chỉ là thích tự cho rằng mình thông minh, hiện giờ vứt bỏ thì có chút đáng tiếc, chờ xem thêm đã.
Phó Chu Trì đứng bên cạnh Trần Phong: "..." Tên ngu ngốc Trình Dã Thần kia không trị xong người yêu cũ rác rưởi mà đã đi kí hợp đồng với công ty rồi? Nếu công ty bị ảnh hưởng danh dự thì gã chính là người đầu tiên bị xử đẹp!
Mạc Tử Kỳ đứng trong góc gãi đầu: "..." Thôi xong rồi, chẳng lẽ là vì quá thích chủ nhiệm Ngụy nên trong đầu nảy sinh ảo giác? Tuyệt đối không thể nói ra được, nếu không chủ nhiệm Ngụy sẽ cho rằng mình bị điên!
Điện thoại thoại trong quần Vu Chấn Vũ rung lên liên tục. Anh ta móc điện thoại ra rồi nhấn tắt máy.
Bách Lý Ứng Thành đứng kế bên sáp lại gần: "Anh Vũ, anh cũng bị trong nhà buộc đi tham gia show hả?"
Vu Chấn Vũ lắc đầu: "Tôi vì trốn người."
Anh ta vừa dứt lời, đạo diễn liền vỗ tay kêu gọi sự chú ý của mọi người.
"Các vị, khách mời đều đến đông đủ rồi, để tôi giới thiệu sơ qua về show hẹn hò chủ đề du lịch tiết kiệm mùa này."
"Đầu tiên, mỗi người chỉ có thể chỉ tiêu trong một con số cố định, nếu tiêu nhiều hơn thì phải tự mình nghĩ cách, tuyệt đối không được nhờ vả người khác."
"Tiếp theo, cần phải làm xong nhiệm vụ, kể cả dùng cách gì đi nữa, đều phải hoàn thành nhiệm vụ mới được."
"Cuối cùng, show được phát sóng trực tiếp toàn bộ, hi vọng các vị khách mời chú ý lời nói việc làm, để tạo nên giá trị quan chính xác cho người xem show..."
[Cái quỷ gì thế? Xem show giải trí thôi mà cũng định giáo dục bọn tôi nữa hả?]
[Buồn cười chết mất, đạo diễn nói mấy câu cuối cùng với vẻ mặt mất tự nhiên, giống như là đang nói phía trên yêu cầu tôi nói như vậy, chứ không liên quan gì đến tôi cả!]
[Có thêm mấy người mới chính là vì đề phòng phía xét duyệt cho rằng show hám giàu chứ gì?]
Sau khi đạo diễn bla bla được một lúc, cả ê kíp và khách mời đều đi xe buýt chạy về phía sân bay.
Đi qua lối đăng kí chuyên dụng, đến phòng chờ là vừa đúng giờ.