Đại Sư Huyền Học Xuống Núi Livestream Bói Toán Nổi Đình Đám

Chương 331: Chương 331

Sở Hoài mà gọi điện tới thì chắc chắn chẳng có chuyện gì tốt lành.
Đây là nhận định mà Tần Nhan Kim đã đúc kết.
“Lại chuyện gì nữa? Cục Đặc Dịlại gây chuyện lớn à?”
Sở Hoài bị câu nói của cô làm nghẹn họng.
Hắn ậm ừ nói: “Không hẳn… Là có mấy đoàn thám hiểm nước ngoài tới quốc gia chúng ta điều tra khám
phá. Thật ra cái họ khám phá lại là mấy chuyện tâm linh, kỳ quái. Gần đây họ nghe nói ở một thành phố
trong nước có một bệnh viện tâm thần đã bị phong tỏa. Không tìm hiểu gì kỹ càng, thế là xông vào
livestream thám hiểm…”
Hắn thở dài nặng nề: “Bệnh viện đó đúng là có vấn đề, mấy năm trước đã bị bọn tôi phong ấn rồi. Xung
quanh đều là hàng rào bảo vệ, bên dưới còn dán đầy phù chú trấn áp.”
“Nghe nói năm xưa viện trưởng bệnh viện tâm thần đó mất tích kỳ lạ, một trăm lẻ tám bệnh nhân tâm thần
đồng loạt tự sát. Ai sống ở đó đều chết bất đắc kỳ tử, thế là bệnh viện phải đóng cửa.”
“Sau này Cục Đặc Dị nhận vụ này, cảm nhận được vấn đề bên trong nên đã phát thông báo, khuyên mọi
người tránh xa khu vực ấy.”
“Bao nhiêu năm qua không có biến cố gì, dần dần người ta quên mất, không ngờ lại bị mấy đoàn thám hiểm
nước ngoài biết được… Khụ khụ, đại sư cũng biết đấy, bọn người nước ngoài ấy rất thích mấy trò mạo
hiểm kích thích. Họ coi đây là một thử thách, thế là xông vào… rồi bị kẹt lại bên trong.”
Tần Nhan Kim tò mò hỏi: “Vậy các anh điều tra được bên trong đó rốt cuộc là cái gì chưa?”
“Một trăm lẻ tám oan hồn bệnh nhân điên. Vì số lượng quá đông, lại rất mạnh. Thi thể của họ bị chôn dưới
đó nên không thể siêu thoát, bọn tôi chỉ có thể phong ấn toàn bộ bệnh viện.”
“Bao năm nay không có chuyện gì, bọn tôi cứ tưởng đám linh hồn đó đã tan biến rồi…”  
“Một trăm lẻ tám?” Tần Nhan Kim cũng âm thầm kinh ngạc.
Cô trầm ngâm: “Linh hồn không tiêu tan thường có ba nguyên nhân. Một là chấp niệm quá sâu, khiến linh
hồn không tan. Hai là do yếu tố bên ngoài như từ trường, địa hình, phong thủy… cũng có thể khiến linh hồn
lưu lại. Ba là do con người hoặc thế lực siêu nhiên tạo thành…”
“Loại bỏ khả năng đầu tiên, không phải ai cũng có chấp niệm, huống chi họ là bệnh nhân tâm thần, người
mắc bệnh tinh thần thường không suy nghĩ sâu xa, thế giới của họ rất đơn giản.”
“Khả năng thứ hai… Nếu do từ trường hoặc phong thủy thì nơi đó phải là nơi tụ âm sát. Nhưng dù vậy,
không phải linh hồn nào cũng bị ảnh hưởng, cũng giống như thể chất từng người, có người thể âm thì dễ
trở thành quỷ hơn. Cho nên khả năng thứ hai cũng không chắc.”
“Vậy là do con người hoặc thế lực siêu nhiên? Người thì còn hiểu được, chứ… thế lực siêu nhiên là cái gì,
làm sao hình thành?” Sở Hoài khó hiểu hỏi.
“Có nhiều loại, như lần trước là tà linh. Chắc tôi chưa nói với anh, đám tà linh đó chỉ là phần nhỏ thôi, phía
sau chúng còn một ‘trùm cuối’ chưa xuất hiện.”
Nghe đến đây, Sở Hoài không khỏi hít sâu một hơi lạnh.
“Đại sư không biết tung tích của nó sao?”
“Nếu tôi biết, anh nghĩ tôi để những chuyện này xảy ra à?”
Ngay cả đại sư còn không đoán trước được, đủ thấy sự việc này rắc rối đến nhường nào.
“Được rồi, gửi địa chỉ bệnh viện tâm thần cho tôi đi, tôi qua xem thử.”
“Vâng. Tôi đã gửi vào điện thoại của đại sư rồi.”
Cuộc gọi kết thúc, Tần Nhan Kim mở điện thoại xem địa chỉ, rồi nói với Tiểu Huệ bên cạnh: “Chị ra ngoài
chút, ở nhà ngoan nhé.”
Tiểu Huệ gật đầu: “Vâng ạ!”
Tần Nhan Kim vung tay nhẹ một cái, trước mặt liền hiện ra một cánh cửa như màn nước gợn sóng. Cô
bước vào bên trong, ngay khoảnh khắc cánh cửa khép lại, một bóng trắng vụt qua chui vào.
Nhanh như chớp.
Tiễn Tần Nhan Kim rời đi, Tiểu Huệ cúi đầu nhìn bóng trắng tinh nghịch kia, nhưng… nó đã biến mất.
Cô ngơ ngác, gãi đầu lẩm bẩm: “Lạ nhỉ, Tiểu Mãn lại chạy đi đâu rồi?”  
Quay lại chỗ Tần Nhan Kim.
Cô xuất hiện ngay trước cổng bệnh viện tâm thần, vừa định bước vào thì cảm giác váy bị ai đó níu lại.
Cô cúi đầu, liền thấy một con hồ ly nhỏ đang ngước đôi mắt đỏ ruby vô tội nhìn cô, trông vô cùng đáng
thương.
“Sao em lại theo tới đây?” Tần Nhan Kim cúi người ôm nó vào lòng, vuốt ve bộ lông mềm như tơ, bất lực
nói.
Hồ ly nhỏ “meo meo” kêu hai tiếng, dụi vào người cô, thoải mái gác cằm lên tay cô.
Hồ ly khi còn nhỏ, lúc trưởng thành giao phối hay giao tiếp với đồng loại đều kêu giống mèo.
Cô khẽ bật cười, rồi ngẩng đầu nhìn toàn cảnh bệnh viện.
Tấm bảng tên đã mờ đến mức không thấy rõ, cánh cổng và tường đã bị thời gian bào mòn nặng nề, mọi thứ
đều xập xệ, hoang tàn.
Trên cửa và tường loang lổ những vệt đen sì, lớp sơn bong tróc, cảnh tượng tiêu điều, mục nát.
Cô bước tới, còn thấy một dòng chữ nguệch ngoạc: “Cấm vào! Ai vào sẽ chết!”
Tần Nhan Kim chỉ liếc mắt một cái rồi bước vào trong. Ngay khoảnh khắc đó, cô lập tức cảm nhận được
một luồng khí khác thường.
Ngay cả hồ ly nhỏ trong lòng cũng bắt đầu cựa quậy, ngẩng đầu, rướn cổ, tròn mắt nhìn về một hướng nhất
định.
Cần nói thêm rằng, cửu vĩ hồ dù ăn thịt người, nhưng thực chất chúng thích ăn tà vật hơn, càng tà khí nặng
càng ngon. Vì vậy, chúng được coi là hung thú nửa chính nửa tà.
Ăn thịt người là bản năng, như con người ăn thịt vậy, với chúng, đó chỉ là quá trình săn mồi, ăn uống.
Vậy nên, không thể coi là sai.
Thấy nó bồn chồn, Tần Nhan Kim vuốt tai nhọn của nó, dỗ: “Muốn ăn à? Một lát cho ăn chút, ngoan, đừng
lên tiếng.”
Hồ ly nhỏ như hiểu lời, lại ngoan ngoãn rúc vào lòng cô.
Tần Nhan Kim nhìn vào hành lang tối tăm không thấy nổi đầu ngón tay, không khí nồng nặc mùi hôi thối,
tăng thêm vẻ kinh hoàng cho toà nhà ma ám này.
 
Thế nhưng cô lại như không để tâm, thản nhiên bước vào.
Mới đi được vài bước, cô đã nghe thấy tiếng “cốc cốc cốc”, như ai đang lấy búa đập gì đó, mỗi tiếng lại
vang lớn hơn. Rồi là tiếng vỡ vụn như dưa hấu bị đập nát.
Tần Nhan Kim đi theo tiếng động, phía đối diện là một cánh cửa có gắn bảng hiệu.
“302.”
Đây là văn phòng viện trưởng bệnh viện tâm thần. Trên cửa có một ô kính, có thể nhìn vào bên trong.
Nhưng nơi này quá tối, chẳng thấy gì cả.
Tần Nhan Kim chớp mắt, chợt nhớ ra điều gì đó, bèn lấy điện thoại ra bắt đầu thao tác.
Nhưng ngay khoảnh khắc cô cúi đầu, bên trong văn phòng 302… lướt qua một gương mặt người.
Hồ ly nhỏ lập tức ngẩng đầu lên, nhưng gương mặt đó đã biến mất.
Tần Nhan Kim bật livestream, tất cả fan của cô đều nhận được thông báo.
Chỉ trong chớp mắt, người đi làm, tan làm, ăn cơm, ngủ, dỗ con, đánh chồng, tức mẹ chồng, trốn học, đang
yêu đương hôn hít, làm chuyện xấu hổ, đi vệ sinh, giúp bà cụ qua đường rồi ném bà ấy sang bên… cướp
của, cướp sắc, bắt tội phạm hay đang chạy trốn…
Tất cả đều rùng mình, lập tức rút điện thoại, vào livestream, và rồi…
Một đòn chí mạng đập thẳng vào mặt họ

k9win
Bạn cần đăng nhập để bình luận