Đại Sư Huyền Học Xuống Núi Livestream Bói Toán Nổi Đình Đám

Chương 336: Chương 336

Cô ta như thể đột nhiên bị ma nhập, gào lên một tiếng, trên người bốc lên sát khí dữ dội, trực tiếp đẩy về
phía Tần Nhan Kim.
Tần Nhan Kim thuận thế bị đẩy vào trong phòng, “rầm” một tiếng, cửa lớn đóng sập lại.
“Ha ha ha ha ha ha ha, cuối cùng cũng đợi được một cơ thể hoàn mỹ! Ha ha ha ha ha! Bản tôn sắp tái thế
rồi!!!”
Đó là một giọng nói không phân biệt nam nữ, nghe vừa sắc nhọn vừa lạnh lẽo, lại tràn đầy điên cuồng và
phấn khích, khiến người nghe cảm thấy tê dại da đầu, nổi hết da gà.
Giọng nói ấy như vang vọng từ xa nhưng lại như nổ bên tai, tường vách và bàn ghế xung quanh đều rung
lên nhẹ nhẹ, một luồng khí tức mạnh mẽ lan tỏa từ bốn phương tám hướng.
Ở góc phòng, một nhóm người nước ngoài đều đã ngất xỉu trên mặt đất, không bị thương tích gì, xem ra là
bị sát khí ảnh hưởng.
Tần Nhan Kim lạnh lùng cười khẩy: “Nghĩ hay thật đấy, muốn lấy cơ thể của ta, cũng phải xem ngươi có bản
lĩnh đó không đã.”
Nói rồi, một ngọn lửa màu xanh lam u ám bùng lên trong lòng bàn tay cô. Cô khẽ vung tay, ngọn lửa lập tức
bao phủ cả căn phòng.
Phòng này quanh năm tích tụ sát khí, đã trở thành một nơi tụ sát tự nhiên. Khi bị U Minh Quỷ Hỏa thiêu đốt,
khắp nơi vang lên tiếng “xèo xèo”, như thể đang bị ăn mòn.
“Hừ! Trò mèo! Chút U Minh chi hỏa cỏn con cũng muốn đốt tan bản tôn sao!”
Vù!
Một luồng gió âm thổi qua, U Minh Quỷ Hỏa chỉ chập chờn nhẹ một chút rồi nhanh chóng ổn định lại.
 
“Không thể nào! Sao có thể như vậy!”
Giọng nói vang vọng đầy phẫn nộ và khó tin, dường như việc không thể thổi tắt được U Minh Quỷ Hỏa
khiến nó vô cùng chấn động.
Trước đây, nó từng gặp qua U Minh Quỷ Hỏa, chỉ là loại lửa phế phẩm chỉ dùng để đối phó với linh hồn bình
thường, hoàn toàn không gây tổn hại gì cho ác linh có tu vi như nó.
Nhưng ngọn lửa nhỏ trước mắt lại hoàn toàn vượt ngoài dự đoán của nó.
Không cam lòng, nó tập trung thêm nhiều âm sát chi khí hơn, tấn công về phía U Minh Quỷ Hỏa.
Tần Nhan Kim chỉ đứng đó nhìn, khóe môi khẽ nhếch lên một nụ cười ung dung, như thể chẳng hề lo lắng
chút nào về việc ngọn lửa sẽ bị dập tắt.
Ác linh có nằm mơ cũng không ngờ rằng, tuy U Minh Quỷ Hỏa là một loại lửa yếu, nhưng trong tay Tần
Nhan Kim, “thức ăn” của nó không phải là linh hồn hay oán khí, mà là công đức.
Mỗi lần giáng thế, Tần Nhan Kim đều chia một phần công đức rót vào U Minh Quỷ Hỏa. Lâu ngày tích tụ, nó
ngày càng mạnh hơn.
Cũng giống như một tên lính quèn bỗng dưng theo được một chủ nhân siêu cấp. Chủ nhân là tiên nhân, thì
bản thân cũng được ăn cơm tiên.
Một người đắc đạo, gà chó cùng bay.
Ác linh thổi mãi, mà U Minh Quỷ Hỏa chỉ hơi lay động chút, suýt nữa khiến nó thiếu dưỡng khí…
“Hừ! Bản tôn không đối phó được ngươi, nhưng ngươi cũng đừng hòng ra khỏi đây. Bản tôn sẽ nhốt ngươi
chết ở nơi này, ha ha ha ha, cứ chờ mà xem!”
Tần Nhan Kim lạnh nhạt nhả ra một chữ: “Ngu!”
“Chỉ biết đấu khẩu! Nếu ngươi muốn ở lại thì cứ ở, để ta xem ngươi chịu được bao lâu!” Ác linh tức giận
đến đỏ mắt, lạnh lùng hừ một tiếng rồi biến mất.
Thấy nó chạy trốn, trong mắt Tần Nhan Kim ánh lên tia giễu cợt. Cô quay đầu đến chỗ những người nước
ngoài đang ngất, vỗ một lá bùa trừ tà lên từng người.
Hiệu quả lập tức phát huy.
Luồng khí đen quấn quanh cơ thể họ nhanh chóng tiêu tan, không còn bị sát khí ảnh hưởng, mấy người này
từ từ tỉnh lại.
 
Họ nhớ lại cảnh đồng đội tự đập búa vào đầu mình, sợ đến mức rút vào góc phòng run rẩy, không dám nhìn
xung quanh.
Tần Nhan Kim hiếm khi nổi lòng trắc ẩn, búng tay một cái, một màn chắn vô hình bao phủ lấy họ.
Kết giới này có công năng an thần, khiến những người nước ngoài vốn đang căng thẳng dần dần thả lỏng,
không còn sợ hãi tột độ nữa.
Cũng vào lúc này, họ nhìn thấy Tần Nhan Kim.
Trong nơi như thế này lại xuất hiện một cô gái trẻ, sạch sẽ, toát lên khí chất tiên khí, thần kinh vốn vừa ổn
định lại của họ lập tức căng lên lần nữa.
Chắc họ bị dọa đến đần độn, chẳng tin rằng có người thật sự tồn tại trong hoàn cảnh này, thế là thông minh
tự suy diễn, cho rằng Tần Nhan Kim chính là quỷ, giống như mấy bóng trắng kinh dị mà họ từng thấy.
Tần Nhan Kim liếc nhẹ họ một cái, dùng tiếng Anh lạnh nhạt nói: “Không muốn ra ngoài à?”
“Cô… cô là người hay là quỷ?” Một người run rẩy lấy can đảm hỏi.
Tần Nhan Kim nhướng mày, lập tức hiểu ra, không nói thêm, chỉ nhìn về phía cửa sổ.
Tòa nhà này sớm đã bị ác linh khống chế, dù tầng hai có cửa sổ, những người này cũng không thể chạm
tới, nên mới bị nhốt ở đây.
Cô ném cây quạt ngọc ra, “ầm” một tiếng, phong ấn trên cửa sổ bị phá, một tia sáng mặt trời chiếu rọi vào.
Ánh nắng chói lòa, nhưng trong mắt nhóm người nước ngoài, đó là hi vọng sống sót.
“Ôi Chúa ơi, tại sao trước đó chúng ta không mở được cửa sổ này?!”
“Chúng ta có thể ra ngoài rồi sao? Tuyệt quá, cuối cùng cũng có thể ra ngoài rồi!”
Họ kích động tột độ, nhưng vẫn còn lý trí, chưa lao ra ngay, dù sao thì trước đó bạn bè họ còn tự đập đầu
cơ mà.
Tần Nhan Kim phá hết khung cửa sổ, sau đó ném mấy người nước ngoài lên cây quạt ngọc, trực tiếp tiễn
họ ra ngoài.
Mấy người kia lập tức la hét, bám chặt vào các khe hở trên quạt, hoảng loạn hét lớn.
“Aaa aaaa trời ơi tôi bay lên rồi, tôi bay lên rồi!”
“Chuyện gì thế này, cứu với, tôi chưa muốn gặp Chúa, thả tôi xuống!”
 
“Mẹ ơi, tôi sẽ không bao giờ đến nước Đại Hạ nữa, sợ chết đi được!”
Lúc này, trên luồng livestream của Tần Nhan Kim, các dòng bình luận tràn ngập tiếng cười nhạo:
[Ha ha ha ha, buồn cười chết mất, nhìn bọn họ hoảng loạn kìa, còn gọi cả “mẹ” nữa!]
[Hóa ra không chỉ người Đại Hạ gọi “mẹ” khi sợ, người nước ngoài cũng thế!]
[Ước gì được ngồi lên tọa kỵ của đại sư, kiếp này được một lần thôi cũng mãn nguyện rồi.]
Tần Nhan Kim biết Sở Hoài sắp đến, bèn để cây quạt đưa thẳng mấy người đó đến chỗ hắn.
Tiễn họ xong, cô không khách sáo nữa, thu hồi U Minh Quỷ Hỏa, bước đến một bức tường, tích tụ linh lực
trong tay, vỗ mạnh một chưởng.
Lập tức, trên tường hiện ra dấu bàn tay mảnh mai.
Rắc!
Bức tường nứt ra, lấy dấu tay làm trung tâm, những vết nứt nhỏ như mạng nhện lan tỏa xung quanh.
Trong ánh mắt khó hiểu của mọi người, lớp tường bong tróc, từng mảnh rơi lộp bộp xuống đất.
Chẳng bao lâu sau, lộ ra một căn phòng bí mật nhỏ bên trong bức tường.
[Bà nội nó, chuyện gì đây?!]
[Đó là một đạo sĩ áo vàng à?!]
[Thứ mà đại sư vừa đánh chạy không phải là hắn chứ?!]
[Bị phong ấn trong đó chắc là chết rồi nhỉ? Người dán đầy bùa như thế, nhưng chết rồi đáng lẽ phải hóa
thành xương trắng chứ? Sao vẫn còn nguyên xác?!]
[Mẹ ơi, rợn cả da gà, không hiểu sao một trại tâm thần lại có xác đạo sĩ, cảm giác có âm mưu rất lớn ở đây.]
Giữa lúc đám đông còn đang suy đoán, từ bốn phía vang lên tiếng gào thét giận dữ, độc ác:
“Ngươi dám động vào thân xác bản tôn, bản tôn sẽ không tha cho ngươi!”
Ngay sau đó, không khí cuộn lên một luồng âm khí khổng lồ, kèm theo đó là hàng trăm linh hồn mặc áo
trắng, cùng với Tô Manh, kẻ đã mất linh hồn.
Tần Nhan Kim tặc lưỡi một tiếng, cúi đầu thì thầm mấy câu vào tai con hồ ly nhỏ đang bồn chồn, sau đó vẽ
một đạo phù lên người nó, rồi thả nó xuống đất.
 
Hồ ly vừa chạm đất đã “vút” một tiếng lao ra ngoài.
Chương 3

k9win
Bạn cần đăng nhập để bình luận