Sau Khi Nam Phụ Ác Độc Bị Đọc Tâm, Các Đại Lão Tranh Nhau Sủng
Chương 104: Hoàn chính văn
Nhạc nền trong sảnh tiệc đột nhiên đổi phong cách, màn hình LED vẫn chưa được sử dụng cũng sáng lên.
Ngay lập tức thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.
Tống Nhất Xuyên cũng nhìn sang, trên mặt lộ ra vẻ bất ngờ.
Từng khung hình hiện lên trên màn hình, tất cả đều là ảnh của cậu.
Có trầm tư có mỉm cười, có tức giận có liếc mắt.
Có cận cảnh có toàn cảnh, có ảnh ngủ có ảnh ăn.
Nếu không tận mắt chứng kiến, cậu căn bản không ngờ lại có người chụp trộm mình nhiều ảnh như vậy,
—"Chả trách Diêm Cẩn Dự lúc nào cũng cầm điện thoại."
-"Mải hóng hớt quá nên không để ý!"
-"Anh ấy cũng bi.ến th.ái quá rồi đấy!"
Tống Nhất Xuyên đang lầm bầm mắng, giọng nói trầm ấm, nam tính bỗng nhiên lọt vào tai.
"Bé Xuyên, chúng ta đính hôn nhé?"
"Hả?" Tống Nhất Xuyên quay đầu lại liền nhìn thấy ánh mắt thâm tình của Diêm Cẩn Dự: "Hơi... hơi sớm thì phải?"
-"Chúng ta mới chính thức yêu nhau chưa được bao lâu mà?"
"Từ mùa một theo dõi đến mùa năm rồi, còn sớm sao?" Diêm Cẩn Dự đột nhiên quỳ một gối xuống, mở hộp đựng chiếc nhẫn kim cương đã
chuẩn bị sẵn: "Dù sao thì anh cũng không đợi được nữa."
"Sính lễ đã chuyển vào tài khoản ngân hàng của bác Tống rồi..."
Nghe vậy, Tống Nhất Xuyên liền quay phắt lại.
-"Thế là bán con đi rồi, mà còn không nói cho con biết?!"
Tống Đức Nghĩa lập tức lảng tránh ánh mắt của cậu, vẻ mặt chột dạ.
Tần Thục Viện vội vàng bước tới, mỉm cười giảng hòa: "Con trai ngoan à, Cẩn Dự đối với con là thật lòng, ba mẹ đều rất cảm động."
Bà vừa nói vừa ghé sát tai Tống Nhất Xuyên, hạ giọng nói: "Chủ yếu là nó cho nhiều quá, tiền mặt cộng với cổ phần, giá trị thị trường chắc cũng phải mấy chục tỷ, yên tâm đi, ba mẹ không nuốt riêng đâu, đều đứng tên con cả..."
Tống Nhất Xuyên trợn tròn mắt.
—"Con là loại người thấy tiền sáng mắt sao?!"
-"Cho bao nhiêu cũng vô dụng, đó là đang sỉ nhục con!"
-"Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, muốn kiểm tra xem lòng dạ đàn ông có chân thành hay không, đúng là phải xem anh ta có thể vì mình mà bỏ ra bao nhiêu..."
Cậu hắng giọng, nhận lấy chiếc nhẫn.
"Vậy được, đính hôn trước đã nhé."
Diêm Cẩn Dự đứng dậy, ôm chặt lấy Tống Nhất Xuyên, trên gương mặt luôn điềm tĩnh tự chủ hiếm khi lộ ra vẻ kích động.
Xung quanh, đám tài phiệt hóng hớt vội vàng vỗ tay: "Chúc mừng, chúc mừng!"
Cuối cùng đêm nay cũng cảm thấy viên mãn rồi!
Diêm Khúc Đông cũng hùa theo, chủ yếu là việc cưới Tống Nhất Xuyên về nhà rất có lợi cho sự phát triển của tập đoàn Diêm thị.
Nhưng câu nói tiếp theo trong đầu Tống Nhất Xuyên lại khiến sắc mặt ông ta thay đổi.
- "Hai mươi phần trăm cổ phần? Không ít đâu nhỉ, chẳng lẽ là chuyển nhượng cổ phần của ba anh cho mình rồi?"
Ba anh? Ba ai?
Ba của Diêm Cẩn Dự?
Chẳng phải là mình sao?
Diêm Khúc Đông sững người, mẹ kiếp, cái hợp đồng lừa mình ký tối qua, chính là hợp đồng chuyển nhượng cổ phần sao?!
Ông ta tức đến run người, vừa định xông tới chất vấn con trai, thì giọng nói trong đầu Tống Nhất Xuyên lại vang lên,
-"Chú Diêm cũng không phải dạng vừa đâu, sao lại ngoan ngoãn ký hợp đồng như vậy chứ?!"
-"Hả, hóa ra là bị uy hiếp à."
- "Lớn tuổi như vậy rồi mà còn lăng nhăng bên ngoài, lại còn làm ra sản phẩm nữa chứ?!"
- "Để giấu kín chuyện này, chỉ có thể nghe theo sự sắp xếp của anh Dự thôi?!"
- "Chậc chậc chậc, chồng mình đúng là vất vả vì bọn họ."
Nghe đến câu cuối cùng, Diêm Khúc Đông không giữ được thể diện nữa, tức giận rời khỏi buổi tiệc.
Trái ngược với ông ta, Diêm Cẩn Dự ôm eo Tống Nhất Xuyên, ghé môi vào tai cậu thì thầm: "Phòng ở trên lầu đã chuẩn bị xong rồi, chúng ta lên đó ăn mừng nhé?"
Cảm giác tê dại khiến Tống Nhất Xuyên hơi khó chống đỡ: "Vậy thì..."
"Ăn mừng thôi?"
Phòng khách sạn.
Ánh đèn mờ ảo, không khí ái muội.
Một mùi hương lạ lùng thoang thoảng trong không khí, khiến người ta hít vào mũi, bất giác đỏ mặt tim đập nhanh.
Cùng với một tiếng thở dài khe khẽ, chiếc giường mềm mại đang chuyển động nhịp nhàng dừng lại.
Giọng nói trầm thấp, từ tính vang lên bên tai: "Khát không? Có muốn uống nước không?"
"Không, không cần."
"Thật sự không cần? Vừa rồi em rõ ràng..."
"Em đã nói là không cần." Giọng Tống Nhất Xuyên gấp gáp, như đang che giấu điều gì: "Anh-"
Nhưng chữ cuối cùng lại nghẹn lại.
Giống như đất khô hạn sau khi bốc hơi, đang rất cần được tưới tắm.
Diêm Cẩn Dự không nói gì, xoay người xuống giường, ra phòng khách rót một cốc nước ấm.
Tống Nhất Xuyên nằm trên giường không động đậy, thực sự cậu không còn sức lực nữa, chỉ liếc mắt nhìn theo, dán chặt vào thân hình cân đối hoàn hảo kia, rồi khẽ li.ếm môi: "Anh thật sự là lần đầu sao?"
- "Lần đầu nào lại mạnh bạo như vậy chứ?"
-"Còn tự học thành tài nữa?!"
Diêm Cẩn Dự quay lại, đưa cốc nước đến bên miệng Tống Nhất Xuyên: "Có phải lần đầu hay không, em lật lại tập chuyện thiên hạ là biết."
Tống Nhất Xuyên sững người, đang suy nghĩ ý nghĩa của câu nói này.
Diêm Cẩn Dự đột nhiên lại lấy cốc nước về, tự mình uống một ngụm, sau đó cúi người xuống.
Chất lỏng ấm nóng chảy dọc theo môi, qua cổ họng, được cậu nuốt xuống một cách vội vàng.
"Anh đều biết rồi sao?" Tống Nhất Xuyên đẩy Diêm Cẩn Dự ra, có chút hoảng hốt hỏi.
Diêm Cân Dự gật đầu: "Từ lần đầu gặp mặt, anh đã biết."
Tống Nhất Xuyên nheo mắt, cẩn thận nhớ lại, nhớ đến ánh mắt chạm nhau thoáng qua trong vườn: "... Hóa ra là em lộ tẩy quá sớm."
Lúc mới xuyên đến, hệ thống đã ném tập chuyện thiên hạ vào đầu cậu.
Bên trong ngoài toàn bộ bí mật của thế giới này, còn có một dòng chữ nhỏ chú thích.
[Tác dụng phụ của việc ăn dưa: Sẽ bị một nhóm người nhất định đọc được suy nghĩ.]
Tuy Tống Nhất Xuyên đã nhìn thấy ngay lập tức, nhưng cậu lại cảm thấy không sao cả.
Dù sao tinh thần nghề nghiệp của phóng viên giải trí chính là dốc hết sức lực quyết tâm phơi bày sự thật cho công chúng, tiện thể chỉnh đốn lại những tệ nạn trong giới nhà giàu, cùng với
việc thay đổi số phận bi thảm của nhà họ Tống
và của chính mình. Thời buổi này, ngoài tự cứu thì chẳng còn cách nào khác!
"Đang nghĩ gì vậy?" Tay Diêm Cần Dự luồn vào trong chăn, chậm rãi vu.ốt ve làn da mịn màng của cậu: "Sau này em không dám bóc phốt nữa à?"
"Sao lại không dám?" Tống Nhất Xuyên nhếch môi: "Chỉ cần còn dưa lớn, thì em sẽ bóc đến cùng."
"Em phải xem thử đám tài phiệt vô pháp vô thiên này còn có thể làm ra những chuyện động trời gì nữa!"
Diêm Cẩn Dự cúi đầu cắn nhẹ vào gáy mềm mại của cậu, giọng nói mơ hồ: "Quả nhiên là Ủy ban Kiểm tra Kỷ luật của giới tài phiệt, anh ủng hộ em."
"Nhưng bây giờ..."
"Trước tiên em phải..."
"Dừng!" Tống Nhất Xuyên rùng mình, nhanh chóng xoay người lại: "Diêm Cần Dự, em cảnh cáo anh, đừng có được voi đòi tiên!"
Diêm Cẩn Dự ôm lấy eo cậu: "Vợ à, em cũng biết đây là lần đầu tiên của anh."
"Ăn rồi mới biết vị."
"Thật sự anh rất khó kiềm chế."
Tống Nhất Xuyên trừng mắt: "Đừng có giở trò đó với em, em sẽ không mềm lòng đâu."
"Không thì em cũng giống bọn họ, phải đến nam khoa Thiên Kiều đăng ký khám đấy!"
"Ngoan nào, lần cuối thôi." Diêm Cẩn Dự vừa dỗ vừa lừa: "Xong việc, anh sẽ tắm cho em."
Anh ghé sát tai Tống Nhất Xuyên, giọng nói mê hoặc đủ để lay động lòng người. "Được, được rồi, lần cuối, ưm-"
Thế là, gần sáng, tiếng r.ên rỉ khó nhịn vẫn không ngừng vang lên, cho đến khi ánh bình minh xuyên qua khe hở rèm cửa chiếu vào.
.........
"Chuyện gì thế này? Nhanh vậy đã cưới rồi?" Đạo diễn nghe tin không thể tin nổi: "Cần thiết vậy sao? Chỉ vì đi Bali?!"
Trợ lý gật đầu: "Hoàn toàn chính xác!"
Đạo diễn bất lực xoa trán: "Thế này chẳng khác gì cưới chạy bầu, Bé Xuyên thật sự đã suy nghĩ kỹ chưa?"
"Đạo diễn, cổ phần công ty nhà họ Diêm đều làm của hồi môn rồi, trị giá mấy chục tỷ, còn gì phải nghĩ nữa? Nếu là tôi, tôi còn chẳng làm lễ đính hôn nữa kìa!" Trợ lý thở dài: "Chúng ta vẫn nên ngoan ngoãn thực hiện lời hứa thôi."
Đạo diễn gãi đầu, bỗng nhiên mắt sáng lên: "Đừng vội, cứ chờ xem sao, chúng ta thêm một điều kiện nữa, các khách mời cùng tổ chức đám cưới tập thể!"
"Cái này... cái này mà cũng tập thể được à?" Trợ lý cảm thấy lý do có vẻ gượng ép, nhưng vẫn đi ra ngoài.
Mở cửa ra thì thấy quay phim bước vào, vẻ mặt như chuẩn bị hy sinh: "Đạo diễn, tôi muốn xin nghỉ việc!"
"Sao thế?" Đạo diễn bật dậy: "Cậu cũng đến gây rối à?"
"Không phải chỉ là chưa phát thưởng cuối năm thôi sao? Bây giờ tôi bổ sung cho cậu còn không được à?!"
Quay phim lắc đầu: "Không phải vấn đề tiền bạc, tôi muốn theo đuổi ước mơ."
"Vậy nghĩa là, cậu muốn nhảy việc?!" Đạo diễn xắn tay áo: "Nói đi, ai đào góc tường của tôi?!"
"Tôi muốn gia nhập tạp chí Nhất Xuyên." Quay phim không hề né tránh.
Đạo diễn sững người: "Tạp chí Nhất Xuyên? Hửm? Nghe quen quen nhỉ?!"
"Chết tiệt, chẳng lẽ là do Tống Nhất Xuyên mở ra?"
Ông ta chợt hiểu ra, quay phim gật đầu lia lịa: "Anh Xuyên là một ông chủ có lý tưởng và hoài bão về báo chí, tôi theo anh ấy sẽ có cơ hội phát triển hơn!"
"Tôi muốn phấn đấu giành giải thưởng Nhà báo xuất sắc nhất năm!"
"Tôi muốn theo đuổi sự thật, phơi bày sự thật." "Tôi muốn..."
"Thôi thôi đủ rồi!" Đạo diễn nhìn anh ta với vẻ mặt chán ghét: "Sao tôi lại cảm thấy cậu sắp gia nhập tổ chức đa cấp thế nhỉ?!"
Cái khí thế này, tôi cũng thấy nhiệt huyết sôi trào theo!
Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, anh Xuyên muốn cướp người, ai dám cản chứ?
Nghĩ đến đây, ông ta thở dài: "Đến phòng tài vụ quyết toán lương đi, cứ theo N+1 mà tính, theo
tôi một thời gian, đừng nói tôi keo kiệt!"
"Đạo diễn." Quay phim lập tức vui mừng khôn xiết: "Cuối cùng thì ông cũng không keo kiệt nữa rồi!"
Đạo diễn: "..."
"Cút cút cút!"
Tạp chí Nhất Xuyên vừa mới đăng ký thành lập đã làm dậy sóng cả giới tài phiệt.
Dù là thương nhân hay phu nhân giàu có, đều bắt đầu lo lắng bất an.
"Tống Nhất Xuyên rút lui khỏi giới giải trí, làm ông chủ tạp chí lá cải? Ý gì đây, định dựa vào nguồn lực trong tay để chơi xỏ chúng ta?!"
"Sau này cậu ta muốn nắm thóp chúng ta để tống tiền sao?!"
"Quả bom hẹn giờ này một ngày chưa gỡ bỏ, chúng ta sẽ không có ngày nào yên ổn!"
"Gỡ kiểu gì?! Ám sát?! Có khi giây trước vừa mới có ý nghĩ, giây sau cậu ta đã biết được rồi!"
"Điên rồi! Sau này hết ngày tháng tốt đẹp rồi!"
"Vậy tối nay còn đi tìm người mẫu trẻ không?"
"Tìm cái gì mà tìm, về nhà ôm vợ con ngủ đi!" Đám thương nhân buồn bã giải tán.
Tống Nhất Xuyên ngồi trong văn phòng, vẻ mặt rối rắm, chán nản gõ bàn.
-"Dạo này sao chẳng có tí gì thế nhỉ?"
-"Im ắng đến phát sợ!"
-"Không lẽ tên Diêm Cần Dự kia bán đứng mình rồi?"
Cậu nhíu mày, cửa phòng làm việc đột nhiên bị đẩy ra, một người đàn ông tràn đầy năng lượng bước vào: "Bảo bối, chồng đến đón em tan làm."
"Hôm nay anh đừng mơ!" Tống Nhất Xuyên nhìn anh với vẻ cảnh giác: "Hôm nay em phải về nhà mẹ đẻ!"
"Được thôi." Ánh mắt và lông mày của Diêm Cẩn Dự cong lên, giống hệt như lần đầu gặp cậu: "Anh đi cùng em, ba mẹ đã chuẩn bị phòng cho anh rồi."
"Chỉ là cách âm hơi kém, em nên suy nghĩ kỹ."
Tống Nhất Xuyên: "..."
Mẹ kiếp.
Phản diện trong tiểu thuyết cẩu huyết đều có cái đức hạnh này sao?
Thiên phú dị bẩm trong chuyện đó?!
Thôi kệ.
Ai bảo mình cũng vừa gặp đã yêu chứ?
Cố gắng chút vậy.
Cùng lắm thì cũng đi khám nam khoa...