Đại Sư Huyền Học Xuống Núi Livestream Bói Toán Nổi Đình Đám

Chương 325: Chương 325

Từ bên dưới truyền lên một luồng dao động khiến Tô Uyển Du lập tức nhảy khỏi tảng đá và lùi sang một
bên.
Tần Nhan Kim nheo mắt, khóe môi hơi cong lên: “Xem ra chúng ta đến đúng lúc rồi.”
“Ờ… dù gì lúc trước lão hòa thượng cũng phong ấn tôi trong cái giếng cạn, sao lần này lại qua loa như vậy,
chỉ dùng tảng đá đè lên…” Tô Uyển Du nhìn tảng đá lớn kia, ánh mắt phức tạp nói.
“Dưới kia là không gian trống, tảng đá chỉ là một phần của trận pháp thôi.” Tần Nhan Kim liếc cô một cái,
giải thích.
“Ồ!”
Tô Uyển Du chợt nghi hoặc hỏi: “Một hòa thượng lại biết bày trận pháp, ông ta gia nhập môn phái khác rồi
à?”
Tần Nhan Kim nhìn cô đầy ngạc nhiên: “Hòa thượng thì sao lại không biết trận pháp? Phật giáo có rất nhiều
trận pháp trấn áp, dù sao thế gian đầy rẫy yêu ma quỷ quái, họ cũng cần bảo vệ tính mạng chứ.”
Tô Uyển Du im lặng.
Như vẫn không cam lòng, cô ấy lại lẩm bẩm: “Nhưng tôi đâu có làm hại ai, tại sao ông ta vẫn muốn trấn áp
tôi? Phật gia không phải nên lấy lòng từ bi làm gốc sao? Ông ta không thấy hổ thẹn chút nào à?”
Khóe miệng Tần Nhan Kim khẽ co giật.
“Chuyện này cô phải đi hỏi ông ta. Tôi thì thấy ông ta đã rất từ bi rồi đó. Nếu là người khác, vào thời đại đó,
cô nghĩ mình còn sống được đến giờ sao?”
Tô Uyển Du cười khẩy: “Sao lại không? Tôi có thể ngụy trang, rồi mở một quán ăn nhỏ, kiếm thật nhiều tiền,
nuôi thật nhiều mỹ nam. Haizz, nghĩ lại mà bực, lão hòa thượng kia thật sự đã làm lỡ bao nhiêu chuyện của
tôi. Đại sư, có cách nào tìm ra ông ta không? Còn sống hay đã chết đều được, tôi muốn thu thập xá lợi tử.”  
Tần Nhan Kim: “…”
Ngay lúc hai người đang nói chuyện, tảng đá rung động dữ dội hơn, mặt đất xung quanh cũng bắt đầu sụt
lở, chim chóc trong rừng hoảng loạn bay tán loạn, rõ ràng cảm nhận được khí tức nguy hiểm.
Tô Uyển Du cũng cảm nhận được một áp lực đến từ tận sâu linh hồn, thân thể cô khẽ nghiêng, hơi căng
thẳng nói: “Đại sư, chắc chắn là thứ rất lợi hại.”
Tần Nhan Kim gật đầu, vẻ mặt nghiêm trọng.
“Ừ, đúng vậy. Có thể bắt về canh nhà. Tôi thấy Đại Nha và Nhị Đản sau này không đáng tin nữa rồi.”
Dù sao cũng là hậu duệ của Thổ Phỉ, lại còn bị cô ta nghịch ngợm khai mở linh trí, không biết có bị dạy hư
không nữa.
Ầm ầm ầm!
Mặt đất bỗng sụp xuống, tảng đá phong ấn phía trên đột ngột nổ tung. Tần Nhan Kim chỉ nhấc tay nhẹ
nhàng, một tầng kết giới trong suốt đã bao trùm xung quanh.
Mảnh vụn của tảng đá bắn vào kết giới lập tức bị bật ngược ra. Đồng thời, một bóng trắng tuyết từ dưới đất
lao vút lên.
Vút!
Bóng trắng bay thẳng lên trời.
Ngay sau đó là một tiếng hú cao vút, sắc nhọn và trong trẻo vang vọng khắp dãy núi.
Tiếng hú như thể vừa phấn khích, vừa bi thương, nhưng nhiều hơn là sát khí vô hình.
Cùng lúc ấy, cuồng phong nổi lên, cây cối nghiêng ngả, thậm chí cả lớp cỏ dưới đất cũng bị cuốn lên.
Chỉ trong khoảnh khắc, cát bụi và cỏ vụn bay đầy trời, bầu trời trở nên âm u.
Tại bản Miêu Cương…
Lão bà bà nắm chặt cây gậy, trong mắt hiện lên một tia lo lắng, lẩm bẩm: “Cuối cùng thì cũng ra rồi… ra rồi!”
“Lão tổ, người không bảo vị đại sư kia rất lợi hại sao? Chẳng lẽ cô ấy cũng không trấn áp được à?” Cô gái
nhỏ bên cạnh mặt tái nhợt, ngón tay run rẩy.
“Là phúc thì không phải họa, là họa thì không tránh được, tất cả đều là số mệnh. Ai bảo tổ tiên chúng ta
từng làm hại đứa con của hồ yêu chứ!”
 
Lão bà bà là người hiểu lý lẽ, vẫn luôn biết rằng lỗi là do phía họ. Nhưng tổ tiên đã chết, nói gì cũng không
thể xóa bỏ tội lỗi ngày xưa.
“Lão tổ, nếu… cháu nói là nếu, nếu vị đại sư đó không trấn áp được nó, thì chẳng phải tất cả chúng ta sẽ
chết sao?”
Nhắc đến cái chết, cô bé vẫn sợ hãi, huống chi Tần Nhan Kim chỉ là một cô gái nhỏ trạc tuổi mình, trông
chẳng giống người rất lợi hại.
“Bà chết cũng được… nhưng các cháu…” Lão bà bà siết chặt tay cô bé, ánh mắt phức tạp.
Cô bé cố gắng bình tĩnh, nắm lại tay bà: “Lão tổ, cháu không sợ. Chỉ cần được ở bên người, cháu không sợ
gì cả.”
“Ôi…”
Tộc nhân Miêu Cương nhìn dị tượng trên trời hôm đó, ai nấy đều có cảm giác đại nạn sắp tới.
Khác với không khí u ám ở Miêu Cương, bên phía Tần Nhan Kim lại khá thảnh thơi.
Tô Uyển Du ngẩng đầu nhìn hồ yêu lao vút lên trời như ánh sáng, lo lắng hỏi: “Đại sư, chúng ta không đuổi
theo sao? Nhỡ nó chạy thoát thì sao?”
“Yên tâm, nó chạy không thoát đâu.”
Tần Nhan Kim dường như đã nắm chắc phần thắng, nheo mắt nhìn theo bóng trắng trên trời.
Tô Uyển Du không hiểu sao đại sư lại chắc chắn như thế, nhưng cô ấy biết rõ năng lực của người kia. Nếu
đã nói vậy, chắc chắn có cách khuất phục được con hồ yêu đó.
Quả nhiên, chỉ vài nhịp thở sau, bóng trắng kia đột ngột lao thẳng xuống. Một bức tường khí bao quanh thân
nó, xuyên thủng mây mù, để lộ diện mạo thật sự.
Đó là một con hồ ly trắng như tuyết, mỏ nhọn, đôi mắt đỏ như hồng ngọc, xung quanh mắt lại có một vòng
đen, trông chẳng khác gì người hóa trang kiểu mắt khói.
Điều khiến Tần Nhan Kim ngạc nhiên nhất chính là con hồ yêu này lại có… hai cái đuôi. Tô Uyển Du cũng
nhìn thấy, đồng tử co rút, sắc mặt biến đổi dữ dội.
“Trời ơi đại sư, đó là Cửu Vĩ Hồ!”
Lại là Cửu Vĩ Hồ.
Trên thế giới này sao lại có Cửu Vĩ Hồ?  
Trên thế giới này vốn dĩ không nên tồn tại Cửu Vĩ Hồ.
Cửu Vĩ Hồ là thần thú trong truyền thuyết! Sao lại có thể xuất hiện trên Trái Đất? Cửu Vĩ Hồ là yêu thú vừa
chính vừa tà, nếu để nó trưởng thành, e rằng khó có ai đủ sức trấn áp được.
“Cửu Vĩ Hồ à? Ừm, quả thật không ngờ.”
Ánh mắt Tần Nhan Kim trở nên sâu thẳm.
Cũng may là chỉ mới có hai cái đuôi, nếu thêm một cái nữa, chính cô cũng không dám chắc có thể khống
chế nổi.
Nhưng nhìn con hồ ly to lớn như ngựa trưởng thành kia, cô vẫn không kìm được ánh mắt lóe lên vẻ hưng
phấn.
Tô Uyển Du nhìn cô một cái, trong lòng âm thầm giơ ngón cái.
“Gào! Gào gào!”
Cửu Vĩ Hồ đáp xuống đất, ngẩng đầu hú dài mấy tiếng, cuồng phong dần tan, không gian xung quanh cũng
trở lại yên tĩnh.
Nó đứng đó, từ trên cao nhìn xuống Tần Nhan Kim và Tô Uyển Du, trong đôi mắt đỏ rực như máu là một
cơn cuồng phong dữ dội đang cuộn trào.
Tô Uyển Du có thể cảm nhận rõ ràng áp lực mà Cửu Vĩ Hồ mang lại, đó là một loại khí thế bẩm sinh thuộc
về cường giả đứng trên người khác. Nếu không có Tần Nhan Kim ở bên, e là cô ấy đã không trụ nổi.
Cửu Vĩ Hồ thấy uy áp của mình không hề ảnh hưởng đến hai người trước mặt, đôi mắt nheo lại, rồi “vèo”
một cái, từ hình dạng hồ ly hóa thành người.
Một người phụ nữ đoan trang, quý phái, tao nhã nhưng mang khí chất ngạo thị thiên hạ.
Ngoại hình nhìn qua chỉ tầm 25 tuổi, nhưng khí chất trưởng thành lười nhác trên người lại khiến người ta
liên tưởng đến những quý phu nhân đẳng cấp cao.
Tất nhiên, nếu như cô ta không… khỏa thân, thì khí chất đó chắc chắn còn cao quý hơn nhiều.
“Các ngươi là ai? Tên đầu trọc Phục Yên đâu rồi, ta phải giết hắn!”
Vừa mở miệng đã toát ra vẻ tàn bạo đẫm máu, hoàn toàn trái ngược với vẻ quý phái lúc trước.
Ai ngờ Tô Uyển Du lại gật đầu phụ họa, tức tối nói: “Không biết, tôi cũng có thù với hắn. Đại tỷ nếu tìm được
thì nhớ báo tôi một tiếng, tôi muốn đập chết hắn.”  
Tần Nhan Kim: “…”
Rốt cuộc hòa thượng Phục Yên này đã gây bao nhiêu nghiệt nợ vậy trời!

k9win
Bạn cần đăng nhập để bình luận