Sau Khi Nam Phụ Ác Độc Bị Đọc Tâm, Các Đại Lão Tranh Nhau Sủng

Chương 92: Chương 92

"Thật ra cũng dễ thôi." Tống Nhất Xuyên nhướng mày: "Chỉ cần giải quyết đám sát thủ trước, rồi cùng các khách mời khác tìm khu vực an toàn, vậy là hoàn thành nhiệm vụ tối nay rồi?"

Nói đến đây, cậu lại ghé sát vào hỏi: "Anh Dự, anh đánh nhau giỏi chứ?"

"Ừm, cũng tạm, luyện Muay Thái vài năm." Diêm Cẩn Dự mấp máy môi, liếc mắt nhìn bóng người trong bụi cỏ gần đó.

Nghe vậy, Tống Nhất Xuyên tỏ vẻ khoa trương: "Muay Thái? Là kiểu đánh nhau rất tàn bạo mà không nhìn thấy vết thương hả? Nghe nói đau lắm!"

"Vậy lát nữa gặp sát thủ, anh phải nương tay đấy, dù sao cũng là người ta đi làm thuê, đừng đánh chết người ta!"

Diêm Cẩn Dự nghe vậy nhìn qua, khoé môi cong lên: "Tôi chưa học cách nương tay, chỉ biết ra chiêu là dùng hết sức."

"Chậc chậc, vậy thì hết cách rồi, hy vọng đám sát thủ đừng cứng đầu."Giọng Tống Nhất Xuyên nghe có vẻ rất tiếc nuối, thậm chí còn có chút lo lắng: "Mong là chương trình mua bảo hiểm đầy đủ, lỡ có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, còn được bồi thường nhiều tiền."

"Đúng rồi, Muay Thái hay đánh gãy tay gãy chân lắm phải không?" Cậu đột nhiên ghé sát, giả vờ thần bí hỏi bên tai Diêm Cẩn Dự.

Anh không đáp, khoé miệng hơi nhếch lên, vẻ mặt có vẻ rất vui sướng.

Thấy vậy, Tống Nhất Xuyên hơi sững người: "Sao thế?"

"Không có gì," Giọng Diêm Cẩn Dự trầm xuống, âm điệu quyến rũ mê hoặc: "Tôi thích em nói nhiều hơn, nhất là nói với tôi."

Tống Nhất Xuyên đỏ mặt: "..."

-"Tôi gõ, anh biết thả thính ghê!"

- "Không biết có phải cố tình nói cho mấy tên sát thủ nghe không nhỉ?!"

- "Để xem nào, hình như mấy tên sát thủ đều chuồn hết rồi, xem ra hiệu quả hù dọa cũng không tệ lắm."

- "Thật ra cũng không phải là không muốn đánh, chủ yếu là nếu tiêu hao thể lực quá nhiều, mình sẽ càng đói hơn!"

Vừa nghĩ đến đây, Diêm Cẩn Dự bèn xòe lòng bàn tay ra, trên đó là một thanh kẹo socola. "Ăn tạm cái này lót dạ đã."

Tống Nhất Xuyên sáng mắt lên: "Anh còn có cả cái này nữa à?"

Cậu nhanh chóng xé vỏ, bỏ thẳng vào miệng.

-"Quét sạch cơn đói, trở lại là chính mình!"

-"Sát thủ đâu, mau tới đây!"

Diêm Cẩn Dự và Tống Nhất Xuyên đồng thời quay về phía chỗ nấp, phát hiện mấy bóng người vừa nãy đã biến mất không thấy tăm hơi.

Như chưa từng xuất hiện.

- "Chậc chậc, chạy cũng nhanh thật đấy?!"

Tống Nhất Xuyên bĩu môi.

Lúc này, những tên sát thủ đang chạy như bay về khu vực số 5, tuy ai nấy đều cao to vạm vỡ, đeo kính râm ban đêm che mất nửa khuôn mặt, nhưng vẻ mặt đau khổ vẫn hiện rõ mồn một.

Nói ra thì bọn họ đều là huấn luyện viên boxing, tập luyện trong phòng tập mấy năm trời, vậy mà chưa bao giờ thê thảm như thế này.

Một mình Bách Lý Ứng Thành đã đánh cho bọn họ tơi tả, huống chi còn có những vị khách mời mạnh mẽ khác.

Vừa nãy hình như còn có người luyện Muay Thái nữa?!

Đùa à.

Những chiêu thức hiểm ác đó mà tung ra thì còn mạng mà sống sao?!

Hay là đi tìm mấy khách mời nữ ra tay thì hơn?!

Nghĩ vậy, bọn họ chạy đến khu vực số 5, quả nhiên nhìn thấy cô nàng ngọt ngào dễ thương Vu Giai Giai đang đứng một mình.

Mắt to trừng mắt nhỏ, Vu Giai Giai sau một hồi mới kịp phản ứng, hét lớn: "Cứu mạng, sát thủ tới bắt tôi rồi!"

Nhìn thấy người đẹp gặp nạn, mấy tên sát thủ cuối cùng cũng được an ủi phần nào, giọng điệu nhẹ nhõm nói:

"Bọn tôi không động vào cô, tự xé thanh máu của mình là được."

Vu Giai Giai chớp chớp mắt: "Thật không? Mấy anh sẽ không đánh nhau chứ?"

"Không đâu." Một tên sát thủ tiến lên một bước, đưa tay ra: "Bọn tôi chỉ cần thanh máu thôi."

Vu Giai Giai gật đầu, chậm rãi bước tới.

Cô ấy bất ngờ nắm lấy cánh tay của tên sát thủ, nhanh chóng xoay người quật hắn ta qua vai mình: "Xin lỗi nhé, thanh máu không cho anh được đâu, bởi vì tôi..."

"Đai đen Judo đệ thập đẳng!"

Nhìn thấy cảnh này, đạo diễn cuối cùng cũng không chịu nổi nữa, trực tiếp đập bàn phím: "Cái quái gì thế này?! Đến tham gia show thực tế của tôi ai cũng mang theo tuyệt kỹ võ công à?!"

"Taekwondo, Karate, Judo?!"

"Nào nào nào, cậu nói cho tôi biết còn môn nào nữa?!"

Trợ lý bỗng nhiên ghé sát lại: "Đạo diễn, còn có, Đạo khả đạo phi thường đạo."

"Cút cút cút!" Đạo diễn gầm lên, đẩy trợ lý ra.

Sau đó nhanh chóng quay người lại, nhìn về phía màn hình giám sát, bỗng nhiên nhìn chằm chằm vào hai bóng người: "Trình Dã Thần và Nguyễn Kình Thiên!"

"Hai người họ đều không phải là con nhà giàu, chắc hẳn chưa từng học qua lớp học tự vệ nào đâu nhỉ?"

Trợ lý vuốt cằm: "Khó nói lắm, nhưng mà trước đây lúc Trình Dã Thần quay phim hành động, hình như không cần diễn viên đóng thế."

Đạo diễn vỗ đùi: "Được, chính là hai người bọn họ! Tôi không tin, sát thủ được thuê với giá cao mà lại không thể làm gì được!"

Thế là, ông ta cầm lấy bộ đàm: "Tất cả sát thủ chú ý, nhanh chóng di chuyển đến khu vực số 7! Ai mà lấy được cho tôi giọt máu đầu tiên, tối nay sẽ có tiền thưởng thêm!"

Những tên sát thủ đeo tai nghe vừa nghe thấy lời này, lập tức phấn chấn hẳn lên.

Tiền thưởng, tiền thưởng!

Đến cái đảo toàn chim ỉa này, chẳng phải là vì kiếm tiền sao?!

Chỉ cần một giọt máu, là có thể tăng thêm thu nhập.

Nếu thể hiện tốt, còn có thể quảng cáo miễn phí cho phòng tập.

Chuyện tốt như vậy ai mà từ chối chứ?!

Thế là, những tên sát thủ bị đai đen Judo đệ thập đẳng hành hạ nhanh chóng bò dậy, chạy như bay về phía khu vực số 7.

Vu Giai Giai vừa khởi động xong: "Ê, mấy anh chạy đi đâu thế?! Không cần thanh máu của tôi nữa à?"

"Cô cứ giữ lấy đi!" Tên sát thủ đầu tiên bị quật ngã, nghẹn ngào nói.

Nụ cười ngọt ngào của Vu Giai Giai trong nháy mắt cứng đờ, lông mày nhíu lại: "Sao anh lại khóc nữa? Có cần thiết phải vậy không? Bị quật có mấy cái thôi mà, cùng lắm là xương cốt hơi lỏng lẻo một chút."

"Chắc chắn không gãy xương đâu, tôi biết chừng mực mà."

[Cùng lắm là trật khớp thôi á?! Khiếp thật, tôi xem qua màn hình còn thấy đau!]

[Thời buổi này diễn viên quần chúng cũng không dễ làm, ai cũng phải liều mạng hết mình!]

[Hình như lúc trước chương trình có giới thiệu, nói là mời huấn luyện viên của câu lạc bộ quyền anh, nhìn vóc dáng cũng lực lưỡng đấy chứ?!]

[Tiếc thật, dàn cast show hẹn hò hào môn toàn là những kẻ điên rồ, cho dù là huấn luyện viên quyền anh, chắc cũng khó mà đánh lại được!]

[Nhanh lên, tất cả đều đang đi đến khu vực số 7,
là vị trí của Nguyễn Kình Thiên và Trình Dã Thần, xem ra đạo diễn nghĩ hai người họ là cục bông gòn, lần này liệu có thể lật ngược tình thế không?]

[Nếu còn lật ngược tình thế nữa, đạo diễn chắc chắn sẽ ói máu!]

"Anh đợi tôi một chút được không? Chúng ta là một đội mà!" Trình Dã Thần sải bước về phía trước, đưa tay muốn nắm lấy tay áo của Nguyễn Kình Thiên.

Anh ta giơ cánh tay lên né tránh: "Một đội thì sao? Ai quy định một đội là phải đi cùng nhau?"

"Kình Thiên!" Trình Dã Thần gọi một tiếng, bỗng nhiên phát hiện ống kính đang ở ngay bên cạnh, bèn dịu giọng: "Hai người đi sẽ an toàn hơn, nhỡ lát nữa gặp phải sát thủ, còn có thể..."

Vừa nói đến đây, xung quanh đột nhiên xuất hiện một nhóm người đàn ông mặc vest đen, đeo kính râm đen.

Nguyễn Kình Thiên nheo mắt, lập tức kéo Trình Dã Thần ra sau lưng mình.

"Giao máu ra đây, tôi sẽ không động thủ!" Tên sát thủ dẫn đầu tiến lên một bước.

Nhưng ngay sau đó, hắn ta lại thận trọng lùi lại.

Dù sao chương trình tạp kỹ này cũng toàn cao thủ ẩn danh, nhỡ đâu lại gặp phải một đối thủ khó gặm...

Quả nhiên, tên sát thủ khi nhìn thấy khuôn mặt của Nguyễn Kình Thiên, bỗng nhiên cảm thấy rất quen mắt, nghiêng đầu suy nghĩ cẩn thận, sau đó trợn tròn mắt: "Trời ạ, không thể nào?!"

"Lại là anh ta?!"

Tên sát thủ dẫn đầu quay lại trách mắng: "Câu thoại này, đạo diễn có cho đâu!"

"Không phải, anh à." Tên sát thủ này lại gần: "Anh không thấy đã gặp anh ta ở đâu đó sao?!"

"Ở đâu chứ?" Tên sát thủ dẫn đầu mất kiên nhẫn.

"Sàn đấu quyền anh chợ đen!" Tên sát thủ nhắc nhở: "Hai mươi trận thắng liên tiếp! Tỷ lệ cược nghịch đảo đó!"

Tên sát thủ dẫn đầu nhìn chằm chằm vào Nguyễn Kình Thiên, trong đầu nhanh chóng tìm kiếm, vài giây sau hét lên: "Anh em, chạy mau!"

Tên đó là ông vua quyền anh có biệt danh "chó điên" ở chợ đen ngầm!

Anh ta vậy mà cũng đến tham gia chương trình?!

Biết trước sẽ gặp anh ta, thật nên xem chương trình tạp kỹ trước!

Thế là, đám sát thủ hùng hổ vừa đến, đột nhiên quay đầu bỏ chạy về phía bóng tối, nhanh chóng biến mất trong màn đêm.

Đạo diễn trước màn hình ngây người, môi run run nói: "Chuyện gì thế này?!"

"Có người tiết lộ trước tiền thưởng chỉ có năm trăm tệ à?!"

"Gặp phải con nhà giàu chùn bước thì cũng thôi đi, sao nhìn thấy Nguyễn Kình Thiên lại như thấy ma thế?!"

"Chương trình tạp kỹ này còn quay được nữa không?!"

Đạo diễn gần như sụp đổ, nhưng bầu không khí tại hiện trường khu vực số 7 lại có chút kỳ lạ.

Trình Dã Thần nhìn chằm chằm Nguyễn Kình Thiên, một lúc lâu mới lên tiếng: "Anh lại lén đi đánh quyền anh?!"

"Không đánh quyền thì lấy tiền đâu ra?" Nguyễn Kình Thiên dường như không quan tâm, nhếch mép: "Dù sao tiền nhảy thoát y kiếm được còn ít hơn cả chó."

"Vì tiền mà anh không cần mạng nữa à?" Trình Dã Thần tức giận tiến lên, túm lấy cổ áo của Nguyễn Kình Thiên: "Đánh một trận kiếm được bao nhiêu, anh nói với tôi, tôi cho anh!"

Nguyễn Kình Thiên đẩy gã ra, cười lạnh một tiếng: "Cậu tưởng mình vẫn là đại minh tinh như trước kia à?! Ngồi ghế dự bị lâu như vậy, vẫn chưa nhận ra địa vị của mình."

"Cậu sớm đã là một diễn viên hết thời rồi!"

Nói xong, anh ta quay người bỏ đi, không cho Trình Dã Thần cơ hội dây dưa thêm lần nữa.

Dòng bình luận trong phòng livestream đồng loạt tràn ngập,

[Hai người này là sao vậy? Y như phim cẩu huyết ấy nhỉ? Tôi có thể nói là tôi thích xem không?! Kiểu đấu đá qua lại này, có thể cho thêm chút nữa không, tốt nhất là còn có tình tiết cưỡng ép!]

[Ra là Nguyễn Kình Thiên từng đánh quyền anh ngầm? Chẳng trách vóc dáng đẹp như vậy, không hề ẻo lả chút nào, hoàn toàn khác với những người đàn ông nhảy ở quán bar!]

[Chắc chắn là rất giỏi, dọa cho đám sát thủ chạy mất dép kìa!]

[Chẳng lẽ là hiệu ứng chương trình? Để tạo hiệu ứng mới sắp xếp màn này, nói thật, tôi hơi phản cảm!]

[Hiệu ứng gì chứ, tôi vừa mới tra thử, Nguyễn Kình Thiên đúng là võ sĩ quyền anh ngầm, biệt danh là chó điên,biết vì sao gọi là chó điên không?! Bởi vì dù gặp phải đối thủ mạnh đến đâu, anh ta đều có thể chiến đấu đến giây phút cuối cùng, giống như một con chó điên, cắn chặt đối phương!]

[Nghe nói để gom góp tiền thuốc men thay thận cho mẹ, Nguyễn Kình Thiên mới liều mạng kiếm tiền, kết quả cuối cùng cũng gom đủ rồi, nguồn thận lại bị mua mất!]

[Căn bản không phải bị mua mất, là nhà họ Nguyễn gây sức ép với bệnh viện, cố tình không cho mẹ Nguyễn Kình Thiên thay thận, trì hoãn đến chết!]

[Còn có chuyện này nữa?! Nhà họ Nguyễn ra tay tàn nhẫn vậy sao?!]

[Chậc, chuyện này tính là gì, so với góc khuất của nhà giàu, đây chỉ là phần nổi của tảng băng chìm!]

Dòng bình luận vẫn đang bàn tán, đạo diễn bất lực đang định uống thuốc trợ tim, thì có người ở khu vực an toàn hô lên: "Nhiệm vụ hoàn thành, chuẩn bị ăn cơm!"

Đạo diễn nhìn theo tiếng gọi, liền thấy Tống Nhất Xuyên nhe hàm răng trắng, nở nụ cười đắc ý.

"Ăn ăn ăn!" Ông ta đảo mắt, quát trợ lý: "No chết cậu bây giờ!"

[Quả không hổ danh là bé Xuyên, người đầu tiên tìm thấy khu vực an toàn! Mà này, đạo diễn có phải bị ám ảnh gì với "giao lưu nhà vệ sinh" không, sao lại đặt khu vực an toàn ở đây chứ?!]

[Ha ha ha, may mà bỏ hoang lâu năm, không có ai dùng, chứ không thì mùi thế nào đây?!]

[Giờ tiểu học trung học đều bỏ "giao lưu nhà vệ sinh" rồi, đạo diễn lại ngang nhiên làm thế này?! Bộ phận kiểm duyệt đâu? Mau ra xem nào, không xuất hiện là tôi báo cáo đấy!]

Đạo diễn thấy vậy, bĩu môi: "Dọa ai đấy?!"

Vừa lẩm bẩm, ông ta vừa lôi bản đồ thị trấn ra, lặng lẽ đổi vị trí khu vực an toàn cho ngày mai.

Lúc này trợ lý đi tới: "Đạo diễn, các khách mời khác cũng đã đến rồi, lặn lội cả ngày cũng mệt, hay là tối nay... ăn cơm thôi?"

Đạo diễn ngẩng đầu trừng mắt: "Cậu theo phe nào đấy?!"

Trợ lý ưỡn ngực thể hiện lòng trung thành: "Ai trả lương cho tôi, tôi theo phe người đó!"

"Giữa tôi với cậu chỉ có quan hệ tiền bạc thôi sao?!" Đạo diễn chẳng hề cảm động, hỏi ngược lại.

"Dĩ nhiên là không..."

Mới là lạ!

Cho tôi cục kẹo cũng trừ vào lương.

Còn dám hỏi tôi có phải chỉ có quan hệ tiền bạc thôi sao?!

Đạo diễn mệt mỏi vô cùng, chẳng buồn nghe anh ta giải thích, phất tay: "Thôi thôi, ăn cơm thôi!"

"Vâng ạ." Trợ lý quay người đi ra ngoài.

Ngay sau đó, đội trưởng đội sát thủ vội vã chạy vào: "Đạo diễn, vệc này chúng tôi không làm được, thanh toán lương đi, sáng mai chúng tôi đi luôn!"

"Ấy, mới quay ngày đầu tiên, đã muốn bỏ việc rồi?!" Đạo diễn tỏ vẻ bất mãn: "Chúng ta đã ký hợp đồng rồi, vi phạm phải bồi thường đấy!"

"Hợp đồng? Bồi thường?" Huấn luyện viên câu lạc bộ ngỡ ngàng: "Sao tôi không để ý đến điều khoản bồi thường nhỉ?"

Đạo diễn nhếch mép: "Chúng tôi có bộ phận pháp chế chuyên nghiệp, các điều khoản đương nhiên được thiết kế chi tiết, các anh chắc khoảng ba mươi người nhỉ, vi phạm một người phải bồi thường một trăm ngàn, cũng không nhiều lắm."

"Khoảng ba triệu thôi."

Nghe thấy con số này, gã to con suýt ngã: "Bao, bao nhiêu cơ?"

"Ba triệu!" Đạo diễn giơ tay ra hiệu.

Gã to con ôm ngực, vẻ mặt đau khổ: "Hút, hút máu quá!"

Sau khi hắn ta bất lực bước ra khỏi phòng.

Những sát thủ cùng nhau xúm lại: "Đội trưởng, tình hình thế nào? Ngày mai có thể đi không?!"

Gã to con lắc đầu: "Không đi được, muốn đi phải đưa ba triệu!"

"Trời ạ, sao họ không đi cướp luôn đi?!" Một sát thủ phẫn nộ.

"Tôi biết số tiền này chắc chắn không dễ kiếm mà!" Một sát thủ khác cũng than thở: "Giờ tiến thoái lưỡng nan, ngày mai mà gặp phải chó điên, chắc chắn bị đánh chết!"

"Chó điên gì chứ, gặp ai mà chẳng chết? Cửu đẳng thập đẳng, hình như ai cũng có tuyệt kỹ!"

"Thời buổi này, không có bản lĩnh giết người, còn không dám tham gia show hẹn hò nữa à?!"

Các sát thủ bàn tán xôn xao, lo lắng cho tình cảnh rơi vào hố của mình.

"Im lặng!" Đội trưởng ra hiệu, hành lang nhanh chóng trở nên yên tĩnh, hắnta nghiêm nghị nhìn từng khuôn mặt, giọng nói mạnh mẽ: "Tinh thần vận động viên, các cậu quên rồi sao?!"

"Dù đối thủ có mạnh đến đâu, chúng ta cũng phải dốc hết sức lực, tuyệt đối không chịu thua trên sân đấu!"

Các sát thủ nghe vậy, hơi ngơ ngác: "Vậy thì sao, đội trưởng?!"

"Vậy nên, bây giờ chúng ta đang tham gia show tạp kỹ, làm người làm làm nền, chứ có phải thi đấu đâu, nên nhát thì nhát, nên bỏ cuộc thì bỏ cuộc thôi." Biểu cảm của hắn ta thay đổi, trở nên thoải mái: "Nắm đấm chưa chạm vào thì mình cứ ngã trước."

"Đối phương muốn vật qua vai, thì mình cứ chạy trước đi!"

Các sát thủ nghe vậy, bừng tỉnh gật đầu: "À há, đúng rồi đấy, quả không hổ danh là đội trưởng,"

"Đi ăn thôi?"

"Đi ăn thôi!"

"Đi đi đi, cơm hộp của đoàn làm phim là ngon nhất!"

Thế là, khi đạo diễn bước ra ngoài, những sát thủ vừa rồi còn tụ tập định đình công đã tản ra hết.

Ông ta nhếch mép, khoé miệng nở nụ cười đắc ý: "Thấy chưa, đây chính là sức mạnh của tư bản."

"Tôi không kiểm soát được mấy cậu ấm cô chiêu, chẳng lẽ còn không khống chế được các anh sao?!"

Gần chín giờ tối, bữa tiệc chào mừng ngày đầy tiên của mùa thứ năm Nam Hồ Đảo mới chính thức bắt đầu.

Tống Nhất Xuyên liếc nhìn bàn ăn, thấy đồ ăn khá thịnh soạn.

Ngoài hải sản ra thì chỉ có hải sản.

"Nghêu hấp, nghêu xào cay, nghêu luộc... Định làm hẳn một bữa tiệc nghêu à?"

"Cũng được, toàn là món nhậu, thêm vài lon bia nữa là chuẩn bài."

Vậy nên, Diêm Cẩn Dự hỏi nhân viên: "Có bia không?"

Nhân viên hướng về phía camera hỏi: "Đạo diễn ơi, có bia không ạ?"

Không có!

Cậu tưởng đây là chương trình mukbang à?!

Cái gì cũng có sẵn?!

Đạo diễn nghĩ thầm như vậy, rồi thò đầu ra:

"Tổng giám đốc Diêm, chúng tôi có chuẩn bị đấy!"

Ông ta nháy mắt với trợ lý, anh ta lập tức xách thùng bia lại.

"Đặc sản địa phương, mọi người thử xem." Trợ lý cười toe toét.

Diêm Cẩn Dự một tay xé thùng, mở một lon đưa cho Tống Nhất Xuyên.

- "Được đấy, được đấy!"

-"Nghêu với bia, gout đến già."

Vất vả lắm mới giành được lon bia, định giải khát, Bách Lý Ứng Thành lặng lẽ đặt lại.

Trời ạ, uống lon bia thôi mà rủi ro cao vậy sao?

Mà còn gout đến già nữa chứ?!

Thôi thì chết khát vậy!

Tống Hiểu Nam liếc xéo: "Hứ, nhát gan!"

Mỉa mai xong một câu, cô ấy cầm ngay lon bia, tu ừng ực mấy ngụm, sau đó lại gắp nghêu bỏ vào miệng.

Bách Lý Ứng Thành mặt méo xệch, kéo ghế ra xa một chút, sợ cô tiểu thư này nổi đóa.

Khán giả xem livestream thấy vậy cười nghiêng ngả.

[Quái vật mít ướt lại lên sóng rồi, nếu không phải tôi đã xem anh ta xử đẹp sát thủ thì chắc lại bị lừa nữa rồi!]

[Chắc là do Tống Hiểu Nam tạo bóng ma tâm lý quá lớn, giờ anh ta sợ theo bản năng rồi!]

[Nếu có xung đột thật sự đánh nhau, liệu Bách Lý Ứng Thành có chiến thắng được bóng ma tâm lý không? Dù sao bây giờ anh ta cũng khá đấy chứ...]

[Xin lỗi, tôi vẫn đặt cược vào Tống Hiểu Nam, chủ yếu là mấy cô bạn thân của cô ấy, đứa nào đứa nấy cũng không phải dạng vừa đâu!]

Lục Thần ngồi ở vị trí khuất, luôn nhìn về phía Phó Chu Trì.

Cuối cùng cũng đợi được anh ta đứng dậy đi vệ sinh, Lục Thần lập tức đi theo.

Đến chỗ không có camera, Lục Thần gọi: "Anh Trì?"

Phó Chu Trì quay đầu lại, thấy là anh ta, nhíu mày: "Có chuyện gì?"

"Em muốn chung đội với anh, anh có thể đổi với Bách Lý Ứng Thành được không?" Lục Thần nói thẳng, không hề nghĩ mình sẽ bị từ chối.

Sự tự tin này, trước đây có lẽ sẽ thu hút Phó Chu Trì, nhưng lúc này, anh ta chỉ thấy nực cười: "Không đổi."

Nói xong, anh ta sải bước định đi.

Lục Thần vội vàng chạy lên trước, chặn đường Phó Chu Trì: "Dì Lam không nói với anh sao? Tập đoàn Phó thị muốn trở thành top đầu thì phải có sự giúp đỡ của em!"

Phó Chu Trì sững người, sau đó cười khẩy: "Cậu bị Tống Nhất Xuyên k.ích th.ích đến phát điên rồi à?"

*

Khi Phó Chu Trì quay lại, sắc mặt không được tốt.

Trần Phong liếc nhìn, nói móc mỉa: "Sao thế anh bạn? Bị kí.ch th.ích à?"

"Tôi... tôi vừa đồng ý đổi nhóm." Phó Chu Trì có vẻ hơi mất hồn.

k9win
Bạn cần đăng nhập để bình luận