Sau Khi Nam Phụ Ác Độc Bị Đọc Tâm, Các Đại Lão Tranh Nhau Sủng

Chương 93: Chương 93

"Cái gì?" Trần Phong nhất thời không kiềm được âm lượng, giây sau lại hạ giọng: "Anh muốn tôi chung nhóm với tên táo bón đó á?!"

Phó Chu Trì gật đầu: "Mẹ vừa gọi điện, nói là nhờ lời nhắc nhở của Lục Thần mà hàng ở ngoài mới không bị lũ lụt do bão cuốn trôi."

"Ý gì vậy?" Vẻ mặt Trần Phong rõ ràng là đang mỉa mai: "Giờ cậu ta làm thầy bói à, biết trước tương lai?!"

Các khách mời tham gia chương trình rất đông, ngồi xung quanh một bàn tròn lớn.

Khoảng cách giữa mọi người khá xa, khi nói chuyện nhỏ thì những người xung quanh khó mà nghe thấy.

Nhưng Tống Nhất Xuyên, người ngồi xa nhất, lại nhìn về phía hai anh em này sau khi uống xong một lon bia.

-"Lén lút thế, đang âm mưu gì đấy?!"

-"Chẳng lẽ là đang tìm cơ hội tỏ tình với nhau à?"

-"Không được, dưa to thế này tôi không thể bỏ lỡ, phải đào sâu một chút."

Âm thanh truyền đến, hai anh em bắt đầu lúng túng, đồng loạt thu người lại, giả vờ thoải mái cầm lon bia lên, tu ừng ực.

Trải qua nhiều lần bị bóc phốt tại trận, họ nhận ra...

Chẳng có cách nào đối phó cả.

Chỉ có thể chịu trận!

- "Ra là muốn đổi đồng đội à? Trần Phong không chịu, chê Bách Lý Ứng Thành bị táo bón?!"

- "Sao lại thế được? Thế chẳng khác nào kỳ thị người bệnh à?"

- "Hồi trước chuyện của tổng giám đốc Vu... với con lươn bị đào ra, tôi còn chẳng kỳ thị anh ấy! Vẫn đối xử rất khách sáo."

- "Dù sao chuyện này, người ta cũng đâu muốn!"

Vừa dứt lời, không khí hiện trường lập tức trở nên kỳ lạ.

Bách Lý Ứng Thành và Vu Chấn Vũ đồng thời lộ ra vẻ mặt u oán.

Muốn nói gì đó nhưng lại mím chặt môi.

- "Nhưng mà sao lại phải đổi nhỉ? Hai anh em kia phối hợp cũng ăn ý mà?"

-"Để tôi xem nào."

- "Hửm? Ra là Lục Thần muốn đổi, còn lấy chuyện làm ăn của nhà họ Phó ra để uy hiếp nữa chứ."

-"Mới cách đây hai hôm, anh ta vừa dự đoán được một trận cuồng phong, giữ được lô hàng của nhà họ Phó ở cảng à?"

-"Chậc! Vậy thì thú vị rồi đấy, chẳng lẽ..."

- "Lục Thần định lên đồng?!"

"Phụt!" Hoắc Nhân Kiệt không nhịn được, phun rượu khắp nơi.

Mạnh Khung Kỳ đã sớm cầm đĩa thức ăn che mặt, liếc xéo anh ta một cái.

Hoắc Nhân Kiệt cười đến chảy cả mắt, dựa vào vai Mạnh Khung Kỳ run bần bật.

Lên đồng?!

Lục Thần?!

Trời ạ.

Tôi còn tưởng anh ta làm thầy bói được chứ.

Suốt ngày thần kinh!

Cảm nhận được ánh mắt dò xét xung quanh, Lục Thần vẫn rất bình tĩnh, tiếp tục lựa chọn đồ ăn trong đĩa.

Mùa cuối của chương trình, anh ta định lật ngược tình thế.

Nếu đã quyết tâm thay đổi cốt truyện rồi thì không thể chung nhóm với tên nhát gan như Bách Lý Ứng Thành nữa.

Anh ta phải ở bên người tình đích thực của mình.

Hơn nữa, vốn dĩ hai người họ mới là một đôi.

Chỉ vì tên khốn Tống Nhất Xuyên xuất hiện mới cản trở chuyện tình cảm của họ...

Nghĩ đến đây, Lục Thần lại ngẩng đầu, nheo mắt nhìn về phía Tống Nhất Xuyên, vô thức phân tích.

Liệu người này có giống mình, cũng mơ thấy thế giới ban đầu, nên mới cố gắng thay đổi cuộc đời bi thảm không...

Hừ, vai phụ thì mãi là vai phụ.

Muốn lật kèo thì đừng hòng!

"Cứ chờ đấy, sớm muộn gì cũng dìm mày xuống bùn!"

Câu này, Lục Thần không nhịn được, lúc tan tiệc tối, khi đi lướt qua Tống Nhất Xuyên đã buột miệng nói ra.

Tống Nhất Xuyên nghe vậy quay đầu lại: "Anh có vấn đề à?"

"À." Lục Thần nhận ra mình lỡ lời, quá nóng vội, vội vàng che miệng lại, sau đó lại làm như không có chuyện gì xảy ra mà buông tay: "Tôi đâu có nói với cậu, chỉ là lời thoại thôi, để ý thế, là do chột dạ à?"

Tống Nhất Xuyên nhếch mép: "Ai chột dạ hơn ai?"

"Thêm nữa, cho dù có phải lời thoại hay không, kẻ nằm trong vũng bùn, từ trước đến nay vẫn luôn là anh."

"Trước đây, bây giờ, và cả tương lai, sẽ không có gì thay đổi!"

Giọng cậu càng nói càng nhỏ, nhưng ánh mắt lại vô cùng tinh ranh, ánh sáng trong veo như nhìn thấu tất cả.

Lục Thần sững người, không dám tin mà nghĩ.

Chẳng lẽ mình đoán đúng rồi?!

Chỉ vài giây sau, Tống Nhất Xuyên lại trở về với nụ cười thờ ơ thường ngày: "Học thuộc lời thoại cho tốt đi, dù sao cơ hội đóng phim cũng chẳng còn nhiều đâu."

"Hãy trân trọng từng khoảnh khắc."

- "Đồ ngu!"

Cậu quay người bỏ đi, những khách mời đang chờ phía trước cũng khẽ nhếch mép cười.

Tưởng tên vua dưa này ít nói, chỉ thích độc thoại nội tâm.

Giờ xem ra, lo lắng này hoàn toàn không cần thiết.

Kỹ năng cà khịa này của cậu, đơn giản mà hiệu quả.

Hoàn toàn có thể làm sách giáo khoa.

Thấy Tống Nhất Xuyên được mọi người vây quanh rời đi, Lục Thần tức đến nghiến răng, liếc thấy bóng dáng Phó Chu Trì, anh ta vội vàng túm lấy.

"Anh Trì, bọn họ đều bênh Tống Nhất Xuyên, sau này nếu có chiến thương mại, tuyệt đối đừng nương tay!"

Phó Chu Trì cảm thấy chán ghét, muốn đẩy anh ta ra, lại phát hiện mình căn bản không động đậy được.

Ngược lại Trần Phong bên cạnh thấy không chịu được nữa, bèn bước tới nói móc.

"Cậu có thể tự lượng sức mình trước khi đi chọc tức người khác được không?"

"Cậu có biết hành động kiểu này của cậu rất dễ kéo cả hai chúng tôi xuống không?!"

Lục Thần quay đầu lại, giọng điệu khinh bỉ: "Đều là con nhà giàu, sao các người lại sợ cậu ta thế? Chẳng lẽ cậu ta nắm được điểm yếu của tất cả các người?!"

Trần Phong: "..."

Mẹ kiếp, cậu đoán trúng phóc rồi đấy!

Nên có thể cút xéo đi chỗ khác được không?!

Đừng có lôi bọn tôi theo!!!

Ba câu này cuối cùng cũng không nói ra được.

Bởi vì Phó Chu Trì đã nhanh chân kéo anh ta đi mất.

Bước chân hai người vội vã lướt qua những khách mời phía trước, đi thẳng vào phòng mình.

Tống Nhất Xuyên thấy cảnh này, có chút ngạc nhiên.

-"Ái chà, từ bao giờ mà tiến triển đến mức này rồi?!"

- "Đã nóng lòng muốn giao lưu sâu sắc rồi à?!"

- "Thằng ngu Lục Thần đâu rồi."

Cậu quay đầu nhìn lại, thấy Lujc Thần có vẻ mặt u sầu.

- "Không 3P nữa à? Sợ chướng mắt hả?!"

Đám hóng hớt gật đầu đồng ý.

Đúng là chướng mắt thật.

Vẫn là "côn trùng" tốt hơn!

Đóng cửa lại, Trần Phong liền vùng ra khỏi sự kiềm chế của Phó Chu Trì, trừng mắt chất vấn: "Sao, anh thật sự muốn bị Lục Thần dắt mũi à?!"

"Tôi không..." Phó Chu Trì cũng rất bực bội: "Tôi chỉ là không kiểm soát được, hơn nữa cậu ta nói..."

"Cậu ta có thể giúp Phó thị lên đến đỉnh cao, không một gia tộc nào có thể sánh bằng."

"Hừ." Trần Phong khinh thường bĩu môi: "Nếu tôi đoán không nhầm, để đạt được mục đích này, anh còn phải hy sinh sắc đẹp nữa."

"Thế nào, định sống với cậu ta cả đời à?"

Phó Chu Trì nghe câu này, đột nhiên cảm thấy
khó chịu, nôn ọe một tiếng: "Oẹ..."

Anh ta giơ tay ngăn Trần Phong lại.

"Đừng nói nữa, tôi thấy buồn nôn!"

Điều kiện của khách sạn trên đảo rất khó khăn, trong phòng không có nhà vệ sinh, muốn đi vệ sinh chỉ có thể ra nhà vệ sinh công cộng ở cuối hành lang.

Tống Hiểu Nam uống vài lon bia, ngủ đến nửa đêm thì buồn tiểu.

Vì vậy, cô ấy ngái ngủ bước ra khỏi phòng, định ra nhà vệ sinh công cộng.

Tiếng bước chân đánh thức đèn cảm ứng, ánh sáng vàng mờ ảo bao phủ xung quanh tạo nên một bầu không khí có phần rùng rợn kỳ quái.

May mà Tống Hiểu Nam thần kinh thô, đầu óc lại bị cồn làm tê liệt, hoàn toàn không để ý, chỉ vừa ngáp vừa đi về phía trước.

Đột nhiên, cô ấy dừng bước, nghiêng đầu sang một bên, như đang lắng nghe điều gì đó.

Một lúc sau thì cô ấy lẩm bẩm: "Nửa đêm nửa hôm, thằng đần nào đang khóc thế?"

Cố tình dọa tôi à?!

Tống Hiểu Nam bỗng tỉnh táo hơn một chút, nhìn trái nhìn phải, thấy cây lau nhà ở góc tường, liền nhanh chóng chạy tới cầm lấy, sau đó rón rén bước về phía phát ra tiếng khóc.

Tiếng khóc càng lúc càng lớn, cô ấy ngẩng đầu nhìn, là biển hiệu nhà vệ sinh nam.

Do dự vài giây, Tống Hiểu Nam vẫn cầm cây lau nhà đi vào, ngồi xổm xuống một bên, bóng dáng đang run lên trên vai lập tức lọt vào tầm mắt.

"Bách Lý Ứng Thành?!" Cô ấy kinh ngạc, giọng nói sửng sốt: "Nửa đêm không ngủ, anh ở đây giở trò gì thế?!"

Bị gọi một tiếng, Bách Lý Ứng Thành giật mình nhảy dựng lên, thấy là Tống Hiểu Nam, trong tay còn cầm cây lau nhà, nỗi sợ hãi không hề giảm bớt: "Cô, cô muốn làm gì?!"

"Tôi có thể làm gì chứ?! Tất nhiên là đi vệ sinh rồi!" Tống Hiểu Nam nói với giọng mất kiên nhẫn.

"Cô chạy vào nhà vệ sinh nam để đi vệ sinh?!" Bách Lý Ứng Thành trừng mắt, mắt vẫn còn đọng trên khoé mi.

Tống Hiểu Nam không trả lời, trực tiếp ném cây lau nhà ra ngoài: "Anh có thể ra dáng đàn ông một chút được không? Đã lớn rồi mà còn như hồi nhỏ, động một tí là khóc nhè?"

"Chẳng phải đều tại cô mà, nếu không bị cô bắt nạt, tôi có thể bị ám ảnh tâm lý đến bây giờ không?!" Bách Lý Ứng Thành hít hít mũi, uất ức nói năng lộn xộn: "Ba tôi vì tôi bị đánh, còn ép tôi đi học karate."

"Xoạc chân đau muốn chết... táo bón chắc chắn là do cái này!"

"Tôi bị táo bón, bọn họ còn ghét bỏ tôi!"

"Chẳng ai muốn chung nhóm với tôi cả!"

"Ít ra tôi còn hơn cái thằng Lục Thần chứ, vậy mà nó vẫn có người muốn chung nhóm!"

"Dù sao thì cuộc đời tôi bi thảm thế này cũng là tại cô!"

Tống Hiểu Nam: "...Có cần phải làm quá lên vậy không?"

"Sao lại không chứ?!" Bách Lý Ứng Thành lại bắt đầu sụt sùi nước mắt: "Nói đi, định bồi thường cho tôi thế nào?!"

Tống Hiểu Nam gãi đầu suy nghĩ một lúc: "Hay là... tôi bồi thường cho anh... hai cái tát?"

Bách Lý Ứng Thành ngẩn người ra một lúc, sau đó khóc to hơn: "Cô xem, giờ cô còn bắt nạt tôi nữa!"

Hai người vẫn đang nói chuyện thì bên ngoài nhà vệ sinh nam đột nhiên vang lên tiếng chất vấn.

"Làm gì đấy? Quay phim trong nhà vệ sinh công cộng, có thấy hơi vô đạo đức không?"

Giọng nói này?

Là vua dưa!

Chưa kịp giải quyết ân oán cá nhân, Tống Hiểu Nam và Bách Lý Ứng Thành vội vàng chạy ra ngoài, lập tức nhìn thấy ba người đang đứng ở hành lang.

Tống Hiểu Nam có chút khó hiểu, nhìn anh trai và "vệ sĩ riêng" của cậu, rồi lại nhìn sang Lục Thần với vẻ mặt không được tự nhiên, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên mặt anh trai: "Chuyện gì vậy?"

"Chưa hiểu à?" Tống Nhất Xuyên nhướn mày: "Đang lén quay phim hai đứa đấy."

"Không phải lén quay." Lục Thần nói với vẻ mặt thản nhiên: "Tôi định đi vệ sinh, tình cờ..."

"Tình cờ mở camera lên à?" Tống Nhất Xuyên bĩu môi.

Bị vạch trần, Lục Thần cũng tỏ vẻ không quan tâm: "Đúng vậy, tôi đúng là cố ý mở camera, đó là bởi vì tôi thấy Bách Lý Ứng Thành thật đáng thương."

"Em gái cậu từ nhỏ đã bắt nạt anh ta, tạo thành bóng ma tâm lý cho người ta, đến giờ vẫn chưa thể xóa bỏ được."

"Hành vi ác độc như vậy, chẳng lẽ không nên công khai sao?"

"Chẳng lẽ không nên bị trừng phạt và lên án sao..."

Chưa kịp để anh ta hùng hồn nói hết câu, Bách Lý Ứng Thành đột nhiên xông lên, giơ tay tát anh ta một cái thật mạnh.

Lục Thần sững người một lúc, khi quay đầu lại thì khuôn mặt đã méo xệch: "Anh điên rồi à?! Tôi đang giúp anh đấy!"

"Bớt tự dát vàng lên mặt mình đi!" Bách Lý Ứng Thành tức giận nói: "Đến đứa ngốc cũng biết là mày đang lợi dụng tao để xả giận!"

"Tao trông dễ bắt nạt lắm hả? Đến cả mày cũng dám lợi dụng tao?!"

"Giờ thì xóa video đi! Nếu không thì đừng trách tao không khách sáo!"

Mẹ kiếp.

Nếu bị đăng lên mạng cho ba tao thấy tao khóc lóc om sòm...

Tao chết chắc rồi!

Lục Thần ôm mặt, tức giận nghiến răng, nhưng nhìn thấy bộ dạng điên cuồng của Bách Lý Ứng Thành, cuối cùng vẫn lấy điện thoại ra, xóa video đi.

"Thật là không biết điều!" Anh ta lẩm bẩm một câu, má vẫn còn nóng ran.

Tuy rất tức giận, nhưng anh ta lại không dám đánh trả.

Dù sao thì lúc Bách Lý Ứng Thành nổi điên đập phá đồ đạc, anh ta cũng có mặt ở đó.

Anh ta hoàn toàn không đánh lại được!

"Lo chuyện bao đồng!" Bách Lý Ứng Thành trợn mắt, quay người đi về phòng.

Nghe thấy câu này, mặt Lục Thần vừa đỏ vừa đen.

Đỏ là do bị đánh, đen là do tức giận.

Chỉ riêng Bách Lý Ứng Thành thôi cũng đã đủ rồi.

Vậy mà còn có hai tên khốn Tống Nhất Xuyên và Tống Hiểu Nam đứng xem trò vui...

Anh ta không còn cách nào khác, chỉ có thể giận dỗi dậm chân: "Đúng là đáng bị bắt nạt!"

Nói xong câu đó, Lục Thần quay đầu bỏ đi.

Tống Nhất Xuyên quay người nhón chân.

- "Không đi vệ sinh nữa à?"

-"Sao thế, nước tiểu còn có thể bị một cái tát đánh ngược trở lại à?"

-"Nếu mà thật sự bị ngược dòng thì chắc là bệnh rồi, phải đi chữa đấy!"

-"Mà cũng chưa biết được, nhỡ đâu nam chính có tài năng thiên bẩm thì sao?"

Trong lòng cậu vẫn còn đang lẩm bẩm, thì Diêm Cẩn Dự đột nhiên tiến lại gần: "Không phải nói là buồn tiểu sao? Sao còn chưa vào?"

"À, đúng rồi."

Tống Nhất Xuyên vội vàng chui vào nhà vệ sinh, vừa đúng lúc chạm mặt Tống Hiểu Nam đang chạy ra, trong lòng lẩm bẩm một câu.

-"Người ta thành tra nam, ít nhiều gì cũng có phần trách nhiệm của em, mai đại chiến sinh tồn thì nhường người ta chút nhé."

Tống Hiểu Nam khựng lại một chút, rồi nói với vẻ mất kiên nhẫn: "Biết rồi, lắm lời!"

Tống Nhất Xuyên quay lại: "Đồ não yêu đương, ai lắm lời?!"

Tống Hiểu Nam le lưỡi: "Đâu có nói anh, anh kích động cái gì?"

Nói xong, cô ấy vội vàng chạy vào nhà vệ sinh nữ.

Không gian nhỏ hẹp chỉ còn lại Diêm Cẩn Dự và Tống Nhất Xuyên.

Cậu vừa cúi xuống c.ởi quần, vừa bước về phía trước, chợt nhớ ra điều gì đó, vẻ mặt hơi ngại ngùng: "Anh Dự, hay là tôi vào phòng riêng nhé?"

Diêm Cẩn Dự cong môi, khoé miệng nở một nụ cười nhạt nhưng có chút thâm ý: "Hay là tôi quay đi chỗ khác?"

"Ai, ai sợ chứ?!" Tống Nhất Xuyên mạnh miệng nói.

-"Cứ như của anh to lắm ấy."

-"Của tôi cũng khủng lắm đấy nhé?!"

Ban đầu Diêm Cẩn Dự không định đi tiểu, nhưng bỗng nhiên lại bước tới, chậm rãi cởi thắt lưng.

Tống Nhất Xuyên vội vàng quay mặt đi, trong lòng căng thẳng tột độ.

-"Anh ấy đến rồi, anh ấy đến rồi, anh ấy đang sải bước hùng dũng tiến tới!"

-"Cảnh kinh điển trong nhà vệ sinh nam sắp diễn ra rồi sao?!"

-"Lỡ như không so được thì làm sao bây giờ?!"

*

Sáng sớm hôm sau.

Đảo Nam Hồ được bao phủ bởi ánh bình minh.

Những tòa nhà và cây cối trên đảo như được dát một lớp bạch kim.

Lấp lánh, thu hút mọi ánh nhìn.

Những người hâm mộ dậy sớm để xem livestream đã bị cảnh tượng này thu hút, ai nấy đều gõ bàn phím gửi bình luận.

[Đẹp quá đi mất, đẹp như Bali vậy, ai làm hướng dẫn du lịch đi, đến đảo Nam Hồ du lịch hết bao nhiêu tiền?!]

[Giơ tay! Cho mình xin bản hướng dẫn với, nếu rẻ thì mình sẽ rủ bạn bè đi chung!]

[Không chỉ cảnh đẹp mà khách mời cũng rất mãn nhãn nha? Làm mình nhớ đến mùa đầu tiên quay ở Ngôi nhà lãng mạn, đôi chân vừa trắng vừa dài của bé Xuyên, chậc chậc chậc, siêu nổi bật!]

[Quay phim quá đỉnh! Biết chúng ta muốn xem gì, quay cận cảnh từng người luôn!]

[Khoan đã, mặt Lục Thần có phải bị sưng không?! Hình như bị đánh, tối qua không phải là không bị sát thủ bắt được sao?]

[Lục Thần miệng tiện như vậy, bị đánh cũng không lạ, chắc là tối qua đắc tội ai rồi!]

Đạo diễn ngồi sau màn hình nhíu mày: "Sao dư luận vẫn tệ thế này? Giải trí Phó thị không thuê thủy quân cho cậu ta à?"

Trợ lý lướt qua các bình luận: "Nghe nói là có, chắc chưa làm việc đâu? Dù sao thì cũng ít thủy quân nào dậy sớm."

Được rồi, đạo diễn có chút bực bội: "Cậu tìm cơ hội nhắc nhở cậu ta đi, sao quan hệ lại kém thế?"

Dù sao cũng là khách mời trong chương trình của mình, có duyên hợp tác một lần, ông ta không muốn đổ thêm dầu vào lửa, có thể giúp đỡ thì sẽ giúp, nhưng nếu cứ nhất mực đối đầu với Tống Nhất Xuyên... e là lực bất tòng tâm!

Lúc này, nhân viên công tác đã chạy đến trước đội ngũ khách mời, đưa cuốn sổ đã chuẩn bị sẵn cho Tống Nhất Xuyên.

"Anh Xuyên, đây là câu khẩu hiệu quảng cáo cho hòn đảo, phiền anh học thuộc rồi đọc trước ống kính."

Tống Nhất Xuyên cúi đầu nhìn lướt qua: "Quảng cáo à?"

"Vâng." Nhân viên gật đầu lia lịa, thái độ cung kính như đang đối diện với một ngôi sao hạng A: "Đạo diễn nói rồi, tiền quảng cáo sẽ được tính riêng, chuyển khoản trực tiếp ạ."

Tống Nhất Xuyên gật đầu, môi khẽ mở: "Khi nào thì ăn sáng?"

"Không ăn sáng thì đầu óc không minh mẫn." Cậu vừa nói vừa chỉ vào đầu mình.

Nhân viên công tác nghe vậy, khó xử nhìn về phía màn hình giám sát: "Đạo diễn ơi, anh Xuyên muốn ăn cơm!"

-"Đến cả sức ăn dưa cũng không có nữa rồi!"

Tiếng lòng vang lên, đám người vội vàng hét lên với đạo diễn: "Cho cậu ấy ăn, cho cậu ấy ăn!"

Đạo diễn: "..." Cảm giác muốn thổ huyết là sao vậy?!

Lục Thần với khuôn mặt sưng húp, cảm thấy quá bức bối, không nhịn được buột miệng: "Cái đồ thùng cơm! Cứ động tí là đòi ăn!"

[Ha ha ha, Bé Xuyên định giữ vững hình tượng người mê ăn đến cùng sao? Dễ yêu quá đi mất! Mị thích lắm, chỉ là có cái tên phiền phức cứ lởn vởn bên cạnh, có thể chặn anh ta lại không?!]

[Lục Thần đúng là lắm mồm, trái ngược hoàn toàn với sự kiệm lời của Bé Xuyên, đạo diễn cố tình tìm anh ta đến để làm nền cho Bé Xuyên à?!]

[Lục Thần cũng hài hước thật đấy, cơm là sắt, gạo là gang, đói bụng cồn cào sao chịu được, đạo lý đơn giản vậy mà anh ta không hiểu?!]

[Nếu không muốn làm thùng cơm thì đừng có ăn sáng nữa!]

[Vừa ăn cướp vừa la làng, đúng là đồ giả tạo!]

Thấy bình luận ngày càng quá khích, trợ lý vội vàng tìm cơ hội kéo Lục Thần sang một bên, tránh ống kính: "Cậu cứ chọc anh Xuyên làm gì? Có lợi gì cho cậu? Không sợ bị phong sát à?"

"Đạo diễn bảo tôi đến khuyên cậu, cần gì phải cứ đối đầy như vậy? Bây giờ danh tiếng kém thế này, sau khi rời khỏi chương trình muốn nổi tiếng cũng khó..."

"Ý anh là gì?" Lục Thần khó chịu ngắt lời: "Chẳng lẽ việc tôi có nổi tiếng hay không còn phải dựa vào Tống Nhất Xuyên?!"

Cậu ta là cái thá gì?

Chỉ là một vai phụ mà ai cũng phải sợ cậu ta?

Thấy Lục Thần không nghe lọt tai, trợ lý không khỏi thở dài: "Tuy cậu không phải người của công ty anh ấy, nhưng người ta bây giờ là ngôi sao hạng A, cậu không biết giới giải trí này coi trọng lưu lượng lắm à?!"

"Fan của anh Xuyên mấy chục triệu người, mỗi người nhổ một bãi bọt cũng đủ dìm chết cậu!"

Lục Thần cười lạnh một tiếng: "Biết bao nhiêu ngôi sao sụp đổ chỉ sau một đêm, bây giờ nổi tiếng không có nghĩa là mãi mãi nổi tiếng, tôi khuyên mấy người cũng đừng tâng bốc quá, cẩn thận sau này bị phản tác dụng đấy!"

k9win
Bạn cần đăng nhập để bình luận