Sau Khi Nam Phụ Ác Độc Bị Đọc Tâm, Các Đại Lão Tranh Nhau Sủng
Chương 45: Chương 45
Sao bà ta có thể nói ra được những lời không biết xấu hổ như vậy thế?
Mẹ ruột mình còn đáp lễ bằng một sợi dây chuyền kim cương nữa đấy!
Chính là sợi dây chuyền mà mợ đang đeo trên cổ kìa!
Con mẹ nó muốn nhào qua gỡ xuống ghê!
Dù sao mọi người đều đã biết hết rồi, Tần Nguyên Chấn không giấu nữa, đi thẳng vào vấn đề luôn: "Chị, anh rể, hiện giờ em gặp chút khó khăn khi làm ăn, muốn nhờ anh chị giúp đỡ em vượt qua khó khăn."
Ông Tống tức giận đến mức bật cười: "Giúp đỡ thế nào?"
"Không nhiều lắm, chỉ là chuyện vài triệu tệ thôi, chị chỉ cần bán một vài món trang sức là được rồi."
Tần Nguyên Chấn đúng lý hợp tình mà hất cằm nói với Tần Thục Viện: "Lần trước chị mua Trái Tim Đại Dương ở hội đấu giá đấy, em không thấy chị đeo, chị tặng cho em đi!"
Nghe vậy, Tần Thục Viện kích động nói: "Em đừng nói bậy, đó là món quà kỷ niệm kết hôn của anh rể em tặng cho chị!"
"Chị ơi, em trai của chị đang trong hoàn cảnh sôi lửa bỏng, chị còn kỷ niệm kết hôn cái gì nữa? Chị có lương tâm không thế?"
Tần Nguyên Chấn cười châm chọc nói: "Chị đừng quên là trước khi mẹ chết, mẹ đã bảo chị phải chăm sóc tốt cho em. Có phải là bây giờ chị định mặc kệ tâm nguyện của mẹ không? Để mẹ chết không nhắm mắt à?"
Mỗi lần đòi tiền, Tần Nguyên Chấn đều dùng lý do như thế, không hề đổi một lý do nào khác, chẳng có chút ý tưởng mới mẻ nào.
Tần Thục Viện lại chịu mỗi lý do kia của ông ta, vừa nhắc đến mẹ ruột là cảm thấy áy náy.
Bởi vì lúc mẹ ruột phát bệnh nằm viện, Tần Thục Viện còn ở ngoài, không thể về thấy mặt mẹ ruột lần cuối, cho nên tâm nguyện trước khi chết của mẹ ruột trở thành thứ gửi gắm nhung nhớ về mẹ ruột.
"Em đợi đã, để chị bàn bạc với anh rể xem sao."
Tần Thục Viện thở dài, quay đầu định nói chuyện, chỉ là ông Tống đã tức giận ngắt lời: "Có cái gì mà bàn bạc? Nếu còn tiếp tục như vậy thì em trai bà sẽ trở thành sâu mọt của nhà h Tống! Tôi sẽ không cho một đồng nào, bà xem mà làm đi!"
"Anh rể, nếu anh thật sự thấy chết mà không cứu thì chị gái của em sẽ ly hôn với anh!"
Tần Nguyên Chấn biết ông Tống rất yêu thương chị gái mình, nổi tiếng là sợ vợ, đương nhiên là sẽ không nỡ ly hôn, vậy nên mới cố ý hù dọa như thế.
Tống Đức Nghĩa nghe vậy thì cắn chặt răng, dậm chân nói: "Ly hôn thì ly hôn! Tao không tin tao không trị được mày!"
"Lão Tống!" Tần Thục Viện siết chặt cổ áo ông Tống: "Ông nói lại lần nữa xem!"
Tống Đức Nghĩa há miệng, còn chưa kịp nói thì trong đầu đã vang lên tiếng lòng cười nhạo của Tống Nhất Xuyên.
- "Chậc chậc, muốn phá tan gia đình của tôi hả, ông còn non lắm nhé!"
-"Tôi mẹ nó vốn dĩ không muốn vạch trần ông vì sợ nhắc đến chuyện đau lòng của mẹ tôi!"
-"Năm xưa bà ngoại qua đời thế nào, ông quên hết rồi à?"
- "Cũng là vì ông bài bạc nợ nần, bị người ta đòi tới trong nhà, bà ngoại bị dọa sợ tái phát bệnh tim mới phải nhập viện!"
Trên mặt Tần Nguyên Chấn hiện lên vẻ hoảng loạn: "Mày, mày, mày, mày câm miệng cho tao!"
-"Tôi mở miệng khi nào mà bảo tôi câm miệng?"
- "Nói ra thì vợ ông cũng tàn ác giống hệt như ông!"
- "Bà ngoại còn có cơ hội cứu chữa, nhưng vợ ông lại xúi giục ông là sợ chuyện lộ ra rồi ai cũng trách ông, thực tế là bà ta không muốn nuôi dưỡng bà ngoại."
"Tần Nguyên Chấn!"
Một tiếng hét thảm thiết tận ruột gan vang lên bên tai mọi người. Ngay sau đó, Tần Thục Viện nổi điên lao lên tát Tần Nguyên Chấn: "Mày có còn là con người không?"
Tần Nguyên Chấn bị tát mạnh một cái, khuôn mặt đau rát, quay lại nhìn về phía Tần Thục Viện với ánh mắt khó tin nổi: "Chị, mẹ em cũng chưa từng tát em, vậy mà chị lại tát em? Chỉ vì vài câu của thằng nhãi kia beep..."
Ông ta không nói thành lời được, giơ tay lên định tát trở lại, nào ngờ một bóng người lao ra đá mạnh vào bụng ông ta.
"Ây da!"
Tần Nguyên Chấn ngã lăn ra ngoài, đâm trúng ghế dựa.
Tống Đức Nghĩa rút chân lại, dìu Tần Thục Viện đứng dậy: "Dám động động đến vợ tao? Mày không biết chữ chết viết thế nào sao?"
-"Wao! Ba giỏi võ ghê nha, nhanh chân hơn cả mình nữa!"
- "Có điều, một chân lúc nãy hơi nhẹ, để mình tìm cơ hội đá thêm vài cái nữa!"
Mợ thấy vậy thì sửng sốt, sau đó hét to lên: "Giết người! Giết người rồi! Mấy người muốn giết chồng tôi sao?"
"Tần Nguyên Chấn, tao chỉ hỏi mày một câu thôi..." Đôi mắt Tần Thục Viện sưng đỏ, trong mắt đều là tơ máu: "Vì sao năm xưa mày không đợi tao trở về là đã sốt ruột hỏa táng mẹ rồi? Có phải là trong lòng mày có quỷ hay không?"
Tần Nguyên Chấn che bụng: "Em, em có quỷ hay không thì sao chứ? Mẹ chỉ có một đứa con trai là em thôi, em muốn làm thế nào thì làm, chị hỏi nhiều như vậy làm gì? Chị có thể giúp nhà họ Tần nối dõi tông đường không?"
"Đồ khốn kiếp!" Một tia hi vọng cuối cùng trong Tần Thục Viện hoàn toàn tan biến. Bà giãy ra khỏi cái ôm của chồng, định liều mạng với Tần Nguyên Chấn.
Lúc này, mợ móc điện thoại ra: "Mày dám đánh chồng tao nữa à? Tao quay video làm chứng, sau đó kiện bọn mày tội cố ý thương tổn, phải bồi thường cho bọn tao!"
Tống Nhất Xuyên liếc qua nhìn, khinh thường mà bĩu môi.
-"Quay đi, cứ quay đi, biết bà thèm chút tiền bồi thường kia, chỉ là bà có dám chắc rằng tiền sẽ vào túi mình không?"
- "Mấy năm qua, Tần Nguyên Chấn không chỉ ở bên ngoài bài bạc, mà còn bao nuôi rất nhiều gái, tháng nào cũng tốn không ít tiền, nếu không thì sao cứ thiếu tiền mãi vậy?"
Mợ chợt sửng sốt, tay chân trở nên cứng đờ.
Có điều, trong mắt bà ta vẫn còn một chút do dự, dường như là chưa tin tưởng lắm.
-"Bà tưởng rằng dây chuyền trên cổ bà là hàng thật hả? Thật ra thì hàng thật đã đưa cho kẻ thứ ba lâu rồi, bà chỉ đang đeo hàng giả thôi, vậy mà còn ngày ngày đi dạo trước mặt đám phu nhân nhà giàu, người ta nhìn một cái là nhận ra hàng giả rồi, ai cũng cười sau lưng bà hết."
Nghe vậy, mợ vô thức chạm vào dây chuyền trên cổ mình.
-"Tống Hiểu Nam đeo hàng giả, có lẽ là có thể dùng giả đổi thật, bởi vì con bé là thiên kim hàng thật giá thật. Còn bà thì khác, bà dựa vào mối quan hệ bà con trà trộn vào giới thượng lưu, chỗ nào trên người bà cũng giả hết."
-"Nói vậy cũng đúng, mũi giả cằm giả ngực giả, đúng là tất cả đều giả."
"Tôi không phải! Tôi không có!" Nghe lời đánh giá của Tống Nhất Xuyên, phòng tuyến tâm lý trong mợ suýt nữa sụp đổ, điện thoại trượt khỏi tay rơi xuống đất.
Nghe vậy, Tống Hiểu Nam rất là hả giận. Báo ứng! Ai bảo bà nói cái gì mà quà cáp nhẹ tình nghĩa nặng, để xem sau này bà sẽ ngẩng đầu thế nào ở trong giới hào môn!
"Bọn mày cút đi! Tao không muốn nhìn thấy bọn mày nữa!"
Tần Thục Viện cực kì đau khổ, không muốn nói thêm lời nào, giơ tay chỉ ra cửa.
"Sau này chúng ta ân đoạn nghĩa tuyệt!"
Tần Nguyên Chấn bò dậy từ trên mặt đất, mặt dày mày dạn nói: "Chị nói đoạn là đoạn à? Mối quan hệ ruột thì không đoạn được đâu!"
"Vợ ơi, chúng ta đi thôi, đi báo cảnh sát đi!"
Ông ta bước đi ra ngoài, rồi lại phát hiện không ai theo sau, đành phải dừng bước, quay đầu hỏi: "Bà đứng ở đó làm gì vậy?"
Mợ mặt mày âm trầm, quên mất nhặt điện thoại lên, nhìn chằm chằm về phía ông ta, đột nhiên hỏi: "Đứa nhỏ mà ông nhận nuôi là nhận từ cô nhi viện thật sao?"
- "Đương nhiên là không phải rồi! Đứa nhỏ là do kẻ thứ ba không muốn nuôi nên ném cho ông ta!"
-"Đành chịu thôi, ai bảo bà vô sinh cơ chứ? Người ta còn muốn nối dõi tông đường cho nhà họ Tần, đành phải để bà đội nón xanh thôi!"
- "Vốn dĩ có bà ngoại ở chung, Tần Nguyên Chấn không dám làm công khai như vậy, kết quả là bà ngoại vừa đi, Tần Nguyên Chấn liền nhớ thương đón con về nhà."
-"Ở trước mặt kẻ thứ ba, ông ta từng mắng bà rất nhiều lần, nói bà là gà mái không đẻ trứng."
"Tần Nguyên Chấn!" Mợ hét ầm lên, nhớ tới đứa nhỏ mà mình tốn công tốn sức nuôi dưỡng bấy lâu nay, tâm lý hoàn toàn sụp đổ, nhào về phía Tần Nguyên Chấn, cào bộ móng tay mới vừa làm lên mặt ông ta: "Tôi liều mạng với ông!"
Vậy nên, một nam một nữ trực tiếp đánh nhau trong nhà ăn.
Trường hợp cực kỳ tàn nhẫn, hình ảnh cực kỳ bạo lực.
Tống Hiểu Nam xem ngây cả người, cho đến khi có người dụi dụi mình: "Mau quay video đi!"
"À vâng!"
Tống Hiểu Nam móc điện thoại ra, bắt đầu quay video theo hướng dẫn của anh trai.
Tống Nhất Xuyên xoa cằm.
"Khá tốt, góc quay rất đẹp, nếu hai bên cần có chứng cứ đánh nhau thì chúng ta có thể bán video cho bọn họ."
- "Đương nhiên là phải loại trừ gia bạo đầu tiên."
"Tần Nguyên Chấn, tôi muốn ly hôn với ông!"
"Ly hôn thì ly hôn, trước khi ly hôn tao sẽ làm chết mày trước, kết hôn bao lâu rồi mà không có một đứa con nào, mày cũng tính là phụ nữ nữa à?"
"Tao liều mạng với mày! Tao cùng chết với mày!"
"...."
Bữa tiệc tối tại nhà họ Tống tan rã trong không vui. Lúc ra khỏi cửa nhà họ Tống, vẫn còn có người cảm thán trong lòng.
Tần Nguyên Chấn là một tên rác rưởi, hại chết mẹ ruột rồi còn ăn bám chị gái nhiều năm.
Tần Thục Viện là một người đáng thương, đã không có mẹ ruột, bây giờ còn cắt đứt quan hệ với em trai... Cắt đứt cũng tốt thôi, loại người như Tần Nguyên Chấn nên bị tống vào trong tù.
Vừa nghĩ đến đây, bọn họ liền thấy xe cảnh sát ngừng trước cửa.
Cảnh sát mặc đồng phục bước nhanh vào: "Là ai báo cảnh sát?"
"Là tôi!" Tống Nhất Xuyên giơ tay lên: "Hai người họ đánh nhau ở nhà tôi, chảy máu luôn rồi, mau dẫn người đi điều tra đi!"
"Ok!"
Lúc đội trưởng dẫn người vào nhà ăn, hai người vẫn còn đánh nhau.
Hai ba vị cảnh sát phải cùng nhau xông lên mới kéo hai vợ chồng ra được.
"Thù oán cỡ nào mà đánh nhau dữ vậy? Muốn đánh chết người hả?"
Đội trưởng đứng ở giữa giải hòa. Hai vợ chồng mặt mày dính đầy máu.
"Tiểu Xuyên, mẹ giao ở đây cho con, mẹ lên lầu nghỉ ngơi trước." Tần Thục Viện cứ nghĩ đến mẹ mình là cảm thấy đau lòng, may mà có chồng dìu đi mới không ngã xuống đất.
Tống Nhất Xuyên gật đầu: "Mẹ yên tâm đi, có con ở đây rồi."
-"Người chết đã đi xa, hãy bớt đau buồn đi."
- "Bà ngoại chắc chắn muốn nhìn thấy dáng vẻ tươi tỉnh của mẹ."
Tần Thục Viện vừa quay người liền nghe thấy câu nói kia,nước mắt không nhịn được mà chảy dài.
"Chị ơi, chị không quan tâm em thật sao?" Tần Nguyên Chấn muốn đuổi theo, nhưng bị cảnh sát ngăn cản.
Tần Thục Viện không hề quay đầu, chỉ lạnh lùng nói một câu: "Tôi không phải chị của cậu. Tôi không có loại em trai súc sinh như cậu."
-"Wao! Mắng hay lắm!"
- "Vậy mới giống sảng văn nha!"
Tống Đức Nghĩa lặng lẽ nở nụ cười.
Ba của con cũng cảm thấy rất sảng!
Cảm ơn con trai ngoan!
Lúc đội trưởng dẫn hai vợ chồng đi, đồ đệ bỗng nhiên sáp lại gần: "Sư phụ, tôi cảm thấy giọng nói của Tống Nhất Xuyên quen quen."
"Giống như là... giọng nói của anh hùng mật báo?"
Đội trưởng nghiêm túc hẳn lên: "Vậy hả? Lúc về nghe kỹ lại giọng nói báo cảnh sát thử xem."
Vu Giai Giai vừa về nhà liền đi tắm, lúc chờ đắp mặt nạ chơi điện thoại, trong nhóm chat hóng hớt đã bắt đầu có tin nhắn mới.
Đúng vậy, để tiện cho việc bàn tán về các drama bất cứ lúc nào, tổ chị em gái đã tạo một nhóm chat WeChat.
Khi ấy, Hoắc Nhân Kiệt lì lợm la li.ếm đòi vào nhóm, Cố Thất Thất không đồng ý, nói Hoắc Nhân Kiệt cũng là dưa trong ruộng dưa, lỡ như thấy tin tức của chính mình thì sẽ không chịu nổi.
Hoắc Nhân Kiệt bất mãn mà phản bác: "Sao tôi lại là dưa được chứ?"
Cố Thất Thất không đáp lời, chỉ gõ vài chữ trên điện thoại: "Sáng nay mặc q.uần l.ót ngược à?"
Hoắc Nhân Kiệt nhìn lướt qua một cái rồi đỏ mặt, cuối cùng không nói lời nào.
Vu Giai Giai mở tin nhắn trong nhóm lên xem, sau đó trợn to mắt, bụm miệng lại cười ha ha: "Ha ha ha, hai vợ chồng kia đánh nhau rồi á? Cái mũi giả gãy luôn rồi? Ây da, đau lắm nha!"
"Không hổ là vua dưa, mới vừa về nhà là đã giải quyết ông cậu hút máu rồi!"
"Chậc chậc, cảnh sát tới nhà luôn hả, điều tra ra vụ án bài bạc ngoài?"
"Chắc là lần này không ai cứu nổi em trai của dì Tần rồi."
"À quên, ông ta không phải em trai, mà là súc sinh!"
Vu Giai Giai hít drama xong, cảm thấy sung sướng đi ra khỏi phòng tắm, mặc đồ đàng hoàng, định đi xuống lầu nấu món tổ yến hầm sữa bò, kết quả vừa mở cửa ra liền nghe tiếng ồn ào ở dưới lầu.
Có người vỗ lên bàn. Có người lớn tiếng chất vấn. Có người thở ngắn than dài.
Vu Giai Giai sửng sốt. Có chuyện gì vậy?
Cô ấy khó hiểu mà chạy xuống lầu, tiếng nói chuyện càng lúc càng rõ ràng.
-"Tôi thật lòng thích tổng giám đốc Vu. Có thể cho tôi một cơ hội không? Tôi chắc chắn sẽ chịu trách nhiệm đến cùng."
Giọng nói này là của... tài xế Lưu Ninh?
Vu Giai Giai nhìn xuống phòng khách lầu một, người quỳ trên mặt đất chính là Lưu Ninh!
Người đàn ông được gọi là tổng giám đốc Vu ngồi bên mép sô pha, mặt mày bất đắc dĩ lại xấu hổ.
"Cậu đứng dậy đi! Ai bảo cậu chịu trách nhiệm hả?" Vu Chấn Vũ bực bội mà xoa mày, giọng nói ỉu xìu khiến người ta có loại ảo giác mới vừa bị chà đạp xong.
Vu Giai Giai đi theo Tống Nhất Xuyên lâu rồi, thế mà lại luyện ra được khứu giác, chỉ cần ngửi thôi là đã ngửi rồi mùi drama to đùng.
Cô ấy giật nảy mình, có lẽ nào... hai người họ thật sự ấy ấy á?
"Không được! Tôi cần phải chịu trách nhiệm!" Lưu Ninh ngước đầu lên, nói với vẻ mặt khẳng khái: "Tôi muốn khai thật, hôm qua lúc bôi thuốc, tôi không biết là khó kìm lòng nổi hay là bị ma quỷ ám ảnh, tôi... ưm..."
Vu Chấn Vũ đột nhiên xông lên bụm miệng anh ấy lại, trừng mắt nói: "Không được nói! Nếu không tôi sẽ đuổi việc cậu!"
Ông Vu bà Vu thấy vậy thì tức điên người ngã xuống sô pha.
"Làm bậy!"
"Sau này tao còn mặt mũi đi gặp ai nữa đây?"
Vu Giai Giai bước hụt chân, suýt nữa ngã xuống cầu thang, trong lòng vô cùng tuyệt vọng.
Xong đời! Lần này bị người ta hít drama nhà mình nữa rồi!
***
Lúc ra khỏi biệt thự ngồi vào trong xe, Vu Chấn Vũ thở dài một hơi: "Ầm ĩ đủ chưa? Bây giờ đưa tôi đi chung cư đi."
Lưu Ninh ngồi trên ghế lái ngạc nhiên quay đầu lại: "Chung cư? Tổng giám đốc Vu không về nhà tôi sao?"
Vu Chấn Vũ ngước mắt lên nhìn anh ấy, mặt mày lạnh nhạt, có chút muốn điên lên.
Về kiểu gì?
Đã có mối quan hệ lau súng cướp cò rồi, còn đi bôi thuốc nữa thì có xấu hổ hay không?
Hơn nữa, tôi mẹ nó làm sao dám để cậu bôi thuốc cho tôi nữa?
*
"Sáng mai tôi có cuộc họp, ở chung cư gần với công ty." Vu Chấn Vũ thu hồi ánh mắt, giọng điệu mỏi mệt: "Tôi thuận đường đi làm luôn."
Lưu Ninh mới hơn hai mươi tuổi, vẫn còn trẻ, chỉ được mỗi thể lực tốt, chứ tâm trí còn chưa đủ chững chạc.
Anh ta không thể vì tư tâm mà làm lỡ cuộc đời Lưu Ninh được.
Nếu thật sự không được nữa thì anh ta sẽ đi tìm một người để bao nuôi, che giấu ánh mắt của mọi người.
Nghĩ đến đây, Vu Chấn Vũ dời ánh mắt buồn bã ra bên ngoài cửa sổ xe, giọng nói khàn khàn tràn ra cánh môi: "Cậu tạm thời không cần đi làm, sắp tới tôi không cần dùng xe."
Anh ta dứt lời, trong xe chìm vào yên tĩnh.
Lưu Ninh không nói lời nào, đường cong hàm dưới căng chặt, có vẻ như là đang rất tập trung, như không nghe thấy bất cứ điều gì.
Vu Chấn Vũ nhìn qua, trong lòng ngổn ngang mọi cảm xúc. Anh ta chợt nhớ đến ngày phỏng vấn tài xế cá nhân, Lưu Ninh vừa xuất hiện liền thu hút mọi sự chú ý của mình...
"Tổng giám đốc Vu, tới rồi." Lưu Ninh cất giọng trầm thấp.
Vu Chấn Vũ hồi hồn lại: "Ừ, cậu đi về đi."
Anh ta mở cửa xe đi xuống xe, giống như là sợ mình hối hận, bước nhanh vào thang máy tầng một.
Chờ cửa thang máy khép lại, anh ta mới suy yếu mà dựa lên vách thang máy: "Trời ạ, lại lên cơn khó chịu nữa rồi!"
Cuối cùng cũng tới tầng nhà mình, Vu Chấn Vũ mở khoá vân tay rồi nhanh chóng vào nhà, vừa cởi quần áo vừa đi về phía phòng tắm.
Hiện giờ anh ta cần phải đi tắm lạnh thật nhanh để giảm bớt cảm giác khó chịu.
Bởi vì hôm nay sẽ không có ai bôi thuốc giúp anh ta.
Sau khi tắm xong, Vu Chấn Vũ đi ra khỏi phòng tắm, bước lên giường nằm.
Tứ chi tê dại, đầu óc mê man, giống như là sắp bị bệnh.
"Chẳng lẽ là phát sốt?" Vu Chấn Vũ lẩm bẩm, giọng nói khản đặc.
Từ khi anh ta có sở thích kia, bị sốt chỉ là chuyện thường ngày.
Hình như trong ngăn tủ có thuốc...
Anh ta giơ tay ra định lấy, nhưng lại chạm vào gì đó, lập tức giật nảy mình lùi ra sau.
"Trời ơi, ai vậy hả?"
Vu Chấn Vũ nhìn kỹ mới phát hiện là Lưu Ninh, trái tim suýt nữa nhảy ra ngoài quay về vị trí cũ: "Cậu vào nhà kiểu gì vậy?"
"Tôi biết mật khẩu nhà." Lưu Ninh cất giọng hững hờ, để lộ cảm giác chững chạc không phù cảm giác chững hợp với lứa tuổi, vừa nói vừa đưa cốc qua: "Tổng giám đốc Vu uống thuốc đi, bác sĩ đã dặn là không thể tắm lạnh mà, sao anh lại không nghe lời vậy?"
"Tôi chỉ là..." Vu Chấn Vũ vừa định giải thích, nhưng chợt nhớ gì đó, lập tức đổi giọng nói: "Ai cần cậu quan tâm?"
Lời nói nghe có vẻ bướng bỉnh, chứ thực tế thì thân thể rất thành thật, ngồi dậy cầm cốc, ngậm một viên thuốc hạ sốt, sau đó uống cho xong.
"Tôi uống xong rồi, cậu đi đi!" Vu Chấn Vũ bắt đầu đuổi khách.
Lưu Ninh ngẩn ngơ nhìn anh ta, khuôn mặt đẹp trai đầy mờ mịt, vài giây sau là trong mắt phiếm nước: "Tổng giám đốc Vu muốn đuổi việc tôi ư?"
"Tôi, tôi không có ý đó!" Chó con đột nhiên ấm ức, Vu Chấn Vũ có chút không biết làm sao: "Chỉ là tạm thời thôi, cậu đừng suy nghĩ quá nhiều."
Lưu Ninh hít hít mũi, sáp lại gần Vu Chấn Vũ: "Tạm thời cũng không được, dạo này ở chung với tổng giám đốc Vu quen rồi..."
"Không có anh là tôi không ngủ được!"
Khuôn mặt sát một bên và mùi hormone đặc trưng của Lưu Ninh làm cho Vu Chấn Vũ vốn dĩ đang mơ màng trở nên hết biết gì cả: "Có chuyện gì thì từ từ nói, cậu, cậu tránh ra trước đã."
"Tôi không tránh!" Lưu Ninh tiếp tục sáp lại gần hơn nữa, vùi mặt vào trong cổ Vu Chấn Vũ: "Nếu anh không đồng ý thì tôi sẽ ăn vạ ở đây!"
Cảm giác điện giật truyền đến từ làn da khiến Vu Chấn Vũ ngã xuống giường.
Anh ta thầm mắng một câu.
Đờ mờ, làm vậy thì ai mà chịu nổi hả?
***
Nửa đêm, Tống Nhất Xuyên đột nhiên tỉnh giấc, trong mắt hiện lên vẻ phấn khích.
Wao! Có drama mới nữa rồi nha!