Sau Khi Nam Phụ Ác Độc Bị Đọc Tâm, Các Đại Lão Tranh Nhau Sủng

Chương 80: Chương 80

Vậy là Lục Thần bị dẫn ra khỏi sân, ngồi trên băng ghế, xuyên qua đám nhân viên y tế,nhìn về phía Tống Nhất Xuyên đang phấn chấn rong chơi trên sân cỏ, trong mắt dần dần lấp đầy vẻ căm hận, chỉ là trong lòng lại dần dần bình tĩnh lại.

Anh ta vốn dĩ có tính cách thâm trầm, rất khó tức giận, cũng rất khó bị người ta dắt mũi.

Nhưng mà vì sao mỗi khi đứng trước mặt Tống Nhất Xuyên, anh ta lại thường trở thành vai hề nhảy nhót?

Giống như là kịch bản nào đó đã bị chỉnh sửa, nhân vật bắt đầu thoát ra khỏi kịch bản ban đầu.

Lục Thần nheo mắt, nghĩ tới nghĩ lui vẫn không nghĩ ra đáp án, chỉ biết hoang mang tự hỏi.

Có khi nào là cậu ta bỏ bùa mình không?

Mình có nên đi tìm người giải bùa không?

Tiết học bóng bầu dục vừa kết thúc là có xe cảnh sát đột nhiên chạy vào trong trường.

Hiệu trường ra mặt tiếp cảnh sát. Ê kíp và khách mời đứng một bên nhìn.

- "Chuyện lớn rồi hả? Cảnh sát tới tận trường học xác minh tin tức rồi hả?"

- "Tần Mộ ghê gớm thật sự, trước khi đi còn gây ra một chuyện lớn như thế nữa!"

Tiểu đội hóng hớt nhìn nhau, trong mắt hiện lên vẻ hiểu rõ, trong lòng âm thầm đắc ý.

Không hổ là vua dưa! Cảnh sát còn chưa lên tiếng nữa là chúng tôi đã biết trước tin tức rồi!

"Tối qua Tần Mộ đi về một mình sao?" Cảnh sát hỏi.

Hiệu trưởng gật đầu: "Chắc là vậy, tôi không rõ ràng lắm. Các cậu hỏi đạo diễn show hẹn hò thử xem?"

Dứt lời, hiệu trưởng vẫy tay gọi đạo diễn.

Cảnh sát hỏi đạo diễn: "Tần Mộ là khách mời mà ông mời à?"

"Đúng vậy." Đạo diễn căng thẳng đáp lời: "Bởi vì cậu ta vi phạm hợp đồng, cho nên tôi đã đơn phương hủy hợp đồng với cậu ta."

Cảnh sát lấy giấy bút ra ghi chép: "Ông biết người cuối cùng xảy ra xung đột với cậu ta là ai không?"

"Cuối cùng à?" Đạo diễn nghiêng đầu nghĩ nghĩ rồi đột nhiên chỉ ra phía sau: "Là Lục Thần! Hai người họ đánh nhau!"

Lục Thần sửng sốt, cái mũi mới vừa cầm máu suýt chút nữa trào ra lần nữa: "Ông đừng nói bậy!"

Nghe vậy, đạo diễn phấn chấn nói: "Ai nói bậy hả? Tất cả các khách mời đều nhân chứng! Trước khi đi về, Tần Mộ tát cậu một cái, bởi vì cậu nói xấu cậu ta sau lưng cậu ta!"

"Ông..." Lục Thần muốn phản bác, nhưng chỉ thốt ra được một chữ.

Tống Nhất Xuyên nheo mắt, mỉm cười.

- "Bị hỏi nghẹn họng rồi đúng không? Ai bảo anh bỏ đá xuống giếng, nói xấu sau lưng người khác?"

- "Bây giờ cảnh sát tìm tới đây, anh chính là nghi phạm hàng đầu!"

Tiểu đội hóng hớt suýt nữa cười ngã ngửa.

Hẳn là nghi phạm hàng đầu!

"Nói tóm lại là việc Tần Mộ mất tích không hề liên quan đến tôi!" Lục Thần khẳng định: "Tối qua tôi về phòng ngủ ngủ, hai người họ có thể làm chứng cho tôi!"

Anh ta vừa nói vừa chỉ về phía Phó Chu Trì và Trần Phong.

Cả hai người đều nhìn sang chỗ khác, không tiếp lời.

Thấy vậy, Tống Nhất Xuyên cảm thán trong lòng.

- "Thôi xong rồi, tam giác máu chó sắp vỡ rồi!"

- "Sao đột nhiên mất đoàn kết vậy?"

- "Lãng phí thời gian chung phòng với nhau, tình cách mạng hữu nghị nói không có là không có?"

Phó Chu Trì và Trần Phong đồng thời cười lạnh. Đờ mờ vỡ nhanh lên đi! Tôi chịu đủ thằng nhãi kia rồi!

"Mời cậu đi theo chúng tôi một chuyến để điều tra." Cảnh sát nói với Lục Thần.

Lục Thần sợ hãi giật nảy mình, xua tay liên tục nói: "Người xảy ra xung đột cuối cùng với Tần Mộ không phải là tôi!"

"Là..." Anh ta vội vàng suy nghĩ, cuối cùng cũng nhớ đến gì đó, nói: "Người xảy ra xung đột cuối cùng với Tần Mộ là Williams! Tần Mộ từng hại chết anh trai ruột của Williams!"

"Hôm nay Williams không đi dạy học. Anh ta mới là người đáng nghi nhất!"

Nghe vậy, cảnh sát quay đầu hỏi hiệu trưởng: "Có thật không vậy?"

Hiệu trưởng hơi do dự, sau đó gật đầu đáp: "Đúng là Williams đi về từ tối hôm qua."

Thấy cảnh sát ra khỏi trường St. Paul, Lục Thần thở hắt ra một hơi, sau đó đi chất vấn đạo diễn: "Vì sao ông lại khai ra tôi hả?"

"Phối hợp với cảnh sát là nghĩa vụ của mỗi một công dân." Đạo diễn ngoài cười nhưng trong không cười, trả lời một cách đúng lý hợp tình.

Lục Thần hừ lạnh: "Ông cho rằng ở đây là Hoa Quốc à?"

Đạo diễn còn chưa đáp lời, Tống Nhất Xuyên đã nói xen vào: "Chúng ta đang ở đất người ta, tất nhiên là phải phối hợp với người ta rồi, ngay cả điểm thường thức này mà anh cũng không hiểu sao... sinh viên giỏi Thanh Bắc?"

Lục Thần bị khịa tới mức đỏ mặt, muốn mắng vài câu, nhưng lại phát hiện camera vẫn luôn nhắm ngay mình.

Hay lắm! Đúng là rắn chuột một ổ!

Hiện giờ tôi cãi không lại mấy người, không có nghĩa là tương lai tôi cũng cãi không lại mấy người. Hãy đợi đấy!

Anh ta quay đầu bỏ đi. Phía sau có staff hỏi theo: "Anh Thần đi đâu vậy? Sắp tới tiết giám định nghệ thuật rồi, anh không học hả?"

"Học cái rắm! Dù sao thì có tôi hay không có tôi cũng giống nhau cả thôi!" Lục Thần nổi giận quát.

Tống Nhất Xuyên bĩu môi.

- "Xem như là tự hiểu lấy mình!"

Đạo diễn mặc kệ Lục Thần bỏ đi. Ông ta đứng tại chỗ vuốt cằm, lẩm bẩm: "Tần Mộ đi đâu vậy? Làm ầm ĩ lên thế này?"

- "Muốn tìm Tần Mộ hả? Đơn giản lắm nha!"

-"Đợi tôi..."

Tiểu đội hóng hớt vội vàng sáp lại gần.

Tiếng lòng tiếp tục vang lên.

-"Ăn cơm rồi nói sau!"

Tiểu đội hóng hớt: "..."

Tới lúc này rồi mà cậu còn có tâm tư ăn cơm nữa à?

Mau nhìn xem Tần Mộ có bị hấp diêm rồi bị giết không?

Cảnh sát vừa đi, phòng phát sóng trực tiếp liền bàn tán xôn xao.

[Đạo diễn xui xẻo thật sự, chưa từng thấy show nào có cảnh sát thường xuyên thăm hỏi như show hẹn hò của ông ta!]

[Lần trước là ai nhỉ? Hình như là Tả Gia Thành? Lần này xảy ra vụ án bắt cóc hả?]

[Cửa trường không có theo dõi sao? Dù sao thì Tần Mộ cũng là người lớn, có năng lực tự chủ về hành vi, không đến mức phải giáo dục kiểu the0 dõi sát sao đâu nhỉ?]

[Show hẹn hò chỉ là kí hợp đồng với anh ta, chứ không bảo đảm rằng sau khi hủy hợp đồng sẽ đưa anh ta an toàn về đến nhà.]

[Mấy bà có nghe thấy không? Trước khi đi, Tần Mộ đã tát Lục Thần một cái? Hai người họ có ân oán gì hả? Tới mức sắp đi về cũng không chịu tha cho Lục Thần?]

[Tôi cảm thấy người đáng nghi nhất là Williams! Bởi vì Tần Mộ chính là kẻ hại chết anh trai ruột của Williams! Williams chịu tha cho Tần Mộ sao?]

[Đúng vậy! Hôm nay Williams không đi dạy học, như là xác nhận hiềm nghi rồi!]

[Đợi đã, tôi có một suy đoán... Tần Mộ có rất nhiều bạn trai cũ, có khi nào là một trong các bạn trai cũ tìm anh ta không?]

Rõ ràng là show hẹn hò, lại biến thành hiện trường phá án. Đạo diễn bụm trán, buồn phiền nói: "Sao nhỉ? Không ai đẩy thuyền nữa nhỉ?"

Trợ lý muốn an ủi, nhưng lại không biết an ủi từ đâu, chỉ có thể thở ngắn than dài.

Hình ảnh đảo qua biệt thự nhà họ Tần.

Bà Tần dựa lưng vào sofa, mặt mày bình tĩnh nhìn chằm chằm màn hình, thỉnh thoảng nở nụ cười châm chọc.

Lúc này, điện thoại đột nhiên vang lên, bà ta rũ mắt ấn nút nghe: "Có chuyện gì vậy con ngoan?"

"Hầy, con cố nhịn thêm chút nữa đi, chỉ cần đạo diễn bồi thường là con có thể về rồi."

"Con yên tâm đi, hiện giờ dư luận nghiêng về phía chúng ta, không ai để ý mấy chuyện nhỏ nhặt trước đây của con nữa."

"Tất cả là do ông thầy kia mềm yếu, tự mình bị bệnh trầm cảm rồi tự mình tự sát, có liên quan gì đến con đâu?"
"...."
Bà Tần tắt cuộc gọi, mở khung tin nhắn lên, nhắn tin.

[Con trai tôi mất tích khi tham gia show hẹn hò của các ông. Hiện giờ chúng tôi không rõ nó còn giờ chúng tôi ông. Hiện giờ chi sống hay đã chết. Chuyện này gây ảnh hưởng nghiêm trọng đến tinh thần của chúng tôi. Các ông cần phải bồi thường. Tôi không cần nhiều, chỉ cần năm triệu tệ thôi.]

Đạo diễn thấy có tin nhắn, mở ra xem xong rồi trực tiếp ném điện thoại sang một bên: "Mẹ nó đúng là không biết xấu hổ! Còn chưa có chết nữa là đòi tiền bồi thường rồi!"

Mấy người chỉ mong con trai mấy người chết sớm một chút đúng không?

***

Buổi chiều học trong lớp, chủ đề là lịch sử châu Âu và quá trình phát triển nghệ thuật.

Lục Thần hết chảy máu mũi nên cũng ngồi trong lớp học.

Anh ta không muốn bỏ qua bất cứ cơ hội lên hình nào, nhất là những lúc anh ta có thể bày ra ưu thế của mình.

"Tôi biết thời kì huy hoàng nhất của lịch sử nghệ thuật châu Âu." Lục Thần chủ động đứng dậy, bình tĩnh trả lời vấn đề của giáo viên: "Đó là văn hóa Phục Hưng..."

"Có cần phải tranh giành trả lời vấn đề mà ai cũng biết thế không?" Tống Nhất Xuyên nhún vai, tỏ vẻ khinh thường.

Lục Thần hung hăng trừng qua.

Tống Nhất Xuyên vội vàng bụm miệng, tỏ vẻ xin lỗi: "Xin lỗi, tôi lỡ nói ra lời trong lòng mình rồi."

- "Đúng vậy! Không cần phải nghi ngờ! Tôi cố ý nói đấy!"

- "Các vị ngồi ở đây, ai cũng là tinh anh do gia tộc bồi dưỡng, làm gì đến lượt anh ra mặt thể hiện hả?"

- "Mơ mộng dùng chỉ số thông minh của mình để nghiền áp người khác? Đờ mờ đừng có nằm mơ nữa!"

"Có vẻ như là cậu hiểu rất rõ. Vậy cậu nói cho tôi nghe xem, ngoài thời kì văn hóa Phục Hưng ra, châu Âu còn có các giai đoạn phát triển nghệ thuật nào khác nữa?"

Lục Thần nở nụ cười đắc ý, thầm nói: Cậu có thể bồi dưỡng năng khiếu thể thao ở hậu kỳ. Nhưng về học thức của bản thân, chẳng lẽ cậu cũng có thể lâm thời bồi dưỡng sao?

Tư liệu ghi là điểm thi đại học của cậu chưa đến 400 điểm, vừa đủ để học đại học gà rừng, kết quả là cậu không lo học, năm nào cũng nợ môn.

Nếu cậu có thể trả lời vấn đề về lịch sử nghệ thuật châu Âu thì tôi có lý do nghi ngờ rằng cậu bị thay đổi linh hồn!

Giáo viên đeo mắt kính gọng vàng định ngăn cản "trận đấu học thuật" nhàm chán trước mắt thì thấy Tống Nhất Xuyên vui vẻ đứng dậy, xua tay nói: "Không sao đâu thầy, đây là ân oán cá nhân của chúng tôi."

- "Để tôi vả mặt chết anh ta!"

"Tuy tôi không chuyên về nghệ thuật, nhưng mà tôi vẫn có hiểu biết đại khái về lịch sử nghệ thuật châu Âu." Tống Nhất Xuyên mỉm cười: "Ngoài văn hóa Phục Hưng ra, châu Âu còn có Baroque, Rococo, Tân Cổ Điển, Lãng Mạn, Ấn Tượng, Hậu Ấn Tượng."

"Bước vào thế kỷ 20 là có Lập Thể, Trừu Tượng, Siêu Hiện Thực..."

"Có rất nhiều phong cách nghệ thuật vẫn luôn kéo dài đến ngày hôm nay."

-"Hừ, lúc tôi đang chơi nghệ thuật ở đại học truyền thông, không biết anh đang mặc quần hở đũng ở đâu nữa!"

Tống Nhất Xuyên ngồi xuống, bắt chéo chân.

- "Có điều, đừng hỏi thêm nữa nhé, tôi chỉ biết có bấy nhiêu thôi."

Lục Thần tức giận đến mức đỏ mặt, nhưng lại không thể phủ nhận đáp án tiêu chuẩn, chỉ có thể bực bội ngồi xuống.

Giáo viên vỗ tay khen ngợi: "Bạn học trả lời rất tốt. Vậy cậu có thể cho tôi biết những nhân vật tiêu biểu ở các thời kì kể trên hay không?"

Tống Nhất Xuyên nở nụ cười xấu hổ: "À thì, thầy ơi, tôi..."

"Tôi trả lời!" Diêm Cẩn Dự chợt giơ tay: "Masaccio, Masolino, Jan van Eyck..."

Tống Nhất Xuyên nhìn qua Diêm Cẩn Dự bằng ánh mắt sùng bái.

- "Hmm, sao anh Dự có thể nhớ hết mấy cái tên tiếng nước ngoài vậy nhỉ? Đầu óc sắp bằng máy tính luôn rồi!"

- "Lúc mình còn đi học, mình rất ghét học mấy cái thứ này!"

Nghĩ đến đây, cậu nhìn sang Lục Thần bằng ánh mắt châm chọc.

- "Nhìn đi, đây mới gọi là thể hiện!"

"Rất tốt!" Giáo viên tuổi già vui mừng nói: "Khả năng nghệ thuật của các cậu đều khá tốt. Bây giờ tôi sẽ cho các cậu xem một bức tranh sơn dầu."

"Sau đó, các cậu hãy nói cho tôi biết bút pháp và kỹ xảo hội họa của bức tranh."

Hình chiếu chiếu ra ảnh bức tranh sơn dầu. Lần này đến lượt Mạnh Khung Kỳ đứng dậy trả lời: "Đây là kỹ thu là kỹ thuật Sfumato, kỹ thuật Sfumato làm mờ các đường nét, chuyển tiếp vùng sáng tối, tạo ra cảm giác sâu sắc về hiện thực, nhưng lại có phần mơ hồ và bí ẩn. Bức tranh nổi tiếng nhất trong việc sử dụng phương pháp này chính là Mona Lisa."

Mạnh Khung Kỳ vừa nói xong là đến lượt Hoắc Nhân Kiệt. Hoắc Nhân Kiệt cũng nói năng tự tin, các nhận xét đều rất sâu sắc. Phó Chu Trì và Trần Phong cũng không thua kém một chút nào.

Còn người nhắc đến văn hóa Phục Hưng là Lục Thần lại trở nên vô cùng mờ nhạt.

Tống Nhất Xuyên đã biết trước kết quả sẽ là như thế. Cậu cảm thán trong lòng.

- "Đừng có không phục! Có tiền chính là có tài nguyên! Lúc anh đang học tập về nghệ thuật qua sách vở, chỉ có thể thưởng thức tác phẩm nghệ thuật qua hình ảnh..."

- "Con nhà giàu người ta đã trực tiếp đi hiện trường quan sát rồi. Vậy nên hiểu biết của hai bên là khác nhau."

- "Bởi mới nói, trên thế giới này không có công bằng tuyệt đối..."

Tuy ai cũng hiểu đạo lý này, nhưng mà Lục Thần vẫn cảm thấy không phục, trực tiếp đứng dậy nói: "Thầy hỏi dễ quá rồi! Có phải là thầy nên hỏi khó hơn không?"

Giáo viên đẩy mắt kính gọng vàng, ánh mắt sắc bén bắn thẳng về phía anh ta: "Cậu muốn khó cỡ nào?"

Lục Thần: "Đừng hỏi về những tác phẩm nổi tiếng. Thầy muốn hỏi thì hãy hỏi những tác phẩm ít được biết đến."

"Ví dụ như là?"

Lục Thần lập tức bật thốt: "Phu nhân Charlotte!"

Anh ta vừa dứt lời, giáo viên liền ném sách vở xuống bục giảng: "Đây là lớp học của tôi, không đến lượt cậu quyết định, cậu cút ra ngoài cho tôi!"

Giáo viên vẫn luôn khiêm tốn đột nhiên thay đổi sắc mặt. Lục Thần sửng sốt: "Thầy ơi..."

"Cậu không cút thì tôi cút!" Giáo viên cầm giáo án, giận dữ ra khỏi phòng học.

Tống Nhất Xuyên vui vẻ đến mức muốn vỗ đùi trầm trồ.

-"Hay chưa, chọc tổ ong vò vẽ rồi kìa!"

-"Nói bức họa nào cũng được, làm gì nói bức họa Phu nhân Charlotte vậy?"

-"Vợ của thầy chính là vì bức họa này..."

Vì bức họa này làm sao hả?

Cậu nói tiếp đi chứ!

Tiểu đội hóng hớt sốt ruột đến mức muốn vỗ đùi.

Lục Thần sững sờ tại chỗ, không biết phải làm sao. Để giảm bớt xấu hổ, anh ta chỉ có thể lẩm bẩm: "Thầy bị sao vậy? Sao không bình tĩnh gì hết vậy?"

Tống Nhất Xuyên bĩu môi.

- "Đổi lại là anh, nếu có người cứ đòi thảo luận về tác phẩm chứng minh vợ anh ngoại tình thì anh cũng không bình tĩnh nổi đâu."

-"Thầy Fairless già rồi, vợ thầy cũng không trẻ..."

-"Từng tuổi này rồi mà còn đi ngoại tình, thế nào cũng có liên quan đến máu lãng mạn trong người nghệ thuật gia."

Lục Thần ngồi xuống lần nữa. Staff không nhịn được mà đi lên, nhỏ giọng dặn dò: "Anh Thần, anh có thể nghỉ một lát được không? Sao tiết học nào anh cũng gây chuyện hết vậy?"

"Nếu có thể được nhiều người yêu thích thì xem như là anh đúng đi. Nhưng thực tế là tiếng mắng trên mạng càng ngày càng nhiều..."

Anh không biết tém tém lại một chút sao?

Nghe vậy, Lục Thần cảm thấy rất ấm ức, hốc mắt đỏ bừng khi ngẩng đầu lên: "Tôi chỉ muốn thảo luận với thầy thôi, ai ngờ..."

Anh ta còn chưa nói xong, hiệu trưởng đột nhiên đi vào, ra hiệu cho ê kíp tạm thời dừng phát sóng trực tiếp, sau đó nghiêm túc hỏi: "Ai mới nhắc đến Phu nhân Charlotte vậy?"

"Là, là tôi..." Lục Thần nhút nhát giơ tay lên, mơ hồ phát hiện ra có chỗ không ổn: "Có vấn đề gì vậy?"

"Fairless mới ly hôn không không lâu, vợ ông ấy dạy về bức họa Phu nhân Charlotte cho học sinh nên mới..." Hiệu trưởng không nói hết lời, quay sang hướng máy theo dõi, nói: "Đạo diễn, trường học chúng tôi không phối hợp tiếp được nữa, mời các người thu dọn đồ đạc ra khỏi St. Paul."

Nghe vậy, đạo diễn vội vàng đứng dậy: "Hiệu trưởng, còn một ngày quay nữa mà, sao lại kết thúc sớm vậy?"

"Hai ngày qua xảy ra quá nhiều chuyện, St. Paul cần phải đóng cửa để xử lý." Hiệu trưởng trả lời một cách kiên quyết, dường như không ai có thể thay đổi quyết định của ông ấy. Nói xong, ông ấy liền nhanh chân ra khỏi phòng học.

Chuyện đến quá nhanh, Lục Thần cơ bản là không kịp phản ứng. Tới lúc khách mời và đạo diễn đi rồi, anh ta mới hoảng hốt nghĩ thầm: Show kết thúc trước thời gian vì mình hả?

Có phải là đạo diễn tức giận lắm không?

Vậy kì tiếp theo còn mời mình nữa không?

Lục Thần bắt đầu lo âu.

***

Đạo diễn đang thu dọn đồ đạc thì có tiếng chuông điện thoại vang lên. Ông ta bực bội ấn nút nghe: "Có chuyện mau nói! Có rắm mau thả!"

Bà Tần sửng sốt: "Ông nói chuyện kiểu gì vậy hả?"

"Tôi nói vậy đó, bà muốn nói gì thì nói nhanh đi, nếu không là tôi tắt máy!" Đạo diễn đang nổi nóng, tóm được ai là phát giận với người đó, huống chi là bà Tần mà ông ta cực kì chán ghét.

"Ông nghĩ kỹ chuyện bồi thường chưa?" Bà Tần cố nén cơn tức giận, lạnh lùng hỏi.

"Nghĩ cái đầu bà chứ nghĩ! Không có tiền, muốn kiện gì thì kiện đi!" Đạo diễn mắng.

Bà Tần tức muốn hộc máu: "Ông không sợ bị buộc dừng quay show hẹn hò à?"

"Tôi sợ quá nha!" Đạo diễn cười lạnh.

Bây giờ bị buộc dừng quay rồi kìa! Cần gì chờ tới lúc bà hù họa tôi?

"Hay lắm, ông đợi mà xem!" Thái độ bất cần của đạo diễn khiến cho bà Tần hết cách, chỉ có thể gằn giọng uy hiếp.

Đạo diễn ném điện thoại sang một bên: "Đờ mờ xui xẻo thật sự! Dù có ra giá bao nhiêu thì tôi cũng sẽ không nhận hai tên kia làm khách mời trong kì tiếp theo!"

"Đúng vậy!" Trợ lý phụ họa: "Không lấy tiền tài trợ luôn, nếu không lại nhét người vào cho xem!"

Đạo diễn khựng lại: "Vẫn lấy tiền tài trợ nha!" Nếu không thì tiền đâu ra nuôi cả một ê kíp?

"Đạo diễn, St. Paul không cho phép quay nữa rồi, chúng ta phải làm sao đây?" Trợ lý lo lắng hỏi.

Đạo diễn tạm thời chưa nghĩ ra cách, chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi.

Ngoài cửa đột nhiên truyền đến giọng nói lười nhác: "Đạo diễn, chúng ta được phép xuất cảnh hả? Tần Mộ mất tích, chúng ta phải ở lại đây để đợi lệnh mà?"

Đạo diễn ngoái đầu lại nhìn, thấy Tống Nhất Xuyên đang dựa người bên khung cửa, vừa cắn hạt dưa vừa nói chuyện, mặt mày thản nhiên giống như là mọi chuyện đều không liên quan đến cậu.

Đạo diễn xụ mặt: "Cậu lấy hạt dưa ở đâu ra vậy?"

Nước Anh không có bán hạt dưa!

"À..." Tống Nhất Xuyên giơ tay lên: "Ông hỏi hạt dưa à? Là anh Dự mang cho tôi!"

Cậu nở nụ cười sung sướng, giống như là cô vợ mới vừa gả chồng, hạnh phúc đến mức khiến người ta phải ghen tị.

Thấy vậy, đạo diễn ném đồ đạc sang một bên, không thu dọn nữa, ngồi bịch xuống giường: "Vậy cậu nói phải làm sao đây? Trường học không cho quay, xuất cảnh về cũng không được."

"Nếu tên kia bị giết vì tình thì chẳng lẽ chúng ta phải ở lại đây cả đời?"

Tống Nhất Xuyên cười hì hì.

"Sao có thể bị giết vì tình được? Ông chưa nghe câu tai họa sống dai nghìn năm sao?"

Đạo diễn: "Cười cái gì mà cười? Tôi và cậu đều là người trên một chiếc thuyền, tôi không xuất cảnh được thì cậu cũng không xuất cảnh được."

Ai cũng xong rồi, vậy mà cậu còn chê cười tôi?

k9win
Bạn cần đăng nhập để bình luận