Sau Khi Nam Phụ Ác Độc Bị Đọc Tâm, Các Đại Lão Tranh Nhau Sủng
Chương 74: Chương 74
Trình Dã Thần mới vừa về đến nhà, vác thân tàn mệt mỏi đi tắm xong, thấy được đoạn bình luận trên, mặt mày lập tức trở nên khó coi.
Mẹ nó mới vừa ngủ tôi xong là đi tìm người khác rồi?
Khốn kiếp!
Lúc ra khỏi phòng vệ sinh, sắc mặt cả hai người đều rất khó coi.
Dân mạng trên phòng phát sóng trực tiếp rất khó hiểu.
[Sao không giống với trong tưởng tượng của tôi vậy? Vì sao không hề có cảm giác cp, mà lại giống như mới vừa cãi nhau xong?]
[Nói thật ra thì cp Nguyễn Kình Thiên và Trình Dã Thần cũng khá tốt, có loại cảm giác quen thuộc là tiểu thuyết máu chó ngược luyến tình thâm.]
[Đừng ăn kẹo hết hạn sử dụng, hai người họ chia tay lâu rồi, đến tận bây giờ vẫn còn ầm ĩ trên Weibo. Nếu hai người họ quay lại với nhau thì có khác gì là lừa gạt dân mạng đâu?]
[Ai biết đâu được, rốt cuộc thì Nguyễn Kình Thiên vẫn có chút sức hút, mới debut là đã tăng fans liên tục rồi.]
[...]
Trong sự bàn tán của dân mạng, các khách mời đã thu xếp xong, đi xuống đại sảnh lầu một để tập hợp.
Staff cầm micro đứng trước đội ngũ: "Đêm nay ăn cơm ở căn tin. Sau khi ăn cơm xong, các vị khách mời được nghỉ ngơi nửa tiếng, rồi bắt đầu học tiết khúc côn cầu."
"Trong thời gian sắp tới, chương trình học tính theo điểm tích lũy, đến tiết học cuối cùng sẽ tiến hành tính tổng điểm, người có nhiều điểm nhất sẽ trở thành King của buổi tiệc tốt nghiệp, có quyền lựa chọn cp cho kỳ tiếp theo."
Nghe vậy, Tần Mộ mỉm cười.
Khen thưởng khá tốt!
Các hạng mục vận động như là cưỡi ngựa, khúc côn cầu, bóng bầu dục... đều nằm trong lòng bàn tay của du học sinh châu Âu là gã!
Để xem Hoắc Nhân Kiệt làm sao cản gã được nữa?
"Đang suy nghĩ gì vậy?" Phía sau đột nhiên có một giọng nói gắt gỏng vang lên.
Tần Mộ quay đầu lại, thấy Hoắc Nhân Kiệt đang nhìn mình bằng vẻ mặt khiêu khích, bèn nheo mắt nói: "Tôi suy nghĩ gì có liên quan gì đến anh?"
"Cậu cho rằng mình thắng chắc rồi hả?" Hoắc Nhân Kiệt bĩu môi: "Nằm mơ đi!"
Hoắc Nhân Kiệt định hâm dọa thêm vài câu, tiếng lòng lại ngắt lời anh ta.
-"Lúc này rồi mà còn không tranh thủ đi ăn thì lát nữa làm gì có sức lực chơi?"
-"Có nhiều người muốn đổi cp lắm, hai anh tính thứ gì?"
– "Không thấy hai anh em kia đang âm thầm phân cao thấp sao?"
— "Còn có đồ vô ơn kia nữa, sắp dùng ánh mắt đâm ra một cái động ở sau lưng mình nữa!"
— "Sao hả? Anh cảm thấy hứng thú với anh Dự nhà tôi hả?"
— "Xin lỗi, có hứng thú cũng không được, lát nữa tôi sẽ dùng khúc côn cầu đánh nát đầu anh!"
Tống Nhất Xuyên trợn mắt đi thẳng đến nhà ăn. Diêm Cẩn Dự đi bên cạnh cậu lặng lẽ nở nụ cười.
Có cảm giác bất an rồi à?
Yên tâm đi, anh không hề coi trọng loại mặt hàng như Lục Thần.
Nhà ăn mở theo hình thức buffet.
Tống Nhất Xuyên cầm đĩa đứng xếp hàng phía sau học sinh, thò đầu nhìn quanh để xem các món ăn hôm nay.
Phía trước có người quay đầu lại, tóc vàng mắt xanh, mũi cao nhọn, trai đẹp Âu Mỹ điển hình.
"Hello, các cậu đang quay show hả?"
Tiếng Trung ngọng ngịu rơi xuống vành tai Tống Nhất Xuyên. Cậu gật đầu đáp lời: "Đúng vậy, đang quay show hẹn hò."
"Cậu là người Hoa à?" Trai đẹp Âu Mỹ tò mò hỏi tiếp.
"Đúng vậy." Tống Nhất Xuyên cười nói: "Tới lượt anh rồi kìa."
Trai đẹp Âu Mỹ quay đầu, nhìn thấy người xếp hàng trước mình đã đi rồi, bèn bước nhanh lên phía trước vài bước, sau đó nhiệt tình quay đầu lại: "Tôi tên Williams, rất vui khi gặp cậu."
"Tôi cũng vậy." Tống Nhất Xuyên thất thần đáp lời, giơ tay gắp một miếng bò bít tết chín hoàn toàn.
"Cậu tên gì vậy?" Williams tiếp tục hỏi.
Tống Nhất Xuyên vừa định đáp lời, nhưng bị Diêm Cần Dự đứng sau đột nhiên nói xen vào: "Tôi là người yêu trong show hẹn hò của cậu ấy, rất vui khi gặp anh."
"Người yêu?" Williams gằn giọng lặp lại, sau đó nhìn thẳng vào Diêm Cẩn Dự bằng ánh mắt chứa đầy ẩn ý: "I see. Tôi không làm phiền các cậu nữa."
Anh ấy quay người sang chỗ khác, tiếp tục dùng bữa, chỉ là ánh mắt lưu luyến vẫn cứ thỉnh thoảng dừng trên mặt Tống Nhất Xuyên.
Bình luận lướt nhanh trên phòng phát sóng trực tiếp.
[Có khi nào anh ta coi trọng bé Xuyên nhà ta không? Ánh mắt nóng bỏng chưa kìa!]
[Anh Dự keo kiệt thật sự, ngay cả đáp lời cũng không cho! Tôi nhìn mà có chút tức giận nha!]
[Tôi cảm thấy là anh Dự đang bảo vệ bé Xuyên, có khá nhiều trường nam sinh ở nước ngoài ăn chơi dữ lắm, một số người Hoa đi học bị bọn họ coi là con mồi, theo đuổi thành công rồi là vứt bỏ.]
[Thật hay giả vậy? Ghê tởm quá vậy? Đây là trường quý tộc cơ đấy!]
[Dù ở nơi nào cũng đều sẽ có những kẻ hư hỏng. Đây là một chuyện rất bình thường.]
Williams đột nhiên quay đầu lại, nhìn thấy một bóng dáng trong đội ngũ khách mời, bèn nở nụ cười quỷ dị, hỏi Tống Nhất Xuyên mới vừa múc canh bò hầm xong: "Cậu ta cũng tới đây quay show sao?"
"Ai cơ?" Tống Nhất Xuyên nhìn theo tầm mắt Williams, nheo mắt nói: "Tần Mộ à?"
"Oh, cậu ta tên Tần Mộ sao, hình như từng học ở trường chúng tôi." Giọng điệu Williams đột nhiên trở nên phấn khích: "Tần Mộ cũng là khách mời à?"
Tống Nhất Xuyên: "Đúng vậy, bọn tôi quay chung một show."
"Ok, khi nào rảnh lại trò chuyện tiếp nhé!" Williams bưng đĩa đi về phía khu ngồi ăn.
Tống Nhất Xuyên nhìn chằm chằm bóng dáng anh ấy, mặt mày trở nên nghiêm túc hơn nữa.
— "Quen biết Tần Mộ? Mối quan hệ gì đây? Tình nhân cũ à?"
Tiếng lòng vừa vang lên, các khách mời phía sau lập tức tụ tập lại, ruột gan cồn cào hóng hớt drama.
Nào ngờ tiếng lòng lại đổi giọng...
– "Mặc kệ anh ta, đi ăn trước đã..."
-"Cơm trên máy bay khó ăn thật sự, mình đói đến mức ngực trước sắp dán dính ngực sau luôn rồi."
-"Nếu còn không ăn thêm thịt để bổ lại thì sẽ bị suy dinh dưỡng mất thôi."
Tống Nhất Xuyên bưng đĩa đi tìm chỗ ngồi.
Tiểu đội hóng hớt trợn to mắt.
Có lầm không vậy?
Vua dưa không hề có tinh thần chuyên nghiệp gì hết vậy?
Mất ăn mất ngủ đào drama mới đúng chứ!
Cho dù trong lòng cảm thấy bất mãn thì các khách mời vẫn cứ buồn bực đi về phía khu ăn cơm.
Chỉ có một mình Tần Mộ là đứng lại tại chỗ, sắc mặt âm trầm nhìn về phía Williams, trong lòng thấp thỏm tự hỏi: Anh ta là ai vậy? Vì sao mình không hề có một chút ấn tượng nào?
Chắc là sẽ không có drama nào để Tống Nhất Xuyên tung ra đâu nhỉ?
Bữa tối nhanh chóng kết thúc.
Các khách mời đi dạo trong trường St. Paul để làm quen với địa hình nơi đây, sau đó đi về phía sân chơi khúc côn cầu.
Sau khi mặc đồ bảo hộ, giẫm lên giày trượt lướt vào sân, bọn họ nhìn thấy thầy giáo đang đứng giữa sân vẫy tay gọi bọn họ.
"Hello các cậu, tôi là thầy của các cậu, các cậu có thể gọi tôi là Williams."
Cho dù giờ phút này Williams đang đội chiếc mũ dày nặng thì vẫn có thể nhận ra được anh ấy chính là người đàn ông chủ động đáp lời với Tống Nhất Xuyên lúc ở trong nhà ăn.
[Hóa ra là thầy giáo khúc côn cầu? Vậy chắc là anh ta sẽ không làm bậy đâu nhỉ?]
[Trường St. Paul quản lý rất nghiêm khắc, không cho phép giáo viên và học sinh yêu đương với nhau, từng có tiền lệ xảy ra, cả hai đều bị xử phạt.]
[Ánh mắt thầy Williams cứ là lạ làm sao đấy! Nhìn sao cũng thấy âm hiểm!]
Các khách mời đứng thành một hàng chào hỏi Williams: "Chào thầy!"
Williams gật gật đầu: "Chúng ta bắt đầu tiết học, trước tiên là luyện tập vài động tác đơn giản, sau đó chia thành hai đội thi đấu đối kháng với nhau."
"Các cậu cảm thấy ok không?"
"Ok!"
Các khách mời đồng thanh lên tiếng, sau đó tản ra luyện tập.
Tần Mộ quay người lướt nhẹ một đường xinh đẹp. Williams đứng bên cạnh thấy được thì vỗ tay khen ngợi: "Xinh đẹp!"
Tần Mộ mỉm cười, vừa định đắc ý khoe khoang thì tiếng lòng vang lên.
— "Wao, quả nhiên là có gian tình với nhau nha!"
Có gian tình với ai?
Ai và ai?
Là tên trà xanh có cả đống bạn trai cũ hả?
Mới đây là bị tung drama rồi sao?
Tiểu đội hóng hớt vểnh tai lắng nghe, đôi mắt sáng ngời như bóng đèn.
Tần Mộ nghe thấy tiếng lòng, không hiểu sao chợt cảm thấy căng thẳng, cẩn thận nhìn về phía Williams, cố nhớ thế nào cũng không nhớ nổi là mình từng gặp Williams.
"Từng luyện khúc côn cầu à?" Williams cười đi lại gần: "Kỹ thuật rất tốt!"
Tần Mộ gật đầu: "Lúc du học từng tham gia đội khúc côn cầu của trường học."
Gã cực kì có thiên phú vận động, tính mềm dẻo cao, lực lượng đủ dùng... Nếu không thì sao gã có thể khiến cho người ta lưu luyến mỗi lúc lên giường?
Tần Mộ mỉm cười, tự tin mà nhìn về phía Mạnh Khung Kỳ.
Chỉ cần có cơ hội thể hiện thì gã chắc chắn là có thể thu phục được...
Gã vừa nghĩ đến đây thì bị tiếng lòng ngắt ngang.
-"Trời ạ, ghê gớm vậy hả, ngay cả chuyện này cũng làm được?"
Chuyện gì chuyện gì, cậu mau nói đi chứ!
Tiểu đội hóng hớt mặc đồng phục khúc côn cầu sốt ruột đi lên phía trước lắng nghe.
Chỉ là bọn họ đợi cả buổi cũng không thấy vua dưa nói tiếp, vua dưa chỉ lo tập luyện khúc côn cầu.
A a a!
Nổ drama chỉ nổ một nửa, cả nhà đều là thái giám!
Sao cậu không hiểu đạo lý này vậy hả?
Tần Mộ vốn dĩ còn đang rất thấp thỏm, nhưng chờ mãi mà drama mãi vẫn chưa có phần hoàn chỉnh, khiến gã hoàn toàn thả lỏng, cầm gậy khúc côn cầu lướt nhanh trong sân khoe khoang kỹ thuật.
Dân mạng trên phòng phát sóng trực tiếp thấy vậy thì sôi nổi bình luận.
[Tần Mộ đẹp trai quá đi! Không ngờ anh ta chơi khúc côn cầu giỏi như thế!]
[Rất là nổi bật, nổi bật hơn cả bé Xuyên nữa, có khi nào là đạo diễn cố ý sắp xếp hay không?]
[Đừng có cái gì cũng là âm mưu như thế! Mấy người xem lý lịch của Tần Mộ chưa? Người ta là con nhà giàu, dù có vô số tài nguyên thì cũng vẫn cố gắng học tập, cầm huy chương đến mỏi tay luôn, ngay cả thời gian yêu đương cũng không có, như vậy còn chưa đủ ưu tú sao?]
[...]
Đạo diễn đứng sau máy theo dõi gật đầu khen ngợi: "Tạm thời xem ra là khá tốt, có thể sắp xếp cho quay vài quảng cáo."
Ông ta hơi khựng lại, có chút lo lắng nói tiếp: "Chắc là sẽ không bị nổ drama đâu nhỉ? Hay là chờ thêm nữa đi?"
"Đạo diễn, cẩn thận một chút thì vẫn tốt hơn..." Trợ lý nói nhỏ bên tai đạo diễn: "Chờ thêm đi."
Đạo diễn ngạc nhiên quay người: "Cậu nghe nói gì hả?"
"Không có..." Trợ lý căng thẳng gãi đầu: "Chỉ là cảm thấy có chỗ nào đó không đúng!"
Lúc nãy đại biểu người Hoa nhìn thấy Tần Mộ, đại biểu người Hoa đột nhiên nhíu chặt mày, mở miệng ra rồi ngậm miệng lại, dáng vẻ muốn nói lại thôi khiến người ta phải nghi ngờ.
"Tập hợp! Tập hợp!" Williams vỗ tay gọi các vị khách mời: "Mọi người tự nguyện chia đội đối kháng!"
"Chia theo màu sắc đồng phục đi!" Hoắc Nhân Kiệt đề nghị: "Nhanh gọn lẹ!"
Ha ha... Lúc chọn đồng phục, anh ta cố ý chọn giống với Mạnh Khung Kỳ, bây giờ có tác dụng rồi nè!
"Tôi không đồng ý!" Tần Mộ đột nhiên lên tiếng phản đối: "Màu đỏ nhiều màu lam ít, nếu chia tổ theo màu là không công bằng!"
Hoắc Nhân Kiệt nheo mắt nhìn qua: "Cậu nói không đồng ý là không đồng ý? Cậu là cái thứ gì chứ?"
"Tôi là anh cả trong nhà, anh nói xem tôi là thứ gì?" Tần Mộ không cam lòng yếu thế, chống gậy khúc côn cầu xuống đất, nhìn thẳng vào ánh mắt khiêu khích của Hoắc Nhân Kiệt.
-"Mới đây mà cãi nhau rồi hả? Không hề có một chút cảm giác thâm trầm nào luôn!"
-"Có điều, ha ha... mình thích xem nha!"
-"Tiếp tục cãi nhau đi!"
"Tôi và Hoắc Nhân Kiệt chung một đội." Mạnh Khung Kỳ đi lại giữa hai người, muốn dùng cơ thể của mình để ngăn cản xung đột.
Hoắc Nhân Kiệt nhón chân lên, làm mặt quỷ với Tần Mộ: "Xin lỗi nha, đồng đội mà cậu chọn là cp của tôi!"
Tần Mộ xụ mặt, chỉ là có mũ che lại nên không ai thấy. Gã cố mềm giọng nói: "Anh Kỳ không Muốn thắng sao?"
"Chơi chung một đội với anh ta, anh ta sẽ liên lụy anh."
"Đánh rắm! Cậu cho rằng chỉ có cậu chơi giỏi thôi sao?" Hoắc Nhân Kiệt cười lạnh: "Ai cũng từng học chơi khúc côn cầu hết, chỉ là người ta không thích khoe khoang như cậu thôi!"
Đúng vậy!
Gia tộc nào cũng sẽ bồi dưỡng về mọi mặt đối với người thừa kế. Chỉ là khúc côn cầu thôi mà, ai cũng đã học thành thạo hết rồi.
Tần Mộ hơi giật mình, vô thức quay đầu nhìn về phía những người khác, quả nhiên là nhìn thấy vẻ mặt khinh thường của bọn họ.
Gã bực bội mà nở nụ cười: "Ai cũng lợi hại vậy sao? Vậy lát nữa tôi sẽ không nhường đâu."
-"Không nhường? Mặt dày quá vậy?"
- "Người ta nói trong giới có rất nhiều đàn ông tự tin, bây giờ nhìn lại mới thấy đúng là như thế!"
-"Đợi lát nữa thua trận thì đừng có khóc đấy nhé!"
Tần Mộ đột nhiên trừng Tống Nhất Xuyên một cái, nở nụ cười là lạ: "Tôi cảm thấy người mới không có nhiều cơ hội để tham gia thi đấu khúc côn cầu. Vậy nên cần phải săn sóc người mới một chút."
Dứt lời, gã nhìn về phía Lục Thần: "Anh cùng một đội với tôi đi, có lẽ tôi sẽ dẫn anh chơi thắng."
"Ok!" Lục Thần đột nhiên có chút mất tự nhiên khi không cần phải làm phông nền nữa. Có điều, lựa chọn của Tần Mộ phù hợp với ý muốn của anh ta, vậy nên anh ta gật đầu đồng ý.
Trận bóng chuyền trên bờ cát thua ở trong tay Tống Nhất Xuyên chỉ là một lần ngoài ý muốή!
Lần này chơi khúc côn cầu nhất định phải thắng, để tiêu diệt khí thế kiêu ngạo của Tống Nhất Xuyên!
Để Tống Nhất Xuyên nhận ra một sự thật rằng... Dù cậu ta có trở thành tiểu thiếu gia hào môn thì cũng vẫn là một nghệ sĩ hạng bét người người đòi đánh!
Lục Thần trượt băng đứng ở phía sau Tần Mộ.
Chia theo phòng ngủ, Trần Phong và Phó Chu Trì chung một đội.
Nguyễn Kình Thiên xua tay, ra hiệu là mình rút khỏi trận đấu, sau đó trượt sang một bên xem trận.
Thế là trong sân biến thành 4vs4.
Hoắc Nhân Kiệt nheo mắt, nắm chặt gậy khúc côn cầu, tập trung tinh thần chuẩn bị cho trận đấu: "Có tin là mình thắng không?"
"Không tin!"
Tống Nhất Xuyên âm thầm dè bỉu.
- "Khen thưởng không hấp dẫn một chút nào!"
Hoắc Nhân Kiệt lập tức mặt ủ mày ê nhìn qua. Vua dưa ơi, tôi còn đang định vả mặt tên khốn Tần Mộ kia nữa kìa!
"Nếu thắng thì tôi sẽ mời cậu đi ăn ngon." Giọng nói trầm thấp từ tính của Diêm Cẩn Dự vang lên bên tai Tống Nhất Xuyên.
Tống Nhất Xuyên sửng sốt, quay đầu hỏi: "Thật hả?"
"Tất nhiên rồi!" Diêm Cẩn Dự mỉm cười.
Tống Nhất Xuyên vung tay lên, khom lưng chuẩn bị bắt đầu: "Đội đối diện,bắt đầu đi!"
Dân mạng trên phòng phát sóng trực tiếp thấy vậy thì cười hổn hển.
[Ha ha ha, bé Xuyên đáng yêu quá đi mất, lựa chọn cp không hề quan trọng, quan trọng là ăn ngon thôi!]
[Vẫn là anh Dự nhà ta hiểu rõ bé Xuyên nhất!]
[Tri kỷ ghê nha! Trói chặt cp vào nhau đi, xong rồi đưa chìa khoá cho tôi nuốt!]
"Bắt đầu thi đấu!" Giọng nói của Williams vang lên trước màn ảnh.
Tần Mộ ra bóng, đánh về phía Hoắc Nhân Kiệt.
Hoắc Nhân Kiệt không chút sợ hãi, trượt nhanh lên đón bóng.
Bóng bay thẳng ra ngoài, Tống Nhất Xuyên thuận thế đỡ bóng, quay người đánh thẳng về phía khung thành đối diện, đồng thời lơ đãng quay đầu lại nhìn một cái.
- "Tần Mộ liều thật sự, đánh mạnh như thế, cúc hoa vẫn còn ổn hả? Không sợ bị vỡ ra à?"
Mới vừa lẩm bẩm một câu liền thấy Lục Thần trượt lên phía trước.
Tống Nhất Xuyên thu tầm mắt lại, nheo mắt, nở nụ cười gian xảo.
- "Dạo này vai chính bot càng lúc càng ngu xuẩn, chỉ thích nhào vào họng súng!"
- "Nếu đã vậy thì mình không khách sáo nữa!"
Gậy khúc côn cầu trong tay cậu đảo nhẹ, đánh thẳng vào đầu gối Lục Thần.
Lục Thần vội vàng tránh ra. Tống Nhất Xuyên nhân cơ hội đâm mạnh lên vai trái Lục Thần, giành lại quyền chủ động nắm giữ quả bóng, đánh ra một đường xinh đẹp.
"Vào rồi!" Williams kích động hô to: "Đội Lam thắng!"
Lúc này, Lục Thần bò dậy từ trên mặt đất, hai mắt đỏ sậm: "Thầy ơi, cậu ta phạm quy!"
Tống Nhất Xuyên lạnh lùng liếc qua.
-"Rác rưởi chính là rác rưởi!"
- "Thua là bắt đầu chơi xấu!"
Williams đi tới, hỏi bằng vẻ mặt nghiêm túc: "Phạm quy thế nào?"
"Cậu ta đâm tôi!" Lục Thần chỉ qua.
Tống Nhất Xuyên mỉm cười châm chọc: "Đừng nói với tôi là anh không biết khúc côn cầu cho phép đâm người?"
"Tôi..." Lục Thần chợt nhớ đến có loại quy tắc này, bèn đổi giọng nói: "Cho dù có thể đâm người đi nữa thì cậu cũng phạm quy, bởi vì cậu lấn biên!"
"Lấn biên hơn ba bước là tính phạm quy!"
Tống Nhất Xuyên: "Tôi có phạm quy hay không, anh nói là không tính, chúng ta phải nghe theo trọng tài."
Vậy là mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Williams.
Williams cười cười: "Lúc nãy tôi xem rất rõ ràng, Tống Nhất Xuyên không hề lấn biên, mọi người đừng làm mất lòng nhau chỉ vì một trận đấu hữu nghị."
Lục Thần xụ mặt. Tần Mộ trượt lại gần: "Mới chỉ có một điểm mà thôi, xem như nhường cho bọn họ đi. Chúng ta tiếp tục!"
"Ok!" Lục Thần gật đầu, nhìn về phía Tống Nhất Xuyên với ánh mắt tóe lửa.
Không khoa học!
Thật sự không khoa học!
Rõ ràng cậu ta là một kẻ không có tế bào vận động, sao bây giờ lại đột nhiên trở nên linh hoạt như thế?
Chẳng lẽ là đổi tim rồi?
Anh ta suy nghĩ đủ điều, chỉ là nghĩ mãi mà không nghĩ ra được gì.
Trận đấu thứ hai bắt đầu.
Lục Thần mang theo lòng tin lao lên phía trước, kết quả vẫn là suýt chút nữa bị đâm bay, và Tống Nhất Xuyên vẫn là đánh bóng vào khung, nổi bật cực kì.
Lục Thần còn chưa bò dậy đã hung hăng nhìn qua.
Tống Nhất Xuyên chống gậy khúc côn cầu xuống đất, nhe răng cười cười.
– "Cười chết mất thôi, anh cho rằng anh đâm lại tôi sao?"
-"Lúc đoạt tin tức, tôi đã từng khiêng camera nặng gần 20kg len lỏi qua đám người!"
- "Khi ấy, ai cũng biết tên tuổi của tôi!"
-"Đó chính là đại ca phóng viên giải trí!"
Lục Thần bị Tần Mộ kéo qua một bên, nhỏ giọng nói: "Dốc sức truyền bóng cho tôi, đừng chỉ nhắm vào Tống Nhất Xuyên!"
"Tôi có thể dẫn bóng!" Lục Thần không muốn nhận thua.
Tần Mộ trừng anh ta: "Anh không biết tự lượng sức mình hả? Nếu anh liên lụy tôi thua thì tôi sẽ không bỏ qua cho anh đâu!"
Dứt lời, Tần Mộ quay người trở lại vị trí của mình.
Trận thứ ba bắt đầu.
Lục Thần lại dùng gậy khúc côn cầu chặn bóng. Anh ta do dự vài giây, sau đó xụ mặt truyền bóng cho Tần Mộ.
"Xinh đẹp!"
Tần Mộ hô lên một tiếng, dẫn bóng đi thẳng về phía Mạnh Khung Kỳ.