Sau Khi Nam Phụ Ác Độc Bị Đọc Tâm, Các Đại Lão Tranh Nhau Sủng
Chương 48: Chương 48
-"Chậc chậc, mới một buổi tối thôi mà có nhiều drama như thế, xem sao cho hết đây?"
- "Hmm, bọn họ phải thèm khát đến mức nào mà lại nhân lúc tụ tập lén yêu đương vụng trộm ở trong phòng?"
- "Để tiện yêu đương vụng trộm, còn đi chọn phòng ở lầu một nữa. Đúng là gan bằng trời mà!"
- "Hình như còn ấy ấy nữa, chắc chắn là kịch liệt lắm."
-"Có nên đi xem không đây?"
Các khách mời: Đi xem đi! Hít drama ngay hiện trường mới kí.ch thí.ch!
-"Lỡ phá hư chuyện người ta thì sao? Làm vậy là không tốt lắm nhỉ?"
"Quy tắc của người làm nghề hành văn quanh giới giải trí là không được phá hư drama đang diễn ra, trừ khi là trái pháp luật."
Các khách mời: Cậu có nguyên tắc lắm nhỉ?
Đợi đã...
Người làm nghề hành văn quanh giới giải trí là cái quỷ gì?
"Có ai thấy chồng chưa cưới của tôi đâu không?" Cô gái trẻ tuổi mới vừa ra khỏi toilet nhìn một vòng xung quanh rồi hỏi.
"Không thấy! Không biết! Đừng nói chuyện!" Cô bạn để ngón trỏ lên miệng.
Cô gái trẻ tuổi phấn khích mà trợn to đôi mắt, đi lại gần cô bạn: "Đang nói drama gì thế? Ha ha ha, có tung ra chưa?"
Ai rảnh đi tìm chồng chưa cưới vào lúc này cơ chứ!
Hít drama quan trọng hơn!
Tống Nhất Xuyên dường như không để ý thấy ánh mắt mong chờ xung quanh. Cậu cầm cốc rượu vang đỏ do Diêm Cẩn Dự đưa qua với vẻ mặt tràn đầy do dự: "Anh nói là nó có thể tiêu thực hả?"
Diêm Cẩn Dự mỉm cười gật đầu: "Uống một chút rượu vang đỏ có thể trợ giúp tiêu hóa chất xơ và protein trong thịt bò."
-"Wao, quả nhiên nam thần là chuyên nghiệp."
Tống Nhất Xuyên nghĩ nghĩ rồi uống một hơi cạn sạch cốc rượu: "Hít hà, chát quá đi mất!"
Cậu hoảng hốt nhìn về phía nào đó: "Sao cô gái kia giống Hoắc Nhân Kiệt quá vậy?"
"Cô ta là em gái của Hoắc Nhân Kiệt." Diêm Cẩn Dự dịu dàng giải đáp: "Hoắc Lâm Lâm."
"Thảo nào! Thảo nào!" Tống Nhất Xuyên gật đầy, bắt đầu lẩm bẩm trong lòng.
-"Nói sao cũng là em gái của chiến hữu cùng sống cùng chết trong show hẹn hò. Có nên nói cho cô ta biết không?"
– "Chồng chưa cưới của cô đang ấy ấy ấy với trợ lý cá nhân kiêm bạn thân của cô."
Hoắc Lâm Lâm đang phấn khích chuẩn bị hít drama, đột nhiên phun ra một ngụm rượu vang đỏ.
Trời mẹ ơi!
Mình không nghe lầm đấy chứ?
Ai và ai đang ấy ấy ấy?
-"Tháng sau là kết hôn rồi, sao bây giờ lại làm ra loại chuyện ấy được nhỉ?"
-"Không hợp lý nha! Hoắc Lâm Lâm xinh đẹp, gia thế tốt, tuy rằng có một người anh mama boy, nhưng lại không hề ảnh hưởng đến sự ưu tú và sức hút của chính bản thân Hoắc Lâm Lâm.Sao lại có mắt không tròng mà đi chọn một tên khốn vậy?"
- "Để mình xem là chuyện thế nào?"
Hoắc Lâm Lâm sững sờ, trong khoảng thời gian ngắn không biết là nên ngăn cản hay là nên tiếp tục nghe cho xong.
- "Có rồi! Lại là một tên phượng hoàng nam leo lên cành cao!"
-"Hoyboy trường học, chủ tịch hội học sinh,vừa đẹp trai vừa nghèo khổ vừa làm ra vẻ, chuyên thu hút loại gái nhà giàu như Hoắc Lâm Lâm theo đuổi."
-"Mặt ngoài thanh cao thù phú, cô cho tôi tiền là tôi sẽ mắng cô. Thực tế thì chỉ muốn vớt một con số to..."
- "Ơ, tên kia giống hệt với Lục Thần nè, sao Hoắc Lâm Lâm còn não yêu đương hơn cả em gái mình nữa vậy?"
Tống Hiểu Nam đang sung sướng hít drama: Có thể đừng nhắc đến em được không?
Các khách mời không dám nhìn người trong cuộc, lỡ như cắt ngang quá trình đào drama sâu hơn của Tống Nhất Xuyên thì biết làm sao?
Có điều, dù bọn họ không xem thì bọn họ cũng có thể đoán được vẻ mặt hiện giờ của Hoắc Lâm Lâm.
Bởi vì không lâu trước đây, Hoắc Lâm Lâm vì gả cho chồng chưa cưới – con nhà nghèo – có tiềm lực cực kì tốt, suýt chút nữa cắt đứt quan hệ với trong nhà.
Cách chơi một khóc hai nháo ba thắt cổ của người đàn bà đanh đá truyền khắp giới hào môn.
Cuối cùng, cha mẹ cô ta không chịu nổi tình cảnh mất mặt nữa, đành phải miễn cưỡng đồng ý.
Bây giờ thì sao?
Tiềm lực cực kì tốt vả mặt cô ta rồi kìa?
Nghĩ đến đây, các khách mời hăng hái hơn nữa. Đi thôi, đi hiện trường xem, đi muộn một chút là không xem được gì nữa.
Có người không nhịn được mà lớn tiếng hỏi: "Đại sảnh lầu một có mấy phòng nghỉ vậy? Tôi uống nhiều rượu, muốn đi nghỉ một lát."
Tống Nhất Xuyên nhìn lướt qua.
- "Đi phòng nào cũng được, tuyệt đối đừng đi 105, chậc chậc chậc, khó mà hình dung trường hợp ấy!"
Oh yeah!
Hỏi ra rồi!
Người nọ kích động đến mức suýt nữa nhảy lên, nhưng cuối cùng vẫn kiềm chế cảm xúc, nhìn về phía Hoắc Lâm Lâm.
Còn không mau đi bắt gian đi?
Cô đợi cái gì nữa vậy?
Lúc này, Hoắc Lâm Lâm đang tự an ủi mình liên tục.
Giả ư?
Chắc chắn là giả rồi!
Cho dù Tần Sở Hàm có ý định đó thì cũng không thể làm ngay tại nơi này được.
Có khác gì chờ bị phát hiện đâu?
Đúng rồi đúng rồi, khẳng định không phải là anh ấy!
Tóm lại là mình không đi!
Hoắc Lâm Lâm quay đầu muốn đi ra khỏi đây, nhưng lại bị cô bạn ở bên cạnh kéo lại, nhỏ giọng nói: "Hoặc Lâm Lâm, tớ cảnh cáo cậu, cậu đừng làm mất mặt đám thiên kim bọn tớ! Cho dù cậu không muốn làm thiên kim, thì cậu mẹ nó cũng là phụ nữ, chứ không phải là đồ vô dụng!"
"Thất Thất, tớ..." Hoắc Lâm Lâm đỏ mắt, cất giọng nghẹn ngào.
Cố Thất Thất bĩu môi: "Đừng có tớ cậu gì cả, cứ đi theo tớ là được rồi."
Dứt lời, Cố Thất Thất dẫn đường đi trước, tay nắm chặt cổ tay Hoắc Lâm Lâm, dáng vẻ hùng hùng hổ hổ như sắp lên chiến trường.
Một đường đi đều có thiên kim đuổi theo, nhất là Tống Hiểu Nam, trong tay còn cầm một con dao.
May mắn là bị Tần Thục Viện kéo lại: "Con làm gì vậy?"
"Dạ?" Tống Hiểu Nam gãi đầu: "Bầu không khí lôi kéo con đấy mà!"
"Đừng làm bậy! Mau buông dao xuống!" Tần Thục Viện trừng Tống Hiểu Nam.
Tống Hiểu Nam: "Dạ, vâng."
Cô ấy để dao xuống, thầm nói không sao cả, con còn có tay chân nữa.
Tống Nhất Xuyên thấy vậy...
-"Ơ, bọn họ đi đâu vậy? Kéo bè kéo lũ đánh nhau hả? Phụ nữ điên lên thật đáng sợ!"
– "Chẳng lẽ là phát hiện?"
Cửa đại sảnh bị đá văng ra.
Tống Nhất Xuyên hò hét ầm ĩ trong đầu.
- "Bắt gian! Bắt gian!"
-"Cố lên! Cố lên!"
Một đám người ồn ào nhốn nháo xông lên.
Hoắc Nhân Kiệt mới vừa ra khỏi phòng nghỉ hoảng sợ, vô thức xua tay, định nói: Tôi và Mạnh Khung Kỳ không làm gì cả, mấy người đừng đến bắt tôi!
Có điều, anh ta còn chưa kịp nói ra thì thấy Hoắc Lâm Lâm đỏ mắt đi giữa đám người, cảm thấy không đúng nên vội vàng chạy qua.
"Em gái, em bị sao vậy?"
"Không có gì. Anh tránh ra đi!" Cố Thất Thất đẩy Hoắc Nhân Kiệt qua một bên.
Hoắc Nhân Kiệt suýt nữa đâm trúng tường, may mà có Mạnh Khung Kỳ ôm anh ta lại.
Hoắc Nhân Kiệt có chút sợ hãi: "Cô ta mạnh tay ghê!"
Đám gà con đang ngồi xổm trong góc chuẩn bị chơi kiểu 11/20 là thắng, phát hiện có hơi thở nguy hiểm tới gần, vội vàng đứng dậy, giơ tay nói: "Bọn em chỉ chơi vài trận Vương Giả thôi, nhớ rất rõ phải bảo vệ đôi mắt, bây giờ đi nghỉ, đi nghỉ ngay đây!"
Cố Thất Thất lạnh lùng liếc qua: "Nhóc con, cút trở về sảnh tiệc đi!"
"Vâng ạ!" Vương Toàn Phú là người đầu tiên bỏ chạy.
Diêm Tư Minh: "..." Tên đàn em này tham sống sợ chết hơn bất cứ ai!
Cậu bé còn chưa kịp mắng thì bên cạnh có người kéo tay chạy: "Chạy mau!"
Diêm Tư Minh: ". ." Vẫn là lão đại tốt!
Sau khi đuổi hết người không liên quan, Cố Thất Thất mang giày cao gót, trực tiếp đá văng cửa.
Tống Nhất Xuyên: "..."
-"Chân mạnh ghê nha!"
- "Chỉ là mình có một thắc mắc..."
- "Đá văng cửa rồi có cần đền tiền không?"
Thật ra thì trong tình huống bình thường, Tần Sở Hàm vẫn khá là cẩn thận, sẽ không để xảy ra loại sai lầm thế này, nhất là với trường hợp quan trọng như tối nay.
Bởi vì anh ta chỉ còn một bước nữa thôi là nhảy vào giới thượng lưu rồi.
Chỉ là lúc Hoắc Lâm Lâm không ở bên cạnh anh ta, anh ta sơ sẩy uống cốc rượu do Vương Nguyệt đưa qua, không lâu sau đó là cảm thấy cả người nóng hổi xôn xao.
Tần Sở Hàm đưa Vương Nguyệt tới phòng nghỉ, đôi mắt đỏ tươi chất vấn: "Em làm gì vậy? Em muốn hại anh hả?"
"Anh cảm thấy em làm được gì?" Vương Nguyệt giãy khỏi tay Tần Sở Hàm, lắp bắp: "Em không cản được anh kết hôn, nhưng ít nhất thì em muốn chứng minh rằng người anh yêu là em."
"Anh đương nhiên là yêu em rồi!" Tần Sở Hàm chợt thay đổi thái độ, kéo người vào trong ngực mình: "Nếu không thì sao anh có thể đề cử em đi làm trợ lý cho Hoắc Lâm Lâm được?"
Anh ta vùi đầu vào cổ Vương Nguyệt, dần dần dời xuống phía dưới: "Chờ sau khi kết hôn, sản nghiệp nhà họ Hoắc sẽ là vật trong tay anh, rồi chờ sau khi anh hoàn toàn nắm quyền, anh sẽ đá cô ta ra ngoài, cưới em về nhà..."
"Anh đừng gạt em đấy nhé!" Vương Nguyệt cất giọng ngại ngùng.
"Anh yêu em còn không kịp, sao có thể lừa em?" Tần Sở Hàm cực kì nóng nảy: "Giải quyết chuyện của anh trước đã, sau này đừng..."
Hai người khoá cửa phòng, củi khô lửa bốc.
Cho đến khi nghe ầm một tiếng, cánh cửa sau lưng văng ra.
Tần Sở Hàm giật nảy mình, quay đầu lại liền thấy vài mặt người, trong đầu nổ bùm bùm, vội vàng nhặt quần lên che phía dưới.
"Mấy người, mấy người làm gì vậy?"
- "Làm gì hả? Bắt gian chứ làm gì?"
Các khách mời gật đầu.
- "Hoắc Lâm Lâm, cô trợn to đôi mắt nhìn cho rõ ràng, đây chính là Tần Sở Hàm thanh cao kiêu ngạo – coi tiền tài như cặn bã nam thần lạnh lùng!"
Hoắc Lâm Lâm: "..." Không cần phải thêm nhiều tính từ như thế đâu!
"Lâm Lâm!" Tần Sở Hàm nhìn thấy chính chủ, bước qua: "Em hãy nghe anh giải thích."
Cố Thất Thất đứng che ở phía trước: "Nếu anh còn đi lên một bước nữa, tôi không ngại..."
Cô ấy dời tầm mắt xuống dưới, gằn từng chữ: "Phế đi anh ngay trước mặt mọi người."
- "Đại nữ chủ trâu bò! Bắn tim bắn tim!"
Các khách mời quay đầu lại nhìn, thấy Tống Nhất Xuyên mặt mày đứng đắn, không để lộ một chút cảm xúc nào.
Nếu không phải biết trong lòng cậu diễn điên diễn cuồng, thì chắc là bọn họ cũng bị mặt nạ người qua đường A của cậu lừa gạt.
Cao thủ chắc rồi!
Tần Sở Hàm hoảng sợ, không dám bước lên trước, chỉ là giọng điệu vẫn đúng lý hợp tình như cũ: "Chuyện của tôi và Lâm Lâm không liên quan đến cô, mau tránh ra đi, nếu không đừng trách tôi không khách sáo!"
Dứt lời, anh ta quay lại nhìn Hoắc Lâm Lâm, mặt mày vẫn tràn đầy vẻ kiêu ngạo: "Lâm Lâm, dù em có tin hay không, thì anh cũng là người vô tội."
- "Vô tội? Anh biết xấu hổ không vậy? Chẳng lẽ có người buộc anh phải ấy ấy?"
- "Chậc chậc chậc, đúng là khốn kiếp đến tận cùng!"
Tống Nhất Xuyên nhìn về phía Vương Nguyệt với ánh mắt đồng tình.
-"Xem ra cô phải trở thành kẻ gánh tội thay rồi!"
"Tôi tận mắt nhìn thấy, anh còn ngụy biện nữa hả?" Hoắc Lâm Lâm cố nhịn khổ sở, lớn tiếng chất vấn.
Đôi nam nữ yêu đương vụng trộm không phải là người trong giới, cơ bản là không nghe thấy tiếng lòng của Tống Nhất Xuyên.
Vậy nên, Tần Sở Hàm nói tiếp: "Là Vương Nguyệt dụ dỗ anh, bỏ thuốc anh, trong lúc mơ hồ anh tưởng là em, mới có thể ở phòng nghỉ..."
"Bỏ thuốc?" Hoắc Lâm Lâm có vẻ tin tưởng: "Thật sao?"
"Thật sự! Nếu em không tin thì có thể dẫn anh đi bệnh viện xét nghiệm!" Tần Sở Hàm mặt mày đứng đắn giống như mình mới là người bị hại: "Em biết tình cảm của anh dành cho em mà, sao anh có thể dính dáng tới loại con gái lẳng lơ kia được chứ?"
"Em biết ngay mà!" Hoắc Lâm Lâm hoàn toàn tin tưởng lời giải thích của anh ta, nhấc chân bước qua.
Giây tiếp theo, Hoắc Lâm Lâm bị Cố Thất Thất kéo cánh tay lại, liếc xéo một cái, cô ấy nói với vẻ khinh thường: "Chị em, ngực chính là ngực, một hai phải nói là khối u làm gì vậy?"
"Còn cả tuyến giáp nữa!" Tống Hiểu Nam đứng phía sau nói thêm một câu.
-"Đúng vậy, đúng vậy, đàn ông cũng có, ngay cả lời nói dối vụng về như thế mà cô cũng tin nữa à?"
Tống Nhất Xuyên thở dài vuốt vuốt cổ mình.
Vương Nguyệt vẫn luôn im lặng nãy giờ đột nhiên nhảy dựng lên: "Tần Sở Hàm, anh có ý gì hả? Anh định đổ hết tội lên người tôi sao?"
"Anh nói anh yêu tôi, yêu tôi mà làm như vậy à?"
- "Tới rồi, Tu La tràng tới rồi!"
"Cô có chứng cứ gì không?"
"Ghi âm đâu? Xách ra đi!"
Tần Sở Hàm quay đầu lại, vẻ mặt thân mật sạch sẽ, trong mắt chỉ còn vẻ xa lạ lạnh lùng:
"Vương Nguyệt, từ đầu đến cuối đều là cô dụ dỗ tôi. Vì cô là trợ lý cá nhân của Lâm Lâm, tôi sợ tôi nói cô quyến rũ tôi sẽ làm cho Lâm Lâm đau buồn, nên tôi vẫn luôn nhịn nhục."
"Không ngờ hôm nay cô lại dùng cách như thế để buộc tôi theo cô!"
Anh ta đột nhiên quay đầu lại: "Lâm Lâm, báo cảnh sát đi, giao tất cả cho cảnh sát xử lý, chân tướng sẽ rõ ràng thôi."
Vương Nguyệt khó tin mà quay đầu lại: "Anh tàn nhẫn thế sao? Được lắm! Vậy anh đừng có trách tôi!"
Dứt lời, cô ta lấy chiếc bút ghi âm giấu trong túi xách ra: "Mọi người nghe đi, nghe tên đàn ông trong ngoài không giống nhau kia..."
Nhìn thấy thứ trong tay Vương Nguyệt, hốc mắt Tần Sở Hàm như muốn vỡ ra: "Cô dám tính kế tôi!!!"
Anh ta vừa nói vừa đi lên giật bút ghi âm, muốn đoạt chứng cứ vào tay.
Không ngờ sau mông bị đạp một chân, anh ta quay đầu lại trừng Cố Thất Thất: "Cô cố ý đánh tôi! Tôi sẽ kiện cô!"
Cố Thất Thất còn chưa kịp trả lời thì Tống Nhất Xuyên đột nhiên giơ tay lên nói: "Tôi có thể làm chứng, Cố Thất Thất chỉ là đang ngăn cản hành vi phạm pháp, thuộc loại phòng vệ chính đáng!"
"Tôi cũng vậy!"
"Là phòng vệ chính đáng!"
"Thằng nhãi kia có định xấu xa! Là tôi tôi cũng đá!"
Tần Sở Hàm tức giận đến mức mặt mày phát tím: "Mấy người..."
Anh ta mới vừa thốt ra hai chữ thì ghi âm đã bắt đầu phát.
"Anh đương nhiên là yêu em rồi!"
"Ai thích loại con gái ngu ngốc như Hoắc Lâm Lâm chứ?"
"Ngay cả chạm cũng không cho chạm!"
"Làm ra vẻ ngây thơ trong trắng gì chứ? Ghê tởm muốn chết!"
"Nếu không phải vì cô ta có tiền thì sao anh có thể..."
Nghe đến đây, Hoắc Lâm Lâm không thể không tin vào sự thật, khàn giọng hô lên: "Sở Hàm, anh là đồ khốn kiếp, anh thật sự chỉ vì tiền của tôi?"
"Mẹ nó!" Cô ta đẩy Cố Thất Thất ra, bước nhanh lên phía trước, vô cùng thành thạo mà đánh đấm liên tục.
Nghe thấy tiếng hét thảm thiết của Tần Sở Hàm, Tống Nhất Xuyên thở hắt ra một hơi.
-"Hmm, sảng khoái quá đi!"
Các khách mời: Tôi cũng vậy! Tôi cũng vậy!
Hoắc Nhân Kiệt nhảy cẫng lên liên tục, muốn chen qua báo thù thay em gái.
"Để tôi xem thế nào?"
"Có thể nhường đường chút không hả?"
Đám thiên kim gầy tong teo kia mạnh quá vậy? Sao không chừa cho người ta chút đường đi nào hết thế?
Hiện trường tiệc tối loạn hết cả lên.
Hoắc Lâm Lâm dường như muốn trả thù cho những ấm ức mà mình từng chịu lúc theo đuổi Tần Sở Hàm, vậy nên đánh anh ta cực kì tàn nhẫn.
Đám gà con ở trong đại sảnh tiệc không nhịn được mà nghiêng tai lắng nghe: "Tiếng quỷ khóc sói gào ở đâu ra vậy? Có người bị đánh hả?"
Diêm Tư Minh nhìn chằm chằm màn hình điện thoại: "Kệ đi! Ván này mình thắng chắc rồi!"
***
Cuối cùng, đám thiên kim chị em của Hoắc Lâm Lâm không nhìn được nữa, sợ xảy ra vụ án hình sự, xúm nhau kéo Hoắc Lâm Lâm ra.
"Sau này đừng để tôi thấy anh lần nào nữa. Nếu không là tôi thấy lần nào đánh lần đó!"
Hoắc Lâm Lâm bị kéo đi, còn không quên để lại lời đe dọa,trong mắt tràn đầy căm thù.
Nếu không phải vì anh ta thì sao cô ta có thể mang danh ba tên não yêu đương cùng với Tống Hiểu Nam và Phùng Na cơ chứ?
Chủ yếu nhất là mang tiếng xấu cũng mang rồi, không cho cô ta đánh hả giận thì sao được?
Yêu đương vụng trộm cũng không biết trốn ở chỗ không người!
Học sinh giỏi cái quỷ gì chứ?
Tần Sở Hàm tuy xuất thân gia đình bình thường, nhưng lại nổi bật từ lúc nhỏ, xung quanh đều là trai xinh gái đẹp.
Anh ta không chịu nổi nhục nhã như thế, bị đánh vẫn cảm thấy không phục, càng không thấy mình có sai.
Anh ta cố nén đau nhức, nói với vẻ mặt tàn nhẫn: "Hoắc Lâm Lâm, cô có giỏi thì đánh chết tôi, nếu không lát nữa tôi sẽ đi kiện cô tội cố ý thương tổn người khác."
"Yên tâm đi, cho dù nhà cô có tiền hơn nữa thì tôi cũng sẽ không đồng ý hòa giải!"
"Tôi nhất định sẽ làm cô ngồi tù đến sông cạn đá mòn!"
Hoắc Lâm Lâm nhìn tên người yêu cũ để lộ ra sắc mặt ghê tởm, mỉm cười nói: "Tôi chờ anh báo án, nhân tiện nhắc nhở một câu, nhớ đi xét nghiệm vết thương, đồng thời thu thập chứng cứ chứng minh là tôi cố ý thương tổn anh."
"Văn phòng luật sư Hoắc Thị nhất định sẽ theo tới cùng."
Nghe thấy một câu cuối cùng, Tần Sở Hàm thay đổi sắc mặt.
Thấy vậy, trong lòng Tống Nhất Xuyên vui như nở hoa.
-"Ha ha ha, cười chết mất, đá trúng ván sắt rồi phải không? Ai chẳng biết cả hai vợ chồng nhà họ Hoắc đều là luật sư, không hề có một vụ thua kiện nào trong lĩnh vực am hiểu của mình, bọn họ sẽ theo vụ kiện tới cùng, anh có khóc cũng vô dụng thôi."
- "Hơn nữa, Hoắc Lâm Lâm luyện quyền từ nhỏ, mỗi một quyền đều có thể đấm cho anh văng bọt tung tóe, lại không có một chút dấu vết nào."
- "Anh muốn đi kiểm tra vết thương? Dù cho xét nghiệm đến mức mệt chết cũng không lên được cấp một, trừ khi anh tự mình cạp gãy hai cây răng!"
"Cần chứng cứ gì nữa? Mọi người ở đây đều là nhân chứng!" Tần Sở Hàm chưa thấy quan tài chưa rơi nước mắt, vẫn cứ lớn giọng nói.
Tống Nhất Xuyên lại là người đầu tiên giơ tay lên: "Tôi không làm nhân chứng được, lúc nãy cát bay vào mắt tôi."
Các khách mời sôi nổi dụi mắt: "Đúng vậy, đúng vậy, mới xảy ra chuyện gì vậy? Sao không thấy gì hết vậy? Ây da, phải khiếu nại khách sạn mới được, trong phòng cũng có gió nữa hả?"
Người phụ trách khách sạn năm sao: Ê ê ê, phía khách sạn vô tội nhé!
"Hay lắm, mấy người đúng là rắn chuột một ổ!" Tần Sở Hàm mắng rồi chợt nhớ đến gì đó, quay đầu lại nói: "Nguyệt Nguyệt, em sẽ giúp anh đúng không? Lúc nãy em ghi âm rồi mà? Chờ anh báo án, em hãy giao cho cảnh sát."
"Em yên tâm đi, chắc chắn là nhà họ Hoắc sẽ bồi thường rất nhiều tiền, khi ấy anh sẽ chia cho em..."
Vương Nguyệt mặt mày lạnh nhạt, trong đầu chỉ có một câu hỏi.
Sao trước đây mình lại coi trọng thằng đàn ông hai mặt, vì đạt được mục đích mà bất chấp thủ đoạn này vậy?
Chẳng lẽ là vì bộ lọc vườn trường quá dày nên mình mới cảm thấy Tần Sở Hàm là hot boy lạnh lùng, rồi sẵn lòng hi sinh tất cả để hái được đóa hoa lạnh lùng là anh ta?