Sau Khi Nam Phụ Ác Độc Bị Đọc Tâm, Các Đại Lão Tranh Nhau Sủng
Chương 102: Chương 102
"Không phải ông vẫn luôn nói với bên ngoài rằng tôi là con riêng sao? Ông chưa bao giờ thừa nhận cuộc hôn nhân với mẹ tôi, giờ lại muốn tự xưng là "ba"?" Khuôn mặt Diêm Cẩn Dự thoáng hiện vẻ lạnh lùng, giọng điệu càng thêm sắc bén.
Diêm Khúc Đông biết mình đuối lý, nghẹn họng, hắng giọng một cái rồi nói: "Chuyện quá khứ rồi, con còn nhắc lại làm gì? Phải biết nhìn về phía trước chứ, sao con cứ cố chấp mãi thế? Hơn nữa, lúc đó ba cũng có nỗi khổ tâm, ông nội con..."
"Tôi không muốn nghe nỗi khổ tâm của ông."
Diêm Cẩn Dự thu hồi ánh mắt, tự mình đi lên lầu. "Đã cùng sống chung một mái nhà, ông không gây sự với tôi thì chúng ta sẽ bình yên vô sự."
"Con-"
Diêm Khúc Đông tức điên người nhưng không dám nói thêm gì nữa. Đợi đến khi Diêm Cẩn Dự vào phòng đóng cửa lại, ông ta mới dám mắng: "Thằng nhóc hỗn láo, bài tập làm xong chưa?!"
Diêm Tư Minh đang ngậm miếng bánh mì bước ra khỏi phòng ăn thì giật nảy mình: "Ba? Tối qua ba không phải đã kiểm tra rồi sao?!"
"Suốt ngày chỉ biết ăn! Nhìn con nhà người ta kia, Tả Gia Thành đã sớm được đội tuyển thiếu niên chọn, giờ còn tham gia cả kì thi vật lý."
"Rồi lại nhìn con, IQ không biết giống ai, toán tiểu học cũng chỉ được sáu mươi điểm?!"
"Não bị lừa đá à?!"
Diêm Khúc Đông mắng xối xả một tràng, Diêm Tư Minh ngơ ngác: "Ba, con giống ai, ba không biết sao?"
"Nhìn anh con, tuổi còn trẻ đã đá bay ba ra khỏi hội đồng quản trị."
"Rồi lại nhìn con, tuổi còn trẻ đã thi được hạng áp chót của lớp."
"Rõ ràng quá còn gì, anh con giống mẹ anh ấy, còn con giống ba!"
Diêm Khúc Đông sững sờ trước những lời này, cầm lấy cây chổi lông gà bên cạnh, xông về phía Diêm Tư Minh: "Con đợi đấy, hôm nay ba đánh chết con, khỏi để gen di truyền đột biến nữa!"
Diêm Tư Minh không đứng im chịu đòn, nhanh nhẹn chạy đến bên ghế sofa, xách cặp sách chạy ra ngoài: "Ba, ba bị bệnh tim, đừng vận động mạnh, có sức thì nghĩ cách đối phó với anh con đi!"
"Đứng lại đó!" Diêm Khúc Đông hét lớn phía sau.
Diêm Tư Minh "rầm' một tiếng đóng sập cửa chống trộm, chạy một mạch ra cổng biệt thự, nhảy lên chiếc xe của bảo mẫu đang đợi sẵn.
"Trời ơi, anh hai, dạo này tốc độ chạy nước rút của anh ngày càng đỉnh đấy!" Vương Phú Quý tỏ vẻ ngưỡng mộ.
Diêm Tư Minh cười: "Đỉnh hay không là tùy thuộc vào việc ông già có bùng nổ thời kì mãn kinh hay không."
Vương Phú Quý vừa nghe đã hiểu chuyện gì, thở dài: "Haiz, sao cứ nghĩ mãi không thông thế nhỉ? Nghỉ hưu sớm sướng biết mấy, trồng hoa, trồng cỏ, rảnh rỗi thì đi du lịch nước ngoài, ra quảng trường cho bồ câu ăn."
"Ông ấy chỉ là không cam tâm thôi." Diêm Tư Minh bĩu môi, chợt nghĩ đến điều gì đó, ánh mắt lộ vẻ sùng bái. "Cậu nói xem, anh tớ làm thế nào mà vừa quay chương trình vừa loại bỏ được những kẻ chống đối trong công ty được nhỉ?"
"Đến khi chương trình quay xong, anh ấy đã ngồi vào vị trí chủ tịch tập đoàn Diêm Thị."
"Tước đoạt toàn bộ quyền lực của ba tớ!"
Khuôn mặt tròn trịa của Vương Phú Quý nhăn nhó lại, nghĩ mãi không ra: "Không được rồi anh hai, tớ là con của nhà giàu mới nổi với bà mẹ là diễn viên, IQ không đủ dùng, thật sự nghĩ không ra."
Diêm Tư Minh nhìn sang với vẻ mặt bất lực: "Trời ạ, cậu tự nhận xét về mình chuẩn xác quá đấy!"
"Đương nhiên!" Vương Phú Quý gãi đầu ngây ngô. "Đại ca nói rồi, làm người phải biết tự lượng sức mình!"
Nghe vậy, Diêm Tư Minh có chút buồn bã: "Đại ca vẫn chưa thi xong à? Tớ hơi nhớ cậu ấy rồi đấy."
"Tớ cũng vậy..." Vương Phú Quý hít hít mũi. "Nhớ cái ngày tháng bị IQ của đại ca nghiền nát quá!"
Diêm Tư Minh liếc xéo: "..." Mình phải làm sao để cứu vớt cái tên kì quặc này đây?!
Khi xe của bảo mẫu đến trường Quốc tế Kinh Đô, thầy hiệu trưởng đang đứng ở cổng trường, vẻ mặt nghiêm nghị nhìn từng học sinh.
Diêm Tư Minh vừa định xuống xe thì nghe thấy tiếng hét như heo bị chọc tiết.
"Chết rồi!" Vương Phú Quý vội vàng sờ lên cổ. "Tớ quên đeo khăn quàng đỏ rồi!"
Diêm Tư Minh trừng mắt nhìn: "Trông tớ có giống đứa đã đeo khăn quàng đỏ không?!"
"Hay là chúng ta nhảy qua cổng sau nhỉ?"
"Đúng rồi đúng rồi." Vương Phú Quý lại cười hề hề. "Ngày nào chúng ta cũng đi học kiểu này mà!"
Diêm Tư Minh đảo mắt, nhảy xuống xe, nhanh chóng chạy về phía sau trường.
Vương Phú Quý chạy theo sát phía sau, nhưng thân hình nặng nề, chậm hơn một nhịp. Khi đang ôm cặp sách định vòng qua thì cậu bé bị ai đó túm cổ áo: "Muốn trốn học hả?"
Ngụy Lê nghiêm nghị hỏi: "Em đã thi được hạng áp chót rồi mà còn không chịu học hành cho đàng hoàng?"
"Sau này hiện đại hóa hết rồi, đến cả việc dọn phân cũng không cần đến em!"
Vương Phú Quý mặt như đưa đám quay lại: "Ba em nói rồi, sau này sẽ mở nhà máy cho em, dọn phân có công nhân làm, không cần em làm!"
"Thế cũng không được." Ngụy Lê lôi cậu bé quay lại. "Có công nhân thì cậu cũng phải biết quản lý chứ!"
"Khăn quàng đỏ đâu? Không đeo đúng không? Trừ mười điểm, chép phạt nội quy nhà trường một trăm lần!"
"Đứa hạng áp chót kia không đi cùng em à?"
"Hai đứa học đòi theo Tả Gia Thành cái gì?"
"Sao không học hỏi điều tốt?"
"Người ta sắp được đội tuyển Thanh Bắc tuyển rồi, hai đứa bây còn ở đây lêu lổng nữa à?!"
Nấp ở góc tường, Diêm Tư Minh chứng kiến cảnh Vương Phú Quý bị lôi đi, lẩm bẩm: "Tên ngốc này, sao lần nào cũng bị tóm được thế?!"
"Thật bó tay!"
Cậu bé vừa càu nhàu vừa chạy đến chỗ thường xuyên trèo tường.
Đầu tiên ném cặp sách vào trong, sau đó cậu bé nhanh nhẹn leo lên lan can, chân dài bước một cái, nhảy xuống.
Một loạt động tác mượt mà như chảy mây trôi, đúng chuẩn sách giáo khoa trốn học, à không, trèo tường vào học.
Diêm Tư Minh vừa định tự khen mình một phen thì chân vừa chạm đất, bên tai đã vang lên giọng nói lạnh lùng:
"Tôi là học sinh tuần trực, bắt được cậu đi học không vào cổng chính, điểm năm nay bị trừ hết, phạt chép nội quy trường một nghìn lần!"
"Dựa vào đâu chứ?! Cậu cố tình chơi tôi à?!"
Diêm Tư Minh tức giận quay đầu lại, sau khi nhìn rõ người đó là ai thì sững người, sau đó nhào tới, giọng nói nghẹn ngào: "Đại ca!"
Cậu còn biết đường về à?!
"Cậu khóc à?" Tả Gia Thành đẩy Diêm Tư Minh ra, cúi đầu nhìn vào mặt cậu bé: "Ôi trời, lớn tướng rồi còn khóc nhè?"
"Tớ không khóc!" Diêm Tư Minh dụi mắt: "Cậu nhìn nhầm rồi!"
Tả Gia Thành bĩu môi: "Tớ có mù đâu!"
" Khụ." Diêm Tư Minh ngượng ngùng ho một tiếng, vội vàng chuyển chủ đề: "Cuộc thi vật lý kết thúc rồi à? Có đạt giải không? Không đạt giải thì đừng nói cậu là đại ca của tớ."
"Mất mặt!"
"Hứ." Tả Gia Thành đút tay vào túi quay đầu lại: "Ai thèm làm đại ca của cậu, đi thôi, sắp vào lớp rồi!"
Nói rồi cậu bé sải bước đi, Diêm Tư Minh ngẩn người vài giây ở phía sau vội vàng đuổi theo: "Rốt cuộc kết quả thế nào, cậu đừng có úp mở nữa!"
"Đồng đội và cá nhân đều là quán quân." Giọng Tả Gia Thành nhẹ tênh: "Còn được giải đóng góp xuất sắc nữa."
Diêm Tư Minh trợn tròn mắt: "Còn có cả giải thưởng kiểu này nữa à?"
"Ừ." Tả Gia Thành gật đầu: "Chắc là thấy thành tích của tớ quá cao."
Nghe vậy, Diêm Tư Minh bỗng nhiên ủ rũ, đi bên cạnh bắt đầu im lặng không nói.
Tả Gia Thành nhận thấy tâm trạng cậu bé thay đổi, quay người nhìn lại: "Sao thế, vẫn thấy tớ không đủ tư cách làm đại ca à?"
"Không phải." Diêm Tư Minh hít hít mũi: "Tớ chỉ là cảm thấy, cậu càng thi tốt, thì càng sớm rời khỏi trường,"
"Lớp trẻ Thanh Bắc chắc đang gọi cậu rồi nhỉ?"
"Cũng chưa." Tả Gia Thành cười cười: "Phải làm kha khá thủ tục, hộ khẩu của tớ bây giờ vẫn ở nông thôn..."
Mắt Diêm Tư Minh lại sáng lên, kéo tay Tả Gia Thành: "Này cậu nói xem, Thanh Bắc có tuyển sinh đặc biệt về thể thao không? Gần đây tớ tập luyện cũng khá đấy!"
"Cái này..." Tả Gia Thành nghiêng đầu suy nghĩ: "Tớ cũng không rõ lắm, để về nhà hỏi mẹ tớ xem."
Cậu bé đột nhiên nghĩ đến điều gì, nhón chân nhìn về phía cổng trường: "Vương Phú Quý đâu? Sao không thấy cậu ấy?"
"Lại bị thầy chủ nhiệm tóm rồi." Diêm Tư Minh thở dài bất lực: "Bảo cậu ấy giảm cân mà cứ không nghe, vừa chạy là cả mỡ người rung lên, không bị bắt mới lạ đấy!"
"Thầy chủ nhiệm cũng vậy, sau khi con gái khỏi bệnh, năng lượng dồi dào ghê, càng ngày càng hành chúng ta!"
Cậu bé nheo mắt, trịnh trọng nói với Tả Gia Thành: "Trường này tớ không ở nổi nữa, khi nào cậu đi nhất định phải mang tớ theo đấy!"
Tả Gia Thành mím môi, đang định nói thì trên sân thể dục bỗng nhiên có người gào khóc thảm thiết: "Lão đại, lão nhị, cứu tớ với!"
"Chủ nhiệm ma quỷ này muốn lôi tớ lên văn phòng viết bản kiểm điểm!"
Ngụy Lê đập vào đầu Vương Phú Quý một cái: "Tên nhóc này, em đến đây để học hành, chứ không phải để kết nghĩa vườn đào!"
Gọi người ta là lão đại lão nhị, em có được cái đầu óc như người ta không?!
"Ba em nhà giàu mới nổi, vốn đã khó giữ được cơ nghiệp, em mà không học hành cho tốt, sau này tiêu sạch sản nghiệp thì làm sao?!"
"Vương Phú Quý, em động não tí đi!"
Ông ta vừa mắng vừa kéo tên mập ú vào trong tòa nhà dạy học.
Diêm Tư Minh đang định tiến lên xin tha thì bị Tả Gia Thành kéo lại: "Tớ thấy thầy chủ nhiệm nói rất đúng, Vương Phú Quý quả thật nên trưởng thành hơn rồi."
Cậu bé nói được một nửa, đột nhiên chuyển giọng: "Cậu biết hai ngày nữa sẽ tổ chức tiệc tối từ thiện không?"
"Không biết." Diêm Tư Minh khó hiểu: "Những buổi tụ tập vô bổ kiểu này, chẳng phải lúc nào cũng tổ chức sao?"
Vẻ mặt non nớt của Tả Gia Thành trở nên nghiêm túc: "Lần này khác với mọi khi, do Tống Nhất Xuyên chủ trì, anh cậu phụ trách lên kế hoạch và tổ chức cụ thể."
"Đây là..." Diêm Tư Minh trầm ngâm suy nghĩ một lát: "Chẳng lẽ là muốn công bố tin kết hôn?!"
"Thế thì tốt quá rồi, nếu Tống Nhất Xuyên gả cho anh tớ, chẳng phải tớ ngày nào cũng được hóng chuyện sao?!"
Tả Gia Thành: "Có vài chuyện trẻ con không nên biết, cậu vẫn nên ít hóng thì hơn, hơn nữa, lần này là để giải quyết chuyện của Lục Thần."
"Lục Thần?" Diêm Tư Minh biểu cảm khoa trương: "Chính là tên đàn ông tự luyến dai như đỉa đó à? Chuyện của anh ta tớ có đọc trên mạng, đúng là quá đáng..."
Hai người vừa đi vừa nói, chớp mắt đã vào trong tòa nhà dạy học.
Hoàn toàn không chú ý đến ánh mắt u oán mà Vương Phú Quý cuối cùng gửi đến.
Câu lạc bộ tư nhân.
Tiếng máy đánh mạt chược hòa lẫn tiếng thì thầm rỉ tai vọng ra từ khe cửa.
"Bà nhận được thiệp mời chưa?"
"Chưa, còn bà?"
Quý bà lắc đầu, ngay sau đó cằn nhằn: "Nói xem, có khi nào Tống Nhất Xuyên coi thường chúng ta, chẳng muốn mời không?"
"Sao có thể? Gia tộc tài phiệt ở Kinh Đô, ít nhất tôi cũng nằm trong top 20!"
"Tôi còn xếp trên bà nữa kìa!"
"Bà cũng vậy! Con trai tôi còn quay chương trình truyền hình chung với cậu ta đấy! Chút thể diện này mà cũng không nể sao?!"
Im lặng vài giây, một quý bà đảo mắt: "Hay là, chúng ta chủ động nộp phí vào cửa?"
"Tôi bỏ ra hai triệu!"
"Tôi bỏ ra năm triệu!"
"Tôi bỏ ra mười triệu!"
"Bao nhiêu cũng được, chỉ cần cho tôi vào!"
Họ quá sốt sắng, giọng gần như khản đặc.
Vì vậy, vừa ngủ trưa dậy, Tống Nhất Xuyên ngáp dài đi xuống cầu thang, đã thấy ba mẹ và em gái đang ngồi ngay ngắn ở phòng khách, mắt sáng như đèn pha chiếu về phía cậu.
"Sao lại nhìn con như thế?" Tống Nhất Xuyên đầy nghi ngờ, còn có chút chột dạ: "Không phải chỉ là đi hẹn hò với Diêm Cẩn Dự thôi sao..."
Tống Đức Nghĩa đột nhiên đứng dậy, bước nhanh đến bên cạnh Tống Nhất Xuyên, vỗ vai cậu: "Con trai ngoan, con quả là thiên tài kinh doanh, tiệc từ thiện còn chưa tổ chức mà đã kéo được nhiều nhà tài trợ thế này?"
"Hả?" Tống Nhất Xuyên ngơ ngác.
Tống Đức Nghĩa đưa ra lịch sử chuyển khoản WeChat của mình: "Nhìn xem, toàn là chuyển tiền trước, bọn họ sợ không có chỗ nên vội vàng đặt trước."
"Ba tính sơ sơ, chắc cũng được khoảng năm mươi triệu rồi!"
Tống Nhất Xuyên mặt đầy kinh ngạc, vừa định lên tiếng thì điện thoại đột nhiên reo, cậu lấy ra xem, sắc mặt lập tức thay đổi, sau đó trượt màn hình nghe máy,
Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói the thé, gấp gáp: "Tống Nhất Xuyên, cậu đang đùa tôi đấy à?! Mấy ngày rồi, sao vẫn chưa thực hiện lời hứa?!"
"Nếu sợ rồi thì bây giờ quỳ xuống xin lỗi công khai trên mạng, tôi có thể suy xét tha thứ cho cậu!"
Điện thoại được bật loa ngoài, giọng Lục Thần vang lên khắp phòng khách.
Tống Hiểu Nam xông tới: "Anh có thể đừng mặt dày như vậy được không?! Còn quỳ xuống xin lỗi? Muốn quỳ cũng là anh quỳ mới đúng?!"
"Cô im miệng, tôi không nói chuyện với cô!"
Giọng Lục Thần rõ ràng ràng đã điên cuồng, như một con chó dại đang phát bệnh, gào lên điên loạn: "Tống Nhất Xuyên, đừng tưởng trốn tránh là tôi không làm gì được cậu, có tin tôi sẽ đến tận nơi xử cậu không?!"
Tống Hiểu Nam cười khẩy: "Anh đến đi, đến một lần tôi đánh một lần!"
Lần này chưa đợi Lục Thần phản bác, Tống Nhất Xuyên đã lên tiếng trước: "Tiệc tối diễn ra vào ngày mai, nhớ dẫn mẹ anh đến."
"Hai mẹ con anh thiếu một người, bảo vệ sẽ không cho vào."
"Được." Lục Thần đầy tự tin: "Tối mai, tôi và mẹ tôi sẽ là nhân chứng chứng kiến sự sụp đổ của nhà họ Tống!"
Tống Nhất Xuyên bĩu môi.
-"Hừ, muốn làm nhân chứng, anh cũng phải có tư cách đã!"
-"Đúng là không thấy quan tài không đổ lệ!"
-"Ngày mai cho anh muốn khóc cũng không có chỗ khóc!"
Tiệc từ thiện không để mọi người chờ đợi lâu, tin nhắn mời đã được gửi đến điện thoại từ sáng sớm.
Điều bất ngờ là, tham dự tiệc tối không cần xác minh tài sản, cũng không cần nộp bất kỳ khoản phí tài trợ nào, chỉ cần bạn dám đến, nhà họ Tống dám tiếp đón.
Mẹ của Hoắc Nhân Kiệt vỗ đùi cái bốp trên bàn mạt chược: "Cười chết mất, tiệc từ thiện mà có gì không dám đi? Chẳng lẽ còn lột da tôi được à?"
"Đúng đúng, mọi người đều giàu có cả, cùng lắm thì tôi mang thêm một cái thẻ đen nữa!"
Vừa dứt lời, những quý bà khác cũng hùa theo.
Nói xong câu này, phòng VIP lại rơi vào sự im lặng kỳ lạ.
Ngoài tiếng mạt chược vang lên bên tai, các quý bà không ai nói thêm lời nào, vẻ mặt có chút phức tạp, dường như đang tự suy nghĩ điều gì đó.
Mẹ Hoắc vắt óc suy nghĩ, ngoài chuyện năm xưa với mẹ Mạnh Khung Kỳ ra, hình như mình chẳng còn gì để bị bóc phốt nữa nhỉ?
Hừm, dạo trước mua quà cho chồng, giá niêm yết ba trăm nghìn, mình lừa ông ấy là ba triệu... Chuyện này chắc sẽ không bị phanh phui ra chứ?!
Không chỉ bà ấy lo lắng, mà những người trong giới đều có chút run sợ.
Mẹ kiếp, cái thiệp mời này được gửi đi không giống như đi làm từ thiện, mà giống như dự tiệc Hồng Môn hơn.
Đáng sợ thật!
Mặc dù giới thượng lưu lo lắng cả ngày, nhưng khi màn đêm buông xuống, trước cửa khách sạn sáu sao lớn nhất Kinh Đô vẫn tấp nập người ra vào.
Mặc trang phục cao cấp, dáng vẻ quý phái, vẻ mặt phấn khích, những tài phiệt Kinh Đô bước vào với những bước chân đầy tự tin.
Lời đe dọa mời gọi trước khi đến dường như không có tác dụng, ai nấy đều ôm tâm lý liều ăn nhiều, khi nhìn nhau, trong mắt đối phương đều hiện lên sự ăn ý.
Dưa đâu phải mình tôi mới có, thời buổi này nhà ai chẳng có chút chuyện riêng tư.
Đã bóc phốt thì cùng bóc phốt, đừng ai chê ai cả...
"Ồ, bà Hoắc, chị cũng đến à?"
"Ừ, bà Hứa, cô đã đến rồi thì tôi sao có thể vắng mặt được?"
"Miệng thì nói không đến, cuối cùng vẫn không bỏ được lần này."
"Đúng vậy, còn có người tích cực hơn cả hội các bà các cô chúng ta ta nữa kìa." Vị phu nhân đang nói hất hàm về phía trước, ra hiệu cho mọi người nhìn sang, thế là mọi người thấy nhóm các quý ông tài phiệt cũng đang tụ tập, xì xào bàn tán.
Vẻ mặt vừa mong chờ vừa thấp thỏm lo âu, giống hệt với nhóm của họ.
Lúc này, từ khách sạn sáu sao vọng ra tiếng ồn ào.
"Tôi là Lục Thần, Tống Nhất Xuyên mời tôi đến, tại sao không cho tôi vào?!"
Mọi người nhìn theo tiếng động, liền thấy Lục Thần bị bảo vệ chặn lại ở bên ngoài.
"Ha, chẳng lẽ tên khốn Tống Nhất Xuyên kia sợ rồi sao?! Sợ mình bại sạch gia sản của nhà họ Tống?!"
Lục Thần gào lên, nhưng bảo vệ vẫn không hề nhượng bộ, giọng nói lạnh lùng: "Anh Lục, cậu Tống đã dặn dò rồi, nếu anh đến một mình thì không được vào, phải dẫn mẹ anh theo."
"Vớ vẩn, mẹ tôi đang ốm! Không thể đến được!" Lục Thần sốt ruột, mặt đỏ bừng: "Cậu ta rõ ràng là đang câu giờ! Tránh ra, hôm nay tôi nhất định phải vào."
"Xin lỗi, đây là tiệc riêng tư, nếu anh Lục cố tình xông vào, chúng tôi sẽ báo cảnh sát."
Trong chốc lát, vài bảo vệ đồng loạt vây quanh, chặn Lục Thần lại kín mít.
Anh ta trừng mắt, nhưng không còn cách nào khác, chỉ đành lùi lại vài bước, cầm điện thoại lên gọi: "Mẹ, hôm nay nếu mẹ không đến, con sẽ chết cho mẹ xem."
"Con đã bị ép đến mức này rồi, mẹ xem con có dám không!"
"Mẹ..."
Đầu dây bên kia vẫn im lặng, đột nhiên hét lên: "Đủ rồi! Tôi đi! Nhưng đừng hối hận!"
Khi Tống Nhất Xuyên chuẩn bị ra khỏi phòng trang điểm, có người chặn cửa.
"Chờ đã."
Tống Nhất Xuyên khó hiểu nhìn người đến: "Anh Dự, còn chuyện gì sao?"
-"Không lẽ muốn tính tiền với mình? Tuy người yêu thì nên rõ ràng chuyện tiền bạc, nhưng anh ấy làm lớn thế này... chắc tốn nhiều tiền lắm?!"
Nghe thấy tiếng lòng, khoé miệng Diêm Cẩn Dự khẽ nhếch lên: "Yên tâm, anh không mọn bụng đến mức đó, sính lễ anh còn trả nổi, huống hồ gì chút tiền này?"
Tống Nhất Xuyên ngẩn người, cười ngây ngô: "Anh Dự, anh nói gì vậy, em không hiểu."
- "Chết tiệt, chẳng lẽ anh ấy đoán được mình đang nghĩ gì?"
Diêm Cẩn Dự cúi đầu, nhìn xuống đôi môi hồng nhạt của cậu: "Tuy không thiếu tiền, nhưng anh cũng phải đòi chút lợi ích chứ? Dù sao anh cũng đã tận tâm tận lực mấy ngày nay rồi."
"Lợi ích?" Tống Nhất Xuyên sững sờ, vừa định lên tiếng thì hơi thở bỗng dưng nghẹn lại, bởi vì eo cậu bị người ta ôm lấy, bàn tay ấm áp luồn vào trong áo vest, chạm vào da thịt.
"Anh..."
Lưng cậu cứng đờ, những âm thanh còn lại đều bị nuốt vào trong cổ họng.